Thần Ẩn

Chương 20




Hoa Thù tới Đại Trạch Sơn là một ngày mặt trời rực rỡ, A Âm ở một góc trong Thượng Thủy Điện cùng Thanh Y phơi nắng. Tiếng Khổng Tước kêu to từ xa vang lên, trong trẻo du dương, vang vọng khắp nơi. Nàng giương mắt nhìn lên, tầm mười con Khổng Tước màu sắc xếp thành một hàng bay về hướng Đại Trạch Sơn. Sải cánh to lớn của Khổng Tước che nửa ngọn núi, rất là phô trương bá đạo. Đứng trên thân con Khổng Tước ngũ sắc dẫn đầu là một nữ tử mặc y phục màu xanh, lụa mỏng che mặt, nhìn không rõ dung nhan, chỉ cảm thấy giữa lông mày nàng có chút lạnh lùng và kiêu ngạo.

A Âm híp híp mắt, giơ chân khều cái cằm của Thanh Y đang ở bên cạnh, "Này, Thanh Y, đó chính là công chúa của tộc Khổng Tước phải không?"

Thanh Y rướn cổ lên nhìn, "Đúng vậy, đúng vậy, A Âm, con Khổng Tước mà vị nữ quân cưỡi chính là chim thần nhất phẩm của tộc Khổng Tước, nhất định là công chúa Hoa Thù. Nghe nói lông vũ bản thể của vị công chúa này là màu xanh biếc trong suốt, so với phỉ thúy thượng đẳng của Thiên Cung còn xinh đẹp hơn, thực sự muốn gặp!"

Tuổi Thanh Y tuy nhỏ, nhưng rất thích đọc sách, những năm đến Đại Trạch Sơn ngoại trừ nghiên cứu sách dạy đánh cờ, chính là ở thư các xem các loại sách cổ dã sử, có thể nói là Bách Sự Thông của Tam giới.

"Hoa Thù của Bách Điểu Đảo thay phụ vương đến chúc mừng Thượng quân Đông Hoa phi thăng, kính xin quý môn thu hồi đại trận thủ sơn, đồng ý cho Hoa Thù vào núi bái kiến."

Mười con Khổng Tước dừng ở bên ngoài Đại Trạch Sơn, Hoa Thù dẫn đầu, nhẹ nhàng cúi đầu thi lễ về hướng sơn môn, giọng nói trong trẻo, du dương vang vọng khắp trên dưới Đại Trạch Sơn. Xa xa nhìn thấy, công chúa tộc Khổng Tước xinh đẹp tuyệt sắc, thật là có một không hai trong Tam giới.

Thanh Y ngây người nhìn, chớp chớp mắt, mỹ nhân có bộ dáng hiếm có.

"Nhìn bộ dạng không có tiền đồ của ngươi kìa, có hiếm có thì cũng chỉ là một con Khổng Tước, chẳng lẽ còn có thể biến thành một đóa hoa sao? Đại Trạch Sơn chúng ta bảo bối gì không có, ngươi bình tĩnh lại, lát gặp đừng để cho người ta coi thường." A Âm chọt chọt đầu Thanh Y, lời nói thấm thía, mỉa mai.

"A Âm, lúc này ngươi giáo huấn ta, còn không bằng đi kéo tiểu sư thúc của chúng ta." Thanh Y bĩu môi, chỉ về phía sơn môn.

"Ồ! Hôm nay tiểu sư thúc nhà chúng ta thật anh tuấn!" Thanh Y vừa nhìn, ngẫng đầu lên, nhịn không được mà phấn khích.

"Cổ Tấn của Đại Trạch Sơn, nhận lệnh của chưởng môn, đặc biệt tới đón công chúa Hoa Thù." Giọng nói rõ ràng, trau chuốt từ cách đó không xa vang lên, làm sao cũng nghe thấy không giống với thần thái lúc bình thường.

A Âm nhìn theo cánh tay Thanh Y chỉ. Trên bầu trời Trạch Hữu Đường, Cổ Tấn ngự tiên kiếm bay lên không trung, tóc đen buộc chặt bằng cẩm quan lưu kim, một thân tiên bào màu trắng làm nổi bật khuôn mặt tuấn lãng, dung nhan như ánh mắt trời rạng rỡ.

Trong cấm cốc, A Âm đã quen nhìn bộ dáng lôi thôi lếch thếch, không gọn gàng của hắn, đột nhiên nhìn thấy một thiếu niên xuất sắc như vậy, nhịn không được khẽ giật mình, trong mắt lộ ra vẻ ngạc nhiên không che giấu được.

"A Âm, ngươi nói có đúng không, hôm nay tiểu sư thúc chúng ta thật anh tuấn! Ta thấy so với Thượng quân Lan Phong của Thiên Cung còn tao nhã, phong lưu hơn!" Thần sắc Thanh Y rạng rỡ, tiếp tục ồn ào.

"Ôi chao!" Thanh Y khó chịu, kêu đau một tiếng, ủy khuất nhìn về phía A Âm, "Ai da! A Âm, đánh ta làm gì?"

A Âm phủi phủi tay áo, rút chân về, đứng lên, híp mắt nhìn về phía hai người đang càng ngày càng tiến lại gần sơn môn, khóe miệng nhếch lên, "Thanh Y, huynh ấy là tiểu sư thúc của ngươi, không phải của ta. Muốn ta nhắc nhở ngươi bao nhiêu lần ngươi mới nhớ! Tuy rằng ta phá xác hơi muộn, nhập môn trễ, nhưng hai ta không cùng một bối phận."

Nàng vừa nói vừa xoa xoa cái trán đỏ hoe vừa bị gõ của Thanh Y, dắt tay hắn, hất cầm về hướng Trạch Hữu Đường, "Đi thôi, chúng ta đi ngó thử vị công chúa của tộc Khổng Tước này, người trong lòng mà tiểu sư thúc nhà ngươi nhớ nhung suốt mười năm."

"Nhưng lúc ta gặp ngươi, ngươi chỉ là một quả trứng thôi! Rõ ràng nhỏ hơn ta, làm sao thoáng một cái lại lớn hơn ta một bối phận, không có đạo lý chút nào!" Thanh Y ồn ào, khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận, bất bình. Hắn gặp A Âm lúc năm sáu tuổi có bộ dáng bánh bao nhỏ, hiếm có vô cùng, tưởng nhặt được một tiểu sư muội bảo bối. Đáng tiếc hắn thế nào cũng không nghĩ tới, sau khi A Âm gặp mặt sư tổ gia, liền trưởng thành thiếu nữ mười lăm, mười sáu tuổi, còn biến thành sư cô của hắn.

Bối phận cách biệt như vậy, có một số việc không tiện thể hiện! Ôi! Thanh Y lòng đầy ủ rũ, không cam tâm bị A Âm nắm tay bay về phía Trạch Hữu Đường.

Ngoài sơn môn Đại Trạch Sơn, Hoa Thù đứng trên Khổng Tước ngũ sắc nhìn thiếu niên đầu đội cẩm quan, mặc tiên bào trước mặt, ánh mắt kinh ngạc vừa đúng lúc được che giấu, cũng không bị người khác phát hiện.

Bên ngoài biển Bắc Hải của Bách Điểu Đảo, mấy năm này cùng Ưng tộc có nhiều chiến sự. Hoa Thù lo nghĩ cho chuyện trong tộc, nên thời gian gần đây, chuyện của Cổ Tấn được truyền tụng nàng cũng không nghe nói. Huống chi năm đó, sau khi Phượng Ẩn hồn phi phách tán, Hoa Thù cố tình lảng tránh Cổ Tấn, nên những năm này càng sẽ không nghe ngóng tình hình của hắn. Không nghĩ hôm nay nàng thay Khổng Tước Vương đến Đại Trạch Sơn, lại là Cổ Tấn tới đón tiếp. Không ngờ địa vị của Cổ Tấn ở Đại Trạch Sơn lại được tôn kính như vậy?

Hoa Thù đ è xuống ý nghĩ trong lòng, lông mày khẽ nhướng, giọng cất lên rất lễ nghĩa, "Đúng là Tiên quân Cổ Tấn?"

Cổ Tấn gật đầu, đưa tay đáp lễ, sự vui mừng trong ánh mắt không thể che giấu được, "Công chúa Hoa Thù, nhiều năm không gặp, công chúa có khỏe không?"

Năm đó, béo ú, cồng kềnh, tròn như trái bí đao. Mười năm sau biến thành thiếu niên anh tuấn làm cho Hoa Thù có chút rung động. Nàng cười nhẹ nhàng, giọng nói tinh tế, "Được Tiên quân Cổ Tấn quan tâm, Hoa Thù vẫn mạnh khỏe."

Gió lướt qua, thổi miếng vải mỏng trên mặt Hoa Thù, lộ ra dung nhan mỹ lệ, kiều diễm.

Hoa Thù vẫn xinh đẹp như mười năm trước, chỉ là giữa lông mày hình như có một sự lo lắng và mệt mỏi. Cổ Tấn nghĩ đến Bách Điểu Đảo ở phía xa ngàn dặm, một đường bôn ba khó tránh khỏi mỏi mệt, vội nói: "Công chúa, sư huynh ở Trạch Hữu Đường chờ người, mời theo ta vào núi."

Hắn nói xong rồi lùi sang bên cạnh một bước, phất tay, màn trời của đại trận thủ sơn tản ra một góc, tiên lực mạnh mẽ bao quanh bốn phía màn trời, thần thức hùng hậu, uy nghiêm áp xuống trước mặt.

Trong mắt Hoa Thù lộ ra sự thán phục khó có thể phát hiện, không khỏi khen một câu, "Không hổ là kết giới thủ sơn do lão Thượng quân Đông Hoa tự tay bố trí, thần lực này, e là trong tiên giới cũng chỉ có Thiên Cung mới có thể so sánh."

Cổ Tấn nghe được thì giật mình, mỗi lần hắn nhìn thấy Hoa Thù đều lạnh lùng, kiêu ngạo. Mặc dù mười năm sau, hình dáng và tiên lực của hắn đã thay da đổi thịt cũng không làm cho nàng có chút cảm xúc, không thể ngờ được nàng lại tán thưởng đại trận hộ sơn của Đại Trạch Sơn. Hắn nhớ tới sự mệt mỏi hiện trên mặt Hoa Thù lúc nãy, trong lòng nổi lên nghi hoặc. Chẳng lẽ là Bách Điểu Đảo đã xảy ra chuyện?

Cổ Tấn sớm đã không còn là tên tiểu tử lỗ m ãng năm đó, tuy rằng trong lòng hiếu kỳ, nhưng vẫn khách khí dẫn nhóm Hoa Thù đi vào Đại Trạch Sơn.

Trong Trạch Hữu Đường, Hoa Thù gỡ khăn che mặt xuống, sau khi dâng lễ vật chúc mừng của Khổng Tước Vương liền hàn huyên cùng Nhàn Thiện và Nhàn Trúc. Hôm nay, Cổ Tấn là trưởng lão Đại Trạch Sơn. Chưởng môn cũng bố trí cho hắn một chiếc ghế mây màu xanh bên cạnh.

Sau khi Đông Hoa phi thăng, hắn đi theo Nhàn Thiện, Nhàn Trúc tiếp đãi không ít chưởng tọa các Tiên phủ, mỗi lần đều lịch sự, nhã nhặn. Chỉ có lần này, hắn nhìn chằm chằm vào Hoa Thù cũng không chớp mắt, cười ôn hòa, thân thiết. Ngay cả Nhàn Thiện là một lão đạo sĩ bảo thủ chỉ biết tu tiên, tu đạo cũng nhìn ra được.

Trăm năm trước, Hoa Thù đã ở vị trí Thượng quân, tiên lực mạnh mẽ, dung mạo xinh đẹp có một không hai ở Tiên giới, lại là công chúa của tộc Khổng Tước. Mấy trăm năm qua, Tiên quân vào Bách Điểu Đảo cầu hôn Hoa Thù nhiều vô số kể. Ngay cả Đông Hải Long Vương và mấy vị Thiên quân quyền cao chức trọng ở Tiên giới đều vì ái tử mà cầu hôn Hoa Thù. Khổng Tước Vương sớm đã đồng ý cho con gái tự mình chọn rể, đáng tiếc là hậu duệ tài tuấn của Tiên tộc xếp hàng dài thành núi, nhưng Hoa Thù cũng không nhìn trúng một ai.

Mặc dù rất ít rời núi, Nhàn Thiện cũng biết vị công chúa tộc Khổng Tước này ánh mắt chọn lang quân nổi danh là nhìn cao. Với lòng dạ Hoa Thù, e là ngay cả vị trí Thượng quân, được nàng để mắt đến cũng khó. Trong lòng Nhàn Thiện than thầm, nghĩ đến lần này e là Cổ Tấn sẽ ngã đau.

Chỉ là rốt cuộc từ nhỏ đã nhìn tiểu sư đệ lớn lên, Hoa Thù cũng quả thật không tồi. Nhàn Thiện vì yêu mến Cổ Tấn nên lúc nói chuyện với Hoa Thù cũng hiền hoà chút ít.

Bên ngoài Trạch Hữu Đường, A Âm nắm tay Thanh Y đi đến gần đại môn, đúng lúc nhìn thấy Cổ Tấn nhìn về phía Hoa Thù với ánh mắt tha thiết. Nàng hừ hừ, trong lòng liếc mắt xem thường.

Đối với mình thì cả ngày trưng ra bộ dáng lạnh lùng, gia trưởng. Còn đối với công chúa tộc Khổng Tước này lại như hận không thể nói hết. Cũng không thèm nhớ năm đó nếu không phải là Hoa Thù muốn nhìn miếng Hỏa Hoàng Ngọc kia, thì huynh đâu có bị giam giữ trong cấm cốc chịu khổ mấy năm nay? Thật sự không biết rút kinh nghiệm!

Lúc Phượng Ẩn niết bàn, nguyên nhân thật sự Cổ Tấn xuất hiện ở rừng cổ ngô đồng hắn chưa bao giờ nói với người khác. Năm đó, ở cấm trong cốc hắn vì cho rằng A Âm chưa thức tỉnh, nên hắn nói liên miên, hồi tưởng chuyện cũ, nhưng không biết bị A Âm giả bộ ngủ nghe hết.

Hoa Thù cảm giác được tân chưởng môn của Đại Trạch Sơn đối với nàng có thay đổi, nàng nhìn ra tác dụng của Cổ Tấn, không khỏi có vài phần may mắn. Lần này nàng tới Đại Trạch Sơn vốn là có toan tính, chỉ là giao tình giữa Bách Điểu Đảo và Đại Trạch Sơn cũng không quá sâu, tùy tiện mở miệng quá đường đột, hôm nay bởi vì mối quan hệ với Cổ Tấn, ngược lại dễ mở lời một chút.

"Đã sớm nghe phụ vương đã từng nói qua câu chuyện đại chiến Yêu tộc hiển hách năm đó của mấy vị trưởng bối. Lòng Hoa Thù luôn hướng tới Đại Trạch Sơn, hôm nay mới có cơ hội bái kiến. Hôm nay, nhìn thấy mấy vị thúc bá, mới biết phụ vương nói đúng. Nhân tài Đại Trạch Sơn đông đúc, làm Hoa Thù sinh lòng ngưỡng mộ." Hoa Thù nhìn mặt Nhàn Thiện càng thêm ôn hòa, rồi nhìn qua Cổ Tấn ở một bên: "Hôm nay, ngay cả Tiên quân Cổ Tấn cũng là nhân tài phi phàm, vài năm không gặp, tiên lực tăng mạnh vượt bậc, Thần quân Đông Hoa và hai vị thúc bá có tài bồi dưỡng nhân tài, Bách Điểu Đảo chúng ta nên học hỏi"

Hoa Thù có cảm giác mình nói không ổn, thần sắc thành khẩn nói: "Nhàn Thiện thế bá, theo lý mà nói Tiên quân Cổ Tấn lớn hơn ta một bối phận, nhưng huynh ấy và ta ở Ngô Đồng Đảo đã sớm quen biết nhau. Hoa Thù mạo phạm một chút, muốn cùng bối phận với Tiên quân Cổ Tấn, kết bạn tương giao, không biết thế bá có trách tội?"

Cổ Tấn ở một bên vừa muốn mở miệng, Nhàn Trúc dĩ nhiên giúp hắn, "Không sao, công chúa không cần câu nệ, nếu như đã sớm quen biết Cổ Tấn, vậy thì cùng bối phận đi."

Nhàn Trúc lắc lắc cái quạt, vứt cho tiểu sư đệ một ánh mắt ý là "Ta hiểu, ta hiểu, đệ không cần phải gấp".

"À? Công chúa và A Tấn đã sớm quen biết nhau sao?" Nhàn Thiện vuốt râu, nghĩ đến thảo nào Cổ Tấn vội vã rời núi để tìm hồn phách Phượng Ẩn lại đột nhiên kéo dài hành trình, xem ra là cố ý ở lại sơn môn chờ gặp Hoa Thù.

"Vâng, mấy năm trước ở Ngô Đồng Đảo từng có vài lần có duyên với Tiên quân Cổ Tấn. Lúc đó, Tiên quân Cổ Tấn tài trí nhanh nhẹn, làm cho Hoa Thù ấn tượng rất sâu."

Hoa Thù chỉ nói vài câu nguyên do năm đó quen biết nhau, không hề đề cập tới tai họa Phượng Ẩn niết bàn hồn phi phách tán. Người bên ngoài xem ra chỉ cảm thấy nàng đúng mực, hiểu lí lẽ, không tổn hại đến mặt mũi Cổ Tấn và Đại Trạch Sơn.

"Công chúa vẫn còn nhớ rõ?" Cổ Tấn cuối cùng nhịn không được, hơi nghiêng người về phía trước và mở miệng, mắt cong lên, "Ta còn tưởng qua nhiều năm như vậy, công chúa đã không còn nhớ ta."

"Sao có thể, Tiên quân cũng không phải là người có thể dễ bị người khác tùy tiện lãng quên." Hoa Thù nhìn về phía Cổ Tấn, lộ ra nụ cười nhạt, vẻ mặt như hoa đua nở.

Lời này của Hoa Thù thật sự đúng chỗ, Cổ Tấn trong lòng vui mừng, còn chưa kịp ôn chuyện một chút, tiếng thở dài ủ rủ của Hoa Thù vang lên.

"Sau chuyện năm đó ở Ngô Đồng Đảo, Hoa Thù dự định đến Đại Trạch Sơn bái kiến Tiên quân, chỉ tiếc tộc Khổng Tước ta và Ưng tộc xưa nay trở mặt. Những năm này, hai tộc phân tranh không ngừng, ta phải ở cạnh phụ vương để giúp đỡ, làm lỡ cơ hội tới gặp Tiên quân Cổ Tấn."

"Không sao, không sao, hôm nay gặp cũng giống nhau." Cổ Tấn khoát tay, nhớ tới sự mệt mỏi trên mặt Hoa Thù, ân cần nói: "Ta thấy vẻ mặt công chúa lo âu, có thể là vì lo lắng việc hai tộc phân tranh."

Hoa Thù gật đầu, "Quả thực như thế." Nàng nhìn Nhàn Thiện, Nhàn Trúc, muốn nói rồi lại thôi, sau nửa ngày đột nhiên đứng dậy hướng hai người chắp tay: "Hai vị thế bá,thực không dám giấu giếm, hôm nay Hoa Thù đến Đại Trạch Sơn, quả thực có mộtchuyện muốn nhờ, mong hai vị thế bá có thể nhận lời."