Vân Hi gật nhẹ đầu,
một đôi tay bao trùm lên bàn tay nàng, từ phòng này có thể nhìn đến cách đó không xa Tháp Effel, nàng có thể tưởng tượng nơi đó đến buổi tối
nhất định sẽ rất đẹp.
Lăng Đồng Cẩn trước đây là du học ở Pháp,
đã ở nơi này quen biết Tả Thiến, Vân Hi cũng không biết, kỳ thật là Mẫn
Thiên Hữu cũng rất quen thuộc đối với nơi này, hắn từ phía sau chuyển
đến trước mặt nàng, đã có một đoạn thời gian không có xuất ngoại rồi.
Trước kia nghĩ ngơi đều là vì chờ đợi một người nào đó, hiện tại rắc rối hơn nhiều, hắn cũng nhiều hơn một ràng buộc.
“Chúng ta ở lại chỗ này hơn một tháng, em trước nghỉ ngơi vài ngày, anh sẽ dẫn em ra ngoài, được không? ” Mẫn Thiên Hữu trìu mến hôn mặt nàng, hắn
không quên lời bác sĩ dặn bảo, thân thể của nàng còn chưa thể nào chịu
được quá mức mệt nhọc, vừa ngồi máy bay, thân thể của nàng khẳng định ăn đã không chịu nổi.
“Anh nghĩ như thế nào mà mang em đến Paris
rồi?, Vân Hi quay đầu, vừa vặn chạm được một đầm nước sâu thẳm trong đáy mắt hắn, bình thường nhìn quen hắn bộ dạng tây phục giày da nghiêm túc, hiện tại trên người hắn mặc một chiếc áo pull cổ chữ V, phía dưới là
quần bò màu tối, nhìn qua thực thoải mái nhưng có thêm một chút hấp dẫn
gợi cảm.
“Ừm…… Muốn lưu chút kỷ niệm gì đó”, Mẫn Thiên Hữu không
có nói cho nàng, bởi vì muốn đi vào lòng của nàng, hắn như thế phí tâm
sắp đặt, dụng tâm che chở nàng, bảo hộ nàng.
Mẫn Thiên Hữu một
bàn tay vỗ về trên mái tóc nàng mềm mại, làm cho nàng an ổn ngã đầu
trong lòng hắn, lẳng lặng cảm thụ nhịp thở của hắn.
Trong khách
sạn các phương tiện giải trí đều có đầy đủ hết, nhà ăn, câu lạc bộ, tập
thể hình tất cả đều có, hai ngày bắt đầu , Mẫn Thiên Hữu chỉ dẫn Vân Hi
đến mấy nơi trong khách sạn tham quan, chờ Vân Hi tiếp nhận và mở lòng
hơn với hắn, hắn mới phát hiện, nguyên lai nàng đối hắn hiểu biết còn
quá ít.
Mẫn Thiên Hữu về cảm giác rất nhạy bén, trước kia cùng
bọn người Tiêu Trác tham gia huấn luyện, hắn sở trường chính là xạ kích, cầm súng nhắm ngay hồng tâm, trên cơ bản là bách phát bách trúng, Vân
Hi ở sau người nhìn hắn, đứng ở trong một đám người đàn ông tóc vàng,
hắn luôn là người nổi bật nhất.
“Biết bơi không? “, Sau khi chơi
bắn súng, mồ hôi đầm đìa Mẫn Thiên Hữu tiếp nhận khăn lông từ người phục vụ đưa tới, dẫn Vân Hi đến bể bơi lộ thiên.
Vân Hi gật gật đầu,
trước đây Lăng Đồng cẩn đã dạy nàng, nhưng bể bơi nhà Lăng gia, nàng một lần cũng chưa dùng qua, cái gì thuộc về Lăng gia, nàng trên cơ bản đều
không thể đụng vào.
“Chờ em có thể xuống nước được, anh sẽ cùng
em đến đây.” Mẫn Thiên Hữu đánh giá Vân Hi một chút, bây giờ còn chưa
thể để nàng vận động nhiều.
Vân Hi cầm trong tay bộ quần áo hắn
vừa thay ra, chỉ mặc một cái quần bơi làm cho thân thể cường tráng của
hắn đều phơi bày, cộng thêm gương mặt tuấn tú làm cho biết bao nhiêu cô
gái điên cuồng, dẫn tới không ít các cô gái nước ngoài chủ động tới bắt
chuyện cùng hắn, nhưng lại bị hắn ánh mắt lạnh lùng nhìn qua, làm ai
cũng ũ rũ trở về.
Ánh mắt thỉnh thoảng quét về phía Vân Hi đang
ngồi bên cạnh bể, Mẫn Thiên Hữu bơi hai ba vòng liền lên bờ, bởi vì hắn
nhìn thấy chung quanh có không ít những ánh mắt như hổ báo theo dõi
người phụ nữ của hắn, Vân Hi là một người đẹp từ trong ra ngoài, đẹp đến không tưởng, điều đó như một lực hấp dẫn trí mạng đối với đàn ông.
Giống như lần đầu tiên hắn nhìn thấy nàng, cặp mắt kia chính là điểm nổi bật nhất của nàng, lại bị nàng dùng kính che đậy, nhưng một người luôn
tránh xa phụ nữ như hắn lại có thể nhận thấy đó là để ngụy trang.
Trở lại phòng, sau khi thay đổi quần áo, Mẫn Thiên Hữu liền dẫn Vân Hi đến
nhà hang dùng cơm, chờ màn đêm buông xuống, hai người họ mười ngón tay
đan chặt vào nhau đi dạo dưới tháp Effel.
Lúc thang máy đi lên
đến đỉnh tháp, Vân Hi bị cảnh trí trước mắt hấp dẫn cả tầm mắt, nàng
buông tay Mẫn Thiên Hữu đi một vòng quanh đài ngắm, quay đầu lại mới
phát hiện Mẫn Thiên Hữu vẫn đứng tại chỗ đợi nàng.
Một cảm giác
dâng trào cảm động làm cho Vân Hi ươn ướt hốc mắt, nàng không thể tưởng
tượng được nếu ở chỗ xa lạ này, nàng thất lạc Mẫn Thiên Hữu thì nàng nên làm cái gì bây giờ?
“Nếu có một ngày chúng ta lạc nhau, hãy nhớ
rõ ở tại chỗ chờ anh, anh sẽ trở về tìm em”, Mẫn Thiên Hữu thanh âm ấp
áp bao vây lấy lòng nàng đang run rẩy, nàng gắt gao ôm lấy cổ hắn, dùng
sức gật gật đầu, lần đầu tiên phát hiện, nguyên lai cảm giác có người
chờ đợi mình có thể tuyệt vời đến như vậy.
Vài ngày sau, Mẫn
Thiên Hữu lại mang Vân Hi đi rất nhiều nơi, đa số thời điểm đều là Mẫn
Thiên Hữu tự mình lái xe đưa Vân Hi đi ra ngoài, bọn họ mỗi nơi đi qua
đều để lại dấu chân thuộc về nàng, Vân Hi không biết, trong lúc nàng mãi mê ngắm nghía mọi thứ xung quanh, Mẫn Thiên Hữu đã lấy di động chụp lại rất nhiều hình ảnh, lúc nàng cười lúc nàng chăm chú, rất nhiều nét mặt
của nàng đã được lưu giữ lại……
Mỗi ngày cùng hắn bên nhau, chính
là đoạn thời gian vui vẻ nhất trong suốt hai mươi năm cuộc sống của Vân
Hi, nàng cảm nhận được là một người phụ nữ ai cũng cần được một người
đàn ông yêu thương và bảo vệ, đó là một tư vị rất tuyệt, mà mỗi đêm, bọn họ đều chỉ ôm nhau ngủ, đôi khi Vân Hi có thể cảm giác được khát vọng
của hắn, khát vọng bình thường của than thể, nhưng hắn lại chỉ hôn nàng, hôn khắp thân thể nàng mà không tiến hành bước cuối cùng của trình tự,
bởi vì hắn biết, bất kể là thân thể hay tâm lý, nàng đều chưa có chuẩn
bị tốt.
Những cảm giác đẹp đẽ và hạnh phúc trong nháy mắt đây,
nếu sau này bọn họ có chịu bao nhiêu đau khổ, nhưng mỗi khi nhớ lại mỗi
một giây của khoảng thời gian này, đều có thể cười cho dù đau lòng đến
rơi lệ……
Trong nháy mắt,một tháng đã qua đi, Vân Hi đang đứng ở
nhà thờ Đức bà Paris, bên cạnh hồ ước nguyện, nhìn bao nhiêu cặp tình
nhân từ từ nhắm hai mắt, chuyên chú tâm niệm vào đồng xu trong tay, Vân
Hi trong lòng cũng muốn thử, nước hồ trong suốt nhìn thấy rất nhiều tiền xu, Vân Hi tìm nửa ngày cũng chưa tìm được một đồng nào trong người,
lúc này, một cô gái tốt bụng đưa đến trước mặt nàng một đồng xu, nàng
ngẩng đầu liền nhìn thấy một gương mặt á đông đẹp mắt, dù chỉ nhìn từ
bóng lưng cũng có thể nhận thấy được cô gái ấy là một người có khí chất.
Vân Hi học theo người khác, cầm trong tay tiền xu ước nguyện rồi ném vào
hồ, một làn gió nhẹ thổi tung mái tóc dài cùng làn váy của nàng, cả
người nhìn qua đều có một cảm giác lâng lâng, Mẫn Thiên Hữu xuất hiện ở
một góc gần đó, chỉ là đứng nhìn ngắm “thiên hạ” của hắn, nàng tựa như
một thiên sứ vừa giáng trần, đứng xa xa nhìn nàng, chờ nàng mở mắt, nàng nghịch ngợm thè lưỡi, nụ cười che dấu không được ánh mắt linh động cùng thanh tú.
Mẫn Thiên Hữu đi đến bên người Vân Hi, đem áo khoát
khoát lên cho nàng, rồi ôm cả người nàng vào trong lòng, Vân Hi ánh mắt
có chút né tránh, chưa nói cho hắn biết một màn vừa phát sinh kia.