Vân Hi giống như được
đặc xá, đầu cũng chưa kịp nâng lên đã chạy ra khỏi phòng tắm, chỉ chốc
lát, chú Tần đã vào đến, nàng nghe được trong phòng tắm truyền ra tiếng
nước chảy, cảm giác căng thẳng trong lòng vẫn không hề giảm đi nửa phần.
Đêm nay, bọn họ phải ngủ cùng giường sao?
Ý thức được vấn đề này, Vân Hi vẻ mặt trừ trù, thậm chí là khi Mẫn Thiên
Hợp đã được chú Tần đưa đến trên giường nàng cũng không hay biết.
Đến khi trong không khí có thêm hương thơm dịu mát phảng phất, Vân Hi ngẩng đầu, liền nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Mẫn Thiên Hợp trong bộ áo ngủ màu xám đang nằm trên giường, nàng mới ý thức lại và đi đến trước mặt
hắn, ngại ngùng tách chân hắn, đôi tay mảnh khảnh bắt đầu xoa bóp.
“Uống thuốc đi!” Đợi đến giờ ngủ, Vân Hi lại cầm lấy hộp thuốc trên đầu
giường, đem hai viên đưa tới miệng hắn, rồi tiếp tục đưa nước uống
thuốc.
Trước đây cho hắn uống thuốc xong Vân Hi liền rời đi,
nhưng từ hôm nay trở đi, nơi này đã là phòng của bọn họ rồi, nàng muốn
tránh cũng không có chỗ có thể trốn.
Mẫn Thiên Hợp nữa híp mắt,
thẳng đến khi Vân Hi giúp hắn nằm xuống cũng chưa thấy hắn có một chút
vẻ mặt bất mãn, nhưng đôi mắt nhẹ nhàng hé ra một khe hở nhỏ.
Vân Hi tắm rửa xong liền nằm lên phần giường còn lại, cho dù cách một
khoảng cách nhất định, nhưng chung quanh nàng vẫn tràn ngập vị đạo trên
người Mẫn Thiên Hợp, nàng đột nhiên nhớ tới lời nhắc nhở của Mẫn Bác
Luân, chú ý đến Mẫn Thiên Hợp, nàng cắn môi anh đào, thân mình cứng ngắc chậm rãi hướng phía Mẫn Thiên Hợp dựa vào.
Trong phòng nhiệt độ
hơi thấp, lại là đêm đầu thu, gió lạnh thổi vào cửa sổ sát đất làm lung
lay bức rèm duyên dáng, dưới ánh trăng hoa tỏa hương thơm ngát, một bầu
không khí êm đềm.
Mẫn Thiên Hợp cảm giác được nàng nhiệt độ cơ
thể lạnh lẽo, không giống bề ngoài của nàng thường gây cho hắn cảm giác
ấm áp, khi nàng tới gần hắn, hắn có thể thấy được nàng cứng nhắc cùng
bất đắc dĩ.
“Vân Hi, đừng miễn cưỡng chính mình!” Lúc tay Vân Hi
đặt lên thắt lưng hắn, Mẫn Thiên Hợp đột nhiên mở mắt, trong phòng ngọn
đèn mờ ảo, chỉ có ánh đèn thủy tinh trên đầu giường tỏa ra ánh sáng vàng nhạt, chiếu thẳng vào da thịt trắng nõn của nàng, lại càng thêm mê
người.
“Anh là một thằng đàn ông thiếu hụt, ngủ đi!” Hắn vẫn
không muốn đối mặt với vấn đề, lại một lần nữa ở trước mặt nàng lộ ra
nỗi đau của mình, không phải hắn không muốn thừa nhận, mà là đối với gắn gượng của nàng, thân thể bởi vì nàng đụng vào mà có phản ứng, chỉ có
hắn rõ ràng, hắn là không phải không bình thường!
Được hắn nói
vậy, Vân Hi ngủ rất say, giống đứa trẻ không hề phòng bị, lông mi cong
vút bao trùm trên mí mắt, nhưng Mẫn Thiên Hợp nhìn lại rất muốn rơi lệ,
lần đầu tiên có cô gái nguyện ý bồi ở bên hắn, nhưng có thuộc về hắn……
Nếu Thiên Hữu chưa từng có hảo cảm đối với nàng, có lẽ hắn có thể ích kỷ một lần!
Cuối tuần nghỉ ngơi xong, khi trở lại công ty Vân Hi thấy đồng sự ở bộ phận
thiết kế trước kia đều mỉm cười hướng nàng chào hỏi, có lẽ là hiện tại
thân phận nàng thay đổi, dính chút hào quang của Mẫn Thiên Hữu, ngay cả
ánh mắt của mọi người nhìn nàng cũng có phần khâm phục. Hay có lẽ do
nàng thay đổi cách ăn mặc rất khác trước kia, Lăng Vân Hi hiện tại cùng
trước đây luôn đeo kính đen bảng to giờ đã không nhận ra nữa.
Một thân váy trắng dài, thắt lưng tinh xảo lộ eo thon cùng đôi chân dài
đẹp, còn mang theo vẻ tinh thuần trong sáng, đi đến đâu cũng khiến cho
người khác phải chú ý.
Trở lại văn phòng, Vân Hi liền phát hiện
trên bàn công tác một đóa hoa bách hợp màu lam, đóa hoa kiều diễm còn
ướt sương sớm, mùi hương hoa thơm ngát, Vân Hi có chút nghi hoặc cầm lấy chiếc thiệp cắm ở giữa bó hoa, khi nhìn đến tên người gửi, nàng lập tức ngây dại!
Mẫn Thiên Hữu một thân tây phục màu đen bao lấy thân
hình kiện mỹ mới vừa đi ra từ thang máy, vừa lúc cũng nhìn thấy trong
tay ‘thiên hạ’ xinh đẹp đang cầm bó hoa bách hợp màu lam vô vùng hút mắt người…