Vân Hi đôi mắt hạnh mở lớn, nàng cứng họng nhìn vẻ mặt thâm trầm của Mẫn Bác Luân, nhớ lại mấy ngày qua, số lần nàng cùng Mẫn Thiên Hợp ở cùng một chỗ có thể đếm được trên mười đầu ngón tay.
“Dạ……” Vân Hi ngập ngừng trả lời, nàng
cũng không tính giấu diếm ông ấy, mà hết thảy đều là Mẫn Thiên Hợp an
bài, nàng căn bản không có quyền hỏi đến cái gì.
“Được lắm,
giống như đã quên những lời ta nói rồi thì phải!” Mẫn Bác Luân nói những lời này cực kỳ giống Mẫn Thiên Hữu, nàng còn nhớ rõ hắn cũng đã nói qua với nàng những lời này, đối với đôi cha con này đúng là cách thức thực
hiện có chút tương tự.
“Thiên Hợp tuy rằng hành động không tiện,
nhưng bác sĩ có nói, nó có thể chậm rãi bình phục cuộc sống như người
bình thường, con biết ý ta muốn nói là gì chứ?” Mẫn Bác Luân nhìn chằm
chằm khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo trong suốt trước mắt, hắn không nghĩ
tới qua đêm tân hôn, Thiên Hợp lại dời qua phòng bên cạnh ở, mà nếu hắn
sớm biết rằng buổi tối kia, người cùng Vân Hi triền miên một đêm cũng
không phải Mẫn Thiên Hợp, có lẽ hắn sẽ chọn dùng phương thức cực đoan
đến đối đãi nàng!
“Ba……” Vân Hi không ngốc, nàng đương nhiên biết ý Mẫn Bác Luân muốn nói, nhưng ngay từ đầu, Mẫn Thiên Hợp là người
không muốn chấp nhận nàng, hiện tại bảo nàng như thế nào mở miệng? Một
đêm mê loạn kia, người đàn ông quyến rũ kia, không phải Mẫn Thiên Hợp!
“Con tốt nhất nhớ kỹ lời ta nói, nếu không con trong cái nhà này, cái gì
cũng có được!” Mẫn Bác Luân bộ dạng trên cao nhìn xuống dùng khí thế
cảnh cáo nàng, nguyên nhân vì Thiên Thừa còn có cổ phần của Thiên Hợp,
cho nên hắn dễ dàng tha thứ nàng ở cạnh Mẫn Thiên Hữu, cũng không phải
tạo cơ hội cho hai người bọn họ.
“Còn nữa, cách Thiên Hữu và Hiếu Triết xa một chút, trong lòng của con, chỉ có thể có một mình Thiên
Hợp, đừng làm cho ta phát hiện con làm chuyện gì có lỗi với nó, bằng
không……” Mẫn Bác Luân hừ lạnh một tiếng, mà Vân Hi từ đầu tới đuôi một
câu cũng nói không nên lời, Mẫn Bác Luân cường thế, Mẫn Bác Luân hà
khắc, nhưng những câu đó đều có lý, nàng lại nghe thật không thoải mái.
Chờ Vân Hi từ phòng sách đi ra, chú Hạ lập tức bưng tới một đĩa đựng trái
cây, sau đó dùng ánh mắt ý bảo Vân Hi đem đến phòng khách.
“Em
lại thua rồi!” Mẫn Thiên Hợp hạ xuống quân cờ cuối cùng, hai mắt còn
nhìn cục diện trước mắt, lại phát hiện người đối diện, suy nghĩ đã sớm
bay đi nơi nào rồi.
“Đúng vậy, em giống như chưa từng thắng anh!” Mẫn Thiên Hữu trên mặt cũng không có nửa phần hờn giận, vẫn giơ lên một chút tươi cười đón nhận ánh mắt màu lam của Mẫn Thiên Hợp, thân thể dựa vào sau ghế.
“Đó là bởi vì em thành tâm muốn cho anh thắng!” Mẫn Thiên Hợp rõ ràng biết, trong từ điển của Mẫn Thiên Hữu không có chữ
“Thua”, chỉ có ở trước mặt hắn, Mẫn Thiên Hữu cái gì cũng có thể nhường, cái gì cũng có thể bỏ qua, nhưng trên lưng Mẫn Thiên Hữu còn đeo nhiều
trách nhiệm lắm, cần một người đưa hắn từ trong bóng đêm đi ra.
Ân oán của Mẫn Bác Luân cùng Mẫn Bác Đào, cùng ân oán của Mẫn Thiên Hữu
cùng Mẫn Hiếu Triết, hắn hy vọng đều có thể hóa giải, mà hắn tin tưởng
sau khi Vân Hi xuất hiện, sinh mệnh của Mẫn Thiên Hữu từ nay về sau đã
có ánh mặt trời, không còn âm u đen tối, mà hắn, cô gái tốt như vậy, hắn không xứng!
Vân Hi đi đến trước mặt bọn họ, trong óc còn có chút hỗn loạn, bên tai không ngừng vang lên mỗi lời nói của Mẫn Bác Luân,
khi nhìn thấy nụ cười yếu ớt trên khuôn mặt trong suốt của Mẫn Thiên
Hợp, cũng là lúc thấy được một nét mặt khác tương tự nhưng lạnh lùng .
“Vân Hi, làm sao vậy? Tay sao lạnh như vậy…” Vân Hi cầm trong tay đĩa đựng
trái cây đặt xuống bàn, Mẫn Thiên Hợp lơ đãng đụng tới tay nàng, sờ đến là một mảnh lạnh lẽo.