Thần quân ở Thượng Cổ giới đã sống quá lâu, phần lớn tính tình đều bị mài mòn theo năm tháng Hồng Hoang, cuối cùng lại giống như Phật Di Lặc. Mấy trăm năm qua cũng chỉ có Bạch Quyết Chân Thần giáng thế tại Nguyên Thần Trì để Thượng Cổ giới náo nhiệt một thời gian. Thời gian qua đi, tất cả mọi người lại an bình sống như lúc trước.
Khi tai họa ập đến là lúc chúng thần cùng nhau cố gắng gánh vác. Năm tháng yên bình lại đi trêu gà trọc chó, náo nhiệt hơn so với tiên yêu nhân quỷ ở hạ Tam giới. Thượng Cổ ở Thượng Cổ Thần giới chờ Bạch Quyết sống lại hơn trăm năm mới phát hiện Thần giới từ sau khi trải qua hỗn kiếp hơn sáu vạn năm trước, khi mở lại Thần giới quả thực an bình không tưởng nổi, những chuyện làm cho gà bay chó chạy tìm cũng không được.
Có lẽ do vị nữ thần Tinh Nguyệt thích nuông chiều huyên náo cả Thần giới đã không còn tồn tại. Thượng Cổ ngẫm nghĩ, tay đang châm trà nhẹ nhàng dừng lại.
Bạch Quyết ngồi đối diện với Thượng Cổ, nhìn thấy ánh mắt nàng có chút hồi ức, sợ nàng lại nghĩ tới chuyện mấy vạn năm trước. Nguyệt Di vẫn lạc ở Hạ giới, Thiên Khải biến mất khỏi Tử Nguyệt Sơn, Chích Dương bế quan tu luyện, trong Thần giới người có thể nói chuyện với nàng càng lúc càng ít.
Trăm năm qua cũng không biết nàng đã sống như thế nào. Rõ ràng năm đó cũng là khí khái cao ngạo, không ai bì nổi sự hoạt bát của nàng.
"Mấy ngày nữa để Nguyên Khải về Thượng Cổ giới đi." Thượng Cổ đột nhiên mở miệng, nâng ly trà nhấp một ngụm, đáy mắt hiện lên sự hoài niệm cùng ý cười: "Chàng biết không, khi A Khải còn nhỏ rất huyên náo ầm ĩ."
Lúc Nguyên Khải vừa lên Thần giới, một đứa trẻ chỉ gần trăm tuổi lại có thể có bản lĩnh gây họa làm toàn bộ Thần giới gà chó không yên. Khi đó Thượng Cổ giận dữ, dự định đánh tơi bời tiểu tử này mấy trận, phạt quỳ ở trước điện của Thượng Cổ cho chúng thần nhìn thấy. Cuối cùng Thiên Khải lại đau lòng, sợ tiểu tử này bị nàng giày vò đến sợ hãi, hắn suy nghĩ suốt tháng trời, sau đó mang tiểu tử xuống hạ giới ném đến Đại Trạch Sơn bái sư.
Thượng Cổ xưa nay luôn cho hài tử được tự do, nhất là Hỗn Thế Ma Vương Nguyên Khải, nàng mở một con mắt nhắm một con mắt cho qua tất cả. Đức hạnh của Đông Hoa nàng cũng biết đến, đủ khả năng làm sư phụ Nguyên Khải. Hạ giới không thể so được với Thần giới, phong ấn hỗn lực của Nguyên Khải sẽ không ai biết thân phận của hắn, hắn cũng có thể bình thường lớn lên. Nếu nhất định nuôi dưỡng ở Thần giới, tiểu tử này sợ đã sớm trở thành tiểu tổ tông thứ hai, cũng giống nàng hơn mười vạn năm trước.
Nghe thấy Thượng Cổ nhắc đến Nguyên Khải, tay Bạch Quyết cầm ly trà hơi ngừng lại, nhíu mày.
"A Khải tới hạ giới đã trăm năm. Cách đây mấy năm ta thường xuyên nhìn nó qua thủy kính. Cũng không biết hiện tại những sư huynh sư đệ ở Đại Trạch Sơn chiều chuộng nó thành bộ dạng gì." Thượng Cổ vừa nói vừa xúc động, nhắc đến Nguyên Khải đôi mắt đều là vui sướng, đủ thấy đối với cốt nhục duy nhất là yêu thương vô bờ: " Chích Dương nói A Khải sống ở Hạ giới ta đừng can thiệp quá nhiều, ta lại sợ nó được nuông chiều thành vô pháp vô thiên, đã rất nhiều năm ta chưa nhìn nó qua thủy kính. Nghe nói vài ngày trước Đông Hoa phi thăng Thần giới, không có sư phụ trông chừng nó, tiểu tử này chỉ sợ sẽ càng vô pháp vô thiên."
Thượng Cổ nói xong, muốn hóa thủy kính để nhìn nhi tử bảo bối, tay vừa động đã bị Bạch Quyết giữ lại.
Nàng sững sờ, ngẩng đầu thấy Bạch Quyết nhìn nàng, đáy mắt nàng có chút không hiểu: "Chàng làm sao vậy?"
"Thượng Cổ." Bạch Quyết mở miệng, lại có chút do dự.
Với tính tình Bạch Quyết, chàng im lặng lại ra dáng thận trọng, Thượng Cổ nhớ rõ nàng chưa thấy qua ba lần. Lúc nàng tuẫn thế đã từng nhìn thấy, lúc ở Thương Khung Chi cảnh nàng dùng Cổ Đế Kiếm đâm chàng còn đày chàng vĩnh viễn ở hạ giới, hôm nay ngay lúc này chính là lần thứ ba.
Đáy lòng Thượng Cổ sinh ra bất an, trong chớp mắt sắc mặt đã trở nên lo lắng.
"Xảy ra chuyện gì..." Nàng còn chưa hỏi xong, một đạo sức mạnh từ Hạ giới mà đến, xuyên qua Thương Khung xông thẳng tận trời phá vỡ phong ấn Thần giới, chiếu sáng toàn bộ Thần giới.
Hỗn độn chi lực? Đó là sức mạnh của hỗn độn chi lực?!
Thượng Cổ bỗng nhiên đứng dậy, nhìn qua đạo thần quang màu trắng, chưa kịp dùng hỗn lực tìm hiểu chuyện gì xảy ra, đạo thần quang đến từ Hạ giới nhanh chóng biến mất.
"Chuyện gì xảy ra? Hỗn độn chi lực của A Khải sao lại đột nhiên xuất hiện?" Sắc mặt Thượng Cổ lạnh dần, nàng phất tay áo muốn xuống Hạ giới lại bị Bạch Quyết giữ chặt tay áo.
"Thượng Cổ!"
Nàng quay lại đầu, trên mặt giận dữ: "Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì? A Khải bị Thiên Khải phong ấn hỗn lực, hỗn độn chi lực tại sao lại đột nhiên xuất hiện, vừa mới xuất hiện lại..."
"A Khải giải khai phong ấn tấn Thần." Bạch Quyết bình tĩnh mở miệng.
"Không có khả năng, nó tấn Thần sao ta lại không biết..." Thượng Cổ thốt ra, sau đó lại sững sờ: "Là chàng phong ấn dao động Thần lực của hạ Tam giới?"
Thần giới cùng hạ Tam giới vốn là hai không gian khác biệt. Những chuyện xảy ra ở hạ Tam giới, trừ khi là nguy hiểm diệt giới diệt sinh linh, các chuyện khác Chân Thần đều không quan tâm đ ến. Cho dù Đông Hoa cùng Hồng Dịch lần lượt tấn Thần, đối với Thượng Cổ giới cũng chỉ là việc nhỏ.
Nhưng Nguyên Khải mở phong ấn tấn Thần sẽ làm sức mạnh của hỗn độn chi lực xuất hiện, sức mạnh lớn như vậy dao động không có khả năng giấu được nàng, trừ khi...
Quả nhiên, Bạch Quyết gật đầu: "Là ta phong ấn dao động thần lực của A Khải."
"Tại sao?" Thượng Cổ nhíu mày: "Nó gặp kiếp nạn sao?"
Phong ấn thần lực của Nguyên Khải là Thiên Khải lấy sức mạnh Chân Thần để phong ấn. Nếu không phải gặp kiếp nạn, với hơn hai trăm năm tu vi của A Khải tuyệt đối khó giải phong ấn.
"Đại Trạch Sơn đã bị diệt." Bạch Quyết thở dài.
"Đại Trạch Sơn chính là Tiên giới sừng sững hơn sáu vạn năm, sao có thể như vậy?" Thượng Cổ sững sờ, tiện tay hóa ra tiên quyết tính toán, khó giấu kinh ngạc: "Đại Trạch Sơn thật sự có kiếp nạn."
Mấy trăm năm trước hai lần thọ yến vẫn còn đó, không ngờ phúc duyên thâm hậu của Đại Trạch Sơn vẫn khó thoát nạn kiếp. Khó trách Nguyên Khải có thể mở phong ấn, nó xưa nay trọng tình, chắc hẳn Đại Trạch Sơn diệt vong đối với nó là đả kích không nhỏ.
"Nguyên Khải tấn Thần tại sao giấu ta?"
Tiên Yêu hai tộc mười mấy vạn năm qua diệt vong môn phái không thể đếm hết. Đại Trạch Sơn dù vang danh Tiên giới nhưng cũng chỉ là giọt nước bỏ biển ở Thần giới. Cho dù Đại Trạch Sơn diệt vong dẫn tới Nguyên Khải tấn Thần, Bạch Quyết cũng không có lý do giấu nàng.
Nhớ đến lúc nãy trong chớp mắt xuất hiện hỗn độn chi lực, sắc mặt Thượng Cổ đột nhiên thay đổi: "A Khải gặp nạn?"
Nàng không để ý Bạch Quyết can ngăn, hóa ra thủy kính, nhìn vào trong thủy kính, nơi hỗn độn chi lực vừa xuất hiện.
Trên La Sát Địa, màu bạc của hỗn độn thần lực từ thanh niên đang nửa quỳ dưới đất bộc phát ra giữa không trung, bao phủ toàn bộ La Sát, vô số tiên yêu bị sức mạnh điên cuồng của thần lực làm ngã nhào trên đất sắc mặt trắng bệch, miệng phun máu tươi. Nếu không phải Hỏa Phượng đột nhiên xuất hiện mở ra hai cánh thần đem hỗn độn chi lực phong tỏa cách thanh niên một thước, sợ là toàn bộ tiên yêu trên mặt đất La Sát không ai có thể sống sót.
Thiên Đế Phượng Nhiễm bế quan ở hải ngoại Phượng Đảo trăm năm vào thời khắc cuối cùng tiên yêu chiến loạn sắp xảy ra cùng thần lực của Nguyên Khải bộc phát đã trở về.
"Nguyên Khải!" Giọng nói uy nghiêm từ trong miệng Hỏa Phượng mà ra, đánh thức Thần quân áo trắng gần như điên cuồng.
Sắc mặt Nguyên Khải ngơ ngác, vẫn nhìn vào kết giới, trong tay nắm một chút tro bụi. Nguyên Thần Kiếm kinh ngạc nhìn máu tươi còn sót lại, bay đến bên cạnh Nguyên Khải nghẹn ngào, nói không nên lời đau đớn.
"Cô cô." Hắn nhìn về phía Phượng Nhiễm đã hóa thành người. Một lúc sau phun ra một ngụm máu tươi, rơi xuống phía dưới mặt đất La Sát Địa.
Phượng Nhiễm sợ hãi, bay đến ôm lấy Nguyên Khải đang hôn mê, thần lực của nàng lướt qua người Nguyên Khải, đáy mắt lộ ra lo lắng và kinh ngạc.
Một thân thần lực của Nguyên Khải đã biến mất.
Từ xưa đến nay vừa sinh ra đã là Thượng Thần, có được hỗn độn bản nguyên cao quý, được xưng Thần quân, nhưng sau khi tấn vị lại hoàn toàn mất đi thần lực.
Giống như cảm nhận được ánh mắt không thể tin từ Thượng Cổ giới, Phượng Nhiễm ngẩng đầu nhìn về hướng Thượng Cổ Thần giới.
Một núi thi thể cùng biển máu tại La Sát đã bị che khuất trong tầm mắt nàng, nàng nhìn thiếu niên trong tay Phượng Nhiễm gần như không còn sự sống, bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Bạch Quyết. Nếu nhìn kỹ có thể nhìn ra tay nàng có chút run rẩy khi sờ vào thủy kính.
"Chàng có biết hay không, chàng có biết A Khải lớn lên như thế nào không?" Đôi môi Thượng Cổ trắng bệch, đáy mắt phủ sương mù hiếm thấy: "Chàng có biết A Khải mong đợi phụ thần trở về như thế nào không? Chàng đã sớm biết nó có kiếp nạn này, sao chàng lại giấu ta, chàng..."
Giọng Thượng Cổ nghẹn ngào chìm trong một vòng tay ấm áp, Bạch Quyết nhẹ vuốt bờ vai nàng, hết lần này đến lần khác nhưng không mở miệng, cho đến lúc thân thể Thượng Cổ không còn run rẩy, nàng dần dần bình tĩnh trở lại.
"Ta biết, ta đều biết." Tiếng thở dài vang lên, Bạch Quyết nhìn vào cảnh tượng xảy ra trên không La Sát Địa trong thủy kính: "A Khải đã lớn, đây là lựa chọn của nó. Thượng Cổ, chúng ta chỉ có thể thành toàn."
Hắn là Chân Thần, cũng là phụ thần.
Lúc trước hắn hạ giới là vì khuyên can Nguyên Khải, đáng tiếc hắn nhìn thấy trong mắt nhi tử có sự kiên trì không thua hắn, cuối cùng cũng chỉ có thể tôn trọng lựa chọn của A Khải.
"Chúng ta đã quá khó khăn để được sống và ở bên nhau" Thượng Cổ nhẹ nhàng nắm chặt tay Bạch Quyết, sương mù trong đáy mắt dần dần ngưng tụ thành thần lệ, rơi trên vai Bạch Quyết: "Nhưng A Khải tương lai càng khó hơn chúng ta, Bạch Quyết nếu như chờ nó không trở lại..."
"Mọi chuyện sẽ qua đi, ngàn năm vạn năm, tất cả kiếp nạn đều sẽ qua." Giọng Bạch Quyết chậm rãi tiêu tán trong Trích Tinh Các.
Từ đầu đến cuối không ai hiểu người Thượng Cổ nói chờ đợi là Hỏa Phượng Hoàng nghịch thiên mà sinh duy nhất trong Tam Giới Bát Hoang, hay là tiểu Thần quân mệnh cách trắc trở như các vị Thần Tôn.
Tam giới sau một ngày huyên náo đột nhiên yên tĩnh trở lại. Thiên Đế trở về, Nguyên Khải điên cuồng vì A Âm hồn phi phách tán, tất cả đều hóa thành cát bụi bị thời gian vùi lấp.
Cho đến năm trăm năm, nữ quỷ A Âm khổ sở đứng trên cầu Nại Hà trông thấy ở Địa Phủ dưới vạn ngọn đèn xuất hiện vị Thần quân áo trắng.
Khi đó nàng không hiểu ánh nhìn kia chôn vùi bao yên lặng cùng sóng gió của vị Thần quân áo trắng, lại làm đáy mắt nàng hiện lên bi thương.
Chỉ tiếc không ai nhìn thấy điều đó trừ Quỷ quân Tu Ngôn anh tuấn đứng ở đầu cầu Nại Hà.
Nàng đi trên sông Vong Xuyên cầu Nại Hà hết lần này đến lần khác, đi qua từng lần luân hồi khác nhau, nói không rõ thế sự nhân sinh, chưa nhìn hết sắc đẹp của nhân gian, nhưng nàng lại không nhớ tại sao trở thành nữ quỷ A Âm, không nhớ nàng thật sự là ai.
Năm này qua năm khác, một đời lại một kiếp nàng cô độc luân hồi, linh hồn được rèn luyện vô cùng mạnh mẽ, tâm trí thâm sâu hơn cả Tu Ngôn, tính tình lạnh nhạt hơn cả Quỷ Vương. Nhưng nàng vẫn không quên được ánh mắt thoáng nhìn nàng qua thủy kính.
Khi Tu Ngôn muốn xóa đi toàn bộ kí ức của nàng về các lần đã luân hồi, nàng vẫn không nhịn được hỏi vị Tiên quân áo trắng nàng gặp trăm ngàn năm trước là ai.
Chỉ tiếc, nàng chỉ nghe được Tu Ngôn gọi nàng một tiếng "A Âm", sợ là không nỡ để nàng đi. Khi tất cả ký ức bị xóa đi, bên trong Quỷ giới cũng không còn nữ quỷ A Âm.
Quỷ quân anh tuấn trên đầu cầu Nại Hà đã chờ nàng ngàn năm, nàng đi hắn sẽ lại cô độc, lúc nước sông Vong Xuyên bao phủ đỉnh đầu A Âm nàng đã nghĩ như vậy.
Nàng không phát hiện bên ngoài sông Vong Xuyên lửa đỏ hừng hực thiêu đốt hỏa tướng cùng toàn bộ Quỷ giới thành ban ngày, thần lực cực mạnh cùng lửa Phượng hoàng xông khỏi Quỷ Giới, thẳng đến Tam giới Cửu Châu, thức tỉnh thiếu chủ ngủ say ngàn năm của tiên yêu hai giới hơn một ngàn năm trước trên Ngô Đồng Phượng Đảo.
Nữ quỷ A Âm không biết nàng kiếp trước là ai, cũng không biết sau này nàng chính là ai.
Giống như nàng cho rằng ánh mắt kia của vị Thần quân là độc nhất trong ngàn năm làm nữ quỷ của nàng, nhưng lại không biết hắn và nàng đời trước cùng trải qua kiếp nạn lẫn nghiệt duyên.
Nhưng còn quan trọng không? Phượng Ẩn đã trở về! Có lẽ đối với nàng mà nói, một đời Thủy Ngưng thú cùng một đời nữ quỷ A Âm đều chỉ là khoảnh khắc vội vàng trong một cái chớp mắt trong một ngàn năm?
Trên đời này, ai yêu sâu đậm, ai hơn ai thua, cho đến lúc này cùng Ngô Đồng Phượng Đảo tiểu Phượng quân không có chút liên quan.