Thần Bí Lão Công Không Thấy Mặt

Chương 185







Cố Phi Âm đi theo Đào Lập Chí đến bệnh viện, lúc này ở bệnh viện có một cô hộ lý chăm sóc ba Đào. Mẹ Đào vì mệt quá nên đã về nhà nghỉ ngơi. Cô vào phòng, liếc mắt một cái đã thấy ba Đào vẻ mặt yếu ớt nằm trên giường.

Cô đi đến mép giường nhìn một lát, Đào Lập Chí khẩn trương không thôi, nhìn tiểu thư tóc dài cúi đầu đứng ở trước giường bệnh, tóc cô vừa đen vừa dài lại thẳng, đôi mắt cụp xuống nhìn như đôi mắt người chết đầy vẻ âm u lạnh lẽo.

…Hơn nữa không biết vì sao hắn cảm thấy mình ngửi thấy mùi lẩu? Quỷ cũng ăn lẩu sao? Không đúng, khẳng định là mũi hắn có vấn đề. Lúc trước vài lần hắn thấy cô gái tóc dài và bà cụ cùng Bính Bính ở cùng nhau, thấy quan tài bay, thấy bờ sông các kiểu, mỗi một lần đều làm tăng ý niệm đối phương là quỷ, lúc này hắn sốt ruột đến độ hoang mang lo sợ, hoàn toàn không nghĩ tới việc tiểu thư là người là người, còn tưởng cô là một con quỷ rất lợi hại.

Hắn nuốt nước miếng, nói: “Ba tôi rốt cuộc làm sao vậy? Ông ấy còn cứu được không? Có phải ông ấy cũng giống tôi lúc trước, bị quỷ quấn thân?”

Cô cẩn thận nhìn chằm chằm một lát, nhưng mà tiếc là cô không nhìn ra được cái gì cả, “Không biết.”

Cố Phi Âm thật sự không biết, dù sao cô cũng chỉ biết ăn quỷ, loại tà môn thuật pháp này cô chưa từng nghiên cứu qua, gặp rồi thì còn nói được chứ chưa gặp thì cô thật sự không nói được nguyên nhân tại sao.

Đào Lập Chí càng tuyệt vọng hơn, nếu cả cô cũng không biết chuyện của ba hắn là như nào thì còn ai có thể cứu ông ấy chứ? Chẳng lẽ thật sự chỉ có thể chờ chết sao?

Hắn đang tuyệt vọng thì cô gái tóc dài đột nhiên kéo sợi dây thừng, cúi đầu nhìn xuống mặt đất kín đáo nói: “Ngươi đến xem chuyện này là thế nào.”


Đào Lập Chí ngây người một lúc lâu, bàng hoàng nhìn sợi dây thừng kia, chẳng lẽ ở đây còn trói thứ gì đó sao? Nhưng hắn không thấy cái gì mà, chỉ có không khí thôi… Hắn không nhịn được sợ run cả người.

Họ Trang sợ uy của cô gái tóc dài, không dám nói chữ nào, chỉ có thể lải nhải vài câu trong lòng. Lúc này mới không tình nguyện bay tới đầu giường, nhìn chằm chằm con người họ Đào này một lúc lâu, rồi đi quanh người hắn vài vòng, nói: “Hắn sắp chết rồi, không cứu được.”

“Sắp chết? Vì sao?”

“Có người mượn vận mệnh của hắn để ngăn chặn tai ương của chính mình, bây giờ mọi sự đã xong, chỉ có thể chờ chết, theo tôi thấy là sống không qua nổi đêm nay.”

“Đêm nay sẽ chết? Quỷ mượn vận này lợi hại vậy sao.”

Cố Phi Âm nghĩ đến lúc trước mình ăn luôn con quỷ trên người Đào Lập Chí bèn không nhịn được liếm môi, khỏi phải nói là thơm thế nào. Con lần này chắc cũng ăn ngon lắm, nhưng mà cô mới vừa ăn lẩu bây giờ còn rất no, nhưng mà không sao, trước tiên chặt bốn chân tay cho vào nhà lạnh, để ăn một ít còn đâu bán cho đám cô hồn dã quỷ kia, còn hồn thì giữ lại bán cho tiểu Trương, đúng là không tồi.

Đào Lập Chí khiếp sợ nói: “Ba tôi phải chết? Quỷ mượn vận? Giống con lúc trước ăn tôi à?”

Cố Phi Âm ừ một tiếng: “Cậu xem trên người anh bạn nhỏ này có trang sức gì không, hoặc là trong căn phòng này có đồ gì kỳ quái, có lẽ con quỷ kia trốn trong đó hút hồn phách đấy.”

Đào Lập Chí xem nhẹ cái câu “anh bạn nhỏ” là chỉ ba hắn, vội vàng kiểm tra một vòng khắp người ba mình, cả cổ chân cổ tay cũng không bỏ sót. Nhưng mà chưa tìm được gì thì hắn đột nhiên nhớ ra vì hắn đeo ngọc thạch xảy ra chuyện nên gần đây cha mẹ hắn đều không mang trang sức, chỉ sợ có chỗ trống cho quỷ ẩn náu.

Hắn lại vội tìm khắp phòng bệnh, đáng tiếc cũng không tìm thấy. Hắn không khỏi tuyệt vọng, nếu không tìm được chỗ con quỷ kia ẩn thân, có phải không còn cách nào cứu ba hắn không?

Chỉ tưởng tượng như vậy thôi mà nước mặt hắn đã lưng tròng, tuy rằng ba hắn là người vừa dong dài vừa phiền phức, nhưng đột nhiên an tĩnh như vậy, không nói gì với hắn cả, làm hắn tự nhiên nhớ tới những chuyện vụn vặt của con người đáng ghét này.

Cứ như vậy mấy giờ đã trôi qua, toàn bộ bệnh viện đều trở nên âm trầm yên tĩnh, không nghe thấy bất cứ một tiếng động nào.

Họ Trang bay tới bay lui trên trần nhà, gương mặt xanh trắng cười vặn vẹo kỉ kỉ kỉ kỉ, tuy rằng cái chết của một con người nhỏ bé với nó mà nói căn bản không phải chuyện gì to tát, nó còn chẳng buồn chớp mắt. Nhưng cô gái tóc dài không vui thì nó rất cao hứng nha, cái chết của con người này đã có ý nghĩa, kỉ kỉ kỉ kỉ.

Lúc này Đào Lập Chí rất hoang mang lo sợ, “Ân nhân, còn cách nào khác có thể cứu ba tôi không?”

Cố Phi Âm nói: “Chỉ cần tìm được tiểu quỷ kia thì ba cậu sẽ được cứu.”

Đào Lập Chí nói: “Nhưng chúng ta không biết nó trốn ở đâu, trong căn phòng này chỗ nên tìm đều tìm cả rồi, trên người ba tôi thì không có thứ gì khác, nó có thể trốn ở đâu chứ? Chẳng lẽ nó cũng có thể ẩn thân, cho nên tôi mới nhìn không thấy sao?”


Cố Phi Âm nhìn Đào Lập Chí nghĩ ngợi, đột nhiên trước mắt sáng ngời, cô đi đến mép giường, lấy một con dao từ trong đĩa trái cây ở tủ đầu giường ra, cầm cắt một phát xuống tay anh bạn nhỏ.

Lưỡi dao sắc bén, một nhát liền chảy máu, dọa Đào Lập Chí nhảy dựng, vội nói: “Làm sao vậy?”

Hắn chỉ thấy dòng máu đỏ kia tanh nồng, không nhìn ra bất cứ vấn đề gì. Nhưng trong mắt Cố Phi Âm thì không như vậy, vì cô thấy có âm khí màu đen từ trong máu bay ra, cô cười nham hiểm: “Tôi nói tránh ở đâu được chứ, hóa ra là trốn trong người anh bạn này, he he, bị tôi bắt được rồi.”

Đào Lập Chí chưa kịp phản ứng lời này có ý tứ gì, chỉ thấy “Ba” hắn lập tức nhảy dựng từ trên giường lên! Cả người ông thẳng tắp, cứng đờ, nhón mũi chân, sắc mặt xanh trắng nhăn nhó khó coi, đôi mắt đen như mực nhìn bọn họ chằm chằm, “Ai dám hỏng chuyện tốt của ta?! Đứng ra nhận lấy cái chết đi!”

Ngay cả giọng nói này cũng ồm ồm khó nghe muốn chết, Đào Lập Chí xác định đây không phải là giọng của ba hắn!

Là quỷ nhập thân sao?

Cố Phi Âm lập tức bước ra: “Là ta.”

Quỷ mượn vận nhìn chằm chằm cô gái tóc dài, không biết vì sao nhưng từ cặp mắt đen nhánh của cô gái tóc dài, hắn lại thấy mùi vị tham lam và thèm máu? Còn có vẻ nóng lòng muốn thử, vẻ mặt như thèm khát cơ thể hắn…

Nhưng đây là người mà, chắc hắn nhìn lầm rồi??

Hắn vừa xoay đầu lại thấy trên trần nhà còn có một con quỷ đang bay, con quỷ kia trừng đôi mắt to như cái chuông đồng, không có tay chân, chỉ có một cái thân thể chống đỡ cái đầu nhỏ của nó, trong miệng còn phát ra tiếng kêu kỉ kỉ kỉ kỉ, thoạt nhìn cực kỳ quỷ dị.

Đây là yêu quái kỉ kỉ à?

Hắn đương nhiên không coi trọng một người một kỉ kỉ này, xoay người từ trên giường bay xuống đất, nhào về phía cô gái tóc dài kia!

……

Tất Hằng bởi vì chuyện gần đây của ba Đào mà cũng rất phiền lòng, tìm không ít đạo sĩ cao nhân đến cũng không thấy hiệu quả, anh không khỏi lo lắng, hoài nghi không lẽ có người nhằm vào toàn bộ gia tộc bọn họ.

Nếu không vì sao sau khi anh gặp quỷ thì Đào Lập Chí cũng gặp, giờ lại đến lượt ba Đào, hơn nữa lần sau nghiêm trọng hơn lần trước, làm gì có chuyện trùng hợp như vậy? Có lẽ là khí vận nhà bọn họ quá vượng nên bị để ý.

Anh vốn định về nhà, nhưng mà nghĩ đến Đào Lập Chí ở bệnh viện, đứa em họ này của anh còn nhỏ, chưa đầy mười tám tuổi mà đã gặp phải nhiều chuyện như vậy, thật sự anh rất bối rối. Anh đánh tay lái, định đến bệnh viện xem sao.


Nhưng anh không ngờ anh vừa đến hành lang phòng bệnh thì đột nhiên thấy ba Đào mặc quần áo bệnh nhân bên trong vọt ra!

Chẳng lẽ tỉnh lại rồi? Anh còn chưa kịp vui mừng thì thấy ba Đào chạy thẳng về phía mình, gương mặt xám trắng không hề có tí huyết sắc nào, ngay cả ánh mắt đen như mực cũng tràn đầy vẻ lạnh lẽo và ác độc, dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi như hận không thể ăn tươi nuốt sống người khác làm anh ngẩn cả người.

Tất Hằng tiến lên nói: “Dượng…… A ——!”

Anh còn chưa nói xong đã bị đối phương cho một cái tát đau điếng, trực tiếp bay ra đập thẳng vào vách tường, đau đến mức nửa ngày anh vẫn chưa lấy lại tinh thần, nhưng trong chớp mắt anh lại thấy ba Đào nhảy lên nhảy xuống mấy cái ra xa??

Anh nhìn mà trợn mắt há mồm, ai ngờ nháy mắt tiếp theo lại thấy một cô gái tóc dài từ phòng bệnh bay ra, cô thật sự bay, chân còn không chạm đất. Gió đêm mãnh liệt thổi mái tóc dài của cô bay bay, rối lung tung trên mặt cô. Đôi mắt đen láy của cô nhìn có vẻ còn âm u lạnh lẽo hơn ba Đào vài phần, mơ hồ còn lộ ra vẻ hưng phấn và kích động khi nhìn thấy con mồi.

Mà dáng vẻ này hình như hơi quen mắt…?

Anh cẩn thận nhớ lại, không phải là cô gái tóc dài mà mấy tháng trước anh gặp ban đêm đó sao!

Anh nuốt nước miếng, trơ mắt nhìn cô gái tóc dài càng bay càng gần, anh cảm thấy có một luồng gió cực kỳ lạnh lẽo thổi qua mặt mình, sau đó ào một cái lướt qua anh, đuổi theo ba Đào bay ra xa…

Chân Tất Hằng mềm nhũn, sợ tới mức mặt cắt không còn một giọt máu, ngã ngồi trên mặt đất!



Cố Phi Âm không ngờ tiểu quỷ này còn có thể chạy được, một đường nhảy nhót như con khỉ. Cô giậm chân, thúc giục họ Trang chạy nhanh lên, họ Trang lúc này cười không nổi nữa. Nó chỉ muốn xem trò vui, vì sao vẫn phải lưu lạc bán sức làm cu li?

Cô gái tóc dài này còn không nhìn xem buổi tối cô ta ăn nhiều thế nào, biết mình nặng thế nào không?

Kỉ!