Thần Ẩn

Chương 47




Hoa Mặc thọ yến còn một ngày, bên trong Bách Điểu Đảo chiêng trống vang trời, vui mừng hớn hở.

Ngày hôm đó vừa là một ngày tốt lành, sau mặt trời mọi lên sau cơn mua, cầu vồng rực rỡ treo nơi chân trời, Khổng Tước ngũ sắc ca hát trên đảo, phong quang không tệ.

Cổ Tấn lặng lẽ ngồi trước cửa sổ một đêm, mặt trăng lặn mặt trời lên, trà uống cạn, mắt chìm xuống.

Rất nhiều chuyện, chỉ khi thấy mây bay sương tan, mới có thể thấy rõ những điều bí ẩn trong đó.

Tiếng hò reo của tân khách qua trước viện đến trước sảnh yến hội vui đùa ầm ĩ không dứt bên tai, nhưng họ lại yên lặng khi đi qua viện. Thị nữ giữ cửa không biết là vô tình hay là cố ý, một mực yên lặng chờ ngoài cửa, chưa từng thúc giục Cổ Tấn thay y phục.

Có tiếng cọt kẹt, cửa bị đẩy ra. Thị nữ canh cửa đang buồn bực ngán ngẩm canh giữ cửa ngẩng đầu nhìn thấy người bên trong đi ra, đều là khẽ giật mình.

Thanh niên Tiên quân một thân bạch y tiên bào, đai lưng thếp vàng văn vân, giày đen Linh Long bước trên mặt đất.

Hắn mái tóc màu đen buộc cao, ánh mắt trong veo như sao, nhìn qua một cái, phong thái xuất trần.

Vị Tiên quân này, mấy ngày trước còn bụi bặm lười biếng, bộ dáng này quả thực không hổ danh một trong ba vị tôn sư của Đại Trạch Sơn.

Ngay cả thị nữ mấy ngày nay chăm sóc Cổ Tấn cũng phải trợn mắt nhìn. Cổ Tấn nhìn không chớp mắt, trực tiếp hướng đại sảnh trước viện mà đi.

Bọn thị nữ gặp hắn đi qua mới lấy lại tinh thần, nhớ tới người đợi ở cổng, lập tức gọi hắn liên tục: "Cổ Tấn Tiên quân, ngài chờ chút, Lan Phong Thượng quân đang ở ngoài viện đợi..."

Cổ Tấn đang bước nhanh, quần áo tung bay, giọng nói của thị nữ vừa truyền tới tai, hắn liền dừng bước.

Ngay trước cửa viện, Lan Phong một thân áo bào tiên màu lam nhạt đứng chính đứng ở trước cửa, hướng hắn nhìn lại.

Khó trách các tân khách tiến về tiền điện tham gia yến tiệc đi ngang qua Lâm Chiếu Viện kiểu gì cũng sẽ nói nhỏ lại, nguyên lai là Lan Phong, người thay mặt Thiên Đế chấp chưởng Thiên Cung đang đứng ở đây.

"Lan Phong Thượng quân." Theo bối phận, Cổ Tấn hơn Lan Phong một đời, nhưng luận Tiên giai tiên phẩm, Cổ Tấn lại kém Lan Phong ngàn dặm vạn dặm. Cổ Tấn chắp tay, xem như giữa đồng bối làm lễ, nói: "Đã đến Lâm Chiếu Viện, sao không đi vào?"

"Chủ nhân chưa mời, sao có thể tùy tiện mà vào." Lan Phong tiến lên một bước, lông mi ôn nhuận. Hắn thay mặt chưởng quản Thiên Cung, thân phận không tầm thường, tất nhiên là không cần đối với Cổ Tấn đáp lễ.

"Mười năm trước cùng Tiên quân trong rừng cổ ngô đồng từng có duyên gặp mặt một lần, lúc ấy sự tình cấp bách, tình cảnh hỗn loạn, Cổ Tấn Tiên quân sợ là chưa từng để ý tới Bản quân."

Mười năm trước đại tiệc Ngô Đồng Đảo Phượng Ẩn hàng thế, Lan Phong là người nối nghiệp Phượng Nhiễm, tất nhiên là ở đó.

"Năm đó Cổ Tấn tuổi nhỏ, làm chút chuyện hoang đường, không đề cập tới cũng được." Cổ Tấn cười đề cập qua.

"Thấy Tiên quân hôm nay cùng năm đó đã khác biệt rất nhiều, chắc hẳn bản tính cũng trưởng thành không ít."

Lan Phong thay mặt chưởng quản Thiên Cung những năm này, trên người uy nghi càng ngày càng tăng, lại chẳng biết tại sao tại lúc này trước mặt Cổ Tấn trước mặt lại có chút không bày ra được.

Tùng tùng tùng!

Cách đó đại sảnh không xa, truyền đến tiếng chuông báo thọ yến sắp bắt đầu, Lan Phong thở dài, hạ quyết tâm, hướng Cổ Tấn nói: "Quả thật hôm nay Lan Phong chờ đợi ở đây, ngoài ý cảm tạ Cổ Tấn Tiên quân, còn có một yêu cầu quá đáng."

"Cảm tạ?" Cổ Tấn nhíu nhíu mày.

"Vài ngày trước, Khổng Tước nhất tộc bị Ưng tộc sỉ nhục, may mắn được Cổ Tấn Tiên quân đem Già Thiên Tán cho Hoa Thù mượn, mới miễn được tai họa cho Bách Điểu Đảo..."

"Thượng quân là lấy thân phận chấp chưởng Thiên Cung cám ơn ta sao?" Cổ Tấn giọng hơi cao, dường như tò mò, lại đầy ẩn ý.

Lan Phong lời nói ngưng trệ, có phần thẹn thùng, nhưng cuối cùng nhìn về phía Cổ Tấn thản nhiên nói: "Mặc kệ là thân phận chấp chưởng Thiên Cung, hay là tình bạn bao năm qua của ta và Hoa Thù, Tiên quân đã dẹp đi chiến loạn của hai tộc chiến loạn, ta đều nên đến cảm tạ Tiên quân."

"Đại Trạch Sơn dù không quan tâm tới Tiên giới phân tranh, nhưng lần này cũng coi như ngăn hai tộc tranh đấu, ta vốn làm sai, nhưng cũng coi như ngoài ý muốn, Lan Phong Thượng quân không cần cám ơn ta. Về việc Thượng quân muốn cầu xin ta..." Cổ Tấn chắp tay ở sau lưng, trầm giọng nói: "Thượng quân yên tâm, sự tình ngươi lo lắng sẽ không phát sinh."

Lan Phong sững sờ: "Cổ Tấn Tiên quân, ngươi..." Hắn dừng một chút, "Biết lí do Bản quân hôm nay vì sao mà đến?"

Cổ Tấn đáy mắt phất qua một tia cảm xúc, lại tiếp tục chậm rãi yên lặng. Hắn nói: "Cổ Tấn từng nghe nói Lan Phong Thượng quân vài ngàn năm trước tiên lực đã đạt đến Thượng quân đỉnh phong." Hắn khẽ trầm mặc một chút, nhìn về phía Lan Phong, chậm rãi mở miệng: "Cổ Tấn khó khăn lắm mới đạt tới tu vi Hạ quân đỉnh phong, hôm qua sợ là vừa đi vào Tĩnh Thù Các, Thượng quân chắc đã biết."

Lan Phong trầm mặc, đáy lòng khó nén kinh ngạc.

Năm đó tại Ngô Đồng Đảo, Cổ Tấn vẫn là thanh niên còn trẻ tuổi, tính tình ngang bướng, hắn vốn cho rằng Cổ Tấn biết Hoa Thù cùng mình tình nghĩa đậm sâu sẽ kìm nén không được, không khỏi hôm nay hành động theo cảm tính, đảo loạn yến hội, để Hoa Thù cùng Khổng Tước Vương mất mặt nên đã đến sớm đợi ở bên ngoài Lâm Chiếu Viện, vốn định lấy lý lẽ khuyên nhủ Cổ Tấn, lại không nghĩ hắn lại sắc bén thông minh đến như thế, không chỉ có một câu điểm luôn ý đồ mà hắn định nói, càng giống như sớm đã quyết định.

"Cổ Tấn dù không bằng Thượng quân vị tôn Tiên giới, nhưng cũng không phải hạng người cường thủ giảo hoạt. Hoa Thù công chúa trong lòng chưa hề ngưỡng mộ ta, ta tất nhiên là sẽ không ép cưới công chúa làm vợ." Cổ Tấn ngôn từ rạch ròi, hướng Lan Phong gật đầu, "Coi như Thượng quân hôm nay không đến, Đại Trạch Sơn thư cầu hôn cũng không còn bất cứ ý nghĩa gì."

Hắn nhẹ nhàng nhìn Lan Phong một chút, cái nhìn này, lại mang một chút lạnh lùng uy nghiêm.

Lan Phong bị ánh mắt này quét qua, thần sắc sững sờ, lời muốn nói rốt cuộc nói không nên lời.

Cổ Tấn vượt qua Lan Phong hướng phía đại điện mà đi, đi mấy bước rồi dừng lại.

"Thượng quân yên tâm, lúc trước Già Thiên Tán là Cổ Tấn cam tâm tình nguyện cho mượn, Hoa Thù công chúa vô tình luyện hóa, cũng là vô ý sai lầm, Đại Trạch Sơn trên dưới sẽ không bởi vì chuyện này chỉ trích công chúa."

Cổ Tấn nói xong, trực tiếp hướng đại điện mà đi.

Phía sau hắn, Lan Phong bình tĩnh nhìn Tiên quân áo trắng đi xa, che đậy sự xấu hổ trước ánh mắt vừa rồi của Cổ Tấn.

Từ khi Thiên Đế bế quan hải ngoại, hắn vị tôn Tiên giới mười năm qua, là lần hắn đầu tiên sinh ra loại cảm giác này.

Đông Hoa Thượng thần ấu đồ Cổ Tấn, Tiên quân bị cấm túc mười năm, mang tiếng xấu khắp Tam giới, thực sự muốn thăm dò thân thế người này.

Trên Loan Tước Điện, nhóm Tiên quân đến đây chúc mừng ở trên đảo sớm đã ngồi xuống, thời điểm Hoa Mặc cùng Hoa Thù vào đại điện, còn gây nên một sự chấn động.

Hoa Thù vốn là Tiên giới đệ nhất mỹ nhân, bây giờ chiến thắng Ưng Vương Yến Khâu, thanh danh càng nổi bật. Nàng một thân kim tước bào, đầu đội linh quan ngồi ngay ngắn bên cạnh ghế của Khổng Tước Vương, càng chói lọi hơn ánh mặt trời.

Hoa Mặc ngồi xuống, khẽ nói bên tai con gái "Sáng sớm hôm nay, Cổ Tấn sai người đưa tin, nói yêu cầu trong thư cầu hôn đã bị hủy bỏ."

Hoa Thù nghe xong, ý cười càng đậm, trong mắt mang theo ý cười đắc ý.

Trên điện hơn phân nửa tiên quân Tiên giới bởi vị nụ cười của Hoa Thù đều đứng hình, còn lại một đám tiên nữ đi theo phụ thân và huynh đệ đến đây chúc thọ thì lòng đầy lo lắng, nhưng không thể làm gì hơn.

Luận nhan sắc, Hoa Thù đứng đầu Tiên giới, luận địa vị, nàng là nhất tộc công chúa, luận tiên lực, bây giờ Hoa Thù là Thượng quân đỉnh phong, đủ để cùng các chưởng môn cân sức ngang tài. Thành thật mà nói, các nàng còn thật không biết so được với điều gì.

Ngược lại là ngày ấy vào đảo mấy nữ quân gặp được Cổ Tấn không khỏi ngước nhìn, tìm kiếm thân ảnh Cổ Tấn. Ngày ấy nhìn liếc qua một chút, Tiên quân áo xám phong trần che mặt, thực chưa nhìn rõ tướng mạo của hắn, nói thực ra các nàng đối vị này Tiên quân này khá tò mò. Kẻ đã gây ra tai họa bị cấm túc mười năm, nhưng lại trở thành một trong ba tôn sư của Đại Trạch Sơn.

Lúc này đám người cũng là phát hiện lúc này trên điện chỉ còn lại hai cái ghế trống ngang bằng với Khổng Tước Vương bên phải một cái, bên trái một cái.

Ghế bên trái chắc hẳn dành cho Đại Trạch Sơn Cổ Tấn Tiên quân, đối Bách Điểu Đảo có đại ân, ghế bên phải chắc hẳn dành cho Lan Phong Thượng quân, người vừa giết hung thú từ biển Nam Hải trở về.

Lan Phong Thượng quân thân phận tôn quý,đến nay chưa lập gia đình, các nữ quân đang háo hức mong mỏi hắn vào điện, nghe thấy ngoài điện có tiếng bước chân, đều nhịn không được chỉnh lại trâm cài tóc trên đầu, nở một nụ cười rạng rỡ mà dè dặt, ngại ngùng nhìn ra cửa.

Nhìn thấy cảnh này, trong điện nhóm nữ quân đều sững sờ.

Tỏa sáng rực rỡ như mặt trời, đẹp tựa như hoa.

Miệng há hốc, mới có thể diễn tả sự kinh ngạc mà những người trong điện đang được thấy.

Không nói đến những nữ quân chỉ thích da thịt này, Hoa Mặc cùng Hoa Thù cũng phải ngước nhìn khi Cổ Tấn bước vào điện.

Rõ ràng là cùng khuôn mặt này, làm sao hôm nay Cổ Tấn xuất hiện lại khác biệt như thế?

"Đại Trạch Sơn Cổ Tấn, thụ lệnh chưởng môn sư huynh chúc thọ bệ hạ." Cổ Tấn có chút chắp tay, lỗi lạc đứng ở trên điện, có thể thấy rõ uy nghiêm của một trong ba vị tôn sư Đại Trạch Sơn Tiên tộc cự phách.

Trên điện mọi người hoàn hồn, nhất thời lặng ngắt như tờ, ngược lại thật sự là có chút kinh ngạc trước dung mạo của Cổ Tấn. Năm đó ở Ngô Đồng Đảo không ít Tiên quân đã gặp qua Cổ Tấn, nhưng không ai có thể liên hệ được Cổ Tấn thấp béo xấu xí của năm đó với Cổ Tấn hiện tại.

Thời gian thật sự là một con dao sửa chữa dung mạo, một đám Tiên quân đáy lòng im lặng thở dài, tràn đầy ghen tị.

Bởi vì sự xuất hiện của Cổ Tấn quá bất ngờ, nên sự chú ý và sợ hãi thán phục với Lan Phong, người theo sau Cổ Tấn vào điện bị phân mỏng, đây là cảnh hiếm thấy trong lịch sử Tiên tộc chừng trăm năm qua.

Vẫn là Khổng Tước Vương bình tĩnh, hắn khôi phục thần sắc, liên tục mời Cổ Tấn vào điện, lại tự mình thay mặt chưởng quản Thiên Cung Lan Phong giới thiệu, dẫn vào ghế bên cạnh.

Tân khách tụ tập, Hoa Mặc vung tay lên, sáo trúc, đàn hát, bách điểu nhảy múa, nhất thời trên điện ăn uống linh đình, vô cùng náo nhiệt.

Chỉ có Hoa Thù, lặng lẽ chú ý Cổ Tấn, đã thấy Cổ Tấn từ khi vào điện, một lần cũng không nhìn mình, không khỏi kinh ngạc buồn bực, lòng mang theo một chút mất mát phức tạp.

Tiệc rượu uống chưa đủ say, Hoa Mặc đưa tay, ca múa nhạc đều ngừng.

Hắn đứng dậy nâng ly rượu, cao giọng mà cười: "Hôm nay bản vương đại thọ, xin nâng lên ba chén, chén thứ nhất này, cảm tạ chư vị tiên hữu không chối từ vạn dặm xa xôi tới chúc thọ bản vương, xin mời chư vị tiên hữu cùng uống mừng."

Một đám Tiên quân liền vội vàng đứng lên, uống cạn chén rượu.

Một bên thị nữ rót đầy rượu cho Hoa Mặc, quả nhiên, hắn hướng Cổ Tấn mà nhìn, thần sắc thành khẩn, nâng chén mà nói: "Chén thứ hai này làm tạ Cổ Tấn Tiên quân ngày đó vì nghĩa mà cho mượn Già Thiên Tán, cứu Bách Điểu ta một phen nước sôi lửa bỏng."

Cổ Tấn ngồi bên trái trầm mặc. Một lúc lâu sau, chúng tiên mới nhìn thấy hắn chậm rãi đứng dậy, hướng Hoa Mặc kính lễ, uống cạn rượu trong chén, nói một câu.

"Bệ hạ không cần phải khách khí, hôm nay bệ hạ đại thọ, Cổ Tấn lỗ m ãng, muốn lấy về Bán Thần khí đã hứa hẹn cho công chúa điện hạ mượn một năm."