Vân Hi thủy chung đều cúi đầu không có đi xem tổng giám đốc trong truyền thuyết kia bộ dạng
như thế nào, mà như cách ăn mặc bình thường này của nàng, cũng tuyệt đối không thể lọt vào tốp người đáng chú ý, bên tai nghe đến những tiếng
hút không khí, nàng chỉ biết, Mẫn Thiên Hữu nhất định rất xuất chúng.
Nàng chợt thấy run người, đó là một đạo ánh mắt cực nóng dừng trên người
nàng, giống như tìm tòi nghiên cứu, cũng giống như muốn nhìn kỹ, loại
cảm giác này làm cho Vân Hi theo bản năng ngẩng đầu, trước mắt nàng là
một đôi mắt trong suốt thâm thúy, nàng hô hấp thiếu chút nữa ngừng lại.
Ánh mắt này, vì cái gì lại quen thuộc như thế –
Mẫn Thiên Hữu dáng người kiêu ngạo đang đi về phía thang máy, chỉ là một
cái nhìn thoáng qua cũng làm cho hắn thấy được một cô gái bình thường
đang gục đầu đứng ở góc khuất, lúc nàng ngẩng đầu nhìn hắn trong nháy
mắt, trong lòng hắn hiện lên một tia hứng thú, đột nhiên dừng lại bước
chân, đi sang phía bên trái nàng đang đứng.
Những đôi mắt hạnh
đang nhìn trừng trừng người đàn ông đẹp như vị thần đang đi về bên này,
tất cả đều khẩn trương mà kích động ngước mặt lên như đang chờ quân
vương tuyển phi, hy vọng hắn cuối cùng sẽ đứng ở trước mặt mình.
Nhưng là Mẫn Thiên Hữu càng hướng vào góc khuất mà đi, ở lúc bọn họ ngạc
nhiên mà nhìn theo hắn thế mới phát hiện hắn lại dừng trước mặt một con
bé xấu xí –
Mẫn Thiên Hữu vươn cánh tay, ống tay áo tây phục
trượt khỏi cổ tay càng tiến gần đến Vân Hi, nàng rõ ràng tinh tường nghe thấy được trên người hắn một mùi nước hoa dior nam tính, lúc hắn thon
dài ngón tay nắm lấy chiếc cằm trơn bóng của nàng, chung quanh lại đồng
loạt vang lên một trận âm thanh hút không khí.
“Không có người
nói qua với cô sao? Tôi không thích có bất cứ tỳ vết xấu xí nào xuất
hiện trước mắt!” Thanh âm mạnh mẽ trầm thấp như mang theo từ trường mê
hoặc, hùng hậu vang lên bên tai Vân Hi, nàng chỉ biết nhìn hắn, chính là trong vài giây sau, thon dài ngón tay đã chạm đến chiếc kính trên mặt
nàng, không đợi nàng kịp ngăn cản rất nhanh lấy đi kính đen chướng mắt,
tiếp theo, xuất hiện ở trước mặt mọi người hé ra khuôn mặt như phấn mịn, trắng nõn mà tinh xảo, nhưng mặt nàng quá mức tái nhợt, đẹp một cách
yếu ớt.
Ai cũng không từng nghĩ đến, trợ lý tổng giám Lăng Vân Hi luôn luôn không bị người chú ý, dấu ở dưới kính mắt là một vẻ đẹp của
thiên thần, các nữ nhân viên ánh mắt ghen tị, các nam nhân viên thì ái
mộ không ngừng, nàng cảm giác chính mình thành cái đích cho mọi người
chỉ trích, mà nàng ghét nhất bị như thế, trên người nàng thừa hưởng
nhiều nét thanh tú, hấp dẫn mọi ánh nhìn nhưng lại sinh trưởng trong một gia đình phức tạp, nên nàng không dám để lộ mặt thật xuất hiện trước
người khác.
Nàng chỉ nên là lá cây tô điểm cho những đóa hoa rực rỡ!
“Tiên sinh……” Vân Hi ngạc nhiên, nhìn trước mắt người đàn ông lấy đi sự ngụy
trang của nàng, trong lòng nảy lên một cảm giác xấu hổ và giận dữ, mặt
cũng hơi hơi đỏ lên, nhưng nàng cũng là bất đắc dĩ mà nhìn người trước
mặt kêu ngạo, mang dáng vẻ có thể so sánh với một siêu mẫu!
Hắn, chính là Mẫn Thiên Hữu?