“Lăng Trí Xa, tôi
đã dễ dàng tha thứ ông đủ lâu rồi, giúp tình nhân của ông nuôi dưỡng con gái cô ta mười năm, hiện tại là nó nên giúp đỡ ông mà lập gia đình,
không phải gả thay cho con gái tôi!” Chung Mỹ Cầm tiếng sau cao hơn
tiếng trước vang lên trong trẻo nhưng lạnh lùng, Lăng Nhã Nhược phụ họa
gật đầu nói, “Đúng, cái thứ ăn bám đó mẹ con đã nuôi dưỡng nhiều năm như vậy, cũng đến lúc nên báo đáp rồi!”
“Cô câm miệng cho tôi, năm
đó người được đặt hôn ước là Nhã Nhược, không liên quan đến Vân Hi!”
Lăng Trí Xa có chút áy náy, hắn đã làm Thi Ngữ chịu nhiều thua thiệt,
hiện tại cũng quyết không thể lại làm cho con gái của hai người trở
thành vật hi sinh.
“Lăng Vân Hi là con gái ông, vậy Nhã Nhược
không phải sao? Lăng Trí Xa, ông coi lại lương tâm chính mình xem, ông
không có lỗi với tôi, không có lỗi với vợ ông, không có lỗi với cái nhà
này sao?”
Năm đó nếu không phải bà ta, Lăng Trí Xa cũng chỉ là
một nhân viên nho nhỏ, hắn từng làm việc trong tập đoàn Chung thị, sau
lại quen biết thiên kim của Chung thị Chung Mỹ Cầm, khi đó đã đối với
hắn nhất kiến chung tình (gặp một lần là yêu), sau này vì tiền đồ mà
cưới Chung Mỹ Cầm, dưới sự trợ giúp của cha vợ cùng sự khôn khéo của
Chung Mỹ Cầm mới có Lăng thị hôm nay, tất cả này, hắn tự nhiên trong
lòng biết rõ ràng.
Hắn cùng Chung Mỹ Cầm trong lúc đó không có
tình yêu, cho nên sau khi kết hôn bất ngờ gặp gỡ thiếu nữ hiền lương
xinh đẹp Trang Thi Ngữ, họ yêu nhau và sinh ra con gái Vân Hi, nếu không phải Trang Thi Ngữ có chuyện ngoài ý muốn, hắn nghĩ hắn cũng sẽ không
để Vân Hi bên người Chung Mỹ Cầm nhận hết bao nhiêu ủy khuất, đối với
việc Vân Hi càng ngày càng trầm mặc ít lời cùng lạnh nhạt với hắn, hắn
không phải không có cảm giác, nhưng là hắn không biết nên dùng phương
thức gì đối mặt với con gái mình, Vân Hi, hắn là nợ nhiều lắm, nhưng đối với Nhã Nhược và Đồng Cẩn, hắn cũng thiếu trách nhiệm, hắn không phải
là người chồng tốt cũng không phải người cha tốt!
“Dù sao, mặc kệ thế nào, không thể cho Vân Hi thay gả!” Lăng Trí Xa hiện tại thái độ là kiên quyết giống như mười năm trước, khi đem Lăng Vân Hi về nhà nuôi
dưỡng, mặc cho Chung Mỹ Cầm như thế nào mắng chửi hắn, hắn cũng không
nghĩ nhượng bộ.
“Ta nói cho ông biết, Lăng Trí Xa, nếu không cho
Lăng Vân Hi gả, vậy ông liền mang theo nó cút ra khỏi nhà này, một phần
tài sản cũng đừng nghĩ lấy!” Chung Mỹ Cầm như người đàn bà chanh chua mà rít gào cùng Lăng Trí Xa.
“Các người là đang nói con sao?” Vân
Hi nghe được động tĩnh đi xuống lâu cũng là lúc phát hiện dưới lầu ba
ánh mắt bất đồng ý kiến nhìn về phía nàng, vừa rồi nàng đã mơ hồ nghe
hiểu rồi một ít, mẹ kế của nàng là muốn cho nàng thay thế Nhã Nhược gả
cho một người đàn ông tàn phế!
“Vân Hi, không phải chuyện của
con, con về phòng đi!” Lăng Trí Xa nhìn Vân Hi xuất hiện, vội vàng như
một người cha từ ái mà đối nàng, lại bị Chung Mỹ Cầm hai tay chặn lại,
trong ánh mắt đã tràn ngập quyết định tàn nhẫn.
“Tôi đã nuôi
dưỡng cô nhiều năm như vậy, cô cũng nên đến lúc vì Lăng gia mà báo đáp
cái gì rồi, Lăng Vân Hi, tôi cho cô họ Lăng, chính là nhượng bộ lớn nhất rồi, cô cũng đừng giống ba cô mà không đồng ý!”
“Bà Lăng, nếu
lập gia đình có thể làm cho tôi hoàn toàn thoát khỏi nhà này, thoát khỏi thân phận Lăng Vân Hi, như vậy tôi gả!” Lăng Vân Hi dũng cảm nhìn thẳng đôi mắt đỏ ngầu của Chung Mỹ Cầm, nàng nản lòng thoái chí cười khẽ,
nàng nghĩ không muộn lại đợi thêm nữa, càng nhanh thoát khỏi cái nhà
lạnh lùng không chút thân tình này!
Nếu lập gia đình có thể đổi nàng một con đường ra khác, như vậy gả tốt lắm, sẽ không chịu đựng tiếp tục ở lại Lăng gia!
“Vân Hi, con có biết con đang nói gì hay không?” Lăng Trí Xa vừa muốn tiến
lên giữ chặt Lăng Vân Hi đã muốn xoay người, Lăng Nhã Nhược tay mắt lanh lẹ liền ngăn cản, hiện tại Lăng Vân Hi đã gật đầu đồng ý rồi, cô ta ước gì nàng nhanh biến mất trong cái nhà này, con gái của hồ ly tinh gả cho người đàn ông tàn phế, thật đúng là tuyệt phối!