Thần Ẩn

Chương 81




"Tiên giới Đại Trạch Sơn của chúng ta đã không còn."

Câu này làm bừng tỉnh Thượng tiên Tiên giới đang im lặng không dám tiến vào Đại Trạch Sơn, Ngự Phong xa xa nhìn qua Trường Sinh Điện, mặt trầm như nước, nói: "Vào núi trước tiên hãy hành lễ với thi cốt chưởng môn Nhàn Thiện cùng tiên hữu Đại Trạch Sơn."

Nói xong hắn dẫn đầu mọi người hướng bên trong Đại Trạch Sơn bay đi, vừa tiến lên mấy bước liền bị ngăn cản ngay tại chỗ, hắn khẽ giật mình, trên mặt hiện lên vẻ kinh ngạc.

Các Thượng tiên đi theo phía sau hắn dừng lại, nhìn xem tình cảnh trước mặt, lộ vẻ mặt giống nhau.

Chúng tiên cho rằng Đại Trạch Sơn đã bị hủy, trận pháp bảo vệ núi đã không còn, nào ngờ đám người tới gần mới phát hiện một đạo ánh sáng trong suốt hóa thành tiên trận đem trận pháp bảo vệ núi vỡ vụn liên kết lại, trận pháp này không có tính công kích, liền thành một khối bao phủ Đại Trạch Sơn, linh lực thâm hậu. Bên trong Đại Trạch Sơn tất cả dù có thể thấy rõ ràng, nhưng chúng tiên lại không cách nào vượt qua tiên trận, tiến vào Đại Trạch Sơn.

"Ngự Phong, đây là chuyện gì?"

Trận pháp bảo vệ núi cùng chưởng môn và sơn môn linh mạch tương thông, rõ ràng linh mạch Đại Trạch Sơn đã bị hủy, chưởng môn đã chết, vì sao trận pháp bảo vệ núi còn tồn tại?

Ngự Phong trầm mặc hồi lâu, thở dài một cái: "Tiên trận ở Đại Trạch Sơn chỉ sợ là chúng tiên sau khi chết tiên linh biến thành."

Chúng tiên nghe xong, đều ngạc nhiên.

Tiên linh chính là linh hồn của tiên nhân, tiên nhân sau khi chết phải đến Quỷ giới tiến vào Lục Đạo Luân Hồi, kiếp sau như thế nào phải tùy vào cơ may. Nhưng nếu tiên linh không chịu đến Quỷ giới đầu thai, nhiều nhất ba ngày sẽ tan thành mây khói, không còn cơ hội nhập Lục Đạo Luân Hồi để đầu thai.

Không nghĩ tới chúng đệ tử vì muốn bảo vệ Đại Trạch Sơn, sau khi chết đem tiên linh hóa thành trận pháp bảo vệ núi, từ bỏ cơ hội chuyển thế đầu thai làm người.

"Bọn họ hẳn là không muốn Cửu Vĩ Hồ trở lại đồ thán Đại Trạch Sơn cho nên sau khi chết lấy tiên linh hợp thể một lần nữa mở ra trận pháp bảo vệ núi."

Ngự Phong nhìn tiên lực mạnh mẽ trên trận pháp: "Với tiên lực này, sợ là toàn bộ đệ tử Đại Trạch Sơn không có linh hồn ai đi vào Quỷ giới."

Nghe được lời ấy, một đám Thượng tiên im lặng.

Khó trách Đại Trạch Sơn sừng sững ở Tiên giới sáu vạn năm, hậu đức thanh danh nổi bật, chỉ là sự trung thành cùng tình cảm đối với sơn môn không phải bất kì kẻ nào cũng có thể làm được.

"Ngự Phong, vậy chúng ta làm sao bây giờ?" Kinh Lôi do dự nói " Tiên trận Đại Trạch Sơn chúng ta không vào được, cũng không thể mặc kệ thi cốt Nhàn Thiện chưởng môn cùng mọi người"

Trận pháp bảo vệ núi được mở trừ khi hiểu được cách tiến vào trận pháp, nếu không chỉ có thể cưỡng ép phá trận, nhưng bọn hắn nếu cưỡng ép phá trận sẽ hủy đi tiên trận, tiên linh cũng tan thành mây khói.

"Tiên linh chỉ có thể duy trì ba ngày, ba ngày sau, trận này sẽ tự hóa giải." Ngự Phong nói: "Đợi trận pháp hóa giải, chúng ta lại vào núi."

"Được, vậy chúng ta ở ngoài núi đợi thêm ba ngày." Kinh Lôi gật đầu, "Đại Trạch Sơn đột nhiên gặp cảnh này, rất nhiều tiên hữu đều không biết Nhàn Thiện cùng Nhàn Trúc đạo trưởng chết, ba ngày này ta để tiên tướng đi các động phủ một chuyến, để chư vị lão tiên đến đưa tiễn hai vị."

Ngự Phong gật đầu, xem như đồng ý, sau đó dặn dò: "Mang tình cảnh của Đại Trạch Sơn cảnh tỉnh các phái, để bọn hắn giữ nghiêm sơn môn, đề phòng Yêu tộc tấn công. Hiện tại bệ hạ chưa về, không thể hành động thiếu suy nghĩ, tất cả chờ bệ hạ hồi cung sẽ định đoạt sau."

"Được, ta đi thu xếp." Kinh Lôi lời còn chưa dứt, một bên Liêm Khê đột nhiên mở miệng: "Ngự Phong Thượng Tôn, Kinh Lôi Thượng Tôn, các người nhìn xem bên ngoài Trường Sinh Điện, có phải là không có Cổ Tấn Tiên quân cùng A Âm nữ quân?"

Liêm Khê cùng Cổ Tấn có giao tình không ít, lo lắng cả đường đi, đến Đại Trạch Sơn dù rất đau buồn vì chúng đệ tử đã chết, nhưng vẫn cố tìm thi thể Cổ Tấn, lại từ đầu đến cuối không nhìn thấy.

Ngự Phong cùng Kinh Lôi nghe được lời ấy, nhìn bên ngoài Trường Sinh Điện một lúc, phát hiện không có thi thể Cổ Tấn cùng A Âm, vội gật đầu: " Đúng, không có Cổ Tấn Tiên quân."

Liêm Khê trên mặt lộ ra sự vui mừng, nói: "Cổ Tấn Tiên quân thân là một trong ba tôn, A Âm nữ quân lại là đệ tử Đông Hoa lão Thần quân, Đại Trạch Sơn đột nhiên gặp cảnh này, bọn họ không ở bên cạnh Nhàn Thiện chưởng môn cùng Nhàn Trúc Thượng quân, có thể bọn họ không ở sơn môn nên tránh được kiếp nạn này?"

Ngự Phong nghe xong cảm thấy có lý, lập tức phân phó tiên tướng: "Lập tức gõ chuông Thiên Đế, để Cổ Tấn Tiên quân cùng A Âm nữ quân lập tức quay về Đại Trạch Sơn."

Chuông Thiên Đế chính là các đời Thiên Đế sở hữu, nó dù không thể ngăn địch nhưng chính là triệu tập chi lệnh, Mộ Quang lúc tại vị từng ban xuống tiên lệnh, chỉ cần chuông Thiên Đế gõ vang ở Tiên giới, tất chúng tiên phải đến nơi phát ra tiếng chuông.

Phượng Nhiễm bế quan nên chuông này để lại cho Lan Phong, bây giờ truyền đến tay Ngự Phong.

Tiên tướng tuân lệnh, gõ vang chuông Thiên Đế, cũng đồng thời ban lệnh Cổ Tấn, A Âm nhanh chóng trở về Đại Trạch Sơn. Đạo tiên lệnh từ Đại Trạch Sơn mà lên, vang vọng trên không trung Tiên giới, tốc độ cực nhanh truyền đi toàn bộ Tam giới.

Ngự Phong nghe tiếng chuông Thiên Đế đã vang, nhẹ nhàng thở ra, lộ ra sự vui mừng duy nhất từ khi vào núi: "Nếu Cổ Tấn Tiên quân cùng A Âm nữ quân vừa lúc rời núi, không có mặt lúc đại nạn cũng là phúc khí của Đại Trạch Sơn."

Hắn quay đầu, nhìn thấy Liêm Khê nét mặt so với khi nãy càng buồn bã hơn, không khỏi mở miệng: "Liêm Khê Thượng quân, ngươi sao vậy?"

Liêm Khê thở dài, nhìn về phía trong tiên linh trận pháp, cảnh tượng hoang tàn, khắp điện đều là thi cốt đệ tử Đại Trạch Sơn.

"Ta chỉ là đang nghĩ, nếu Cổ Tấn Tiên quân còn sống, hắn về nhìn thấy cảnh này ở Đại Trạch Sơn thì nên làm thế nào?"

Hắn nói câu này, tất cả mọi người im lặng không nói nên lời.

Đúng vậy, ngọn núi hoàn toàn bị hủy, sơn môn chết hết, hắn trở về làm sao đối mặt với tất cả?

Yêu giới Tử Nguyệt Sơn.

Cổ Tấn đứng ở bên ngoài Cửu U Luyện Ngục, mặt trầm như nước. Bích Ba không ngừng đi vòng quanh nơi ánh sáng màu tím biến mất, chắp tay trước ngực nói lẩm bẩm.

"Thượng Cổ Chân Thần Bạch Quyết Chân Thần Chích Dương Chân Thần Thiên Khải Chân Thần hiển linh hiển linh, phù hộ Tam Hỏa bình an, về sau ta cũng không tiếp tục khi dễ hắn, ta sẽ cho hắn một nửa thần đan, không, ta tất cả đều cho hắn, chỉ cần hắn còn sống trở về là được."

Bích Ba nghĩ linh tinh còn chưa kết thúc, đột nhiên một đạo ánh sáng tím xuất hiện sau điện, trong ánh sáng tiếng Ma thú gầm gừ như ẩn như hiện, Bích Ba liền lao đến nhưng lại bị người trong ánh sáng lao ra đụng ngã trên mặt đất.

Ánh sáng màu tím biến mất ngay khi người đó lao ra, Bích Ba sững sờ nhìn người trước mặt, chớp mắt quên cả nói chuyện.

"Cho ngươi, Hóa Thần Đan, đi cho con tiểu Thủy Ngưng thú ăn, còn có thể cứu kịp tính mạng nàng." Giọng nói mềm mại ôn nhu dứt khoát vang lên, một bàn tay trắng nõn duỗi ra hướng Cổ Tấn, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu nhưng tràn ngập kiêu ngạo, cảm giác khác nhau đến mười phần.

"Ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi..." Bích Ba đưa tay chỉ tiểu hài tử năm sáu tuổi trong ngực, run rẩy, "Tam Hỏa?"

"Long Quân, ngươi?" Cổ Tấn nhìn Hóa Thần Đan tràn đầy thần lực trong tay Tam Hỏa, đầy kinh ngạc "Người luyện ra Hóa Thần Đan?"

Tam Hỏa đã hóa thành một tiểu hài tử gật đầu: "Bán Thần chi lực luyện chế ba canh giờ là đủ. Đừng chậm trễ, mau đi cứu người, những chuyện khác sau này hãy nói."

"Đa tạ Long Quân cứu giúp, ngày sau có cơ hội, Nguyên Khải nhất định báo đáp Long Quân."

Dù cho Tam Hỏa thân là Bán Thần, muốn nhanh như vậy luyện chế ra Hóa Thần Đan, cũng phải tổn hao cực lớn thần lực, nếu không hắn đã có thể hóa thành người trưởng thành.

Nhớ tới sau điện A Âm sống chết không rõ, Cổ Tấn nhìn Tam Hỏa hơi cúi đầu, nhận Hóa Thần Đan trong tay hắn, vội vàng đi ra sau điện.

Trong sân chỉ còn lại Tam Hỏa cùng Bích Ba mắt lớn trừng mắt nhỏ, một lúc sau Tam Hỏa ho khan một cái, giãy dụa muốn đứng lên, lại bị thiếu niên Bích Ba dễ như trở bàn tay ôm vào lòng.

"Ô ô ô ô ô, ta nghĩ là ngươi chết rồi, bị Thí Thần Hoa ăn mất, ô ô ô ô, ta cho là ngươi không ra được, bị ta hại chết rồi."

Thủy Ngưng Thần thú gào khóc lớn, nước mắt nước mũi toàn dính trên cổ áo tiểu hài tử. Tam Hỏa lộ ra ánh mắt ghét bỏ, nhưng vẫn không đẩy hắn ra, tay nhỏ vụng về vỗ vỗ trên lưng hắn.

"Được rồi, đã mấy vạn tuổi còn thích khóc như trẻ con." Tam Hỏa trên khuôn mặt non nớt nhỏ nhắn lộ ra thần sắc ông cụ non.

"Ngươi làm sao bây giờ?" Bích Ba dụi mắt, khóc đến lòng chua xót lại áy náy, "Ngươi vất vả tu luyện thành Bán Thần, hiện tại mất một nửa thần lực, hóa hình người trưởng thành cũng không được."

"Có thể làm sao ngoài tu luyện lại từ đầu, người không chết, cố gắng tu luyện sẽ có lúc thành Thần." Tam Hỏa chẳng để ý, hắn còn chưa nói xong, đã nhìn thấy Bích Ba từ trong ngực móc ra đầy thần đan đưa tới trước mặt hắn, ngay cả tâm cây ngô đồng từng bị Bích Ba lấy đi cũng mang ra.

"Đây, đều cho ngươi, về sau thần đan ta đều cho ngươi." Bích Ba cẩn thận từng li từng tí nhìn qua Tam Hỏa, một bên nghẹn ngào một bên nói.

Đáy mắt Tam Hỏa lộ ra ý cười, hắn không chút khách khí nhận hết thần đan Thủy Ngưng Thú đưa ra, tay nhỏ ôm cổ Bích Ba, ngáp một cái, lộ ra vẻ mặt mệt mỏi: "Bích Ba, ta buồn ngủ quá, để ta ngủ một hồi."

Bích Ba nhìn hắn sắc mặt tái nhợt, vội vàng ôm hắn hướng đi về phía sau điện.

Phía sau điện, trên mặt A Âm không còn chút huyết sắc, Cổ Tấn đem Hóa Thần Đan độ vào trong cơ thể nàng. Nửa khắc sau, một đạo thần quang từ trong cơ thể nàng phóng lên tận trời, nàng từ trên giường chậm rãi bay lên, lại chậm rãi rơi xuống, mái tóc dài ngang vai trong chốc lát dài đến thắt lưng, một lúc sau nàng mở mắt ra, trong mắt như có ngàn tia sáng vụt qua.

Cổ Tấn khẽ ho nhẹ một tiếng, có chút ngạc nhiên. Viên Hóa Thần Đan này dùng hết ba bảo vật của Tam giới, hạt giống Thí Thần Hoa cùng một nửa thần lực của Tam Hỏa, mặc dù cứu được A Âm, nhưng không giúp nàng trực tiếp Hóa Thần, nàng tiên lực chỉ dừng lại ở Thượng quân đỉnh phong.

"A Âm?" Cổ Tấn kêu một tiếng, giọng nói có chút run rẩy, hốc mắt ửng đỏ.

A Âm sững sờ khi nhìn thấy Cổ Tấn, đột nhiên chạy tới ôm chặt lấy hắn.

"Ta còn sống." Giọng A Âm nghẹn ngào, "Ta nghĩ là ta chết rồi."

Lần cuối cùng ở cấm địa của Đại Trạch Sơn, A Âm nghĩ nàng sẽ chết đi trong cô đơn, cũng chưa nghĩ đến mở mắt ra sẽ thấy Cổ Tấn.

Cổ Tấn bị nàng ôm, trên mặt đỏ bừng, vừa định trấn an nàng vài câu, từng tiếng chuông từ bên ngoài Tử Nguyệt Sơn truyền đến, vang vọng ở chân trời.

Cùng với tiếng chuông vang lên còn có triệu tập chi lệnh, nghe được tên mình cùng A Âm, Cổ Tấn sững sờ, cùng A Âm hướng ra ngoài điện, đúng lúc gặp Bích Ba ôm Tam Hỏa về sau điện, hắn cũng đúng lúc tò mò nhìn về phía ngoài núi.

Tam Hỏa dụi dụi con mắt, một bộ dáng không vui khi bị đánh thức, lúc hắn nghe xong tiếng chuông cùng triệu tập chi lệnh, sầm mặt lại, kinh ngạc nói: "Chuông Thiên Đế, triệu tập chi lệnh? A Tấn, A Âm, Tiên giới gọi các ngươi trở về."

"Là Đại Trạch Sơn, tiếng chuông Thiên Đế truyền đến là từ Tiên giới Đại Trạch Sơn."

Cổ Tấn nghe phương hướng phát ra tiếng chuông, nhớ tới mấy canh giờ trước tim đập nhanh không rõ nguyên do, đáy lòng trầm xuống: "Khi ta tới đây hai vị sư huynh đang thắp sáng Cửu Tinh Đăng vào thời điểm quan trọng, chẳng lẽ sơn môn xảy ra chuyện rồi?"

Có chuyện gì đáng để Thượng tiên Thiên Cung tại Đại Trạch Sơn gõ vang chuông Thiên Đế kêu gọi bọn hắn trở về?

Hai vị sư huynh đâu? Đệ tử Đại Trạch Sơn đâu?

Đáy lòng Cổ Tấn bất an. A Âm cũng lộ vẻ lo lắng: "A Tấn, sơn môn nhất định xảy ra chuyện, ta không sao, chúng ta lập tức trở về."

Cổ Tấn gật đầu, nhìn Tam Hỏa nói: "Long Quân, hôm nay đại ân ta cùng A Âm ghi nhớ trong lòng." Hắn vừa nói vừa nhìn Bích Ba, "Bích Ba, Long Quân thần lực tổn hao nhiều, ngươi chăm sóc tốt cho hắn."

"Yên tâm yên tâm, ta sẽ chăm sóc tốt cho hắn, chúng ta ở Tử Nguyệt Sơn, nơi này có đại trận cùng thần ấn Thiên Khải Chân Thần bày ra nên rất an toàn."

Tam Hỏa nhìn thấy Cổ Tấn muốn nói lại ngưng, hắn thần sắc sốt ruột, không nhiều lời, Tam Hỏa khoát khoát tay, giọng đầy nhẹ dịu: "A Tấn, ngươi mau trở về đi, chuông Thiên Đế vang, Đại Trạch Sơn sợ là xảy ra chuyện."

Cổ Tấn gật đầu, không nhiều lời nữa, gọi ra Nguyên Thần Kiếm cùng A Âm ngự kiếm hướng Đại Trạch Sơn mà đi.