Vân Hi ánh mắt vẫn dõi theo bóng dáng trên lầu, tựa hồ có thể nhìn xuyên thấu qua lưng ghế rộng lớn, nhìn đến bi thương trên gương mặt hắn, một khắc đó lòng của
nàng một mảnh buồn thương.
Bữa tối phong phú đến bên miệng cũng
thực vô vị, Vân Hi lên lầu lúc đi qua căn phòng cạnh phòng mình, nàng
biết Mẫn Thiên Hợp ở cạnh phòng nàng, nghĩ đến điện thoại của Lăng Trí
Xa, nàng tạm dừng một chút, sau đó dứt khoát gõ cửa phòng hắn.
“Vào đi!” Thanh âm Mẫn Thiên Hợp cách cánh cửa truyền đến, Vân Hi hít sâu một hơi, sau đó trực tiếp đẩy cửa phòng đi vào.
Nhìn trước mắt một màn làm cho nàng lắp bắp kinh hãi, chú Tần nửa quỳ ở bên
giường, hai tay đang ở trên đùi hắn mát xa, Mẫn Thiên Hợp đã nữa nằm ở
trên giường, một thân áo sơ mi màu lam, ngọn đèn sáng ngời chiếu trên
mặt hắn, thực rất hợp.
“Có chuyện gì sao?” Mẫn Thiên Hợp một bàn
tay ngăn lại động tác của chú Tần, đợi sau khi chú Tần đi ra ngoài mới
nhìn về phía Vân Hi, trong mắt cũng rất lạnh nhạt.
“Là……” Vân Hi
đem tầm mắt từ trên thân thể hắn dời đi, sau đó chậm rãi mở miệng,“Là,
anh của em đã trở về, ngày mai em muốn trở về nhà một chuyến!”
Nàng
mới tân hôn vài ngày, trở về Lăng gia lý nên phải được Mẫn gia đồng ý,
mà nàng biết, nếu Mẫn Thiên Hợp không cùng nàng trở về, mẹ con kia khẳng định lại sẽ nhìn nàng chê cười.
“Ừ……” Mẫn Thiên Hợp như có chút
đăm chiêu nhìn nàng một cái, sau đó gục đầu xuống, Vân Hi nhìn không ra
trên mặt hắn là biểu tình gì, lúc còn muốn nói cái gì đó, thanh âm của
hắn lại truyền đến,“Vậy em trở về đi thôi!”
Hắn chưa nói cùng đi
với nàng, tuy rằng Vân Hi đã sớm đoán được đáp án này, nhưng là trong
lòng không khỏi có chút thất vọng, cho dù hắn là tàn phế, nàng cũng sẽ
không ghét bỏ hắn, mà nàng muốn chính là một cảm giác gia đình thôi.
“Vâng!” Vân Hi gật đầu, sau đó nhìn hắn lấy chiếc thảm bạc ở bên giường đắp lên trên đùi, nàng lập tức cảm thấy không khí có chút buồn bã, vì thế rất
nhanh mở cửa đi ra ngoài.
“Thiên Hữu, ngày mai có rảnh không?”
Đợi Vân Hi đi ra ngoài, Mẫn Thiên Hợp cầm lấy điện thoại ở đầu giường
gọi cho Mẫn Thiên Hữu.
Hắn làm không được, Thiên Hữu có thể làm được!
Vân Hi ngày hôm sau đi ra biệt thự, đột nhiên từ phía sau chạy đến một
chiếc xe Bugatti màu đen, nàng ánh mắt nghi hoặc nhìn theo đuôi xe dừng
lại phía trước vài giây, chiếc xe kia……
“Lên xe!” Chờ nàng hồi
phục tinh thần thì đó là chiếc xe rất quen thuộc, người cũng quen thuộc, Mẫn Thiên Hữu một tay đặt lên cửa kính xe, tháo xuống chiếc kính mắt,
xe đã vững vàng dừng ở trước mặt nàng.
Nếu nói, phía trước nàng
từng có hoài nghi, hiện tại lại nhìn thấy hắn xuất hiện ở biệt thự Thiên Sơn, Vân Hi đã muốn hiểu rõ Mẫn Thiên Hữu cùng Mẫn Thiên Hợp là quan hệ nào!
Bọn họ, là anh em?
“Xin chào, giống như không sợ hãi nhỉ?” Mẫn Thiên Hữu đợi lúc nàng lên xe, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn bình
tĩnh không có chút lo lắng, hắn ngón tay thon dài khoát lên tay lái, rất có hứng thú nhìn nàng. Tối hôm qua hắn nhận được điện thoại của Mẫn
Thiên Hợp liền gấp rút trở về, hắn biết, lúc này đây nên làm cho nàng
nhận rõ thân phận của hắn rồi!
“Anh đã sớm biết, phải không?” Vân Hi hiện tại cảm thấy người đàn ông trước mắt này thật đáng sợ, mấy ngày qua hắn hành động quái dị, nàng hiện tại cũng có một chút lý giải rồi,
hắn biết nàng là vợ của Mẫn Thiên Hợp!
“Tôi nên gọi cô là gì đây? Chị dâu? Hửm?” Mẫn Thiên Hữu dùng loại xưng hô này lại cảm thấy có chút khó chịu, cho dù hắn muốn không thừa nhận thì Lăng Vân Hi vẫn là vợ của anh trai hắn, đây là sự thật!
Vân Hi cho tới bây giờ cũng chưa
từng nghĩ tới, nàng gả cho người đàn ông kia dĩ nhiên lại là cậu cả của
tập đoàn Thiên Thừa, mà tổng giám đốc lãnh đạo trực tiếp của nàng lại
chính là em trai của chồng nàng……