Thần Bí Lão Công Không Thấy Mặt

Chương 221







Kẻ phóng hỏa rất nhanh đã bị bắt, không ngoài dự kiến, chính là Lý đạo trưởng lúc trước hoang mang bỏ chạy. Theo lời khai, Lý đạo trưởng được tên ăn trộm Triệu Khánh mời đến trừ tà.

Khi Triệu Khánh kể lại đầu đuôi câu chuyện mình gặp quỷ, Lý đạo trưởng nói hắn chắc chắn là bị lệ quỷ quấn thân. Nếu muốn trở lại vận khí tốt như trước thì phải bắt đầu từ ngọn nguồn sự việc, phải giải quyết được con lệ quỷ kia, nếu không… Tương lai có ngày sẽ còn thảm hại hơn.

Vì chuyện này, Triệu Khánh còn gom góp khắp nơi, dùng năm ngàn tệ xin Lý đạo trưởng giúp đỡ!

Bởi vì hắn thực sự quá thảm, sau khi ra khỏi đồn cảnh sát thì không ngày nào tốt đẹp. Mỗi ngày hắn đều rất xui xẻo, có thể nói là bị thần xui xẻo bám vào người. Hắn không dám đi ăn trộm nữa, chỉ có thể đi tìm việc. Nhưng đầu năm nay vốn rất khó tìm việc, áp lực cạnh tranh rất lớn. Hắn một không bằng cấp, hai là chưa từng làm công việc chính đáng gì. Người ta vừa thấy hồ sơ của hắn thì ồ, lại có cả tiền án, thế thì ai dám tuyển hắn chứ?

Hắn chỉ có thể đến công trường xếp gạch, xếp được mấy ngày đã mệt muốn chết, còn tự làm chân mình bị thương khiến đi lại phải khập khà khập khiễng. Công việc này đương nhiên cũng phải dừng, hắn đành phải đi tìm việc khác. Hắn đến quán ăn bưng bê, bưng được vài hôm đã làm vỡ bao nhiêu chén bát, tiền lương chưa được nhận đã bị trừ gần hết. Hắn không chịu nổi nữa, dứt khoát từ chức.

Những công việc khác làm được mấy ngày cũng bị đuổi, quan trọng nhất chính là hắn ba ngày hai lần làm mất đồ! Nếu trên người hắn có mấy trăm tệ, chỉ cần ra ngoài một chuyến, trở về sẽ không thấy đâu nữa. Chính là cầm trong tay cũng có thể rơi mất!

Hắn không biết bây giờ kẻ trộm có khả năng xuất thần nhập hóa như vậy từ bao giờ, lợi hại như vậy còn trộm mấy trăm tệ của hắn làm gì? Trực tiếp làm thần trộm đi!

Hắn thật sự không chịu nổi, nhờ bạn bè giới thiệu mới biết đến Lý đạo trưởng. Tuy Lý đạo trưởng lấy giá rất đắt nhưng vì tương lai của bản thân, hắn chỉ có thể cắn răng giật gấu vá vai gom đủ tiền, phải đuổi cái vận khí tà ma này đi.

Nhưng hắn không ngờ chỉ là làm pháp, đốt lá bùa thôi mà gây ra hỏa hoạn được?!

Hắn vốn định vội vàng dập lửa, ai ngờ Lý đạo trưởng tự nhiên mặt đầy hoảng sợ, cả người run bần bật, hét lên một tiếng rồi xoay người bỏ chạy! Hai đồ đệ của hắn cũng không nói gì mà bỏ chạy như bay, giống như giẫm lên Phong Hỏa Luân vậy.

Hắn ù ù cạc cạc chẳng hiểu gì, trong lòng cả kinh, không nói hai lời cũng chạy theo, nào còn nghĩ đến việc dập lửa?


Chuyện này tự nhiên nháo nhào lên, hơn nữa bọn họ còn đột nhập trái phép vào nhà dân, như thế có thể là việc lương thiện sao? Thế là hôm đó bị cảnh sát đưa đi, còn phải bồi thường đầy đủ, lại còn bị giáo dục một hồi.



Lúc La đại thẩm nhận được tin chạy tới thì thấy trong nhà vô cùng hỗn loạn. Trong phòng không chỉ có mùi xú uế mà còn nhơ nhớp bùn đất và nước bẩn, quả thực không có chỗ nào đặt chân.

Cũng may là cháy ở phòng khách, sopha bị thiêu hơn phân nửa, bàn trà cũng bị cháy đen thui nhưng lửa chưa lan đến phòng ngủ, đội cứu hỏa cũng đến kịp thời, nếu không thật không dám tưởng tượng hậu quả.

Nhưng mà nơi này bị thiêu rồi thì không thích hợp để ở nữa: “Cố tiểu muội, nếu không cô đến nhà tôi ở tạm một đêm đi? Bây giờ cô một thân một mình ra ngoài cũng không tiện lắm. Ngày mai tôi tìm người đến dọn dẹp lại rồi mua lại mấy đồ dùng trong nhà, chờ hết mùi thì cô lại về ở.”

La đại thẩm rất hổ thẹn, nơi này nhà bà bị ma ám rồi, cô gái nhỏ người ta vất vả ở đây lâu như vậy, ai biết sẽ gặp hỏa hoạn chứ? Từ nay về sau, chuyện phong thủy của căn nhà này không tốt chắc sẽ bị truyền lại. Nói không chừng chính là phong thủy của nơi này liên lụy đến con gái nhà người ta? Cũng may lúc xảy ra hỏa hoạn cô ấy không ở nhà, nếu không thì thảm rồi.

Cố Phi Âm vẫn thấy may mắn vì quan tài và đống tiền trong quan tài của cô không thiếu tí nào. Bởi vì lúc phát hiện ra đám cháy, đám tiểu quỷ đã giúp cô mang quan tài ra ngoài, trái tim nhỏ bé của cô cuối cùng cũng hạ xuống. Hơn nữa cô không để ý chuyện nhà cửa lắm, cô có thể ở tạm bên kia cầu vượt cũng được. Dù sao mấy hôm nay cũng không lạnh lắm, đào một cái hố qua đêm cũng được.

Lại nói cô vừa trải qua kích thích kinh tâm động phách như vậy nên không muốn rời khỏi quan tài quá xa, như vậy cô không có cảm giác an toàn, chỉ sợ không ngủ được. Vẫn là tự mình nhìn thấy thì mới yên tâm.

Cô cảm ơn ý tốt của chủ nhà, chủ nhà cũng không miễn cưỡng. Bà nói nếu cô có gì cần giúp đỡ thì cứ gọi cho bà. Cố Phi Âm gật đầu đồng ý, à, cô nhớ lần trước chủ nhà có đột nhiên hỏi cô là ai giới thiệu cho cô đến thuê nhà, “Tôi đã hỏi rồi, bà ấy nói tên là Tôn Hà, là bạn tốt của bà, hehe.”

La đại thẩm nhìn Cố tiểu muội toét miệng cười, lộ ra hàm răng trắng tinh. Gương mặt tươi cười của cô cực kỳ quỷ dị, nhưng cô lại nói là Tôn Hà? Tôn Hà kia chính là chị Tôn, là bạn nhảy ở quảng trường của bà, cũng là hàng xóm mấy chục năm trời. Nhưng chị Tôn đã mất nhiều năm trước vì bạo bệnh rồi cơ mà.

La đại thẩm nghi hoặc gãi ót, đây là nói chị Tôn sao? Không, không phải, chắc chắn không phải. Có lẽ là trùng tên trùng họ thôi.

Cố Phi Âm: “Bà ấy còn nói trước kia hai người thường đi nhảy quảng trường với nhau, tình cảm rất tốt.”

La đại thẩm: “…Vậy chắc hai người đã quen biết lâu rồi nhỉ?”

Cố Phi Âm giơ ngón tay tính tính: “Cũng không lâu lắm, chắc mới mấy tháng.”

La đại thẩm: “…???”

Bà vò đầu, sao lại cảm giác mình càng nghe càng không hiểu nhỉ? Bà còn muốn hỏi lại nhưng chồng con bà bên kia đều thúc giục, bà cũng không tiện hỏi thêm, chỉ nói vài câu với Cố tiểu muội rồi rời đi.

Cố Phi Âm đứng ở ven đường, giơ cánh tay vặn vẹo vẫy vẫy. La đại thẩm ghé ra cửa sổ nhìn cô gái tóc dài quỷ dị đầu tóc rối tung đứng trong đêm tối, không khỏi run cầm cập.

Chồng La đại thẩm hỏi bà: “Làm sao vậy?”

La đại thẩm lắc đầu, nói không có gì, chỉ là cảm thấy Cố tiểu muội có hơi kỳ quái. Nhưng kỳ quái chỗ nào bà lại không nói được. Hoặc là đợi hôm nào gặp chồng chị Tôn thì hỏi họ có biết cô gái nào họ Cố không.



Đám tiểu quỷ nghe nói chủ nhà muốn ra cầu vượt ở tạm mấy hôm thì rất nhiệt tình, còn giúp cô đào một cái hố ở chân cầu vượt, mang quan tài để vào đó. Hơn nữa còn bày một chút đồ ăn và hoa dại ở xung quanh, nhìn qua rất đẹp. Cố Phi Âm nằm vào đó thì tâm trạng tốt không ít.

Nhưng mà Ngụy Húc không thể ngủ ở cầu vượt được, hắn không còn khỏe mạnh như hồi trẻ, chỉ sợ hắn sinh bệnh. Cũng may lúc đám cháy xảy ra thì hắn không ở nhà, Bính Bính và bà cụ đưa hắn ra ngoài tản bộ, nếu không hắn mà bị thương thì bà cụ chắc phải đau lòng chết mất.

Cố Phi Âm đưa hắn vào một khách sạn gần đó, tốn một trăm tệ thuê một phòng cho hắn ở tạm một đêm, phòng bên kia chắc là mai có thể vào ở, bởi vì không thể đi đâu nữa nên chỉ có thể xa xỉ một chút--- cũng may có bà cụ đưa tiền.


Chờ sắp xếp cho Ngụy Húc xong, lúc này Cố Phi Âm mới trở lại hố ở cầu vượt.

Quỷ phu nhân đứng bên cạnh cửa sổ nhìn ra, lắc đầu, vài chỗ quỷ trạch thì có gì đáng nói. Ở quỷ giới có năng lực hô mưa gọi gió thế nào mà giờ gặp chút chuyện đã phải ra gầm cầu ngủ?

Bà cười u ám, hừ giọng rồi đóng cửa sổ vào đi ngủ.

Đêm nay Cố Phi Âm lại nằm mơ, cô mơ thấy mình ở trong mộ đói không chịu được, lén lút bò ra ngoài tìm đồ ăn, ai ngờ lại thấy miếu thổ địa ở chân núi đầu thôn đang bốc cháy!

Nửa đêm bốc cháy vốn đã không phải chuyện bình thường, cô lập tức đi xuống xem sao. Quả nhiên là thấy hòa thượng xinh đẹp đang xảy ra tranh chấp với ba tên kẻ trộm. Trong lúc giằng co đánh đổ đèn dầu, lửa bắt vào vải nên mới dẫn đến hỏa hoạn!

Mấy gã đàn ông này vốn định tới trộm đồ cúng, bởi vì phật pháp của hòa thượng xinh đẹp rất cao thâm nên rất nhiều người tin. Người đến phúng bái hương khói không chỉ có người nghèo mà còn cả những người đại phú đại quý. Tiền bạc thờ cúng rất nhiều, đủ để chúng cơm ngon rượu say nhiều năm. Nào ngờ chúng vừa định vơ vét xong thì bỏ chạy thì đụng phải hòa thượng xinh đẹp.

Hòa thượng xinh đẹp sao có thể để chúng lấy cắp đồ mang đi? Hai bên nhất thời xảy ra xung đột. Tiểu hòa thượng Liễu Nguyện ngủ ở cách vách bừng tỉnh, tiểu hòa thượng kinh hoàng chạy tới, thấy sư phụ bị bắt nạt thì không nói hai lời vén tay áo lao tới muốn giúp sức! Nhưng vì hắn quá nhỏ nên căn bản không phải đối thủ của đối phương, bị một gã đàn ông cao to trong số đó hất tay một cái đẩy ra. Hắn lảo đảo lùi về phía sau mấy bước rồi ngã sóng xoài trên mặt đất, đầu đập vào tường, đau đến mức mãi không lấy lại được tinh thần.

“Tiền đó các ngươi không được động vào. Nếu các ngươi thực sự túng thiếu thì có thể lấy đi ba ngày tiền cơm, còn đâu để lại đó.”

“A, đã rơi vào tay ba anh em chúng tôi rồi thì làm gì có chuyện để lại! Con lừa trọc này đúng là biết gạt người. Trên đời này nếu có Phật Tổ thì sao lại không nghe thấy tiếng cầu cứu của chúng tôi? Sao lại để nhiều người chết như vậy?”

“Dù sao số tiền này Phật Tổ cũng không dùng được, vậy tôi dùng thay họ vậy!”

“Mà nếu chúng tôi không lấy chỗ tiền này thì không phải đám lừa trọc các người được lợi à? Ngoài miệng thì nói dễ nghe lắm, nhưng không phải cũng sống chết đòi tiền đấy sao?”

Tiểu hòa thượng Liễu Nguyện trơ mắt nhìn sư phụ đánh nhau với ba người kia. Sư phụ hắn ngày thường có vẻ nhu nhược yếu đuối nhưng không ngờ đối đầu với ba gã đàn ông hung ác cũng không rơi vào thế hạ phong. Hắn ngồi dưới đất, vẻ mặt tức giận cầu nguyện Phật Tổ phù hộ cho sư phụ, để sư phụ đánh ngã ba tên kẻ cướp kia.

Đáng tiếc là ba tên cướp thấy mình không làm gì được hòa thượng này thì quay đầu định đánh tiểu hòa thượng. Ba người liếc mắt, một gã lập tức đi về phía tiểu hòa thượng, chúng không tin bắt được thằng nhỏ mà không làm gì được thằng lớn! Vì vậy mà hòa thượng xinh đẹp bị chúng uy hiếp, thêm nữa là không biết ai không cẩn thận đánh đổ đèn dầu, ngọn lửa nhỏ biến thành lửa lớn dữ dội, cuối cùng lửa càng cháy càng to…

Lúc Cố Phi Âm đuổi tới, trên vai tiểu hòa thượng bị một vết dao chém, lúc này hắn nằm lăn lộn trên mặt đất, đau đến phát khóc. Trên mặt đất chảy đầy máu tươi. Hòa thượng xinh đẹp vì đồ đệ bị thương mà phân tâm, bị đánh một gậy vào gáy, đầu hắn tê rần, lảo đảo một cái rồi ngã xuống đất, máu tươi chảy khắp mặt.

Ba tên trộm thấy thế thì càng hung ác, “Sớm nghe lời không phải tốt rồi sao, đây là các ngươi tự tìm đường chết!”

“Đi thôi, đừng nhiều lời với chúng nữa, chúng ta mau chạy thôi!”

“Đúng vậy, động tĩnh lớn thế chắc người trong thôn biết cả rồi.”

“Nhưng chúng đã thấy mặt chúng ta, nếu báo án thì không phải chúng ta xong đời rồi sao? Không chỉ trở thành tội phạm truy nã mà còn phải ngồi tù đấy!”

“Vậy…”

Ba tên ăn trộm đảo mắt, nắm chặt gậy gỗ và con dao phay trong tay, lạnh lùng nhìn chằm chằm hai con lừa trọc, không hẹn mà cùng nghĩ tới một câu: Giết người diệt khẩu.

Cố Phi Âm chưa bao giờ dám vào trong miếu, vì cô sợ hòa thượng, sợ cả Bồ Tát. Ngày thường thấy miếu thờ là cô tránh xa ba thước, đây là lần đầu tiên cô chủ động đi vào trong miếu.

Cô không biết chính mình bị sao, một khắc kia, cô như mê man. Móng tay cô đột nhiên dài ra rất nhanh, còn đen xì, cơ thể cô chăm gần tháng chưa hồi phục nhưng nháy mắt đã tốt lên, cánh tay vả bả vai đều dài ra, máu trong người cô sôi sục, giống như chuẩn bị làm gì đó.

Cô không biết vì sao mình lại hận bọn chúng như vậy, hận không thể cho đám người trước mắt đi tìm chỗ chết.


Chết rồi là được, chết rồi thì sẽ không gây tai họa cho người khác nữa.

Oán khí trên người cô rất mạnh, cô hét lên một tiếng rồi lao vào. Móng tay sắc nhọn của cô túm lấy yết hầu của một gã, tiếng hét chói tai của hắn mắc ở cổ họng, máu tươi trào ra ngoài mặt, thân thể mềm oặt ngã xuống đất…

Người đầu tiên ngã xuống, đôi mắt hắn mở to, trên mặt hắn còn lưu lại vẻ hưng phấn và tàn nhẫn. Lúc này hắn không một tiếng động, biến thành người chết.

Hai tên còn lại đột nhiên thấy biến cố thì sợ mềm nhũn cả chân, ngó trái ngó phải nhưng lại chẳng thấy ai đang tác oai tác quái, chỉ có thể a ê gào to: “Quỹ đèn nhang này chúng tôi không cần nữa, không cần nữa, xin Bồ Tát khai ân tha cho chúng tôi đi!”

“Chúng tôi sai rồi, chúng tôi thực sự sai rồi…”

“Đừng giết tôi, đừng giết tôi!”

Nhưng cô nào có nghe thấy? Ngọn lửa bừng bừng chiếu vào thân thể trong suốt của cô lại càng quỷ dị. Mái tóc dài của cô bay bay, tay nắm thành trảo, lại lần nữa lao tới. Hai tên trộm vừa cuống quít chạy được vài bước đã cảm thấy yết hầu tê rần, chóp mũi bọn chúng ngửi thấy một mùi máu tanh cực nồng đậm. Chúng định giơ tay ôm cổ nhưng một dòng máu cuồn cuộn không ngừng chảy ra. Bước chân của chúng chậm lại, chỉ vài giây sau rầm một tiếng ngã xuống mặt đất.

“Đùng---”

Trên trời nổi lên sấm chớp, sét đánh ầm ầm, ánh vào trong phòng làm trạng thái chết thảm của ba tên kia càng thêm khủng bố.

Tiểu hòa thượng Liễu Nguyện sớm đã sợ đến mức nói không thành tiếng. Hòa thượng xinh đẹp cũng không cản được, ngã trên mặt đất nhìn Cố Phi Âm bay giữa không trung, mái tóc dài của cô phần phật, gương mặt vừa lạnh lẽo vừa hiểm ác. Móng tay cô dính đầy máu tanh.

--- Từ lúc cô xuất hiện đến lúc giết chết ba người kia chỉ vỏn vẹn vài giây, bọn họ căn bản không đủ thời gian ngăn cản.

Lửa lớn cháy phừng phừng, hòa thượng xinh đẹp thấy Cố Phi Âm âm trầm quay đầu nhìn mình, nháy mắt, cô đã tới trước mặt hắn. Xà nhà gẫy rắc rơi xuống trúng vào lưng cô, cô quay đầu, vứt cây gỗ ra sau rồi lại hướng móng vuốt về phía hắn, giống như cũng muốn bóp nát cổ họng hắn vậy!

Cô thật sự muốn giết hắn.

Tiểu sư phụ Liễu Nguyện cả kinh hô to: “Sư phụ!”

Sư phụ hắn chắp tay trước ngực, miệng lẩm nhẩm tụng kinh, tiếng kinh vừa ra khỏi miệng thì Cố tỷ tỷ oán khí ngút trời đột nhiên ôm đầu gào lên! Cô như vô cùng thống khổ, gào rống như một con thú hoang lên cơn điên. Động tĩnh kinh thiên động địa đó trực tiếp lăn lộn từ miếu thờ vào trong núi, Liễu Nguyện đỡ sư phụ hắn đuổi theo Cố tỷ tỷ…

Liễu Nguyện hòa thượng tuy không có tuệ căn gì nhưng hắn cũng hiểu sư phụ hắn đã giúp Cố tỷ tỷ khôi phục thần trí.

Không biết qua bao lâu sau, cô gái đang phát điên cuối cùng cũng từ từ bình tĩnh lại. Cô mơ mơ màng màng mở to hai mắt, ánh mắt mờ mịt giống như hỏi hắn là ai.

“Bần tăng là Tông Nan.”