Thần Bí Lão Công Không Thấy Mặt

Chương 195







Cố Phi Âm nhanh chóng nói cảm ơn, nếu như yêu cầu giúp đỡ gì, gọi điện thoại cho cô là được, cô nhất định trợ giúp trong thời gian nhanh nhất.

Giang Thiên cùng đội trưởng liên tục nói được, uống hết nửa cốc nước còn dư, lúc này mới đứng dậy rời đi. Lúc gần đi, sau khi chào tạm biệt Cố đại sư, còn hướng về phía không khí phất phất tay, nói hẹn gặp lại. Sau khi ra khỏi cửa phòng, hai người liếc nhau, nhếch nhếch khóe miệng, ánh mắt hoảng hốt cười một cái, cứng ngắc buông xuống cánh tay, cùng tay cùng chân đi xuống lầu.

Chuyện ngày hôm nay bọn họ có thể đem đi chém cả đời rồi. Bọn họ không chỉ ngồi ghế mà quỷ đưa cho, còn uống nước mà quỷ rót cho, suýt chút nữa còn nhìn thấy quỷ viết thư tố khổ, nói ra ngoài ai dám tin chứ?

. . .

Giang Thiên cùng đội trưởng vừa đi, trong phòng lại trở nên náo nhiệt, than thở nói Bính Bính sao lại là người câm chứ? Cũng thật quá đáng thương, ngay cả hung thủ sát hại chính mình đều không chỉ ra và xác nhận được. Vài con quỷ nhiệt tình nói muốn đi theo Giang Thiên và đội trưởng đi tra án, người có thể hỏi thăm, quỷ cũng có thể hỏi thăm, coi như góp thêm chút sức mà. Còn có một ít quỷ nói muốn tới khu vực xung quanh tòa nhà bỏ hoang lượn vài vòng, không chừng có thể gặp được kẻ khả nghi nữa?

"Vậy cũng tốt, các cậu đi sớm về sớm, tranh thủ nhanh chóng bắt được hung thủ!"

" Bính Bính cô chờ nhé, chúng tôi chắc chắn sẽ báo thù cho cô!"


"Chờ chúng tôi trở về nha!"

Thấy đám quỷ lục tục chạy đi hơn phân nửa, Cố Phi Âm nhìn Bính Bính còn đang vùi đầu gặm ngọn nến, không nghĩ tới đầu Bính Bính cứng như đá thế, mà trái tim lại thật yếu ớt. Nếu có thể san sẻ cho nhau một chút thì tốt rồi.

Đúng rồi, cô đột nhiên quay đầu nhìn về phía bà lão ôm chổi đứng ở trong góc. Bà lão này ở cùng Bính Bính lâu như vậy, bà ấy có lẽ sẽ biết chút gì đó chứ?

Bà lão : ". . ."

Bà lão hạ cằm, một chữ cũng không nói, tròng mắt xám trắng xoay chuyển, lộ ra chút mờ mịt luống cuống, giống như đang nói tôi không biết, tôi thật sự không biết gì hết.

Ừm, vậy thôi đi, Cố Phi Âm dời tầm mắt.

Bà lão : ". . ."

. . .

Phía Giang Thiên bận đến mức chân không chạm đất, không chỉ đi tới quê của Từ Anh, còn đi tới trường đại học mà Từ Anh từng học, liên lạc với vài người bạn học của cô, thậm chí là bạn học tương đối thân của cô trước kia. Trải qua điều tra từ nhiều hướng, cuối cùng xác định được một nhân vật tương đối khả nghi, Uông Đào.

Uông Đào hiện giờ còn ở thành phố A, làm quản lý trong một cửa hàng buôn bán. Cửa hàng này là do ba vợ hắn mở, Uông Đào làm con rể, đãi ngộ tuy rằng tốt hơn một chút so với đám thanh niên mới vừa bước chân vào xã hội, nhưng cũng bắt đầu từ những thứ cơ bản nhất.

Khi bọn họ tới tìm hắn, hắn tỏ ra rất kinh ngạc, đương nhiên đối với chuyện cô Từ Anh bị hại chết giấu xác trong tòa nhà bỏ hoang càng tỏ ra kích động, thậm chí còn khóc, không khống chế được cảm xúc.

Cũng bởi vì hắn biểu hiện quá mức kích động, ngược lại khiến Giang Thiên cảm thấy người này không thích hợp. Một là ánh mắt đối phương liếc lóe quá mức, lí do thoái thác mơ hồ. Hai là hắn đã kết hôn, chỉ ngay một tháng sau khi Từ Anh mất tích, mà thân làm bạn trai lúc ấy của Từ Anh, việc này không hề hợp lí.

Vợ của Uông Đào và hắn là bạn học cao trung, là một cô gái thoạt nhìn cực kì nhu nhược, nghe nói sức khỏe vẫn luôn không tốt lắm, vẫn luôn ở nhà chứ không đi ra ngoài làm việc. Nghe hàng xóm nói, Uông Đào và cô tình cảm rất tốt, gần như chưa từng cãi nhau bao giờ, mỗi tuần hắn còn dẫn vợ về nhà mẹ đẻ ở hai ngày, là cặp vợ chồng kiểu mẫu ở khu này.

Tin tức này vừa truyền đến lỗ tai đám quỷ trong căn nhà dưới chân cầu vượt kia, bọn nó liền tức sôi máu.

"Thằng khốn, chắc chắn là thằng khốn Uông Đào đó hại Bính Bính !"

"Không sai, chắc chắn là hắn. Bính Bính mới mất tích một tháng hắn liền cưới người khác, quá bội tình bạc nghĩa. Người xưa còn phải giữ đạo hiếu ba năm kia kìa, tôi không mong hắn chờ ba năm, nhưng hắn không thể dành thêm ra chút ít thời gian nữa đi tìm người sao? Dù gì cũng là một mạng người đó. Bạn gái mất tích rồi mà vẫn có thể đi kết hôn, không thấy có chút gánh nặng nào, có thể thấy hắn không phải thứ tốt lành gì."


"Nhưng không có chứng cớ, đồng chí cảnh sát bên đó cũng chỉ là hoài nghi, không có bằng chứng thì nói gì cũng không được."

"Các cậu đi tới nhà hắn không làm chút gì sao? Mỗi ngày buổi tối có bắt hắn gặp ác mộng không thế?"

"Ác mộng đương nhiên không thể thiếu, nhưng cũng không tìm được chứng cứ gì hữu dụng cả. Lại nói, làm gì có ai đem chứng cớ giết người cất trong nhà chứ? Có điều tôi đã để một con quỷ nhỏ ẩn núp trong nhà hắn chờ sẵn rồi. Nếu hắn quả thật đã làm những chuyện đuối lý, khẳng định sẽ lộ ra sơ hở, đến lúc đó chúng ta sẽ biết!"

"Không sai. Sau đó, chúng ta liền đi nói với đồng chí cảnh sát, để bọn họ bắt hắn lại!"

Kế hoạch này đúng thật không tệ, Cố Phi Âm cũng phải gật đầu đồng ý. Dù sao người bình thường không nhìn thấy quỷ, mà lúc xung quanh không có người, người bình thường sẽ không tiếp tục ngụy trang nữa. Tất cả tâm tư ý nghĩ tình cảm của hắn đều sẽ biểu lộ ra. Nếu chuyện này thật sự có liên quan tới Uông Đào, cảnh sát lại tra được ra hắn, hắn không thể nào thờ ơ được.

Cứ như vậy, liền chỉ có thể chờ thôi.

Cứ chờ như vậy, không đến hai ngày, con quỷ đi giám thị Uông Đào đã trở lại, "Uông Đào đó chắc chắn có vấn đề. Từ sau khi đồng chí cảnh sát tới tìm hắn, hắn liền tâm thần không yên, ban đêm còn mất ngủ một mình trốn ra nhà vệ sinh hút thuốc. Tôi đoán hắn chính là có tật giật mình."

Nữ quỷ áo đỏ nghe vậy, vung roi vui vẻ nói: "Nếu không, tôi đi dọa hắn một trận, để chính hắn nói ra chuyện thiếu đạo đức mà hắn đã làm? Gì chứ đối phó với loại người khốn nạn này, tôi am hiểu nhất đấy."

Cố Phi Âm nhìn cô, gật đầu nói: "Chúng ta cùng đi đi."

Nói đi là đi. Đêm hôm đó bọn họ liền rầm rộ đi qua.

Cố Phi Âm cảm thấy chính mình cũng là một người rất tốt bụng, thông cảm Bính Bính do vừa bị đào ra thi thể mà tâm tình không tốt, không làm phiền bắt cô cõng đi, chỉ có thể nhờ bà lão cưỡi chổi đưa cô đi.

Bà lão : . . .

Uông Đào và vợ hắn sống trong một căn nhà ở tầng hai mươi, đi vào còn phải xoát thẻ. Không giống tiểu khu mà cô ở, lên xuống tầng hoàn toàn không có vấn đề gì, có thể nói là thông suốt không có chướng ngại nào. Đương nhiên việc xoát thẻ này cũng không làm khó được Cố Phi Âm, cứ tìm nơi nào hẻo lánh để bà lão cõng cô đi lên là xong, còn bay thẳng một đường tới tận tầng hai mươi. Cô ghé vào cửa sổ nhìn vào bên trong xem xét. Đáng tiếc bên trong tối như mực cái gì cũng không nhìn rõ.

Nữ quỷ áo đỏ đã vào phòng, sợi roi dài vung qua vung lại. Quỷ không đầu nấp trên trần nhà. Quỷ cụt tay ngồi xổm dưới giường. Nữ quỷ trung niên ngồi ở đầu giường. Quỷ phu nhân mang theo quỷ nha hoàn ngồi trên ghế nằm phía trước cửa sổ. Xích đu kẽo kẹt kẽo kẹt lay động. . . Lúc này mấy chục ánh mắt đồng loạt nhìn chằm chằm Uông Đào nằm trên giường. Hắn lúc này ngủ cũng không an ổn, tràng mày chau lại, phảng phất như gặp ác mộng.

Uông Đào mơ thấy ác mộng. Trong mộng, hắn trở về thời đại học, đáng tiếc trong trường học không có một bóng người, chỉ có vô số con quỷ đuổi theo hắn. Bọn nó có con không có đầu, có con không có tay, hoặc có con không có chân chỉ có thể bò trên mặt đất. . . Mỗi con đều rách nát hỗn loạn, làn da trắng bệch, vẻ mặt quỷ dị, trong miệng còn hô: "Trả mạng cho tôi, trả mạng cho tôi. . ."


"Tôi chết thảm quá, vì sao anh lại giết tôi. . ."

"Hu hu hu hu cứu tôi, cứu tôi với. . ."

Uông Đào kinh hãi không thôi, sợ càng thêm sợ, chỉ có thể liều mạng chạy về phía trước, bởi vì hắn sợ chính mình một khi bị bắt lấy, liền bị đám quỷ đó xé ra chia nhau ăn!

Hắn kêu to: "Tôi không có giết cô, tôi không có giết cô! Đừng tới tìm tôi nữa!"

"Cút đi, cút đi ngay cho tôi!"

Hai con mắt hắn đỏ rực, vẻ mặt càng ngày càng sụp đổ, tuyệt vọng. Hắn chạy thẳng ra cổng trường, mắt thấy sắp tới nơi, hắn nhìn thấy bên ngoài cổng trường người xe qua lại tấp nập, cùng với ánh mặt trời ấm áp, chỉ cần chạy ra ngoài, hắn liền được cứu! Hắn vui mừng, liều mạng chạy lên phía trước!

Ngay trong chớp mắt hắn chạy ra khỏi cổng trường, ánh mặt trời chói lọi trong nháy mắt đó liền biến mất, xe cộ cùng người qua lại vào giờ khắc này cũng đứng yên lại. Hắn sửng sốt một khắc, đột nhiên cảm thấy dưới chân có cái gì đó lôi kéo hắn. Hắn hốt hoảng cúi đầu nhìn xuống, nhìn thấy là vô số cánh tay từ mặt đất thò ra, chỉ còn xương khô trắng tinh, kéo mạnh hắn xuống dưới đất, phảng phất như muốn kéo hắn xuống địa ngục vô biên!

Uông Đào "A" một tiếng thét chói tai, hắn mở choàng mắt, nhìn thấy trần nhà xám mờ—— hóa ra chỉ là mơ.

Uông Đào lau cái trán đầy mồ hôi lạnh, bật đèn đầu giường. Vợ hắn cũng nghe thấy tiếng kêu sợ hãi của hắn mà tỉnh lại, ngồi dậy nhìn hắn nói: "Làm sao vậy? Lại gặp ác mộng à?"

Uông Đào hít sâu một hơi, xoa cái đầu đau nhức: "Anh không sao, em ngủ tiếp đi."

Hắn đứng dậy đi toilet, vợ Uông Đào tựa vào đầu giường, nhíu mày nhìn bóng dáng chồng mình đi xa. Cô ngồi một lát, cũng đứng dậy đi toilet, gõ cửa, hỏi hắn có muốn đi bệnh viện khám hay không? Mất ngủ rất nghiêm trọng sẽ ảnh hưởng không tốt đối với thân thể, phải nhanh chóng chữa trị mới được.

Uông Đào ậm ừ nói được, "Em đi ngủ đi, anh hút hết điếu thuốc này sẽ ra."