Tiếp theo Vân Hi
chỉ có thể trừng lớn mắt, nghe rõ ràng câu nói của hắn nàng muốn mau
chóng làm rõ nghi hoặc trong lòng nhưng thang máy đã mở ra, Mẫn Hiếu
Triết trên mặt mang theo một chút ý cười sâu không lường được, lúc Vân
Hi định xoay người thì hắn đã bước nhanh ra ngoài thang máy, lưu cho
nàng một bóng lưng rộng lớn, Vân Hi chấn kinh vài giây, thang máy đang ở tầng năm mươi lăm đã khép lại trước mặt, nàng cố gắng suy nghĩ ý tứ
trong lời nói vừa rồi.
Tối hôm qua, người kia là hắn sao?
Nhưng hắn lại cho nàng một cảm giác hoàn toàn bất đồng……
“Lăng thư ký, cô là rùa sao?” Thang máy dừng lại ở tầng cao nhất, Vân Hi còn
chưa kịp đi ra ngoài, một cánh tay mạnh mẽ đã túm lấy thân người nhỏ
nhắn của nàng đi ra.
“Làm gì cũng chậm chạp!” Mẫn Thiên Hữu canh
giữ ở thang máy, nhìn thời gian trôi qua đã mười phút mà nàng còn chưa
xuất hiện, một bàn tay đem Vân Hi ôm lấy, bàn tay khác cầm đến sổ ghi
chép nàng đang ôm trong ngực, động tác không hề dịu dàng mà quăng lên
bàn làm việc của nàng, sau đó lại đem nàng vào văn phòng của hắn.
“Cái kia, có chuyện gì sao?” Vân Hi cảm giác ra hắn đang phát giận, tay giơ
lên định đẩy kính mắt đột nhiên bị tay hắn nắm lấy, kế tiếp, không đợi
nàng hiểu chuyện gì trên mặt chợt lạnh, thì ra chiếc kính nàng mới mua
đã bị hắn vô tình quăng đi rồi.
“Nghe, về sau cách Mẫn Hiếu Triết xa một chút, biết không?” Mẫn Thiên Hữu ánh mắt tà nịnh dừng ở trên mặt nàng, ánh mắt tùy ý lướt trên mặt nàng, xuống chút nữa, nhìn đến chiếc
cổ trắng nõn còn lưu lại những dấu hôn màu hồng nhạt, trong mắt hắn lơ
đãng toát ra một chút vui thích. Thản nhiên, mông lung, nhìn không ra
tâm tình…..
Vân Hi có chút không rõ ý của hắn, nàng là thư ký của hắn, như thế nào cũng không tới phiên cùng Mẫn Hiếu Triết có gì liên
hệ, như vậy theo như lời hắn “cách xa một chút” là có ý gì đây?
“Vâng, đã biết!” Vân Hi không dám làm trái ý hắn, bởi vì nàng không thể nào tránh khỏi ánh mắt hắn một ánh mắt quá mức áp bức……
Nhìn thấy hai tay Mẫn Thiên Hữu mở ra, Vân Hi thở phào một hơi, thế này nàng mới phát hiện ánh mắt Mẫn Thiên Hữu vừa rồi còn rất tức giận bây giờ đã dần dần trở nên có chút ám muội.
“Còn có chuyện gì sao?” Vân Hi
thu hồi vẻ mặt hơi run run, nàng không dám nhìn về phía Mẫn Thiên Hữu.
lông mi hẹp dài rũ xuống, như cánh chim khẽ động, rõ ràng cho thấy nàng
đang bất an.
Hắn vươn ngón tay thon dài lướt trên cổ nàng, sau đó nhẹ nhàng đẩy ra cổ áo lộ ra một mảng trước ngực trắng mịn, cảm xúc
trên da mang theo hơi thở đặc biệt nam tính trên người hắn, lập tức làm
cho Vân Hi cảm giác như có một dòng điện lưu chạy qua trong thân thể,
một tay hắn nắm lấy vòng eo nàng, ngón tay trắng dài xoa trên cổ nàng,
khóe miệng câu lên một chút cười khẽ,“Ai mà có thể như vậy? Kỹ thuật rất tốt……”
Nói xong rất nhanh buông lỏng ra nàng. Thân hình cao lớn
ấy xoay người, Vân Hi không hề phát hiện trong đáy mắt hắn kia là một
chút đắc ý!
Vân Hi nghe ra là hắn đang trêu nàng, ngón tay vuốt
lên vùng da thịt bị hắn chạm qua, sau đó liền chạy nhanh ra cửa đi ra
ngoài, chờ nàng chạy đến toilet, đứng trước gương lớn đẩy ra áo sơ mi,
nhìn đến những dấu hôn hồng nhạt không quá rõ ràng kia nàng mới hiểu
được, vừa rồi “Kỹ thuật rất tốt” trong lời hắn nói là có ý gì.
Nhìn xuống chút nữa, trên da thịt trắng nõn trước ngực đều là các dấu vết ám muội, tất cả đều là tối hôm qua người đàn ông kia lưu lại…