Thần Bí Lão Công Không Thấy Mặt

Chương 2







Chiếc xe việt dã thong dong chạy, hai bên đường vẫn là cảnh tượng sương mù dày đặc tối đen, chỉ là không có cô gái kỳ quái đứng ven đường vẫy tay gọi xe nữa, bởi vì cô ta đã lên xe bọn họ rồi.

Tất Hằng thỉnh thoảng lại không nhịn được nhìn qua gương chiếu hậu quan sát, không, đúng ra mà nói thì là để đề phòng cô gái tóc dài kia. Hắn sợ cô ta sẽ bất ngờ nhào lên gặm đầu mình. Nhưng mà sau khi lên xe cô gái kia cũng không có hành động gì khác thường, chỉ là vô cùng nhạy bén, mỗi lần hắn không dấu vết nhìn gương chiếu hậu đều thấy cô gái kia cũng đang nhìn thẳng vào mắt mình qua gương, sau đó lộ ra một nụ cười quỷ dị với anh, mà lạ là anh lại thấy nụ cười đó có hơi thân thiện?

Lại đối mặt một lần nữa, thấy cô gái tóc dài nhếch môi cười, Tất Hằng bất ngờ bị doạ đến toát mồ hôi lạnh, da đầu cũng căng lên. Anh ta cười haha hai tiếng, muốn nói gì đó để dời lực chú ý nhưng lại sợ nói gì đó không nên nói.

Giờ phút này càng nói nhiều thì càng sai nhiều.

Cô gái tóc tóc dài đột nhiên nói: “Cho hỏi anh có biết Mạc Sơn ở đâu không?”

Tất Hằng: “…” Mạc Sơn? Mạc Sơn là ở đâu? Cái tên này anh ta còn chưa từng nghe qua. Nếu nói không biết thì nữ quỷ này có nổi giận muốn lấy mạng anh ta không?

Thấy hắn trầm mặc, cô gái tóc dài quả nhiên xụ mặt xuống, sắc mặt vốn tái nhợt bây giờ nhìn càng âm trầm, giọng điệu nghiêm trọng: “Anh cũng không biết à?”

Tất Hằng: “… Có vẻ hơi quen tai, để tôi nghĩ xem đã từng nghe ở đâu rồi?”

Sắc mặt cô gái liền thay đổi, có vẻ vui mừng, cặp mắt đen như mực như phát ra ánh sáng như lúc nhìn thấy con mồi: “Thật sao? Vậy anh mau nhớ lại xem, tôi đã hỏi nhiều người rồi nhưng họ đều nói là không biết, không ngờ tôi lại may mắn gặp người tốt như anh, không chỉ cho tôi đi nhờ xe mà còn biết Mạc Sơn ở đâu.”

Tất Hằng: “Ha ha.”

Anh ta sợ nếu nói là mình biết thì nữ quỷ sẽ uy hiếp bắt anh ta trực tiếp đưa ả đi, thế thì khác gì dâng dê vào miệng cọp? Anh ta lại càng sợ nếu nói không biết thì hỡi ôi cái mạng nhỏ này…

Bây giờ chỉ có thể kéo dài thời gian.

Tất Hằng lau mồ hôi lạnh trên trán, nhìn Tưởng Long vẫn ngất xỉu bên cạnh, anh ta có chút hâm mộ cậu ta, ít nhất ngất xỉu rồi thì không cần đối mặt với nữ quỷ đáng sợ này.

Hơn nữa, Tất Hằng nhạy cảm phát hiện ra, lúc anh ta nói mình có thể biết Mạc Sơn ở đâu thì cô gái tóc dài càng cười hoà ái dễ gần với anh ta, âm khí cũng ngày một dày đặc, giống như thật sự vừa lòng với con mồi là hắn.

….. Chẳng lẽ hôm nay anh ta phải bỏ mạng ở chỗ này?


Ngoài cửa sổ tuyết rơi ngày một nhiều, giống như tâm trạng hắn đang ngày càng tụt dốc.

Anh lén nhìn xuống điện thoại, vẫn không có tín hiệu, vậy là không có cách nào phát tín cầu cứu với bên ngoài. Mặt hắn trầm xuống, không dám lái xe quá nhanh, cũng không dám lái quá chậm, sợ làm cô gái chú ý. Bực mình nhất là lúc nghe thấy tiếng thở dồn dập hỗn loạn của Tưởng Long bên cạnh, hắn liếc mắt nhìn cậu ta thì thấy mặc dù hai mắt vẫn nhắm nghiền nhưng hai tay lại cuộn chặt thành nắm đấm, hiển nhiên là đã tỉnh lại từ bao giờ. Chỉ là không biết nên đối mặt với cô gái tóc dài thế nào nên vẫn giả vở ngủ, còn có thể đã tính kỹ đường bỏ chạy rồi.

Tất Hằng nghiến răng, tuy rất bất mãn nhưng cũng không vạch trần Tưởng Long ngay, dù sao thì một ngoài sáng, một trong tối, bọn họ bây giờ có vẻ là có lợi hơn.

Xe chạy được khoảng 20 phút thì đáy lòng tuyệt vọng của Tất Hằng đột nhiên thấy được chút hy vọng, bởi vì bọn họ không còn đi qua con đường lúc nãy nữa, hình như là tiếp tục đi thẳng, hắn kiềm chế sự kích động trong lòng, cảm thấy cuộc sống vẫn có thể nhìn thấy ánh sáng. Lại lái thêm 10 phút nữa thì phía trước loáng thoáng có ánh đèn truyền đến, Tất Hằng không thể nhịn được nữa, kích động nhấn chân ga - có ánh điện chắc chắn sẽ có người!

Trời ơi con người, từ trước tới giờ hắn chưa từng cảm thấy con người là sinh vật đáng yêu như vậy, ngày thường biết bao nhiên người bám lấy hắn thì chỉ cảm thấy phiền, bây giờ hắn lại hận không thể để tất cả mọi người dán vào người mình, càng nhiều càng tốt.

Hắn sắp không chờ nổi nữa rồi.

Hai mắt vẫn ti hí của Tưởng Long cũng thấy chuyện đó, cậu ta thiếu chút nữa thì kích động gào lên, may mà lực uy hiếp của nữ quỷ đủ lớn cậu ta mới bình tĩnh lại, chỉ là nhẫn nhịn đến mức mặt đỏ au, mỗi lỗ chân lông trên người đều đang thúc giục Tất Hằng lái nhanh lên, càng nhanh càng tốt!

Tất Hằng đương nhiên cũng vội, hắn lơ đãng nhìn lướt qua thấy cô gái tóc dài mặt trắng bệch, đôi mắt đen như mực nhìn về phía trước, đương nhiên cũng thấy được ánh sáng kia.

Tất Hằng thầm nghĩ không ổn rồi, quả nhiên nghe thấy cô ả nói: “Đoạn đường phía trước không dễ đi, chúng ta đổi đường khác đi.”

Đổi đường khác? Sao có thể!

Nữ quỷ này chắc chắn là sợ nhiều người thì ả sẽ không có cách nào xuống tay, cơ hội tốt như vậy, sao anh ta có thể từ bỏ?

Biểu hiện của Tất Hằng vô cùng ôn hoà, giống như chưa phát hiện ra điều gì cả: “Con đường này là đường ngắn nhất vào thành phố A rồi, lái xe một tiếng nữa là đến, nếu đổi đường khác là phải quay trở lại rất mất thời gian, có khi trời sáng mất. Mà không phải cô vội về nhà sao?”

Đôi mắt đen như mực của cô gái tóc dài nhìn chằm chằm anh ta, giống như đang tự hỏi. Tất Hằng bị nhìn đến mồ hôi lạnh túa ra như tắm, anh ta giả vờ nhẹ nhàng nhưng thực ra là lại giậm chân ga, chiếc xe lao đi như mũi tên rời dây cung.

Lúc này, nơi có ánh đèn càng ngày càng gần, hình như có mấy chiếc xe dừng ở ven đường, còn có vài người đang xúm lại, nửa đứng nửa ngồi nói chuyện gì đó với nhau.

Bấy giờ Tưởng Long giả vở bất tỉnh cũng ngồi nhổm dậy, ra vẻ kinh ngạc nói: “Phía trước có người kìa, bọn họ đang làm gì vậy? Chúng ta đi xem thử đi!”

Tất Hằng nói: “Được, chúng ta đi xem nào!”

Cô gái tóc dài: “…”

Ánh mắt đen như mực của cô đã chuyển từ người Tất Hằng sang mấy người phía trước, Tất Hằng rùng mình một cái, cảm nhận được cô gái tóc dài đột nhiên không vui, giống như chuyện tốt ả mong chờ đã lâu tự nhiên bị phá hỏng.

Chuyện tốt gì? Chuyện ăn thịt bọn họ là chuyện tốt sao?

….

Chiếc xe việt dã vội vàng dừng lại ven đường.

Đi đến gần Tất Hằng mới phát hiện ở đây có tổng cộng 6 người, hai nam ba nữ và một cậu nhóc bé tí, hình như là tai nạn xe, ba chiếc xe ở bên đường đã bị đâm đến biến dạng, trên người bọn họ cũng có nhiều vết thương, nhưng may mà vẫn còn sống. Đáng tiếc là không thấy xe cảnh sát và xe cứu thương.

Anh ta vừa tháo dây an toàn vừa nói: “Bên kia hình như xảy ra chuyện gì thì phải, tôi xuống xem thế nào.”

Hiện giờ anh ta chỉ muốn tránh nữ quỷ này càng xa càng tốt.

Cô gái tóc dài cất giọng thâm trầm: “Anh đúng là người tốt, lúc trước tôi vẫy tay xin đi nhờ xe rất lâu rồi mà chưa ai chịu dừng lại, chỉ có anh tốt bụng đồng ý giúp.”

Tất Hằng: “…”

Tưởng Long: “…”

Trong lòng hai người lộp bộp, cả người cứng đờ, tự nhiên nghĩ đến vô số lần bọn họ tưởng đã thoát khỏi cô gái tóc dài này nhưng cho dù đã lái đi rất xa nhưng cuối cùng vẫn nhìn thấy ả.

… Vậy nên ả nói thế này là châm chọc anh? Ả nhớ kĩ sau đó ghi sổ để báo thù một thể cho hả giận?

Tất Hằng toát mồ hôi lạnh, Tưởng Long cũng không thể chịu được không khí bí bách đến không thở nổi trong xe, luống cuống cởi dây an toàn, rồi đẩy cửa chạy ra ngoài, cửa xe bị sập đánh rầm một cái. Tất Hằng thấy thế thầm mắng cậu ta là con chó xong cũng vội vã kéo cửa xe bỏ chạy!

Không ai dám quay đầu nhìn lại.




Nhiều người thì có thêm can đảm, câu này không sai tí nào. Tất Hằng thấy ở đây có tới 6 người sống, trong đó hai người đàn ông còn đang kích động đôi co với nhau, một người thì nói nếu không phải anh bật đèn chiếu xa làm tôi không thấy đường thì làm sao mà đụng vào xe phía trước được? Đây là trách nhiệm của anh. Một người thì cãi anh biết tuyết rơi đường trơn lại đêm tối mà còn lái nhanh như vậy thì không phải tìm đường chết à?

Đứa trẻ hình như cũng bị doạ không ít, vẫn đang khóc loạn lên, trên người mặc một chiếc áo lông vũ, được mẹ bé ôm chặt. Bên cạnh còn một cô gái vẫn ra sức khuyên can, ven đường có một cô gái đang ngồi xổm, vùi đầu vào đầu gối, dáng vẻ rất khó chịu, trên mu bàn tay vẫn còn đang chảy máu. May mà cô ấy vẫn tỉnh táo, có lẽ không nghiêm trọng lắm.

Hai mắt Tưởng Long sáng lên, chỉ cảm thấy có hy vọng rồi: “Mọi người đừng cãi nhau nữa, việc quan trọng bây giờ là gọi cảnh sát và xe cứu thương, mọi người đã gọi chưa? Khi nào họ đến?”

Cô gái đang can ngăn nói: “Gọi rồi, họ nói là sẽ qua ngay.”

Tưởng Long kích động xoa tay, nói với Tất Hằng: “Anh ba, thế này là chúng ta được cứu rồi! Anh cố kéo dài thời gian, chờ cảnh sát tới thì chúng ta đi cùng bọn họ!”

Tất Hằng cũng nghĩ vậy, anh ta không muốn nghĩ đến việc quay lại xe, không, ngay cả chiếc xe đó anh ta cũng không muốn nghĩ đến nữa.

“Tại sao tôi phải đi kéo dài thời gian?”

“Không phải là lúc nãy em thấy anh với ả ta…Ả ta nói chuyện khá tốt sao, em không muốn làm hỏng chuyện tốt của anh.”

“Biến.”

Tưởng Long cười hắc hắc một tiếng, đang định thở phào nhẹ nhõm thì đột nhiên lại thấy cô gái tóc dài kia cũng xuống xe, cô ả cứng đờ đứng cạnh xe nhìn bọn họ, mái tóc dài rối tung bay bay trong gió tuyết, hơi thở vốn âm trầm bây giờ lại càng dày dặc âm khí, hình như rất mất hứng.

Đm!

Tưởng Long chỉ cảm thấy một luồng gió âm u thổi tới, không nhịn được mà run cầm cập.

Tất Hằng cũng nhìn thấy, vội vàng lùi về phía sau một bước.

Cô giá tóc dài duỗi tay vẫy vẫy bọn họ, âm thanh theo gió truyền đến: “Về đi, các anh mau về đây đi…”

Tất Hằng và Tưởng Long liếc nhau, đều nhìn thấy sự hoảng sợ trong mắt người kia.

Quay lại đó là không thể trở về, vĩnh viễn không thể trở về!

Bọn họ không những không quay lại mà còn đồng thời lùi về phía sau vài bước, làm ra vẻ cố gắng khuyên can đám người kia. Nhưng mà như vậy cũng không thể yên tâm, bởi vì bọn họ lại hoảng sợ phát hiện, cô gái tóc dài cũng đang dùng tư thế cứng nhắc bước từng bước một qua đây.

Khoảng cách giữa bọn họ và ả ta chỉ khoảng gần 10 mét, đi vài giây là tới, đến lúc đó phải làm sao?

Tất Hằng và Tưởng Long cùng nhất trí coi như không nhìn thấy, không nghe thấy, sau đó liên tục lùi về phía sau, nghĩ xem làm cách nào để thoát khỏi ma trảo của cô ả, nếu thật sự không được thì bọn họ chỉ có thể chạy! Nếu đã báo cảnh sát thì hẳn là cảnh sát cũng đang trên đường tới, bọn họ cứ chạy thẳng đường này chắc chắn sẽ gặp, đến lúc đó cầu cứu cảnh sát là được.

Dù sao cũng tốt hơn là ở bên cạnh cô gái tóc dài, không biết khi nào sẽ đi đời nhà ma.

Nhưng mà Tất Hằng vừa sợ hãi vừa khẩn trương nên lúc lùi về phía sau tìm thời cơ bỏ chạy thì tự nhiên gót chân không cẩn thận va vào một đống tuyết đọng, anh ta không giữ được thăng bằng nên gần như sắp ngã, kinh hoàng va vào một chiếc xe cạnh đó!

Tưởng Long: “…” Khụ.

Cậu ta đi qua đỡ Tất Hằng: “Anh ba, anh chú ý nhìn đường chứ.” Một lát sau, Tất Hằng ghé vào vào cửa sổ xe vẫn không có phản ứng, “… Anh ba? Anh ba?”

Tất Hằng dùng hết sức bình sinh túm lấy tay Tưởng Long! Anh ta mở to mắt quay lại nhìn Tưởng Long, dường như không dám tin vào mắt mình, cả người bắt đầu run như cầy sấy.

Tưởng Long cũng bị doạ sợ: “Sao, sao thế?”

Tất Hằng cứng đờ chỉ vào cửa sổ xe, Tưởng Long tò mò nhìn vào, vừa thấy cảnh tượng đó cả người cậu ta cũng cứng lại!

Trong xe có hai người đang nằm, ở ghế lái là một người đàn ông bằng xương bằng thịt nằm xiêu xiêu vẹo vẹo, không nhìn rõ mặt, nhưng người phụ nữ ở ghế phụ thì lại vô cùng rõ ràng, chẳng phải lúc nãy cô ấy vẫn ôm đứa bé đứng ở…

Chóp mũi có mùi máu tanh nồng nặc thổi qua.

Hàm răng của Tưởng Long run lên, nhìn về phía Tất Hằng, Tất Hằng không còn trấn định như vừa nãy, mặt anh ta trắng bệch, hai tay run rẩy.


Đây là vừa thoát khỏi hang hổ thì rơi vào ổ sói à!

Cô gái tóc dài không biết đã đứng cạnh họ từ bao giờ, cô ta làm như không nhìn thấy gì cả túm lấy tay Tưởng Long và Tất Hằng: “Đứng ở đây làm gì, bên ngoài lạnh như vậy. Chúng ta về xe đi, trong xe ấm hơn.”

Cô thong thả nhếch môi, để lộ một nụ cười vô cùng hiền lành.

Bốn mươi lăm độ tiêu chuẩn, lộ 6 cái răng.

Tất Hằng nhìn thấy hàm răng đều tăm tắp của cô thì hai chân mềm nhũn, trực tiếp dựa vào xe. Lúc này hắn không dám cử động, không dám hất tay cô gái tóc dài ra, cũng không dám đi hỏi hai người đàn ông còn đang tranh cãi kia là thế nào, hai mắt hắn đỏ bừng, nước mắt sợ hãi chảy xuống.

Tưởng Long cũng choáng váng, giờ phút này chỉ hận không thể ngất xỉu lần nữa - nếu trên mặt đất không có tuyết, trong xe cũng không có người chết.

Cô gái tóc dài rất thân thiện, như một người bạn nhỏ: “Đi nào, chúng ta vào trong xe thôi, bên ngoài lạnh lắm.”

Tất Hằng: “…”

Tưởng Long: “…”

Cô gái tóc dài lại nhếch miệng cười cười với bọn họ rồi xoay người lê từng bước chân cứng đờ kéo hai người trở về.

Tất Hằng và Tưởng Long bị kéo đi, lúc đi ngang qua hai người đàn ông đang tranh cãi ầm ĩ thì tự giác lùi ra xa, bước chân cũng nhanh hơn. Dù sao cô gái tóc dài cũng chỉ có một mình còn ở đây thì có hẳn một đám!

Từ từ đã!

Tất Hằng cảm thấy có gì đó không đúng, anh ta ngạc nhiên phát hiện, bàn tay cô gái này nắm lấy tay hắn lại không quá lạnh lẽo, tuy rằng có hơi lạnh nhưng vẫn còn độ ấm - mà quỷ thì không thể có độ ấm.

Tất Hằng mở to hai mắt, nhìn tay cô gái, há miệng thở dốc nói: “Tay cô hình như hơi ấm…”

Tưởng Long: “???”

Chỉ thấy cô gái tóc dài quay đầu, nụ cười cứng đờ nhưng mơ hồ có thể thấy sự cảm kích và thoả mãn? “Đúng vậy, trong xe ấm áp quá nên tôi không lạnh nữa. Lên xe đi, tôi sắp bị đông cứng rồi.”

Tất Hằng: “???”

Tất Hằng cúi đầu, thấy cô gái mặc áo bông trắng và quần dài cùng giày vải màu đen, cả bộ đều vô cùng cũ kỹ, nhìn qua vừa cứng nhắc vừa không ấm tí nào, trên áo bông thậm chí còn có vài mảnh vá.

Tất Hằng ngẩn ngơ, vẫn không dám tin: “Cô lạnh thật không?”

“Đúng vậy, rất lạnh.” Cô gái tóc dài buồn rầu nhấc chân, nhưng có vẻ thật sự quá lạnh nên tư thế này tốn của cô không ít sức lực - đoạn đường về nhà này giày của cô cũng ướt đẫm cả rồi, thực sự rất rất lạnh.

Tất Hằng hơi hoảng hốt, anh ta vốn cho rằng đây là một quỷ trong truyền thuyết, hoá ra chỉ vì nghèo quá sao?

… Hơn nữa đây là nguyên nhân cô ấy đứng bên đường tươi cười vẫy tay cứng đờ như vậy sao?

Cô gái quay đầu cười với bọn họ, bởi vì thật sự quá lạnh mà biểu cảm trên mặt đều vô cùng khó khăn mà cứng đờ, tự nhiên lộ ra vẻ quỷ dị: “Các anh đúng là người tốt mà.”

Tất Hằng: “…”

Tưởng Long: “…”