Thần Bảo Vệ - Anh Đào Tiểu Tửu

Chương 11




21

 

“Tiên Nhi, Tiên Nhi đáng thương của ta…”

 

“Nếu như phu quân của ngươi đối xử với ngươi không tốt, ngươi cứ việc nói với đại nương, đại nương sẽ không tha cho hắn!”

 

Vì để cho Tống mẫu có cơ hội tiếp cận ta, ta đã cố ý dồn quần áo vào đầy một chậu rồi đem tới bờ sông.

 

Thẩm Chính Khanh đúng là người quá chịu thương chịu khó.

 

Mỗi ngày y đều quét dọn nhà cửa không để sót dù chỉ một hạt bụi, muốn tìm hai bộ quần áo bẩn cũng tìm không thấy, chỉ có thể tùy tiện lấy mấy bộ quần áo sạch sẽ đặt vào chậu giặt đồ để làm dáng.

 

Thấy Tống mẫu chủ động lại gần nói chuyện với ta, những phụ nhân khác đều ngừng công việc trong tay mình lại.

 

Một đám người không giặt quần áo nữa, hận không thể để bản thân mọc tai giống thuận phong nhĩ.

 

Từ sau khi ta được gả cho Thẩm gia, ta chưa ra ngoài lần nào.

 

Tống mẫu cũng vậy, sau khi rơi vào hố phân thì bà đã đóng cửa từ chối tiếp khách suốt mấy ngày.

 

Khi nhìn thấy hai nhân vật có nhiều chuyện để bàn nhất trong làng, các nữ nhân trong thôn đều cực kỳ kích động.

 

Ta làm bộ cúi đầu giặt quần áo chứ không trả lời Tống mẫu.

 

Bà vẫn chưa từ bỏ ý định, tiếp tục lôi kéo muốn nói chuyện với ta.

 

“Tiên Nhi, đại nương nhớ ngươi quá đi, tại sao thành hôn xong rồi mà ngươi vẫn không đến thăm chúng ta lấy một lần vậy hả?”

 

Da mặt của bà dày thật đấy.

 

Người nào không biết còn tưởng rằng chúng ta có tình cảm vô cùng sâu đậm.



 

Bà đã thích diễn kịch như vậy, thì ta sẽ lập tức diễn chung với bà cho vừa lòng bà.

 

Ta lập tức vung quần áo, đau lòng lau nước mắt.

 

“Đại nương tàn nhẫn quá!”

 

“Bé ép ta gả cho Thẩm Chính Khanh thì cũng coi như thôi đi, không ngờ bà còn để cho một người táng gia bại sản như y phải bỏ ra mười lượng bạc làm tiền sính lễ.”

 

“Ta ở Tống gia làm trâu làm ngựa suốt mười năm, thế mà đồ cưới chỉ cho ta hai bộ xiêm y rách nát.”

 

“Trong nhà nghèo đến mức không có nổi cơm để ăn, ta nào có lòng dạ thanh thản để đi ra ngoài cơ chứ!”

 

Xung quanh chợt vang lên tiếng bàn tán xôn xao.

 

Dù sao thì người trong làng đều biết rõ như ban ngày những nỗ lực của ta đối với Tống gia.

 

Tống mẫu lắp bắp kinh hãi, hiển nhiên là bà không nghĩ tớI ta sẽ vạch trần bộ mặt thật của bà ở trước mặt mọi người như thế.

 

Trong ấn tượng của người Tống gia, ta là người có tính tình yếu đuối.

 

Trước giờ ta chỉ biết vùi đầu vào làm việc chứ không thích nói chuyện.

 

22

 

Tống mẫu nhận những ánh mắt khinh thường và quan sát của mọi người, lúc này bà có hơi lúng túng không biết lấp l.i.ế.m như nào.

 

Bà đảo tròng mắt rồi lập tức vỗ đùi, bắt đầu kêu oan kể khổ.

 

“Ôi, Tiên Nhi, ngươi nói thế làm ta bị oan c.h.ế.t rồi!”



 

Bà vừa lau nước mắt, vừa khóc lóc kể lể dụng tâm lương khổ của mình.

 

Tống mẫu nói, bà không phải ham muốn mười lượng bạc kia, mà là sợ Thẩm Chính Khanh đối xử với ta không tốt nên mới mượn cớ để thử lòng y.

 

Thật ra bà đã thay ta tiết kiệm số tiền này.

 

Sau đó, Tống mẫu lập tức kéo tay ta, mời ta đi vào trong trấn.

 

Bà nói muốn thay ta đánh một bộ vòng tay vàng làm của hồi môn.

 

Lão thái bà c.h.ế.t tiệt này, đầu óc xoay chuyển nhanh thật đấy.

 

Ta nhìn bà với ánh mắt nửa tin nửa ngờ.

 

“Đại nương, ngươi thật sự không gạt ta đó chứ?”

 

Để chứng minh lời nói của mình, Tống mẫu nhịn đau rút một cây trâm bạc từ trên đầu xuống.

 

Đây là cây trâm bạc bà đã nghiến răng mua về để tăng thêm thể diện cho bản thân sau khi Tống Thanh trúng cử.

 

Ta cười hì hì nhận lấy cây trâm bạc rồi cài lên đỉnh đầu.

 

“Đại nương, quả nhiên là ta hiểu lầm người rồi.”

 

Cây trâm này, miễn cưỡng cũng có thể đáng giá ba đến bốn lượng bạc.

 

Sau khi thương lượng xong thời gian vào thị trấn với Tống mẫu, ta bưng chậu giặt quần áo mang về nhà.