Mẫn Thiên Hữu cũng thức thời không có ý chọc phá nàng, mà chỉ là dẫn nàng đi đến một nơi tham quan khác…..
“Em không đi nổi nữa”, Vân Hi được Mẫn Thiên Hữu ôm lấy đi hướng về quảng
trường, ngẩng đầu nhìn các bậc thang, mang theo chút làm nũng nhìn Mẫn
Thiên Hữu nói, nàng trong đầu chợt hiện lên một chút trêu đùa, nàng muốn biết người đàn ông cao cao tại thượng kia có thể vì nàng mà trả giá bao nhiêu, ở nơi đông người thế này, có vì sĩ diện mà bỏ qua nàng hay
không.
“Anh cõng em!” Câu Mẫn Thiên Hữu dùng là câu khẳng định,
mà không phải câu nghi vấn, vừa nói xong, thân thể cao to của hắn đã
muốn bước lên bâc thang đầu tiên, chậm rãi ngồi xuống, giống như kỵ sĩ,
cõng trên lưng công chúa âu yếm của mình.
Vân Hi cười ngọt ngào,
khi Mẫn Thiên Hữu lần thứ hai gọi nàng, nàng mới thu hồi suy nghĩ, chậm
rãi hướng đến tấm lưng rộng của hắn , đem gò má dán trên vai hắn, hai
tay cũng không tự chủ ôm lấy cổ hắn.
“Thiên Hữu, anh thật tốt……
“, Mẫn Thiên Hữu là người thứ hai ngoài Lăng Đồng Cẩn đối tốt với nàng,
hoặc giả ở một phương diện nào đó, ngay cả Lăng Đồng Cẩn còn kém hơn cả
hắn, hắn là ánh mặt trời trong sinh mệnh của nàng, đẩy ra tầng mât u ám, sự xuất hiện của hắn đem nàng từ trong lồng giam của u tối cứu ra!
“Vậy em có cái gì để báo đáp không? “, Mẫn Thiên Hữu cõng nàng, còn có thể
định thần nhàn nhã vừa đi vừa tán gẫu, thầm đánh giá cân nặng của nàng,
trong lòng xẹt qua một chút không vui.
Vân Hi nghe lời nói hắn có chút ám muội, chu môi hôn lên má hắn một nụ hôn nhanh, nhưng Mẫn Thiên
Hữu lại tiếp tục làm khó dễ “Đã dạy em nhiều lần như vậy rồi, miệng đối
miệng mới gọi là hôn môi“.
“Chán ghét“, Vân Hi đỏ mặt vùi vào cổ
hắn, thật sự rất khó tưởng tượng, bình thường tổng giám đốc băng sơn
không bao giờ nói đùa thế nhưng luôn muốn chiếm tiện nghi nàng, nhưng
loại cảm giác ngọt ngào ấm áp này lại nhộn nhạo trong lòng hai người,
đều khơi dậy rung động khác thường.
Ánh trăng mông lung phản ánh
hai bóng người kề cận một chỗ, mỗi bước trên bậc thang, Mẫn Thiên Hữu
trong lòng đều thầm gọi tên nàng, Vân Hi, sinh nhật vui vẻ…… .-
Sở dĩ đợi đến một tháng sau, vì hắn muốn để cho nàng có một sinh nhật khó
quên nhất, vì hắn biết ở Lăng gia hai mươi năm qua, căn bản không có
người vì nàng tổ chức sinh nhật.
Thời điểm đi xuống, Vân Hi muốn
tự mình đi, Mẫn Thiên Hữu cũng không cho, tựa hồ cõng nàng thành nghiện
rồi, hai người từ nhà thờ Đức bà Paris trở lại khách sạn đã chín giờ
hơn.
“Đi đâu a? “, Vân Hi bị Mẫn Thiên Hữu dẫn đến bể bơi phía
sau phòng tập thể hình của khách sạn, bây giờ Vân Hi mới hiểu được, ngày đó hắn nói sẽ mang nàng đến đây, hiện tại thân thể của nàng đã không có gì đáng ngại.
“Xuống đi”, Mẫn Thiên Hữu quần áo đều không có
thay, trực tiếp nhảy vào bể bơi, cũng đem Vân Hi đang đứng bên bờ vào
trong nước, nước ấm áp vờn quanh thân thể, rất thích ý.
“Như thế
nào không đổi quần áo đã đi xuống? “, Vân Hi lầm bầm sặc một ngụm nước,
tóc cũng thấm ướt, trên người quần áo cũng dán vào da thịt, có chút cảm
giác cồng kềnh.
“Em không thấy được chung quanh có nhiều ánh mắt
như vậy nhìn chằm chằm em sao?“, Mẫn Thiên Hữu mắt lạnh đảo qua, mấy
ngày nay, mặc kệ Vân Hi đi đến đâu, tổng có thể đem đến chú ý của những
người đàn ồn, hắn lại không muốn cho người đàn ông khác nhìn đến dáng
người của nàng, kia hương vị ngọt ngào, hắn chỉ hưởng qua một lần liền
muốn ngừng mà không được.
“Em thấy là có người nhìn chằm chằm anh đi! ” Vân Hi có chút ăn dấm chua nhìn những ánh mắt của các cô gái
quanh đây, Mẫn Thiên Hữu mang nàng xuống hồ cũng cực lực xem nhẹ những
ánh mắt chung quanh.
Đợi đến khi hai người ướt nhẹp bò lên từ
trong hồ, quần áo mỏng manh căn bản che không được Vân Hi dáng người rất đẹp, Mẫn Thiên Hữu trực tiếp đem nàng ôm vào trong ngực đi về phòng,
trở lại phòng liền đẩy nàng vào phòng tắm.
“Đừng để bị cảm, em tắm trước đi“, Mẫn Thiên Hữu đến tủ quần áo lấy cho nàng áo choàng tắm.
“Vậy còn anh? “, Vân Hi nhìn trên người hắn quần áo cũng ướt rồi, theo bản năng mở miệng hỏi.
“Vậy nếu không, chúng ta cùng nhau tắm? “, Mẫn Thiên Hữu nhìn nàng hai má đỏ hồng, vừa lòng với câu trêu đùa vừa rồi.
“Không cần, em tắm trước!” Vân Hi mặt nóng bừng, lập tức liền đóng lại cửa phòng tắm, đem Mẫn Thiên Hữu ngăn cách ở ngoài cửa.
Mẫn Thiên Hữu thừa dịp Vân Hi tắm, cầm lấy điện thoại để trên đầu giường, dùng giọng anh thuần thục nói vài câu, sau đó cúp máy.
Vân Hi chỉ dùng rồi vài phút liền tắm xong đi ra, nàng vẻ mặt và bộ dạng
bối rối làm cho Mẫn Thiên Hữu tâm thần nhộn nhạo, nhìn chằm chằm dáng vẻ động lòng của nàng khi mới tắm rửa xong,“Em xong rồi, anh đi tắm đi!”
Mẫn Thiên Hữu mất tự nhiên ho khan vài tiếng, sau đó vòng qua nàng đi vào
phòng tắm, màn sương ẩm còn tràn ngập trong phòng tắm lưu lại mùi hương
tự nhiên của nàng, đó là hương vị trên người nàng, Mẫn Thiên Hữu ngồi ở
trong bồn, thân thể chỗ nào đó đã muốn nhanh chóng có phản ứng.
Ngoài ý muốn nghe được chuông cửa vang lên, Vân Hi chạy tới mở cửa, nhìn thấy hai người phục vụ là người Pháp đẩy vào một cái bánh sinh nhật năm
tầng, bên trên có hai mươi ngọn nến, Vân Hi lập tức bối rối.
Di
động cũng hợp thời vang lên, nàng liếc mắt một cái, là từ trong nước gọi đến, Bùi Bùi, nhận được điện thoại của cô ấy, Vân Hi mới biết, thì ra
hôm nay là sinh nhật hai mươi tuổi của nàng, trước chín tuổi, mẹ Trang
Thi Ngữ đều xem nàng như một công chúa ủng ở lòng bàn tay, quả là kể từ
sau khi mẹ qua đời, nàng đã muốn không nhớ rõ chính mình còn có một ngày đặc biệt nhất trong một năm.
Bùi Bùi gọi xong, Lăng Đồng Cẩn cũng gọi tới, bọn họ nói nội dung đại khái giống nhau, Tiểu Hi, sinh nhật vui vẻ!
Nghĩ đến đây, Vân Hi sẽ không tự chủ được dắt trên khóe miệng nở một nụ
cười, bên người nàng còn có bạn tốt cùng anh cả quan tâm nàng, hiện tại
ngay cả Mẫn Thiên Hữu cũng đã cho nàng một cái kinh hỉ, trong mắt nàng
sương mù giăng mờ mịt, mừng vui đến phát khóc nhưng cố gắng không cho
nước mắt chảy xuống.
Đợi cho Mẫn Thiên Hữu tắm xong đi ra, Vân Hi đang đứng ở ngay trước mặt nhìn hắn, dòng nước trong suốt từ tóc hắn
chảy đến trên ngực, Mẫn Thiên Hữu một cái bước dài đi lên ôm lấy nàng đi tới ban công.
Lúc này, từ trên bầu trời rãi xuống màn pháo hoa
có hình trái tim, Vân Hi khẩn cấp vươn tay muốn vớt lấy những cánh hoa
kia, nhưng cũng chỉ có những đóm lửa nhỏ rơi qua khe hở tay nàng, rơi
xuống mặt đất, cuối cùng cái gì đều nhìn không tới.
“Anh như thế
nào biết hôm nay là sinh nhật em? ” Vân hi xoay người, mắt to nhìn thẳng ngũ quan tuấn tú nam tính của hắn, nàng trong lòng cảm động tràn đầy,
hắn cái gì cũng không nói, lại cái gì cũng đều biết.
“Cái gì liên quan đến em, hết thảy anh đều biết ” Mẫn Thiên Hữu cười thần bí, vươn
ngón trỏ để lên môi anh đào của nàng, màn pháo hoa kéo dài trong một
giờ, đôi mắt cay cay ẩm ướt của nàng đột nhiên bị một đôi tay che lại,
tiếp theo liền có giọng nói từ tính truyền vào tai nàng,“Nói cho anh
biết, em nghĩ muốn quà sinh nhật gì? ”