“Vâng!” Vân Hi gật
đầu, trước khí thế nghiêm nghị của người đàn ông này nàng không khỏi sợ
hãi, trên mặt ông ta biểu tình cũng không có gì thay đổi lớn, nàng theo
sau ông ấy ngồi xuống trước mặt là một bàn gỗ hình vuông đỏ thẫm.
Chú Tần nhắc nhở, Vân Hi nhẹ giọng gọi một tiếng mà rất ít khi xưng hô,“Ba……”
Mẫn Bác Luân vẻ mặt uy nghiêm gật gật đầu, lần đầu tiên cùng một người lớn
xa lạ cùng ăn bữa sáng, Vân Hi cảm thấy có chút không thoải mái, người
này cho nàng cảm giác quá mức áp lực, người đứng đầu một hào môn thế gia nên phải là như vậy đi.
Không biết chú Tần ghé vào tai Mẫn Bác
Luân nói cái gì, nàng thấy ông ấy nhanh nhìn chằm chằm thân mình nàng
nhỏ nhắn, sau đó không dấu vết lộ ra một chút tươi cười vừa lòng, giơ
tay, liền có hai người hầu đưa lên điểm tâm.
“Từ hôm nay trở đi,
con chính là vợ của Thiên Hợp, cần làm những việc gì, ta sẽ gọi ông Tần
nói rõ cho con, Lăng Trí Xa chắc cũng có nói qua, gả vào Mẫn gia con sẽ
không còn là đại tiểu thư của Lăng gia rồi, hầu hạ chồng con, ta tự
nhiên sẽ không bạc đãi!” Bởi vì phía trước đã biết rõ hôn ước, Mẫn Bác
Luân cũng không nghĩ Lăng gia có hai vị tiểu thư, mà hiện tại lấy thân
phận của Lăng Vân Hi gả vào, hắn cũng không có hoài nghi qua!
Diện mạo xinh xắn, tính cách ôn hòa, điểm này Mẫn Bác Luân vẫn là thực vừa lòng!
“Nhưng con còn có công việc, con có thể hay không……?” Vân Hi lời nói còn chưa
nói xong lại đột nhiên bị Mẫn Bác Luân lớn tiếng đánh gãy,“Đương nhiên
không được, con về sau nhiệm vụ chính là đem hết toàn lực chăm sóc tốt
chồng con!”
Chăm sóc?
Vân Hi vừa nghe đến hai từ đặc biệt
được nhấn mạnh này trong lòng dâng lên dự cảm bất hảo, chồng của nàng
cần nàng một ngày hai mươi bốn giờ bên người “Chăm sóc” Sao?
“Cho cô ấy đi đi!” Vân Hi vừa muốn mở miệng kháng nghị, nàng nén giận, nhưng cũng không đại biểu nàng yếu đuối, lúc này phía sau lại đột nhiên
truyền đến một giọng nam, nàng theo hướng phát ra âm thanh nhìn lại, chỉ thấy một người ngồi trên xe lăn, gương mặt hài hòa cùng Mẫn Bác Luân có vài phần rất giống được người đẩy lại đây, sau đó dừng lại ở bên cạnh
nàng.
Ngay sau đó Vân Hi đột nhiên hiểu rõ một việc, người vừa
rồi mở miệng giúp nàng giải vây chính là con Mẫn Bác Luân, chồng của
nàng?
“Làm sao vậy? Tối hôm qua không ngủ được phải không?” Mẫn
Thiên Hợp nhìn Vân Hi vẻ mặt kinh ngạc, vươn ngón tay thon dài mà lạnh
lẽo cầm tay nàng đang đặt trên bàn thủy tinh, nhưng nàng không cảm giác
được một tia ấm áp.
Gương mặt như tuyết trắng chỉ một thoáng càng thêm trong suốt, Vân Hi có chút không tiếp nhận được nhìn ngây ngốc
người đàn ông tướng mạo đường đường, khí chất quý tộc này, nhưng khi ánh mắt nhìn về phía chân hắn, nàng lập tức hồ đồ rồi!
Mẫn Thiên Hợp một câu hỏi lại chứa nhiều ám muội không rõ, lập tức làm cho Mẫn Bác
Luân gương mặt đang khó chịu liền giãn ra, bác sĩ nói Thiên Hợp chân bị
thương đã trải qua sáu năm trị liệu, có thể từ từ trở lại cuộc sống bình thường, mà hắn thế này mới nhớ tới mười năm trước có định rồi hôn ước,
hắn nóng lòng vì Mẫn Thiên Hợp chọn một người vợ bên người!
Mẫn
Thiên Hợp cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Vân Hi, cô gái im lặng mà điềm
đạm xinh xắn này cùng người trong tưởng tượng của hắn có chút không
giống, không có khí chất cao ngạo của một thiên kim tiểu thư bình
thường, mà nhiều hơn lại là vẻ u buồn.
“Ba, Vân Hi làm việc ở
Thiên Thừa, như vậy ba là có thể yên tâm rồi chứ?” Mẫn Thiên Hợp quay
đầu nhìn lên, nỡ nụ cười có chút mê người, nếu không phải hắn vẫn ngồi
trên xe lăn, Vân Hi căn bản không biết hắn lại là người tàn tật!
Hiện tại nàng rốt cục hiểu Chung Mỹ Cầm vì cái gì cố ý không cho Lăng Nhã
Nhược gả vào, nhưng, tối hôm qua người cùng nàng cùng một chỗ rõ ràng là người bình thường, vì cái gì hiện tại lại…..