Không biết có phải vì bi thương của nàng cũng làm ông trời cảm động, trời đang sáng sủa mà giờ khắc này đã nổi lên đợt mưa phùn li ti, những hạt mưa nhỏ đánh vào
mặt, kết hợp với “giọt mưa” trong mắt nàng, làm đôi mắt to càng thêm
long lanh sang ngời.
Đợi cho trận mưa qua đi, Vân Hi đi ra từ
trong mái đình của khu mộ, có chút lưu luyến khi rời khỏi mộ viên, nâng
tay vẫy một chiếc tắc xi chuẩn bị về Mẫn gia, bình thường thời gian nàng ở nhà cũng không nhiều, nàng nhìn thấy được Mẫn Bác Luân đối con dâu
như nàng có chút bất mãn. Nếu nàng đã gả cho Mẫn Thiên Hợp, tự nhiên
phải làm tốt những việc của một người vợ nên làm.
Nghĩ đến người
đàn ông hoạt động không tiện kia , luôn đối nàng tươi cười trìu mến,
trong lòng Vân Hi lại bối rối thêm, có lẽ, nàng nên thử quan tâm hắn
nhiều hơn, hiểu biết hắn……
Vừa ngồi trên xe, Bùi Bùi đã điện
thoại tới, cô ấy giống như đã tính toán trước thời gian, cũng không hỏi
Vân Hi có đồng ý hay không, đã trực tiếp bảo nàng đến quảng trường Kỷ
tìm cô ấy.
Không thấy có lý do cự tuyệt, Vân Hi cúp di động bảo lái xe hướng nội thành mà đi.
“Tiểu Hi, nơi này!” Vân Hi vừa xuống xe đã nhìn thấy Bùi Bùi đứng ở trung tâm quảng trường, nhiệt tình hướng nàng vẫy vẫy tay, cô ấy chen qua đám
người chật chội rất nhanh đi về phía nàng, bị mưa rào tẩy qua, trong nội thành như phủ một lớp hơi nước mỏng, nơi nơi đều lộ ra không khí tươi
mát.
“Sao hôm nay lại đến đây rồi?” nơi này là nhà hát lớn nhất
nội thành, bọn nàng cũng đã đến vài lần, nên đối nơi này cũng có vẻ quen thuộc.
“Hôm nay cũng không phải là tớ mời cậu đến nha!” Bùi Bùi cười thần bí, lôi kéo tay Vân Hi đi.
Chờ nàng đi vào mới phát hiện, không chỉ có bọn nàng mà còn nhiều thêm một
người đàn đẹp trai tuấn tú, chính là người nàng trước đó đã gặp qua –
Thượng Trạch Nhất!
“Hi, mỹ nữ, chúng ta lại gặp mặt!” Thượng
Trạch Nhất dùng khẩu khí như muốn trêu nàng, ở nơi cổ kính yên tĩnh này
có vẻ sáng rực lên vì ngoại hình hoàn mỹ đến không thể hoàn mỹ hơn của
hắn, đã liên tiếp đưa tới sự chú ý của người khác.
Vân Hi hiện tại mới biết được ý câu nói lúc nãy của Bùi Bùi, hết thảy đều là Thượng Trạch Nhất sắp đặt?
“Âm nhạc sắp bắt đầu, Vân Hi, cậu mau vào đi thôi!” Bùi Bùi đem Vân Hi đẩy
đến bên Thượng Trạch Nhất, đèn của toàn bộ hội trường đã tắt, bên tai
những thanh âm trò chuyện cũng im bặt nhường chỗ cho âm nhạc cất lên.
“Ôi chao, Bùi Bùi, cậu đi đâu vậy?” Vân Hi còn không có kịp hỏi nàng xong,
cô ấy đã xoay người chạy đi rồi, nàng cũng bị Thượng Trạch Nhất kéo về
một căn phòng lịch sự tao nhã ở cách đó không xa, trên mặt bàn lưu ly là bộ trà cổ cùng một ít món điểm tâm ngọt, đây là đãi ngộ mà nàng cùng
Bùi Bùi trước đây tới nơi chưa từng hưởng thụ, hơn nữa xuyên thấu qua
vách tường thủy tinh cũng có thể nhìn rõ đến người biễu diễn trên đài.
“Ngồi đi, anh cũng sẽ không ăn thịt em!” Thượng Trạch Nhất ngồi cạnh Vân Hi,
nàng lại dịch xa hơn một chút, Thượng trạch Nhất đã nói với Mẫn Hiếu
Triết là muốn tiếp cận nàng, xem ra thật là có một chút khó khăn.
“Thượng Trạch Nhất, anh đang âm mưu cái gì vậy?” Vân Hi đương nhiên không tin
hắn sẽ không hề có mục khi tiếp cận nàng, mà trên người hắn cũng tản ra
một loại khí thế làm cho người ta có chút e ngại.
“Không phải nói rồi sao, anh đối với em…có hứng thú!” Thượng Trạch Nhất ngượng ngùng
cười, trong mắt toát ra loại dục vọng muốn chinh phục của một người đàn
ông đối với một phụ nữ.