Vân Hi quay đầu không trả lời vấn đề của hắn, trong xe một lúc im lặng, Mẫn Thiên Hữu đôi mắt đen như mực nhìn theo sườn mặt nàng, tái nhợt mang
theo một chút suy yếu, hắn trong lòng xẹt qua một tia đau lòng!
Thẳng đến gần công ty, hai người cũng không có nói thêm câu nào nữa, có lẽ là Vân Hi không nghĩ dùng đến thân phận như vậy đối mặt với hắn, hay có lẽ là Mẫn Thiên Hữu không có chuẩn bị tốt nên dùng phương thức gì đến đối
đãi với nàng.
“Tôi xuống xe ở chỗ này!” Cách công ty một khoảng,
Vân Hi gọi hắn, cho dù là ở công ty, nàng cũng không nghĩ lại chọc người cười chê, nhất là ở biết quan hệ của nàng cùng hắn như thế này, Vân Hi
càng thêm cảm thấy áp lực.
Mẫn Thiên Hữu không có quay đầu, cũng
là thả chậm tốc độ xe, ở ven đường chậm rãi ngừng lại, không đợi xe dừng ổn, Vân Hi liền mở cửa xe khẩn cấp chạy ra ngoài, một ánh mắt âm trầm
nhìn chằm chằm bóng dáng gầy yếu của nàng, trong xe còn giữ lại một mùi
nước hoa thơm mát, thoảng thoảng tự nhiên.
Thời gian làm việc,
bọn họ vẫn trước sau như một, tựa hồ ai cũng không có đem mọi việc như
bình thường trước đây đánh vỡ, mà loại cảm giác càng ngày càng thích ứng này lại làm cho Vân Hi có chút không hiểu.
Hắn lạnh lùng, hắn hấp dẫn, hắn thần bí, hắn thâm trầm, đều mang đến cho nàng những rung động……
“Đi thôi!” Mẫn Thiên Hữu một thân tây trang từ văn phòng đi ra, khi đi
ngang trước mặt Vân Hi, một bàn tay dùng sức đem nàng nâng lên, đang ở
sửa sang lại tư liệu của hội nghị Vân Hi có chút sững sờ, thân thể đã bị Mẫn Thiên Hữu dẫn vào thang máy, mà ngón tay hắn cũng đã ấn nút.
“Đi đâu?” Vân Hi nhìn hình dáng hắn hoàn mỹ, sóng vai cùng hắn đứng trong
thang máy ba mặt đều là thủy tinh trong suốt, nàng có loại cảm giác
không hiểu.
Bây giờ còn chưa tới giờ tan tầm a!
Bình thường hắn đi công ty con thị sát hoặc là họp đều là mang theo Niếp Thịnh hoặc Mandy.
“Đi đến nơi nên đi!” Mẫn Thiên Hữu không có quay đầu, từ trên vách thang
máy bóng loáng sáng ngời hắn đã nhìn thấy được khuôn mặt nhỏ hắn mang vẻ nghi hoặc của nàng, bàn tay nắm tay của nàng lúc trước vẫn chưa buông
ra, cho dù là đi ra thang máy, đi qua đại sảnh, Vân Hi đã giãy ra vài
cái, duy trì vài bước khoảng cách, hắn vẫn là không buông ra tay nàng.
Vân Hi không rõ hắn như thế nào đột nhiên mang nàng đến salon làm đẹp, hơn
nữa hắn tựa hồ là khách quen của nơi này, nhìn thấy hắn mang theo một cô gái xuất hiện, một người đàn ông tóc dài rất lãng tử, có khí chất nghệ
thuật mang theo ánh mắt sắc sảo nhìn Mẫn Thiên Hữu, sau đó lại nhìn Vân
Hi, làm hại nàng đi phía sau hắn cũng khẩn trương, được hắn đưa vào
phòng tạo hình bên trong.
Hắn mang nàng tới nơi này làm cái gì?
Nửa giờ sau, Vân Hi một thân váy ngắn màu trắng xuất hiện trước mặt Mẫn
Thiên Hữu, trước mắt hắn lập tức sáng ngời, có một loại cảm giác vui vẻ
cùng kinh ngạc, hắn vẫn biết nàng là một phụ nữ xinh đẹp, nhưng cũng
không từng nghĩ đến nàng sẽ đẹp câu hồn đoạt phách như vậy, nguyên bản
khuôn mặt trắng bệch đã tô điểm má hồng nhàn nhạt, mắt to long lanh màu
tím, lông mi cong mà dài, da thịt nõn nà, trắng ngần, tóc dài đen mượt
như suốt nước tùy ý buông xõa trên đôi vai trần, dáng người tinh tế,
nàng như một đóa bách hợp mang theo hương thơm, lung linh thanh nhã mà
thoát tục.
“Perfect!” Ánh mắt hơi tán thưởng nhìn nàng từ trên
xuống dưới, Mẫn Thiên Hữu tiến đến, ôm sát thắt lưng của nàng, đem nàng
bao vây trong lòng mình, sau đó mang nàng rời khỏi.
Thẳng đến khi ngồi trên xe, Vân Hi đều như lọt vào trong sương mù, ánh mắt chú mục
nhìn Mẫn Thiên Hữu đang chuyên chú lái xe, đôi môi anh đào khẽ mấp máy
nhưng là cái gì cũng không có hỏi.
Thẳng đến xe hắn dừng lại trước một biệt thự quen thuộc, nàng mới biết được, nơi hắn mang nàng đến dĩ nhiên là Lăng gia?