Thần Bí Lão Công Ngươi Là Ai

Chương 50: Đau lòng nhớ lại




“Ừm, tháng này, số lần về đây của nó hình như nhiều hơn!” Mẫn Bác Luân ý vị sâu xa thở dài một tiếng, nhìn thấy Vân Hi đi vào sau, trên mặt lộ ra một chút nghiêm khắc, có một số việc hắn không biết, nhưng không có nghĩa là hắn không rõ. Nhà này, dù sao cũng là hắn định đoạt!

“Vân Hi, ở bên cạnh Thiên Hữu làm việc quen chưa?” Mẫn Thiên Hợp xoay người, nhìn về Vân Hi đang ngồi ngay ngắn ở bên cạnh hắn, không biết là vô ý hỏi, hay là muốn trước mặt Mẫn Bác Luân hỏi.

“A?” Vân Hi nghe được hắn nói vội vàng gật đầu đáp,“Vâng, rất tốt!”

“Thiên hữu ánh mắt rất cao, có thể chọn em, thấy rằng em rất có thực lực!” Mẫn Thiên Hợp thuận miệng nhắc tới, Vân Hi cũng không có nghĩ nhiều, ở công ty, ngoài những lời nói khó hiểu thường xuyên của Mẫn Thiên Hữu, còn có uy nghiêm của hắn, hắn cũng không có làm khó nàng!

Mẫn Bác Luân nghe bọn họ đối thoại, nguyên bản sắc mặt không tốt xem lắm, giờ lại tối tăm hơn.

Sau bữa sáng, Vân Hi lại cùng Mẫn Thiên Hợp về khu bắc uyển, Vân Hi đẩy hắn đi vào phòng tập thể thao, nghe chú Tần nói, thời gian này đã có hộ lý đến phục vụ hắn tập trị liệu vật lý, đi vào đã thấy đầy đủ phương tiện, phòng tập thể thao nhưng rất xa hoa, Vân Hi cảm thán, đúng là người có tiền, chỉ là một cái phòng tập thể thao cũng làm hoành tráng đến như vậy.

“Em không cần phải đi theo, ra ngoài đi!” Mẫn Thiên Hợp đợi sau khi Vân Hi đưa hắn vào liền mở lời, bởi vì hắn không nghĩ, làm cho nàng nhìn thấy mặt chật vật của hắn, đã sáu năm rồi, hắn đã không tin chính mình còn có năng lực đứng lên, những cái này, chính là vì ý muốn của Mẫn Bác Luân mà thôi, giống như Lăng Vân Hi, không phải hắn có thể muốn là được.

“Em, em hôm nay muốn ra ngoài một chút, có thể chứ?” Cuối tuần không cần đi công ty, Vân Hi thật cẩn thận quan sát phản ứng của hắn, cũng đã lâu rồi nàng không có đi viếng mộ mẹ, Vân Hi trong lòng dâng lên nho nhỏ chờ đợi, mẹ còn không biết nàng đã lập gia đình, không biết trên trời mẹ có đồng ý cách làm của nàng?

“Vân Hi, em không cần làm việc gì cũng hỏi anh, đây là tự do của em, em muốn làm cái gì đều có thể làm, không cần cố kỵ, biết không?” Mẫn Thiên Hợp lời nói chân thành tha thiết, lại làm cho Vân Hi trong lòng nổi lên nho nhỏ xúc động, một người đàn ông bao dung thâm tình như vậy, có thể gả cho hắn, cũng là phúc khí của nàng.

Vân Hi đi cửa hàng bán hoa, mua một bó hoa bách hợp đi vào mộ viên, nơi này hoàn cảnh thực âm u yên tĩnh, lá cây ngô đồng rơi đầy đất, Vân Hi đi đến trước bia mộ quen thuộc, ngồi xổm xuống, nàng phát hiện trên mộ mẹ đã có một bó hoa bách hợp.

Nàng có chút tò mò, cũng thời gian này, mấy lần trước nàng đến thăm mộ, trên mộ cũng đã đặt một bó hoa rất mới, có thể nhớ rõ mẹ yêu thích loại hoa nào, chỉ có người đàn ông đó, sẽ là hắn sao?

“Mẹ, con đến thăm mẹ đây!” Vân Hi cúi người, đặt bó hoa cầm trong tay bên cạnh đóa bách hợp, Trang Thi Ngữ đời này yêu nhất hai người, một là Lăng Trí Xa, một chính là nàng, Vân Hi bên còn nhớ rõ ánh mắt từ ái của mẹ khi nhìn nàng, chỉ hận không thể đem mọi thứ tốt đẹp trên thế giới cho nàng, liền ngay cả một khắc trước khi táng thân trong biển lửa, mẹ cũng không quên đem nàng đẩy ra ngoài…