“Em không sợ hãi
sao?” Mẫn Thiên Hợp giọng nói khàn khàn để lộ ra sự rung động, nhìn nàng gần càng thấy rõ gương mặt trắng nõn mịn màng không tỳ vết, thậm chí
còn có thể nhìn đến hàng mi dài cong lên của nàng khi hạ mắt, tim trong
nháy mắt đạp loạn.
“Sợ cái gì?” Vân Hi hai tay dừng ở trên đùi
cứng ngắc của hắn, rõ ràng cảm giác được như hai chân như thiết trụ cứng rắn không có một tia độ ấm, mặt trên dùng thảm bạc phủ lên, nhìn lên
đôi mắt màu lam của hắn, Vân Hi đột nhiên gian đã không có cảm giác xa
lạ, có lẽ là vì trên người bọn họ có nỗi u buồn, nhưng sẽ chỉ làm nàng
càng thêm thương hại hắn.
Hắn, trong lòng nhất định là khó chịu đi!
“Tôi là một phế nhân!” Mẫn Thiên Hợp nhìn Vân Hi trấn định cười không có một tia khiếp sợ, trong lòng thế nhưng nổi lên gợn sóng……
“Anh là
chồng em, em sẽ chăm sóc anh thật tốt!” Vân Hi hiện tại đã biết rõ, buổi sáng Mẫn Bác Luân nói với nàng đem hết toàn lực chăm sóc tốt con ông ấy là ý gì rồi, với Lăng gia, Mẫn Thiên Hợp cho nàng có cảm giác ôn hào
không tổn thương kia so với trong tưởng tượng của đã tốt hơn nhiều lắm.
“Vân Hi, em đồng ý cùng một người tàn phế làm vợ chồng?” Mẫn Thiên Hợp có
chút bất ngờ nhìn cô gais trước mặt như hoa sen mới nở vô cùng xinh đẹp, nàng là Lăng gia đại tiểu thư, nàng hoàn toàn có lựa chọn rất tốt, lại
nguyện ý hạ mình, cô gái cao giá như vậy lại gả cho hắn một người có tật bệnh, Mẫn Thiên hợp như thế nào biết Vân Hi ở trong Lăng gia, địa vị
căn bản ngay cả một người hầu so ra cũng đều kém!
“Chúng ta đã là vợ chồng rồi!” Vân Hi đôi mắt tinh thuần sáng ngời nhìn thẳng vào ánh
mắt xanh lam sâu xa của hắn, hắn chấn kinh một chút, sau đó áp lực khác
rung động trong lòng, hai tay để lên tay vịn, đem xe lăn cách ra một
khoảng cách,“Làm vợ tôi, tôi có thể cho em chính là một cái danh hiệu cô chủ của Mẫn gia mà thôi!”
“Em không cần cái này……” Hư vinh đối
với nàng mà nói đều là xa xôi không tới, nàng càng thêm không nghĩ tới
nàng sẽ gả vào hào môn làm quý phu nhân cho dù nghe được hắn hứa hẹn,
nàng trong lòng quan tâm chính là quan hệ của bọn họ trong lúc đó.
“Vậy em liền sắm vai người vợ thật tốt đi!” Mẫn Thiên Hợp dời ánh mắt, trong lòng có chút vui vẻ kinh ngạc, nếu hắn không phải người tàn phế, có thể lấy được một cô gái tốt như vậy có lẽ hắn sẽ vô cùng quý trọng, nhưng
là hiện tại nghĩ đến chính mình còn gánh nặng trên lưng Thiên Hữu, hắn
vẫn là quyết định đem nàng đẩy dời đi.
Vân hi cái hiểu cái không nghe hắn nói, ý tứ của hắn là cho cam chịu rồi quan hệ của bọn họ, làm cho nàng bên cạnh hắn sao?
Như vậy tối hôm qua, hắn lại vì cái gì muốn làm như vậy?
“Em muốn biết, tối hôm qua người kia……” Vân Hi đón nhận ánh mắt hắn né
tránh, đột nhiên có chút không rõ dụng ý hắn làm như vậy, nếu thừa nhận
nàng, vì cái gì còn muốn làm cho một người xa lạ cùng nàng có da thịt
thân mật, này đối với nàng và hắn mà nói đều là xấu hổ không phải sao!
“Về sau em sẽ biết!” Sở dĩ hắn yên tâm đem nàng ở lại bên người Thiên Hữu
là vì hắn cũng tồn tại tư tâm khác, hắn hy vọng nàng có thể làm cho
Thiên Hữu hạnh phúc, mà nếu ngày sau hắn biết được cô gái này lại là
ngòi châm lên căm hận giữa Mẫn Thiên Hữu cùng Mẫn Hiếu Triết, hắn nhất
định sẽ không đem nàng đặt ở giữa anh em bọn họ trong lúc đó!
“Ba tôi đã cảm thấy tôi có thể sống như một người bình thường, cho nên tối
hôm qua, em coi như là một giấc mộng đi!” Mẫn Thiên Hợp lời vừa mới dứt, chú Tần đã tiến vào, nhìn đến Vân Hi đang nữa ngồi xổm trên thảm hắn có chút hoảng hốt, không nói được một lời đem Mẫn Thiên Hợp đẩy đi ra
ngoài.