Nàng có thể nhận biết hơi thở trên người hắn, mang theo chút hương vị cuồng dã, cùng đêm đó cảm giác cũng tương tự như vậy.
Mẫn Thiên Hữu nghe nàng nói, chậm rãi sửa sang lại Tây phục, có thể nghe ra trong thanh âm nàng có chút run run, nhưng nàng không có xoay người,
thanh âm rõ ràng, thế nhưng làm cho hắn nghĩ lầm vừa rồi chính là một ảo giác.
Vân Hi đặt tay ở cửa xe hơi giật giật, nhưng một lát sau cũng không có được đáp án của hắn……
“Đừng suy nghĩ nhiều, trở về sớm một chút nghỉ ngơi đi, ngủ ngon!” Mẫn Thiên
Hữu đột nhiên tiến đến, từ phía sau hôn lên má nàng, nhẹ như gió rơi vào trong tai Vân Hi, nàng thậm chí còn có thể cảm giác được đôi môi còn
truyền đến đau buốt.
Mẫn Thiên Hữu nhìn theo bóng dáng nàng hốt
hoảng mà chạy đi, mỏi mệt vuốt vuốt mi tâm, sau đó nhìn trong biệt thự
truyền ra ngọn đèn u ám, điều chỉnh một chút tâm tình, hắn cũng mở cửa
xe hướng gian nhà chính đi đến.
“Ông chủ, cậu hai đêm nay cũng đã trở lại!” Khi quản gia đem tin tức Mẫn Thiên Hữu trở về nói cho Mẫn Bác Luân, Mẫn Thiên Hữu đã muốn lướt qua phòng làm việc, trực tiếp đi lên
lầu hai.
“Nó hôm nay đi Lăng gia?” Mẫn Bác Luân trên mặt âm trầm
xẹt qua một tia u ám, biết rõ đáp án lại vẫn là có chút không hờn giận
hỏi.
“Vâng, hai người cùng nhau trở về! Cậu cả cũng biết!” Nhận
thấy được Mẫn Bác Luân trên mặt một tia không hờn giận, quản gia gật đầu phụ họa .
Bình thường nếu không phải Mẫn Bác Luân gọi điện thoại cho hắn, Mẫn Thiên Hữu cũng sẽ không trở về nơi này, mà nghe đến hắn
cùng Vân Hi đi lại gần gũi như thế, mặc dù biết là ý của Mẫn Thiên Hợp,
ông cũng không hy vọng hắn cùng Lăng Vân Hi có quá nhiều tiếp xúc!
Phụ nữ này, chỉ có thể là của Thiên Hợp, Thiên Hữu cũng không có thể!
Vân Hi đi ở hành lang yên tĩnh, trong lòng rất nhanh đã khôi phục bình tĩnh, lúc đi qua phòng
Mẫn Thiên Hợp, nàng nhớ tới Mẫn Thiên Hữu đưa ra chi phiếu cho Lăng gia
cũng giấy tờ đất, là Mẫn Thiên Hợp bảo hắn làm như vậy, trong tiềm thức
nàng cảm thấy hẳn nên cùng Thiên Hợp nói cảm tạ.
Gõ hai tiếng
không có trả lời, Vân Hi đẩy ra cửa gỗ mới phát hiện bên trong không có
ai, nàng có chút nghi hoặc nhìn một vòng, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở
ngọn đèn nữa chiếu vào cửa thủy tinh của phòng tắm.
Tiếng dòng nước tinh tế từ phòng tắm truyền đến, Vân Hi quay đầu đi, xoay người nghĩ phải rời khỏi.
Ngay tại lúc tay nàng vừa muốn đụng tới cửa, đột nhiên nghe được trong phòng tắm truyền đến một tiếng của vật nặng rơi xuống, ngay sau đó, lại nghe
đến tiếng thống khổ kêu rên, Vân Hi không hề do dự tiến lên đẩy ra cửa
thủy tinh, nhìn đến Mẫn Thiên Hợp đang nữa người trong bồn tắm nhíu lại
mi, thân thể đưa lưng về phía Vân Hi, đang ghé vào nền đá cẩm thạch bóng loáng, hai tay cố gắng vươn tới cách hắn không xa là áo khoát tắm.
Ánh mắt đột nhiên quay sang nhìn lại Vân Hi mà chấn kinh, khuôn mặt tuấn tú dấy lên một chút dị sắc, Vân Hi lập tức chạy đến trước mặt hắn, cố hết
sức muốn nâng hắn dậy.
“Thiên Hợp, anh không sao chứ?” Vân Hi thử vài lần, mới đưa được thân hình cao lớn của Mẫn Thiên Hợp đến trên xe
lăn, sau đó cầm lấy khăn mặt muốn giúp hắn lau khô nước trên mặt, nhưng
Mẫn Thiên Hợp lại quay đầu đi, từ trong tay nàng cầm lấy khăn chính mình lau khô.
Hắn thật sự là vô dụng, ngay cả cuộc sống cũng không thể tự gánh vác, còn làm cho Vân Hi thấy được một màn chật vật này.
“Em đi ra ngoài đi!” Mẫn Thiên Hợp phiền não ném xuống khăn mặt trong tay,
muốn chính mình chuyển động xe lăn, lại bởi vì trên mặt thảm cũng ướt
đầy nước từ bồn tắm lớn tràn ra mà buông tay, khuôn mặt tuấn tú âm trầm , đôi mắt xanh ngọc thạch phản xạ cùng đèn trong phòng, cũng nhiều hơn
rồi một chút u buồn.
Vân Hi hiểu ý đi đến phía sau đưa hắn đẩy đi ra khỏi phòng tắm, cửa phòng lúc này bị mở ra, người tới nhìn đến Vân
Hi thì hiển nhiên ngẩn người……