“Không có!” Nóng lòng
phủ nhận, Vân Hi không chú ý tới hắn trên khuôn mặt tuấn tú có ý trêu
tức, chờ nàng phát hiện thì Mẫn Thiên Hữu đã muốn xoay người, tay trái
cho vào túi, trước nàng từng bước đi vào thang máy chuyên dụng của tổng
giám đốc.
Đi đến thang máy khác xuống lầu, chờ Vân Hi đi ra mới
phát hiện trời đã tối rồi, mà nàng là ngày đầu tiên điều đến bên cạnh
Mẫn Thiên Hữu, cũng là lần đầu tiên cùng hắn ở chung, đối với tính tình
hắn cũng không rõ ràng lắm, cho nên đợi đến muộn nàng mới rời đi.Lại bởi vì một câu nói khi nãy của hắn mà âm thầm xấu hổ, này tổng giám đốc
thật đúng là cho nàng nhiều kinh ngạc!Chờ nàng vừa bước lên trên lối đi
bộ, đối diện là bãi đỗ xe đang chạy ra chiếc Bugatti uy long vững vàng
dừng lại ở trước mặt nàng, lúc Lăng Vân Hi tránh đi, Mẫn Thiên Hữu lại
điều khiển xe lui về sau, cửa kính xe được hạ xuống, một đôi mắt đen đẹp yên lặng nhìn nàng, “Lên xe –”.
Hắn bá đạo mà ra lệnh không hề cho nàng có lựa chọn, Vân Hi do dự vài giây, sau đó thuận theo hắn mở cửa ngồi lên xe.
Bởi vì ban ngày bị hắn lấy đi kính mắt, hiện tại lộ ra nàng khuôn mặt trắng trong thuần khiết nhưng tràn ngập điềm tĩnh, trong xe ánh đèn mờ nhạt
chiếu vào da thịt nàng trắng nõn, bọn họ đều nghe thấy được trên người
mỗi người mùi hương riêng đặc thù thoang thoảng.
Toàn bộ không
gian xe tràn ngập mùi nước hoa dior nam tính, trong đầu chợt lóe lên ý
nghĩ, Vân Hi đột nhiên nhớ tới mười năm trước từng có gặp mặt một người, trên người người đó cũng có mùi hương này, mỹ thiếu niên đưa cho nàng
khăn tay cùng Mẫn Thiên Hữu hiện tại làm nàng có cảm giác tương tự.
Nhưng ngay sau đó, nàng ngay lập tức phủ định ý nghĩ của mình, trên đời này
đàn ông dùng này mùi hương này hẳn là rất nhiều, nhưng lại giống nhau cả về ánh mắt, là trùng hợp sao?
“Đang nghĩ cái gì?” Mẫn Thiên Hữu
nhìn nàng thất thần, ánh mắt gắt gao nhìn theo sườn mặt hắn, hắn một tay nắm vô lăng, một tay mở nhạc, chỉ chốc lát trong xe một điệu hát nhẹ
nhàng vang lên.
“Không, không có gì!” Vân Hi cúi đầu, thu hồi ánh mắt, có vẻ ngại ngùng, lần đầu tiên nàng nhìn chằm chằm một người đàn
ông lâu như vậy, Mẫn Thiên Hữu cho nàng cảm giác thật sự là quá mức mạnh mẽ.
Mẫn Thiên Hữu chính là thản nhiên nhìn nàng một cái, nét mặt tựa hồ lại khôi phục vẻ lạnh như băng thường thấy,“Cô ở đâu?”
Sau khi Vân Hi nói tên địa chỉ nàng không phát hiện ở Mẫn Thiên Hữu khuôn
mặt tuấn tú hiện lên một tia kinh ngạc, chỉ chốc lát, hắn đã chở nàng về đến biệt thự Cảnh Giang, Vân Hi nói cảm ơn sau đó nhìn xe hắn như cơn
lốc vụt đi, tốc độ cực nhanh cùng lúc nãy vô cùng khác biệt.
Nơi
này đã mười năm rồi hắn mới trở lại, mà thời điểm một lần đi đến đó tài
xế của hắn lơ đãng đụng phải một cô bé, Mẫn Thiên Hữu một tay chống xe,
khi đi ngang qua nơi năm đó đụng vào Trang Tâm Lỗi, tim đập đột nhiên
nhanh hơn, đôi mắt cũng sáng hơn, nhưng là hắn nhớ rõ cô bé kia được mẹ
gọi là Lỗi Lỗi, hơn nữa quần áo trên người họ cũng không giống là người
có thể ở nơi biệt thự xa hoa này, Mẫn Thiên Hữu tự giễu cười cười, hắn
khi nào lại đối với một cô gái xa lạ quan tâm rồi?