“Tổng giám đốc?” Vân
Hi kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn thấy Mẫn Hiếu Triết một thân nhẹ nhàng
khoan khoái, trên mặt mang theo nụ cười ấm áp thường thấy nhìn nàng, Vân Hi theo bản năng lắc lắc đầu, nàng cùng Mẫn Thiên Hợp là quan hệ gì,
hắn hẳn là biết đến.
“Như thế nào? Cùng anh hai đi ra ngoài
thì có thể, cùng tôi lại không được sao?” Mẫn Hiếu Triết nhìn xuống
nàng, trên trán vài sợi tóc che ở trước mắt, tựa hồ cũng che dấu trong
mắt hắn một chút thất lạc.
“Cái gì?” Vân Hi tưởng chính mình nghe lầm rồi, “anh hai” trong miệng hắn là chỉ Mẫn Thiên Hữu, nhưng nàng khi nào thì cùng hắn đi ra ngoài?
Mẫn Thiên Hữu từng cảnh cáo, Mẫn Hiếu Triết thì cố ý tiếp cận, nàng có thể cảm giác bọn họ đang phân cao thấp.
“A, cô tránh xa tôi như vậy, là ý của Mẫn Thiên Hợp hay là của Mẫn Thiên
Hữu?” Mẫn Hiếu Triết trong mắt chợt lóe một tia mất mát, chợt lại khôi
phục trấn định, hắn sớm nên nghĩ đến nàng đối với hắn là có phòng bị!
Vân hi không dự đoán được hắn sẽ hỏi như vậy, trong lúc nhất thời cũng tìm
không thấy ra câu trả lời, vào lúc này điện thoại trên bàn làm việc vang lên, lại giống như giải cứu nàng, Vân Hi lập tức tiếp máy, chợt nghe
thanh âm nam tính của Mẫn Thiên Hữu truyền đến.
“Lăng thư ký, pha hai ly cà phê đem vào!”
“Vâng, tôi đã biết!” Vân Hi buông điện thoại, có chút khó xử nhìn Mẫn Hiếu
Triết, hắn có chút thất bại nhìn chằm chằm mắt to mượt mà linh động của
nàng vài giây, sau đó không lên tiếng xoay người đi vào thang máy.
Vân Hi lập tức đi đến gian phòng cà phê pha hai ly đưa đến văn phòng tổng giám đốc.
Vừa đẩy cửa vào, đã liền nhìn thấy, ngồi ở sô pha Mẫn Thiên Hữu cùng Lăng
Nhã nhược trò chuyện với nhau thật vui, trong không khí phiêu tán nồng
đậm mùi nước hoa dior, Vân Hi đã muốn phân không rõ có phải là mùi hương đến từ trên người Mẫn Thiên Hữu.
Lăng Nhã Nhược thật sự là hao
hết tâm tư, chỉ mới thấy qua hắn một lần liền thăm dò hắn, cùng hắn dùng một loại nước hoa tình lữ, Mẫn Thiên Hữu trên mặt nhìn không ra nhiều
cảm xúc, nhưng khi thấy Vân Hi tiến vào, khóe miệng tựa hồ lộ ra ý cười
thản nhiên.
“Không nghĩ tới tay nghề pha cà phê của Vân Hi tốt
như vậy!” Lăng Nhã Nhược tao nhã uống một ngụm cà phê, nhìn đến đối
diện, trong tay Mẫn Thiên Hữu ly cà phê là cùng nàng giống nhau, nàng
trái lương tâm khen ngợi .
“Lăng tiểu thư cùng Vân Hi từ nhỏ cùng nhau lớn lên, như thế nào lại không biết cô ấy có tài năng nào?” Mẫn
Thiên Hữu ánh mắt tùy ý nhìn hướng Vân Hi đang chuẩn bị rời đi, trên
khuôn mặt tuấn tú ý cười không thay đổi.
Mà Vân Hi chính là làm như không có nghe thấy, trực tiếp mở cửa đi ra ngoài.
“Mẫn tổng không biết, Vân Hi chín tuổi mới đến nhà em, cô ấy chính là con
gái riêng của ba em!” Lăng Nhã Nhược trong lời nói cố ý làm thấp đi Lăng Vân hi, Lăng Vân hi chính là con riêng, nàng mới là Lăng gia đại tiểu
thư!
“Phải không?” Mẫn Thiên Hữu tự nói,“Xem ra, cô không biết
nhiều …nữa rồi” Ánh mắt thâm thúy ẩn chứa nhiều suy nghĩ, nhìn Lăng Nhã
Nhược cùng Lăng Vân Hi diện mạo hoàn toàn bất đồng, hắn càng ngày càng
cảm thấy trong không khí, hương vị có chút đục ngầu.
Lăng Nhã
Nhược nghe ra là Mẫn Thiên Hữu trong câu nói muốn hiểu biết Lăng Vân Hi, so với nàng là chị còn muốn hơn, nhưng nàng hiện tại đã biết Lăng Vân
Hi là gả cho Mẫn Thiên Hợp anh của Mẫn Thiên Hữu, cho dù là gả cho một
người tàn phế, nhưng hiện tại cô ta có thể cả ngày bồi ở bên người Mẫn
Thiên Hữu, nàng cũng hối hận đã làm cho Lăng Vân Hi thay gả.