Bằng không, vị trí của Lăng Vân Hi hôm nay chính là của cô Lăng Nhã Nhược, cô điên cuồng ghen
tị nàng, mới trước đây, mẹ của nàng Trang Thi Ngữ đã đoạt đi tâm của ba
cô, nàng đoạt đi tâm của hai anh, hiện tại, cô làm bất cứ gì cũng sẽ
không làm cho nàng cướp đi Mẫn Thiên Hữu. Lần đầu tiên yêu thượng một
người đàn ông, cô giống như hút phải độc dược, đã không xong rồi!
Khi Lăng Nhã Nhược đi ra cố ý dừng lại trước mặt Vân Hi, sau đó dùng thái
độ ngạo mạng từ trên cao nhìn xuống nhìn nàng,“Cho dù người đàn ông kia
không thể thỏa mãn được cô thì cô cũng không nên chú ý tới người khác,
huống chi, người đó cũng là em chồng cô!”
Lăng Nhã Nhược nghiêng
người, trước ngực no đủ ở trước mặt Vân Hi càng hiển lộ, nụ cười quyến
rũ giả tạo trên khuôn mặt, Vân Hi chính là cảm thấy ghê tởm.
“Cô
nói chuyện sạch sẽ một chút, Lăng Vân Hi tôi không phải Lăng Nhã Nhược
cô, cô cũng không cần phải tới chỉ dạy!” Vân Hi hé ra mặt cười đỏ bừng,
nghe đến Lăng Nhã Nhược nói năng lỗ mãng, nàng hai tay chống lên bàn làm việc đứng dậy, đón nhận ánh mắt khiêu khích của Lăng Nhã Nhược, không
chút nào sợ hãi.
“Như vậy thật tốt, cũng chỉ có Mẫn Thiên Hợp,
loại người tàn phế mới xứng đôi với mày, loại con gái riêng không quang
minh chính đại!” Lăng Nhã Nhược hất tóc quăn quyến rũ qua đầu vai, ánh
mắt câu nhân nhìn hướng văn phòng tổng giám đốc, cho dù người đàn ông
kia hiện tại không có cảm giác với nàng, nàng tự cho mình thông minh
cùng khuôn mặt xinh đẹp, Mẫn Thiên Hữu chẳng lẽ không động tâm!
Sau khi Chung Mỹ Cầm tra ra người Lăng Vân hi thật sự gả đúng là cậu cả tàn phế của Mẫn gia, nàng cũng không tránh được ghen tị, cho dù có gả, nàng tránh được tên đàn ông vô dụng kia thì cũng có thể cùng Mẫn Thiên Hữu
sớm chiều ở chung, nàng nhất định phải đem hắn đoạt lại.
Vân Hi
trừng mắt nhìn bóng dáng Lăng Nhã Nhược rời đi, đã lâu trong đôi mắt
chưa từng quá gợn sóng nay lại bị giăng một tầng sương mù, nàng có thể
cái gì cũng không để ý, nhưng xuất thân chết tiệt này, không phải chính
nàng có thể lựa chọn!
——————– ——— ———-
Mê loạn trong quán
ba, đèn màu sặc sỡ, âm thanh đinh tai nhức óc phát ra càng dữ dội, theo
ánh chiếu của ngọn đèn, trên sàn nhảy chật chội những đôi nam nữ, cùng
những cánh bướm đêm lang thang.
Ngón tay thon dài chuẩn xác nhận
ly rượu, hương rượu mới trực tiếp bay vào mũi, người đàn ông đẹp như
thần một bàn tay tiếp nhận ly, hất qua trên trán một vài sợi tóc, ngửa
đầu, hầu kết lên xuống, một ngụm đã uống cạn thứ nước màu lam trong ly
thủy tinh, ngọn đèn u ám chiếu vào mặt hắn, quang cảnh thác loạn trong
quán rượu làm tăng thêm chút hắc.
Thượng Trạch Nhất tay lấy ra
một điếu thuốc ngậm trong miệng, lấy ra bật lửa, cũng không có châm, mà
có một chút một chút thưởng thức nhìn cái bật lửa, thân hình cao lớn
xuất chúng ở trong đám người, cho dù ở góc tối khuất mắt cũng có thể
nhìn ra, chỉ cần liếc mắt đến hắn chỉ thấy trong mắt quá mức run sợ, bên người hắn không có một phụ nữ nào dám tới gần.
“Như thế nào lại
chạy đến nơi này?” Điếu thuốc trong miệng bị lấy đi, Thượng Trạch Nhất
vẻ mặt không có nửa điểm giận dữ, tựa hồ như biết người đến là ai, xoay
người tung bật lửa trong tay, phát ra một ngọn lửa đỏ, chùm tia sáng ấy
đưa tới trước mặt Mẫn Hiếu Triết, hắn hút một hơi rồi lại đưa tới bên
môi Thượng Trạch Nhất, miệng hắn nhếch lên một độ cong vui vẻ, một bàn
tay đã ôm ngang vai hắn rồi.