Yêu Quân Tử Nguyệt, là dưới Tam giới xưng hô với vị Thần quân kia từ sau lịch Hậu Cổ. Nhưng từ sau trận chiến ở cảnh giới Thương Khung, Tam giới đều biết vị Yêu quân ẩn tích trong núi Tử Nguyệt thật ra là một trong tứ đại Chân thần thống trị thế gian vào thời Thượng Cổ, là Thiên Khải.
Cái vị trong truyền thuyết kia, tính tình vui buồn khó dò, diệt thế cứu thế toàn bộ chỉ bằng sự yêu thích nhất thời, là vị Thần quân mở ra Cửu U Luyện Ngục, loại không gian ma quỷ.
Năm đó, hắn triệu hồi Tử Nguyệt, làm cho Yêu giới mất đi sức mạnh to lớn trong một đêm, khiến Yêu tộc bị đánh bại bởi Tiên tộc. Hắn lại ở Thanh Trì Cung trăm năm, đối với sự tồn vong của Yêu giới không quan tâm, không để ý. Trong thời gian hai trăm năm này, mặc dù nghe nói hắn thỉnh thoảng đến Tử Nguyệt Sơn tu luyện, nhưng không có người nào trong Yêu tộc dám vào Tử Nguyệt Sơn bái kiến hắn.
Trong phòng nghị sự, nhất thời trầm mặc, ngoại trừ A Âm ngây thơ không biết, thì thần sắc trên mặt những người khác đều khác nhau.
Sắc mặt Thường Thấm vẫn như thường, không bỏ qua sự biến đổi cảm xúc trên gương mặt Cổ Tấn. Mấy vị trưởng lão khác vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, không có sự bất mãn, oán giận vừa rồi. Chỉ có Cổ Tấn, trên mặt ngây ngô lướt qua một sự ngoài ý muốn, nhưng không có hoang mang.
Mặc dù Phượng Nhiễm và Thường Thấm có giao tình thâm sâu, hắn cũng biết Phượng Nhiễm sẽ không đem thân phận của hắn nói cho Thường Thấm.
Thường Thấm nhìn thấy thần sắc hắn điềm tĩnh, sự hài lòng lướt nhẹ qua mắt, mở miệng lần nữa: "Sao nào? Chỉ cần ngươi thay tộc ta đi một chuyến tới Tử Nguyệt Sơn, ta sẽ cho ngươi vào hồ Tĩnh U lấy lại hồn phách Phượng Ẩn."
Cổ Tấn hơi hơi rủ mắt xuống và hỏi: "Tộc trưởng Thường Thấm, nếu như người không thể vào Tử Nguyệt Sơn, thì làm thế nào biết được lệnh điệt đang ở trong Tử Nguyệt Sơn?"
Cổ Tấn sớm muộn gì cũng phải đi Tử Nguyệt Sơn một chuyến, tìm Hồng Dịch về cũng chỉ là chuyện tiện tay, nhưng ít ra hắn phải hiểu rõ vương điệt của Hồ tộc tại sao lại ở trong Tử Nguyệt Sơn.
" Cháu ta tuổi còn nhỏ, là một tay ta nuôi lớn. Từ nhỏ nó đã ngỗ ngược, tính tình quái gở. Ba năm trước đây, sau khi ra ngoài rèn luyện thì đi không trở về. Linh ngọc của ấu Hồ thành niên của Hồ tộc ta đều để ở trong tộc bảo quản, ta lấy linh ngọc của nó một đường đi tìm, phát hiện khí tức của nó biến mất ở ngoài Tử Nguyệt Sơn. Kết giới củ Thiên Khải Thần Tôn ta không thể phá, ba năm trước đây lúc phát hiện ra tung tích của nó, ta đã ở ngoài Tử Nguyệt Sơn cầu kiến Thần quân, nhưng bị ngăn lại."
Thường Thấm nhìn A Âm, có ý tứ, "Nghe nói năm đó, bên cạnh Thiên Khải Thần Tôn cũng có một Thủy ngưng thần thú, ngươi xuất thân từ Đại Trạch Sơn, chắc hẳn cùng Thanh Trì Cung có chút nguồn gốc, hy vọng ngươi có thể thay ta vào Tử Nguyệt Sơn một chuyến, nghe ngóng tin tức của cháu ta từ Thần Tôn."
Yêu lực Thường Thấm thâm hậu, sống mấy vạn năm, tất nhiên nhìn một cái liền biết bản thể A Âm là một Thủy ngưng thú.
Cổ Tấn nghe thấy lời Thường Thấm nói, nhịn không được cười lên, hóa ra là nàng nhìn ra bản thể của A Âm, cho rằng Đại Trạch Sơn và Thủy ngưng thú bên cạnh Thiên Khải có chung nguồn gốc, mới nhờ hắn vào Tử Nguyệt Sơn cầu kiến.
"Được, ta đồng ý với tộc trưởng đi Tử Nguyệt Sơn một chuyến, nếu như vãn bối mang được lệnh điệt về, kính xin tộc trưởng nhận lời, cho ta vào hồ Tĩnh U."
Cổ Tấn gật đầu, đồng ý yêu cầu của Thường Thấm, dẫn A Âm ra khỏi tộc Yêu Hồ.
Trong phòng nghị sự, Thường Mị nhìn thân ảnh hai người thiếu niên đi xa, "Tộc trưởng, nếu hắn mang A Dịch về, người thật sự để cho bọn họ vào hồ Tĩnh U sao? Hồ tộc chúng ta mấy nghìn năm có thể may mắn có cây ngô đồng uẩn dưỡng ấu Hồ..."
"Hồ tộc dựa vào cây ngô đồng đã cho ra mấy trăm ngũ, lục vĩ hồ. Nhưng Hồ tộc hai vạn năm nay ngoại trừ ta, cũng chỉ có A Dịch là Cửu Vĩ Hồ." Sắc mặt Thường Thấm nghiêm túc, "Ta trải qua bao nhiêu trận chiến, có gì không thay đổi, những năm này ta không ngừng tu luyện yêu lực. Hồ tộc càng cường đại, lại càng cần người lãnh đạo có linh lực càng mạnh. A Dịch có tư chất tu luyện yêu lực vượt xa ta. Nếu như nó có thể trở về tộc tiếp chưởng vị trí tộc trưởng, tu luyện bí pháp tộc ta, có lẽ nó có thể trở thành Thập Vĩ Thiên Hồ trong truyền thuyết của tộc ta, đột phá ràng buộc Tam giới, phi thăng thành thần. Lúc này mới có thể làm cho tộc ta chính thức không có mối lo tai họa về sau. Dựa vào sự che chở của thần vật tộc khác để tăng cường thực lực, không phải là giải pháp lâu dài."
Nghe thấy những lời ấy của Thường Thấm, tất cả trưởng lão đều gật đầu đồng ý, chỉ có Thường Vận nói: "Nhưng mà tộc trưởng, chỉ bằng hai đứa nhỏ kia, có thể vào Tử Nguyệt Sơn sao?"
Chỗ Thiên Khải Thần Tôn tu luyện, ngay cả Yêu Hoàng cũng không dám tùy tiện tới gần. Một đệ tử Đại Trạch Sơn không biết trời cao đất dày tiếp nhận cái chuyện này, có phải quá tự cao không?
Khóe miệng Thường Thấm nhếch lên, nhìn về phía hai người đi xa, ánh mắt rơi vào người Cổ Tấn rất lâu.
Tộc Phượng Hoàng Thượng Cổ, mười ba vạn năm mới xuất hiện Hỏa Phượng hoàng thứ hai, so với Cửu Vĩ Hồ của Hồ tộc bọn họ hiếm có gấp trăm lần. Năm đó, tiểu tử kia xông vào rừng cổ ngô đồng phá hủy niết bàn của Phượng Ẩn, làm cho cả Ngô Đồng Đảo mất đi vị chủ nhân nhỏ tuổi. Chuyện lớn như thế mà Phượng Nhiễm cũng chỉ đưa hắn nhốt trong cấm cốc tự suy ngẫm, nói là nể tình của Đông Hoa thì có đánh chết Thường Thấm cũng không tin.
Với tính tình Phượng Nhiễm, ngoại trừ người của Thanh Trì Cung, nàng sẽ không cho người nào mặt mũi? Nghe nói vị đồ đệ nhỏ tuổi của Thượng thần Đông Hoa không ai biết lai lịch, nàng đoán tám chín phần có nguồn gốc với Thanh Trì Cung.
"Thiếu niên tâm cao khí ngạo, thì càng phải trải qua những chuyện giống như vầy mới được. Có lẽ Thiên Khải Thần Tôn yêu thích đứa nhỏ này, cho hắn vào Tử Nguyệt Sơn thì sao?" Thường Thấm cười cười, hờ hững khoát tay, cười cười đi ra khỏi phòng nghị sự.
Cổ Tấn dẫn theo A Âm ra khỏi Tĩnh U Sơn một đường đi về hướng Tam Trọng Thiên.
A Âm tuổi còn nhỏ, linh lực lại thấp, đi được mấy ngày đường thì thần tình mỏi mệt, liên tục chợp mắt trên mây. Nàng là tiên thú, không chịu được yêu lực lạnh rét của Yêu giới, ngủ không được, lạnh đến nỗi há miệng run rẩy rúc về phía người Cổ Tấn, ngay lập tức lăn vào lồ ng ngực của Cổ Tấn, tìm cái ấm áp thoải mái mà ngủ. Cổ Tấn hết cách với nàng, lấy từ trong túi Càn Khôn ra một cái áo choàng quấn chặt lên người Thủy ngưng thú.
Sau khi Tử Nguyệt Yêu giới biến mất, Tam Trọng Thiên thật lâu trước đây đã huỷ bỏ lệnh một trăm vị Yêu quân có yêu lực đứng đầu mới có thể đi vào. Sinh Tử môn cũng theo đó biến mất. Cổ Tấn và A Âm che giấu hành tung, gần nửa ngày sau đã tới tây cảnh Tam Trọng Thiên ở ngoài Tử Nguyệt Sơn.
A Âm ngủ một giấc thoải mái, lại nghe Cổ Tấn nói về lai lịch của vị chủ núi Tử Nguyệt, xa xa nhìn thấy Tử Nguyệt Sơn, nhịn không được chậc chậc miệng thán phục, "A Tấn, không hổ là nơi tu luyện của Thiên Khải Chân Thần, nhìn thấy cái khí thế này, mười Đại Trạch Sơn chúng ta so ra còn kém xa!"
Cổ Tấn ngẩng đầu nhìn, thần tình trên mặt biến hóa thất thường, có thể gọi là quá ngoạn mục.
Tử Nguyệt Sơn có hình bán nguyệt, dài ngàn dặm. Trên đỉnh núi có một tòa đại điện Tử Nguyệt cơ hồ như ngang bằng màn trời của Tam Trọng Thiên. Năm đó, Tử Nguyệt bị Thiên Khải thu hồi đang chiếu vào đỉnh Tử Nguyệt Sơn, hóa thành kết giới màu tím nhạt, vô cùng mỹ lệ bao phủ cả ngọn Tử Nguyệt trong đó. Kết giới Tử Nguyệt Sơn như ẩn như hiện, yêu lực so với đại trận hộ sơn của Đại Trạch Sơn hùng hậu hơn gấp mấy lần.
Khó trách ba năm trước đây Thường Thấm bái sơn bị cự tuyệt, sau đó khó chịu, im lặng trở về Tĩnh U Sơn. Sự khác biệt của thần lực này sớm đã vượt xa Tam giới, tiên yêu thần ma ai dám mạo phạm?
Nhưng Tử Nguyệt là một nửa căn nguyên Chân Thần của tam bá, tam bá không để lại trong người, đặt ở Tử Nguyệt Sơn làm gì? Chẳng lẽ đặt trên đỉnh tòa điện này để uy hiếp Tam giới?
Mặc dù từ nhỏ Cổ Tấn đã biết tam bá nhà hắn bá đạo liều lĩnh, nhưng cũng bị kết giới hộ sơn quy mô lớn của Tử Nguyệt Sơn làm cho chấn động, trong chốc lát mới hồi phục tinh thần.
"Kết giới hộ sơn này ngay cả Bán thần cũng không xông vào được, Đại Trạch Sơn chúng ta quả thực so ra còn kém xa." Cổ Tấn thành thật thừa nhận, đột nhiên cảm thấy mẫu thần mình năm đó tu luyện Thanh Trì Cung nhìn như thế nào cũng thấy bần hàn, nhịn không được mà thở dài.
Mắt thấy cách Tử Nguyệt Sơn càng ngày càng gần, nhưng Cổ Tấn không có ý định dừng lại.
A Âm vội vàng mở miệng gọi hắn: "A Tấn, chúng ta không dừng lại ở dưới chân núi xin cầu kiến sao? Nơi này chính là thần dinh của Thiên Khải Chân Thần, chúng ta xông vào như vậy, không sợ thiên lôi đánh cho chúng ta cháy khét sao?"
"Tiên tộc từ đâu đến, dám cả gan xông vào Tử Nguyệt Sơn!" Lời A Âm còn chưa nói hết, một giọng nói hùng hậu từ trong núi vang lên, một luồng lửa đỏ rực từ trong điện lao về hướng hai người.
Hơi lửa nóng rực bức người, lướt qua phát ra âm thanh đốt cháy hừng hực. A Âm nhìn thấy một con rồng lửa ba đầu trong truyền thuyết, gầm thét bay về hướng hai người. Nàng bị yêu lực bá đạo, hùng hậu trên thân rồng lửa làm cho sợ đến nỗi tim, gan, phèo, phổi đều dính thành một khối đau đớn.
A Âm ôm chầm lấy Cổ Tấn nhắm mắt lại, bắt đầu kêu to: "A a a a a Tấn chúng ta bị chết cháy rồi ô ô ô ô ô, ta còn chưa uống đủ Túy Ngọc Lộ, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, ta đã đồng ý với Thanh Y sau khi quay về sẽ mang về cho nó lông đuôi của Cửu Vĩ Hồ để làm ngòi bút, cũng làm không được ô ô ô ô ô..."
Bên ngoài Tử Nguyệt Sơn, vang vọng lại tiếng gào khóc thảm thiết, không ra thể thống gì của A Âm. Nhưng hơi nóng cuồn cuộn không có ập tới như trong tưởng tượng, A Âm mở mắt ra, đúng lúc gặp được ánh mắt Cổ Tấn có chút im lặng.
"Muội và Thanh Y lớn lên có mấy cái đầu, dám có ý tưởng quỷ quái này?" Giọng nói Cổ Tấn chỉ tiếc rèn sắt không thành thép vang lên.
"Hì hì, chúng ta chỉ là nghĩ tới thôi, nghĩ tới thôi."
A Âm lấy lại tinh thần mới nhớ tới bản thân vừa mới gào khóc cái gì, trên mặt đỏ bừng, nàng luống cuống tay chân từ trên người Cổ Tấn nhảy xuống, giương mắt nhìn hướng trước mặt, không khỏi giật mình.
Một Thủy ngưng thú toàn thân xanh biếc, hai con mắt to chen ngang giữa bọn hắn và rồng lửa ba đầu. Nó nhẹ nhàng chỉ một cái cánh về hướng rồng lửa, ngọn lửa kia liền dừng lại cách chỗ hai người mấy mét, cũng không dám tiến thêm.
Thủy ngưng thú kia hất cái cằm về phía rồng lửa, giọng trong trẻo: "Tam Hỏa, quay lại quay lại, uổng cho ngươi lớn lên có sáu con mắt, ngươi muốn phun lửa vào người nhà...?"
Tiếng ho khan của Cổ Tấn đúng lúc vang lên, lời nói bên miệng Thủy ngưng thú liền đổi thành: "Biểu đệ của hàng xóm của cháu trai ở xa của thất di nhà hắn, bản thần thú sẽ không tha cho ngươi!"
Tam Hỏa còn chưa đưa ra được mối liên quan giữa người mới đến và Thủy ngưng thú từ trong cái xưng hô thân thích tám đời này thì Thủy ngưng thú đã thu đôi cánh lại, lau nước mắt, thân thể vo thành quả cầu lao về phía Cổ Tấn.
"Ríu rít ríu rít, cháu của ta ơi, cuối cùng cũng đến thăm ta..., một trăm năm này ngươi làm cho người thúc già của ngươi nhớ muốn chết rồi a a a a!"
Tròn một trăm năm, Nguyên Khải một lần nữa lại nghe được giọng của Bích Ba.
Nhưng tiếng gào khóc thảm thiết mang đến bao nhiêu vui mừng, cũng chỉ có trong lòng vị thiếu quân vĩ đại của chúng ta là hiểu rõ.