“Có ý tứ gì?” Vân Hi
vừa thấy ý cười trong mắt hắn, trong lòng liền dâng lên một trận khó
hiểu, nhớ rõ lần trước gặp mặt, thái độ của hắn cũng cà lơ phất phơ như
vậy, rõ ràng là trong ngoài không đồng nhất, làm cho người ta nhận không ra trong lời nói là thiệt hay giả.
“Tiểu Hi Hi……” Thượng
Trạch Nhất không vì nàng có vẻ mặt đề phòng mà tức giận, khuôn mặt tuấn
tú dạng ra một chút tươi cười, mặt dày mày dạn hướng Vân Hi dựa vào,“Anh phát hiện khi em giận cũng rất hấp dẫn!”
“Nhàm chán!” Vân Hi
ghét bỏ vẻ mặt khiếm nhã của hắn, đứng dậy muốn đi, nàng cùng hắn còn
chưa quen, cũng không nghĩ cùng hắn ở chung một chỗ, bên cạnh có người
đàn ông đẹp như yêu nghiệt, làm nàng cảm thấy thực áp lực.
“Ai,
đừng đi a, biễu diễn đã bắt đầu, em đi ra ngoài sẽ ảnh hưởng đến người
khác!” Thượng Trạch Nhất vừa thấy Vân Hi đứng lên định đi ra ngoài, hắn
vội vàng dùng một cánh tay nắm nàng lại, bởi vì dùng sức quá lớn, thân
hình mảnh khảnh lảo đảo một cái, đã ngã trên sô pha, phía sau lưng đụng
vào một bức tường thịt, hơi thở nam tính hoàn toàn bao quanh nàng.
“Anh làm gì? Buông tay!” Cảm giác được bên hông một đôi tay mạnh mẽ có lực
bao vây lấy nàng, Vân Hi đỏ bừng mặt, muốn đẩy tay hắn ra, Thượng Trạch
Nhất như là cố ý, chẳng những không buông tay, ngược lại càng ôm càng
chặt, thẳng đến đem toàn bộ thân mình Vân Hi tiến nhập trong lòng, một
mùi hương Molly thơm ngát tiến vào chóp mũi hắn, làm trong lòng hắn dâng lên một suy nghĩ khác thường, một khoảnh khắc đó, nương theo ngọn đèn
sáng dịu, nhìn khuôn mặt thuần khiết trong sáng này, tâm hồn u ám của
hắn có vài phần do dự.
“Này, tôi là có phụ nữ đã có chồng, buông
tay!” Vân Hi không tự chủ được nhướng người về trước, muốn tránh đi
khoảng cách quá gần này, ngay cả hơi thở cũng đều hòa quyện cùng một
chỗ.
“Theo anh được biết, chồng em là người tàn phế, Tiểu Hi Hi,
một phế nhân như thế nào có thể thỏa mãn em? Không bằng, em theo anh đi! anh có tiền, cũng rất “bình thường” …” Thượng Trạch Nhất hai tay không
an phận tự do tìm đến chiếc cổ trắng mịn của nàng, nhìn như âu yếm lại
giống như khiêu khích.
“Anh câm miệng, không được nói anh ấy như
vậy!” Vân Hi không chút nghĩ ngợi, nâng tay lên tát vào khuôn mặt tuấn
tú của hắn, bàn tay liền truyền đến cảm giác đau rát, Vân Hi đánh hắn
xong liền hối hận, nàng nghĩ đến hắn sẽ né tránh. Nhưng, nàng cũng không thể dễ dàng tha thứ người đàn ông khác vũ nhục Mẫn Thiên Hợp!
“Đau không?” Vẻ mặt Thượng Trạch Nhất dường như lóe qua sự giận dữ, nhưng
tức khắc ngoài Vân Hi dự kiến, khóe miệng lại cong lên một chút tươi
cười mị hoặc, bàn tay bắt được tay đau của Vân Hi, lập tức liền để lên
môi mình, đầu lưỡi khẽ liếm lòng bàn tay đỏ bừng của nàng.
“Bệnh
thần kinh!” Vân Hi vừa thẹn vừa giận rút tay về, tiếp xúc thân mật như
vậy làm cho nàng rất bài xích, rất kỳ quái, không thể dễ dàng tha thứ
Thượng Trạch Nhất hôn môi, trước đó, khi Mẫn Thiên Hữu cường hôn, nàng
lại không hề có cảm giác kháng cự mãnh liệt như vậy.
“Vì một cái
tát này, ở lại cùng anh xem hết màn hội biễu diễn này đi!” Thượng Trạch
Nhất vẻ mặt cười yếu ớt, buông ra Vân Hi rồi ngồi sang chỗ khác, tựa hồ
dự định được Vân Hi sẽ không rời đi, nghiêng đi mặt, khóe môi hé ra một
chút cười mỉa mai.
Vân Hi cũng không hề ngờ đến, chờ nàng cùng
Thượng Trạch Nhất vừa bước ra liền gặp một đôi khác cũng vừa đi ra cửa,
Mẫn Thiên Hữu cùng Lăng Nhã Nhược……