“Cái này không phải sao? ” Vân Hi mở ra tay hắn, chỉ vào ngoài cửa sổ cười rất là hạnh phúc.
Đối với nàng mà nói, Mẫn Thiên Hữu dụng tâm vì nàng đã làm nàng thật sự cảm động, nàng không giống phụ nữ khác, hướng tới châu báu tiền tài, nàng
chỉ cần một chút quan tâm vô cùng đơn giản, điều này đối với gia đình
trước kia của nàng mà nói, đối với người chị người cha chảy chung một
dòng màu kia mà nói, là một loại hy vọng xa vời.
“Vân Hi!” Tựa hồ là phát hiện nàng buồn bã, Mẫn Thiên Hữu dùng sức ôm lấy nàng, gió đêm
thổi bay mái tóc dài của nàng lướt qua mặt hắn, làm cho hắn trong lòng
dâng lên một chút nhộn nhạo say mê.
“Kia, anh đem chính mình tặng cho em, thế nào?” Mẫn Thiên Hữu thở ra hơi thở nóng rực bên tai Vân Hi, lời nói ám muội cùng ánh mắt nóng bỏng, liền làm toàn bộ thân thể Vân
Hi phát run lên, nàng cho tới bây giờ cũng cự tuyệt hắn không được, cũng không tưởng sẽ lại cự tuyệt hắn!
Kia một khắc, Vân Hi đã thật sự có hắn bên cạnh, liền hy vọng thời gian có thể dừng lại, để hắn có thể
vĩnh viễn bồi ở bên người nàng.
“Chúng ta ngày mai về nước. “,
Mẫn Thiên Hữu thay đổi phương hướng, đem Vân Hi bế ngang quay về phòng,
khi nhìn thấy trên vách tường, đồng hồ chỉ hướng gần mười hai giờ, hắn
đẩy xe bánh kem đến, thắp sáng hai mươi ngọn nến trước mặt Vân Hi, trong nháy mắt đã tắt hết đèn trong phòng, chỉ có ngọn nến phát ra ánh sáng
lung linh, nhưng cũng có thể chiếu sáng mỗi một cái góc trong căn phòng.
Hắn là cố ý đợi qua sinh nhật nàng một ngày mới về nước, hắn dụng tâm lương khổ đã được Vân Hi cảm nhận hết trong mắt, toàn thành trì còn di dự
trong lòng bị hắn từng chút từng chút phá vỡ, Vân Hi sẽ không quên hắn
là một tổng giám đốc lãnh khốc thế nào nhưng lại đối nàng mọi cách nhân
nhượng, nàng chậm rãi tin tưởng tình cảm hắn đối với nàng, không chỉ là
bời vì đứa bé đã mất đi kia…
Đợi cho Vân Hi thổi nến xong một
khắc kia, nguyên bản phòng đã tối lại càng tối đen hơn một mảnh, duy có
thể cảm nhận được chỉ có hơi thở thanh nhã nam tính trên thân người đàn
ông kia, nhanh chóng chui vào lòng của nàng, trong lúc nhất thời, không
khí trong phòng tựa hồ đều nóng cháy lên, Vân Hi vừa định di chuyển bước chân, thân thể mảnh mai đã muốn bị một đôi tay lửa nóng ôm chặt, toàn
bộ thân thể đều bị ôm hướng về phía lớn giường, hơi thở nóng rực kia phô thiên cái địa hào hển ở bên tai nàng.
” Vân Hi, anh muốn em……,
trong thanh âm lộ ra chút cầu xin, Vân Hi nghe cả trái tim đều say, nàng biết, chỉ cần nàng không gật đầu, người đàn ông trên người sẽ không
động đến nàng, mà hắn, đã muốn nhẫn nại đủ vất vả rồi, nàng đau lòng
nhìn hắn vất vả.
Không trả lời, Vân Hi chỉ là dùng sức ôm lấy cổ
hắn, đêm cuối cùng ở Paris, ai cũng không biết sau khi về nước sẽ phát
sinh chuyện gì, cho nên này giờ khắc nàng muốn tùy hứng một lần, cho dù
là sai, nàng cũng có dũng khí gánh vác hậu quả kế tiếp.
Được nàng đồng ý, Mẫn Thiên Hữu kéo ra dây áo choàng ngủ bên hông nàng, bàn tay
to sờ lên nàng bóng loáng thân thể, cũng giống như lần đầu, gây cho hắn
cảm giác yêu thích không muốn buông tay, khi tay chạy đến phía sau lưng
nàng, cảm giác được có chỗ có chút dấu vết mờ nhỏ, hắn hai mắt nhíu lại, trong đêm tối hiện lên một vẻ lo lắng, căn cứ vào xúc giác hắn có thể
cảm giác ra nàng từng chịu qua bị thương, nguyên nhân không thể nào
thoát khỏi sự liên can của người Lăng gia.
Nghĩ đến đây, Mẫn
Thiên Hữu chính là càng đau lòng, môi hôn lên cổ nàng, nàng chú ý tới
động tác hắn rất dịu dàng, cảm nhận được cảm giác một phụ nữ được một
người đàn ông yêu thương thật là một tư vị hạnh phúc biết bao, không
giống với lần đầu tiên ý thức của nàng mơ hồ, lần này nàng rất thanh
tỉnh, cảm giác được Mẫn Thiên Hữu thật cẩn thận cùng ôn nhu, mang theo
sự trân quý vuốt ve từng tấc da thịt trên người nàng, cuối cùng dừng lại ở nơi mềm mại nữ tính, cùng với chân tình biểu lộ của hắn, Vân Hi trong mắt không tự chủ được chảy xuống một giọt nước mắt, lại bị hắn khẽ liếm hôn lấy.
“Vân Hi, anh yêu em” Hắn ở trên môi nàng lẩm bẩm, chờ
thân thể của nàng đủ ướt át, mới đưa chính mình cứng rắn nóng rẩy vào
trong cơ thể nàng, tiến hành động tác có quy luật.
“Ưm……” Trong
thân thể đột nhiên bị vật cứng lửa nóng lấp đầy, Vân Hi thân thể co rút
lui về phía sau, bàn tay to dời đi nơi mềm mại cao ngất của nàng, hướng
đến bên hông nàng, nâng lên mông nàng căng tròn, chờ nàng thích ứng sau
mới dùng tốc độ nhanh hơn, ở nơi mềm mại mà căng trất của nàng vào ra
theo luật động.
“Tiểu Hi, sinh nhật vui vẻ……” Cảm giác khó chịu
trong nháy mắt qua đi, kế tiếp nương theo luật động của Mẫn Thiên Hữu,
Vân Hi mồ hôi ướt cả tóc dài, tùy ý hắn mang theo nàng leo lên từng đợt
sóng hoan ái.
Ở lúc kim đồng hồ điểm mười hai giờ, hắn tà mị hơi
thở lẫn quẫn bên tai nàng, một câu kia, sinh nhật vui vẻ, một câu kia,
anh yêu em, nàng nghe thật sự rõ ràng.
Không biết mệt mỏi triền
miên suốt cả đêm, Mẫn Thiên Hữu không biết thoả mãn muốn nàng một lần
lại một lần, thiên hạ dưới thân đã sớm không chịu nổi ngủ say. Hắn vuốt
trên trán nàng mấy sợi tóc lòa xòa, nửa đêm ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm
chằm nàng gương mặt tuyết trắng, nhìn như thế nào cũng cảm thấy không
đủ.
Vân Hi khi tỉnh lại Mẫn Thiên Hữu đã không có ở bên, vị trí
bên cạnh đã lạnh, xem ra hắn đã sớm tỉnh giấc, Vân Hi xấu hổ lấy chăn
bao bọc lấy thân, thân thể mệt mỏi làm cho nàng một lúc sau mới hồi
thần, nhìn đến trên người loang lổ nhiều dấu hôn ngân liền nhớ tới đêm
qua điên cuồng thế nào, trong lòng cũng dâng lên từng trận cảm xúc ngọt
ngào.
Chờ nàng mặc vào áo choàng ngủ xoay người xuống giường, đã
nhìn thấy trên tủ đầu giường một trang giấy, nàng cầm lấy xem xong đã
muốn kích động nói không ra lời.
Đơn ly hôn, mấy chữ bắt mắt xuất hiện ở trước mắt Vân Hi, nàng nghẹn ngào, đây mới là lễ vật tốt nhất hắn đưa cho nàng.
Lúc Vân Hi tắm sạch sẽ đi ra, Mẫn Thiên Hữu cũng từ bên ngoài đã trở lại,
hắn biết Vân Hi ăn không quen nước món Pháp cho nên đi ra ngoài sớm một
chút mua thức ăn cho nàng, nhìn Vân Hi trên người mặc chiếc áo sơ mi
mỏng manh, bên trong thoắt ẩn hiện chiếc eo nhỏ nhắn động lòng người,
đem nàng nguyên bản thân hình mỏng manh càng làm nổi bật nét yếu đuối nữ tính, hắn có loại xúc động muốn đem nàng giấu đi.
“Quà sinh nhật em đã thấy rồi, rất thích! ” Vân Hi đi thẳng đến bên cạnh Mẫn Thiên
Hữu, cầm lấy trong tay hắn cái gì đó, hắn nhớ rõ khẩu vị của nàng, nàng
thích ăn điểm tâm có thêm chocola vị đắng.
Tối qua anh vì em mà
ra sức như vậy, em lý nên thích mới đúng” Mẫn Thiên Hữu xấu xa cười,
vươn ngón trỏ lau đi ở khóe miệng nàng còn dính bánh ngọt, cố ý hiểu sai lệch ý tứ trong lời nói của nàng, mà ánh mắt hắn cũng sớm nhìn đến đầu
giường tờ giấy có thêm chữ ký của nàng rồi, bọn họ trong lúc đó càng
ngày càng ít cản trở!
“Em không phải nói cái này ” Vân Hi giậm
chân trừng mắt nhìn trên mặt hắn nụ cười ám muội, lại phát giác trong
ánh mắt hắn là trêu đùa, còn trực tiếp đem miếng bành nàng cắn qua cho
vào miệng hắn, Mẫn Thiên Hữu cũng không chê, hắn – một người thích sạch
sẽ nghiêm trọng như vậy lại có thể ăn đồ ăn mà nàng đã nếm, điều này lại làm cho Vân Hi mở rộng tầm mắt rồi.
Mà dùng ánh mắt hiện tại của Mẫn Thiên Hữu có thể trả lời vấn đề của nàng như thế này, nước miếng
của em anh ăn qua không biết bao nhiêu lần, còn để ý cái gì?
Vân Hi trực tiếp không nói thêm gì nữa.