Nhưng không nghĩ chỉ vừa mới gặp, còn chưa nói được vài câu, mấy người này đã chạy mất rồi, cô càng vui vẻ hơn, nếu người đã chạy rồi thì cô có thể thoải mái chặt cây, còn tiết kiệm 10 tệ.
Nhưng mà cây còn chưa kịp chặt cây thì cô đã phát hiện dưới đất còn có một người đang nằm.
Cô vốn không chú ý trên đất có người, chỉ thính tai nghe âm thanh a a truyền tới mới nhìn vào trong phòng một chút, vừa nhìn đã thấy một người bị trói.
Cho dù Cố Phi Âm không bằng cấp, không kiến thức cũng biết trời lạnh nằm dưới đất là chuyện cực kì không bình thường --- bởi vì rất lạnh, giống như nằm trên băng, người bình thường đều không thích. Tuy hiện tại cô cũng nằm trên đất nhưng vẫn lót ván gỗ và rơm rạ, đều là đồ cô chắp vá góp nhặt, miễn cưỡng cách khỏi khí lạnh trên mặt đất nhưng vẫn lạnh. Thế nhưng có quan tài thì khác, dưới quan tài lót ván gỗ và rơm rạ, trong quan tài trải sợi bông, như thế thì ấm áp biết bao nhiều.
Tô Địch cảm giác mình hẳn là bị ốm, không chỉ sốt mà còn bị bịt mồm lâu nữa, nên đầu thiếu dưỡng khí, anh cực lực bắt mình tỉnh táo lại, bởi nếu ngất đi càng nguy hiểm hơn.
Mấy tên cướp này ra tay tàn nhẫn như vậy, xuống tay giết người cũng không phải chuyện làm người ta bất ngờ.
Lần này anh nghĩ mình thật sự phải chết ở chỗ này, nào biết người đàn ông vốn đang đè anh ta đột nhiên buông ra, bên cạnh còn có người kêu to có quỷ cứu mạng, sau đó chạy như điên, hai người ngồi xổm cạnh anh ta cũng bị dọa sợ, thân thể run lên, cuối cùng cũng chạy theo ra ngoài!
Có câu: Không làm chuyện đuối lý không sợ quỷ gõ cửa, Tô Địch cho dù biết trên đời không có quỷ nhưng giờ phút này anh ta thật sự mong có quỷ trừng phạt những kẻ ác đó.
Tô Địch ôm hi vọng mong manh, mãi đến tận khi anh nghe tiếng chân lại gần, hình như có người đứng cạnh anh ta.
Anh giãy giụa mở mắt, mơ hồ thấy một cô gái mặc đồ đen, cô cúi đầu, tóc vừa dài vừa thẳng buông xuống gò má, bóng mờ tạo thành chiếu xuống khiến anh không nhìn rõ dáng dấp người đến, chỉ thấy cặp mắt nhìn anh không hề có nhiệt độ, anh rùng mình, chỉ cảm thấy không khí tựa như lạnh hơn mấy phần.
"A a .... Cứu tôi"
"A a .... Cứu tôi"
Anh mở to mắt nhìn cô gái tóc dài bên cạnh, dùng toàn bộ sức lực thốt lên mấy từ đó.
Cố Phi Âm không nghĩ tới mấy người kia cư nhiên lại làm ra việc bắt cóc, bọn họ vốn không phải kiểm lâm, lại trói người nhốt trong phòng, hại cô lo lắng lãng phí rồi!
Xem dáng vẻ bệnh tật người này, hít nhiều thở ít, lại còn bị trói không chừng sẽ chết ở chỗ này cũng nên.
Cố Phi Âm nhanh chóng lấy khăn ra, quả nhiên người này thở phào nhẹ nhõm, có vẻ thoải mái không ít, yết hầu khô khốc, trong miệng vẫn nhớ lẩm bẩm kêu cứu như là bị mộng du. Cố Phi Âm lại lấy rìu ra, cắt đứt dây trói, Tô Địch rốt cuộc cũng được cởi trói sau mấy tiếng bị trói nhưng anh vẫn chưa thể đứng lên được,
Cố Phi Âm muốn báo cảnh sát, chuyện như vậy đương nhiên phải tìm cảnh sát, nhưng cô không có điện thoại di động. Nếu rời đi nơi này thì cô có thể đi được, nhưng còn người này vừa nhìn liền biết là bệnh nhân, đứng cũng khó khăn, làm sao mà đi được? Bắt cô cõng thì không cõng nổi, dù sao chính cô còn cần người cõng. Nếu đợi lát nữa ba tên cướp kia quay lại thì làm sao bây giờ, hiện tại cô chỉ là một nhân loại nho nhỏ tay trói gà không chặt mà thôi.
Cô xem xét nhìn hai con ma, hai con ma cũng nhìn cô không có cảm xúc
...
Tô gia sắp lật trời lên rồi, từ khi tin tức Tô Địch bị bắt cóc truyền về nhà, Tô gia chưa từng yên tĩnh, quản lý công ty Tô Địch và cảnh sát đều đến, tất cả sẵn sàng bày trận đón địch. Tô gia dùng tốc độ nhanh nhất gom ba nghìn vạn, quản lý cầm hai nghìn vạn đến, chỉ chờ trời sáng đàm phán với bọn bắt cóc mà thôi.
Việc cần nhất là đảm bảo Tô Địch an toàn.
Mẹ Tô Địch khóc đến sưng mắt, mệt mỏi tựa vào ghế salon, có một chút âm thanh là giật mình tỉnh lại, hỏi Tô Địch đã về chưa? Cha Tô Địch không nhịn được thở dài, vỗ lưng vợ mình, an ủi nói cảnh sát sẽ an toàn đem Tô Địch về, bảo bà đừng quá sốt ruột.
Lời này đương nhiên không có tác dụng gì.
Mẹ Tô ôm mặt khóc, đột nhiên nhớ ra cái gì, đột ngột nói:"Mấy người trước tôi đi miếu thắp hương, thuận tiện xem bói một đại sư ở một sạp ven đường. Đại sư xem bói nói con trai mệnh tốt nhưng bạc, trong mệnh có một kiếp nạn lớn, rất có khả năng không qua được... Mệnh hắn là tuổi trẻ chết sớm"
"Tôi tức giận quay người đi. Còn nói lừa đảo bây giờ ngày càng quá đáng, vì kiếm tiền cái gì cũng dám nói. Huhuhu, nếu sớm biết có ngày hôm nay, tôi sẽ không quay đi, người đó muốn bao nhiêu tiền tôi cũng cho, bao nhiêu cũng được, chỉ cần cứu con trai tôi"
Cha Tô nhớ trước kia cùng từng nghe vợ kể gặp phải lừa đảo ở chùa Phổ Hóa, lúc đó ông cũng chỉ cười cho qua chuyện, không coi là to tát, dù sao đều là xã hội khoa học, cầu thần bái phật chẳng qua để yên lòng mà thôi, ai nghĩ lại là sự thật?
Giờ này nghĩ tới cũng không khỏi hối hận, thà tin là có, không thể không tin.
Sớm biết có ngày này, lúc đó hỏi thêm một câu, không chừng có thể né qua tai nạn này.
Cha Tô tin tưởng nói:" Tôi nghĩ Tô Địch nhất định sẽ bình an trở về, người tốt sẽ được phù hộ. Cả đời chúng ta không làm chuyện ác, mỗi năm tế bái không ít, nhìn thấy người có thể giúp đều giúp một chút, nếu cõi đời này có Bồ Tát thì Tô Địch sẽ được phù hộ.
Mẹ Tô vẫn khóc, sau khi khóc còn nói:" Sáng sớm mai tôi phải đi chùa Phổ Hóa xem xem có tìm thấy vị đại sư kia không, chỉ cần người ấy có thể giúp Tô Địch nhà chúng ta hóa giải tai nạn này"
Cha Tô đồng ý không phản đối, vào lúc này đúng là nên để vợ mình có một chỗ dựa tinh thần, có việc gì để làm dù sao cũng tốt hơn ngồi không.
Trong rừng cây đen kịt, ba bóng người điên cuồng chạy xuống núi vừa chạy vừa la hét vô cùng chật vật. Mãi đến tận khi khi chạy thật xa, xác định rằng phía sau không có người theo, ba người rốt cục cũng ngừng lại, trên mặt sợ hãi không thôi, thậm chí không có tâm tư như xem xét vết thương trên người.
"Thứ kia không đuổi theo chứ?"
" Hình như không đuổi theo."
"Mẹ nó chứ! Đây rốt cuộc là sao? Lão nhị, thứ kia tuyệt đối là theo mày tới, mày làm gì chọc giận nó rồi hả?"
Lão nhị nôn nóng nói:"Tao đã nói tao không chọc giận cô ta, tao cho rằng cô ta phát hiện chúng ta nhốt người trong phòng, muốn tìm cảnh sát mật báo nên mới đề nghị vặn hỏi cô ta vài câu. Mày cho rằng tao muốn đem cô ta tới sao?"
Đại béo tức giận nói:"Được rồi, đều bớt tranh cãi một ít đi, đừng ầm ĩ nữa.
Lão Nhị tức giận:" Mày tưởng tao muốn ầm ĩ sao? Lão tứ chỉ lo bản thân mình chạy mất, tiểu bạch kiểm kia còn ở trên núi, năm nghìn vạn của chúng ta làm sao bây giờ?
Vừa nhắc tới năm nghìn vạn vốn suýt lấy được, khuôn mặt ba người đang vặn vẹo sợ hãi lại càng phẫn nộ trợn tròn mắt, trong mắt lộ ra giãy dụa.
Nữ quỷ tóc dài rất đáng sợ, nhưng năm nghìn vạn có sức dụ hoặc rất lớn.
Lão nhị nắm chặt nắm đấm, gắt lên:" Mẹ nó, chúng ta sắp chuẩn bị phát tài rồi, ông trời thật chó má mà.
Lão tứ mệt mỏi ngồi xổm xuống dựa vào thân cây:"Vậy làm sao bây giờ? Thứ bẩn thỉu này ở nơi đó, có lẽ tiểu bạch kiểm đã bị nó ăn rồi.
Lão nhị nói:" Nó ăn càng tốt, chúng ta chỉ cần tiền. Nếu nó có thể giải quyết thi thể không phải càng tốt hơn sao? Vừa vặn không có chứng cứ, cho dù bị bắt, chúng ta cũng còn lý do cãi lại"
"Nói là quỷ hại hắn? Ai sẽ tin?"
"Nếu không phải làm sao?"
Đai béo im lặng đứng ở một bên không nói, sắc mặt anh ta trắng bệch, không hoang mang bằng Lão tứ và Lão nhị, bình tĩnh hơn so với họ. Anh ta đốt điếu thuốc, hút vài hơi, nói:"Chúng mày không thấy tình hình vừa nãy có chút kỳ lạ sao?"
Lão tứ và Lão nhị đều nghi ngờ nhìn anh ta Đại béo nói:" Tao vừa cẩn thận nghĩ lại, cô gái tóc dài kia mặc dù rất đáng sợ, không biết cô ta dùng loại thủ đoạn gì... nhưng tao nhìn thấy bóng, đúng! Cô ta có bóng, quỷ có bóng sao?"
Chân quỷ không chạm đất cũng không có bóng người. Cô gái tóc dài chân không chạm đất nhưng cô ta có bóng người.
"Mày không nhìn nhầm chứ?" Lão tứ kinh sợ nói.
"Vậy thì cô ta không phải quỷ, chẳng lẽ là yêu quái?"
"Không thể nào, cõi đời này làm gì có yêu quái."
Lão nhị nắm chặt nâm đấm:"Cho dù thế nào, năm nghìn vạn này tao nhất định phải lấy. Năm nghìn vạn, cho dù bọn họ làm cả đời không ăn không uống cũng không kiếm được năm nghìn vạn, đừng nói năm nghìn vạn thậm chí năm trăm nghìn cũng không có. Có năm nghìn vạn này, ngày sau bọn họ thích gì được đấy. Từ nay về sau sau trải qua ngày tháng hơn người, không cần dậy sớm làm việc chăm chỉ, không còn bị người khác xem thường.
"Vậy làm sao bây giờ? Trở về sao?"
"Đúng vậy, không để cho cô ta đi. Chúng ta trước tiên có thể ở bên ngoài nhìn một chút tình huống, nếu tình huống không tốt chúng ta chạy cũng không trễ.
Một nhóm ba người thương lượng qua lại, rốt cục không chống nổi sự mê hoặc của tiền tài, chuẩn bị trở về xem tình huống. Hơn nữa Đại béo đã nói cô gái này này có bóng, có bóng thì không phải là quỷ, nếu không phải quỷ thì cũng không đáng sợ vậy. Chỉ là cô gái tóc dài này có dáng dấp quái dị vặn vẹo, thật sự khiến người ta kinh sợ. Cho dù đã qua một lúc, nghĩ lại vẫn cảm thấy đáng sợ. Một đường bọn họ quay trở lại đen sì, trong lòng vẫn còn chút sợ, nhìn bóng cây lay động, nhìn tảng đá trên núi, thậm chí ngay cả một chút gió thổi cỏ lay cũng sẽ kinh sợ, nhìn cái gì cũng tưởng người, nghe cái gì cũng thấy ầm ĩ
Lão nhị nắm thật chặt nắm đấm. Anh ta sợ cái quái gì? Anh ta ngay cả người chết cũng không sợ, sao phải sợ quỷ.
Huống chi bây giờ là xã hội khoa học, cõi đời này không có quỷ, không có quỷ.
Nói như vậy nhưng trong đầu anh ta vẫn như cũ không ngừng sợ hãi. Ở trong rừng nhìn thấy một ít bóng dáng giống người đều bị dọa, mồ hôi lạnh trên trán chảy càng nhiều, tâm trạng ngày càng nôn nóng. Lão tứ và Đại béo đi trước mặt anh ta đều im lặng buồn bực chạy, không lên tiếng.
Lão nhị muốn nói chuyện một chút để giảm bớt tâm lý sợ sệt, không hiểu làm sao chớp mắt một cái anh ta lại bị một bụi rậm ven đường dọa sợ. Nhìn thấy nơi Lão tứ và Đại béo đi qua có một một bụi cỏ dại cao bằng người, bởi vì quá mức tối, trong lúc hoảng hốt nhìn thấy như một người ngồi sống ở đó, sợ đến mức trái tim anh ta thắt lại. Thẹn quá thành giận, anh ta đạp vào bụi cỏ, hùng hổ nói:"Mẹ nó, ai bảo mày làm tao sợ, ai bảo làm tao sợ"
Bàn chân anh ta chỉ định đạp cho hả giận, vậy mà đạp mấy lần có cảm giác không được bình thường, cảm giác này co giãn không giống như đạp vào cỏ, ngược lại giống như như đạp vào da. Bàn chân đá vào bụi cỏ, cành cây giống như sống dậy, giống như có rất nhiều bàn tay ôm lấy chân anh ta.
Lão nhị cả kinh, ánh mắt nhìn về phía ánh đèn lờ mờ từ đèn pin cầm tay chiếu qua, anh ta nhìn thấy nào phải bụi cỏ gì, rõ ràng là một cô gái sắc mặt xanh mét mặc áo dài không có ống tay, tóc tai bù xù lộ ra vết xanh ứ trên gương mặt. Gương mặt đó trắng hơn tuyết, lệ máu chảy đầy mặt, ngước đầu nhìn anh ta, lúc này anh ta rất hận mình thị lực tốt, thật chỉ muốn mình chết đi cho rồi.
Lão nhị gào một tiếng, điên cuồng vẫy chân muốn đá văng người phụ nữ kia ra, bởi vì quá mức sợ sệt hoảng loạn, anh ta ngã xuống đất điên cuồng muốn rút chân lại nhưng nhưng như thế nào cũng không kéo ra được.
Lão tứ và Đại béo ở phía trước nghe được âm thanh căng thẳng quay đầu lại, nhìn thấy Lão nhị giống như điên, lăn lộn dưới đất, trong miệng còn ầm ĩ kêu lung tung, không khỏi có chút hoảng sợ.
"Lão nhị, mày làm gì vậy!"
"Quỷ! Quỷ! Có quỷ! Chân của tao! Mau cứu tao!
Nhưng mà mặc Lão nhị sợ đến tè ra quần, ở trong mắt người khác các chỉ có thể nhìn thấy anh ta ngã trên mặt đất không thể giải thích được, chân của anh ta cũng bình thường, nhưng anh ta đang tự cầm chân mình. Tất cả đặt chỗ này vào ban đêm đặc biệt khiến người ta sợ hãi.
Đại béo quát lên:"Lão nhị, mày đừng nói hươu nói vượn, cõi đời này không có khả năng có quỷ, chân của mày cũng bình thường, tự mày nhìn rõ ràng. Lại hạ thấp giọng nói:"Mày còn cần năm nghìn vạn không hả?"
Lão nhị bị rống, phục hồi tinh thần lại, quả nhiên trước anh ta làm gì có cô gái nào? Chẳng qua là một một bụi cây cỏ dại bị anh ta đá lung tung mà thôi.