Thần Ẩn

Chương 135




"Lan Phong đúng là do ta giết, vậy ngươi có thể làm gì được ta?". Bên ngoài Cửu U Luyện Ngục trên đỉnh Tử Nguyệt Sơn, người mang gương mặt của Thường Thấm thản nhiên cùng ác ý nhìn Nguyên Khải, đáy mắt lông mày đều hiện lên vẻ khoái chí.

"Không thể nào." Nguyên Khải lạnh nhạt nhìn nàng, không chút dao động dù người kia cùng Thường Thấm có dung mạo giống nhau như đúc: "Ngươi gây loạn trong Tam giới, phạm phải trọng tội đáng phải chết."

Giọng Nguyên Khải vừa dứt, thần lực của Nguyên Thần Kiếm xuất ra, không chút lưu tình một kiếm đánh về hướng Thanh Ly.

Thanh Ly chưa hưởng thụ được cảm giác mãn nguyện khi dùng dung mạo của Thường Thấm xuất hiện, đã bị Nguyên Khải đánh xuống một kiếm, nàng vội vàng né tránh giận dữ nói: "Nguyên Khải ngu ngốc! Ngươi lại không nể mặt sao, đừng quên ta bây giờ chính là Thường Thấm!"

Mắt Nguyên Khải trầm xuống: "Chẳng qua chỉ là Ma tộc đoạt thân thể, đừng làm ô nhục danh dự của Thường Thấm tộc trưởng." Hắn xuất kiếm liên tục: "Giết ngươi mới có thể an ủi linh hồn của Thường Thấm tộc trưởng trên trời!"

Nguyên Thần Kiếm phát huy thần lực đến cực hạn trong tay Nguyên Khải, thần lực cuồn cuộn hướng vào Thanh Ly, nàng phất tay đánh một chưởng chống đỡ, Thần Ma chi lực dưới chân hai người tại Tử Nguyệt Sơn va chạm chấn động không ngừng. Bốn phía bên ngoài đỉnh núi mười vạn tiên binh không di chuyển một bước, tập trung dùng tiên trận phong ấn Tử Nguyệt Sơn kéo dài thời gian Ma thú phá phong ấn.

Thấy Nguyên Khải đối với gương mặt này không chút nương tay làm Thanh Ly mất kiên nhẫn, đáy mắt thâm sâu hừ lạnh một tiếng. Nàng bỗng nhiên lùi lại một bước, mười đóa Thí Thần Hoa từ đầu ngón tay nàng bay ra, thoát khỏi thân thể của nàng gầm thét đi về hướng tiên binh bên trong tiên trận.

"Nguyên Khải, ngươi không quan tâm tính mạng Thường Thấm, vậy Bản tôn sẽ để ngươi nhìn những tiên binh tiên tướng chết dưới Thí Thần Hoa của Bản tôn! Để ta xem ngươi muốn bảo vệ sinh linh trong thiên hạ này hay là bảo vệ mười vạn sinh linh trước mặt ngươi!"

Sức mạnh của Thí Thần Hoa có thể gi ết chết vạn vật ngay cả Thượng Thần đừng nói đến những tiên binh này. Nguyên Khải cuối cùng cũng thay đổi sắc mặt, hắn không còn để tâm đ ến Thanh Ly bỗng nhiên nhảy đến trước mặt các tiên tướng, Nguyên Thần Kiếm hóa thành mười thanh kiếm cùng giao đấu với mười cây Thí Thần Hoa.

Những đóa hoa Thí Thần này không phải từ bên trong Luyện Ngục đi ra mà đã được luyện hóa trong cơ thể Thanh Ly, so với những đóa Thí Thần Hoa thật sự thì ma lực cũng giảm đi nhiều, nhưng thần lực của Nguyên Thần Kiếm khi tách ra sẽ yếu đi, cũng không thể trong nháy mắt đánh chết Thí Thần Hoa. Thanh Ly thấy tình cảnh này đáy mắt lộ ra đắc ý, nàng bay đến phía sau Thí Thần Hoa, đầu ngón tay khẽ động hóa ra càng nhiều Thí Thần Hoa: "Ta lại muốn xem xem một mình ngươi có thể cứu được bao nhiêu tiên binh!"

Lời nàng còn chưa dứt, đột nhiên một đạo yêu lực đỏ rực từ trên trời giáng xuống đánh vào tay nàng, yêu lực kia cực mạnh lại bá đạo làm tay Thanh Ly bị thương chảy máu, Thí Thần Hoa chưa thành hình kêu một tiếng trở về trong cơ thể nàng.

Thanh Ly lùi lại một bước, cẩn thận né tránh đạo yêu lực mạnh mẽ. Nàng bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn lên trời, đáy mắt tràn đầy kinh ngạc.

Yêu lực này! Người đến chính là hắn! Thật sự là hắn!

Trên không của tiên trận, gần mấy trăm yêu quân sừng sững đứng trước tiên binh. Người dẫn đầu rõ ràng là Sâm Vũ một thân mặc áo giáp tay cầm trường kích, phía sau hắn là các yêu quân có sức mạnh đứng đầu tại Yêu giới Tam Trọng Thiên.

Sâm Vũ nhìn gương mặt Thường Thấm được che kín bởi hoa văn Thí Thần Hoa, ánh mắt kiên nghị tràn đầy lạnh lùng. Mấy trăm yêu quân vừa xuất hiện đã tấn công mười cây Thí Thần Hoa, có bọn họ giúp đỡ, từng cây Thí Thần Hoa kêu thảm thiết chết dưới kiếm của Nguyên Khải, thần hồn tan biến.

Mỗi một cây Thí Thần Hoa bị tiêu diệt, hoa văn Thí Thần Hoa trên mặt Thanh Ly cũng mờ dần, ma lực trên người nàng cũng chậm rãi phai nhạt.

Sâm Vũ cùng Nguyên Khải nhìn thấy như vậy, cuối cùng đã hiểu rõ tại sao Thanh Ly chỉ trong ngắn ngủi ngàn năm đã có thể tu luyện ma lực mạnh hơn cả Thượng Thần. Nàng đã mang Thí Thần hoa luyện hóa vào cơ thể, lấy ma tính của Thí Thần Hoa tu luyện ma lực. Vừa nghĩ tới thân thể Thường Thấm bị hoa chiếm lấy, dù là Thường Thấm đã chết nhưng Sâm Vũ cũng không thể kìm nén lửa giận cùng căm hận đối với Thanh Ly.

Thanh Ly thấy quả nhiên là Sâm Vũ đến, tức giận nói: "Sâm Vũ, ngươi lại cùng Tiên tộc hợp tác! Ngươi đừng quên phụ thân ngươi là ai hại chết! Là Tiên tộc, là những tiên nhân luôn ra vẻ đạo mạo! Hôm nay ngươi giúp bọn hắn, tương lai Yêu tộc chắc chắn bị diệt trong tay Tiên tộc!"

"Ta không quên." Ánh mắt Sâm Vũ trầm xuống ngắt lời Thanh Ly, tiến về phía trước một bước chăm chú nhìn về phía nàng: "Nhưng nếu hôm nay ta không giết ngươi, đến khi Ma thú trong Luyện Ngục đi ra khỏi Tử Nguyệt Sơn, nơi bị tàn sát đầu tiên chính là Yêu tộc của ta!"

Tử Nguyệt Sơn nằm trong Yêu giới nên lời Sâm Vũ nói không sai. Nguyên Khải tiêu diệt cây Thí Thần Hoa cuối cùng nhanh chóng bay đến bên cạnh Sâm Vũ.

Thanh Ly dùng ma lực phất qua trên cổ tay, vết thương đang chảy máu trong nháy mắt lành lại. Nàng híp mắt nhìn về phía Sâm Vũ, đáy mắt nhìn không ra cảm xúc: "Ngươi muốn giết ta sao?"

"Đúng."

Tay Thanh Ly tay chậm rãi lướt qua gương mặt nàng, vén tóc đỏ lên lộ ra dung nhan rõ ràng: "Ngươi nhìn xem ta là ai, ngươi còn muốn giết ta thật sao."

Hoa văn trên Thí Thần Hoa mờ nhạt càng hiện rõ hình dáng gương mặt kia, đó là người Sâm Vũ nhớ nhung một ngàn năm.

Tay hắn cầm trường kích chậm rãi nắm chặt, nhìn vào đôi mắt kia: "Nội đan của Thường Thấm đã mất, một ngàn năm trước đã chết trong tay ngươi. Thanh Ly, cho dù ngươi chiếm thân thể của nàng ngươi cũng vĩnh viễn không phải nàng."

Câu nói này giống như đâm trúng vào nơi sâu thẳm nhất trong lòng Thanh Ly. Nàng bỗng nhiên ngẩng đầu, đáy mắt hiện lên một tia tức giận: "Ngươi cho rằng nàng là người tốt hay sao? Sâm Vũ, những chuyện mạo phạm đất trời hủy hoại chúng sinh đều là ta cùng nàng gây ra. Ta là ma, nàng cũng chính là ma! Lan Phong là nàng giết, Đại Trạch Sơn là nàng hủy diệt, ngay cả huynh trưởng của ngươi là Sâm Hồng cũng do nàng một kiếm đâm xuyên ngực mà giết. Ngươi nói ta có tội, ta bị gi ết chết thì nàng cũng như vậy!"

Sâm Vũ cùng Nguyên Khải đều sững sờ vì lời nói điên cuồng của Thanh Ly. Sâm Vũ nâng mắt nhìn nàng đầy nghi ngờ: "Ngươi có ý gì, ngươi cuối cùng..."

"Nàng vẫn chưa chết." Khóe miệng Thanh Ly lộ ra một nụ cười đầy xảo quyệt, không chút tương xứng với gương mặt oai hùng kia. Thân thể nàng hơi nghiêng về phía trước chăm chú nhìn về phía Sâm Vũ: "Ngày đó ta bỏ nội đan để chiếm đoạt thân thể nàng, ma lực của ta đã tạo lại nội đan cho nàng. Sâm Vũ, Thường Thấm chưa chết, linh hồn của nàng một ngày cũng chưa từng biến mất."

Giọng Thanh Ly nhẹ nhàng dừng lại: "Chẳng qua nàng bị ta nhốt ở trong thân thể này, cùng với cái chết cũng không có gì khác nhau."

Lời này của Thanh Ly vừa nói ra, trên mặt nàng bỗng nhiên lộ ra một tia không bình thường. Đáy mắt màu đỏ đầy ma khí của nàng đột nhiên biến mất, ngay trong khoảnh khắc đó sự lạnh lùng cùng tà mị trên mặt nàng đều tiêu tán. Trong mắt nàng đều là áy náy cùng gương mặt đau khổ, nàng mở miệng nhìn Sâm Vũ gọi một tiếng.

"Sâm Vũ, giết...!" Câu nói ngắn ngủi chưa nói xong đã dừng lại, vẻ u ám cùng lạnh lùng đã trở lại trên mặt Thường Thấm.

"Khốn kiếp! Đã một ngàn năm nhưng ngươi còn dám cùng ta tranh đoạt thân thể này."

Một ngàn năm trước Thanh Ly chiếm thân thể Thường Thấm chính là muốn làm nàng hồn phi phách tán, thật không ngờ Thường Thấm trọng thương chỉ đang ngủ say. Lúc nàng tỉnh lại đã phát hiện thân thể bị Thanh Ly khống chế, những năm qua Thường Thấm luôn cố gắng đoạt lại thân thể nhưng ma lực của Thanh Ly quá mạnh nên nàng chưa từng thành công, chỉ có thể bất lực nhìn Thanh Ly dùng thân thể của nàng làm chuyện ác. Khi Thí Thần Hoa bị hủy làm ma lực của Thanh Ly yếu đi, Thường Thấm trong chớp mắt mới đoạt lại được thần trí.

Hai gương mặt đang tranh đoạt thân thể Thường Thấm cùng câu nói chưa dứt làm Sâm Vũ và Nguyên Khải cùng lúc thay đổi sắc mặt. Bọn họ cho rằng Thường Thấm một ngàn năm trước mất nội đan nên đã chết, cho dù Thanh Ly đoạt thân thể cũng chỉ là chiếm được thân thể của Thường Thấm, cũng không nghĩ rằng hồn phách Thường Thấm bị ma lực của Thanh Ly tra tấn ngàn năm cũng không tiêu tán.

"A Thấm!". Nghĩ đến việc Thường Thấm còn sống sắc mặt Sâm Vũ kích động, muốn chạy về hướng Thường Thấm lại bị Nguyên Khải kéo lại.

Nguyên Khải nhìn hắn lắc đầu, đáy mắt hiện lên đau khổ: "Nhị điện hạ, nàng không chỉ là Thường Thấm tộc trưởng."

Vẻ mặt kích động của Sâm Vũ bỗng sững sờ, kinh ngạc nhìn ánh mắt tà mỵ của Thường Thấm cách đó không xa, bước chân cũng dừng lại.

"Thế nào? Sâm Vũ? Ngươi còn muốn giết ta sao?" Thanh Ly nhếch miệng, dường như rất hưởng thụ vẻ mặt đau khổ của Sâm Vũ: "Bây giờ ta chính là nàng, ngươi muốn giết ta cũng chính là giết nàng!"

Thấy Sâm Vũ nắm chặt trường kích không mở miệng, nàng nhìn Sâm Vũ đáy mắt lộ ra phức tạp cùng dịu dàng, nói khẽ: "Sâm Vũ, tin tưởng ta. Ta sẽ không tổn hại Yêu tộc, chờ đại quân Ma thú của ta phá phong ấn Luyện Ngục xuất hiện lần nữa trong Tam giới, chờ ta tiêu diệt hai giới Tiên Quỷ thì ngươi chính là Yêu Hoàng chí tôn! Vị trí chí tôn Tam giới ta cùng ngươi hưởng." Nàng nâng tay lên, nhìn Sâm Vũ nói ra lời dụ hoặc: "Tới đây, mang theo đại quân Yêu tộc đến bên ta, chờ ta giết Nguyên Khải thì Tam giới này chính là của chúng ta."

Phía sau lưng ba người, tiếng gầm thét của Ma thú trong Cửu U Luyện Ngục càng thêm rõ ràng, gần như có thể nghe thấy tiếng phong ấn của Phượng Nhiễm từng chút từng chút bị phá. Mười vạn tiên binh cùng yêu quân Yêu giới nín thở nhìn Sâm Vũ, không biết hắn định đoạt ra sao.

Sâm Vũ không nói một lời nhìn ánh mắt sâu như biển của Thường Thấm, cuối cùng hắn thu trường kích nâng chân chậm rãi đi về hướng Thường Thấm.

Thanh Ly nhếch miệng hiện ra nụ cười đắc ý, sắc mặt Nguyên Khải hơi thay đổi nhưng không ngăn cản hắn.

Sâm Vũ đi trên không dừng trước Thanh Ly ba bước, vẻ mặt Thanh Ly có chút kích động, từ khi nàng đọa ma đến nay chưa bao giờ vui vẻ giống lúc này. Nàng gần như không kịp chờ Sâm Vũ đưa tay ra mà đã muốn kéo hắn đến bên cạnh mình.

Lúc hai tay nàng chạm vào đầu ngón tay Sâm Vũ, trong một cái chớp mắt Sâm Vũ đột nhiên nâng tay lên, trường kích đã thu nhỏ hóa thành đao kiếm đánh thẳng về hướng Thanh Ly.

Một chiêu này nhanh như chớp, gần như dùng tất cả yêu lực của Sâm Vũ. Yêu lực cực mạnh đánh vào người Thanh Ly, nàng kêu thảm một tiếng rơi xuống đỉnh núi Tử Nguyệt Sơn, ngọn núi rung chuyển vỡ nát một nửa.

Sâm Vũ mím chặt môi chăm chú nhìn thân ảnh bị chôn vùi trong đất đá, tay cầm trường kích run rẩy.

Đỉnh núi Tử Nguyệt Sơn nơi Thanh Ly rơi xuống yên tĩnh như chết, giống như một chiêu này đã làm nàng hồn phi phách tán. Chỉ có Nguyên Khải bình tĩnh nhìn vào nơi đó, Nguyên Thần Kiếm trong tay không buông ra mà càng siết chặt.

Ngay lúc tất cả mọi người cho rằng Ma tộc gây ác ngàn năm đã bị gi ết chết, thì một tiếng cười kì lạ đứt quãng từ đỉnh núi truyền ra.

"Ha ha ha ha ha..." Tiếng cười vô cùng ác ý, lạnh lùng lẫn ác độc.

"Ngươi nhìn xem đây chính là người mà ngươi chờ một vạn năm tại Tam Trọng Thiên, đây chính là Yêu tộc nhị điện hạ mà hai chúng ta tâm tâm niệm niệm tranh đoạt ở Yêu giới. Hắn muốn giết ngươi, Thường Thấm ngươi nhìn thấy không? Lúc hắn giết ngươi cũng không có một chút do dự!"

Giữa tiếng cười lớn tà mỵ mà đứt quãng đang vang lên, một bóng xanh từ trong đất đá trên đỉnh núi bỗng nhiên bay ra, ma lực mạnh mẽ từ đỉnh núi đánh về hướng Sâm Vũ, sức mạnh gấp đôi khi giao chiến cùng Nguyên Khải.

Sắc mặt Nguyên Khải biến đổi, ném ra Nguyên Thần Kiếm chống đỡ ma lực, di chuyển đến bên cạnh Sâm Vũ bảo vệ hắn ở sau lưng.

Một tiếng nổ vang lên, Nguyên Khải cùng Sâm Vũ bị ma lực đẩy lui mấy bước, hai người đồng thời phun ra một ngụm máu tươi trọng thương nửa quỳ dưới đất. Sâm Vũ lúc trước đã dùng hết yêu lực trong một chiêu, vừa rồi lại trúng một chiêu của Thanh Ly, đã là sức cùng lực kiệt, chỉ dựa vào linh khí trong nội đan mới có thể gắng gượng chống cự không bị ngã.

Ma lực biến mất, Thanh Ly mặc y phục đỏ đứng giữa không trung, hoa văn Thí Thần Hoa che kín cả khuôn mặt. Đôi mắt lạnh lùng u ám nhìn Sâm Vũ sau lưng Nguyên Khải, cũng không còn một chút tình cảm.

Đầu ngón tay nàng hóa ra một thanh ma kiếm, chỉ vào hai người: "Ngươi đã vô tình ta sao phải bận tâm tình cũ. Hôm nay Bản tôn sẽ giết tất cả tiên nhân cùng Yêu tộc, cả chó gà trong Tử Nguyệt Sơn cũng không tha!"

Tiếng nói Thanh Ly kết thúc, nàng không còn lưu luyến nữa, ma kiếm phất ra cũng không chút nương tay.

Các yêu quân phía sau hai người thấy Thanh Ly tấn công nên bay lên trước bảo vệ hai người. Nhưng sức mạnh của yêu quân cùng Ma Tôn thật sự quá khác biệt, phía dưới ma kiếm các yêu quân chỉ có thể đợi cái chết, chưa đầy một hơi thở đã có hơn mười yêu quân chết thảm. Thanh Ly đạp trên máu tươi cùng thi thể các yêu quân, không chớp mắt đi từng bước hướng về Nguyên Khải cùng Sâm Vũ đang được họ bảo vệ.

Môi Sâm Vũ mím chặt, nhìn cảnh trước mặt đáy mắt đỏ lên như máu. Hắn nhìn gương mặt đã yêu thương vạn năm sau hoa văn Thí Thần Hoa bỗng nhiên đưa tay nắm tay Nguyên Khải.

"Nguyên Khải Thần quân, gi ết chết Ma tộc trả lại an bình cho Tam giới là tâm nguyện của ta, cũng là tâm nguyện của A Thấm."

Nguyên Khải bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn vào ánh mắt nghiêm nghị của Sâm Vũ.

Hắn còn chưa kịp trả lời thì Sâm Vũ đột nhiên đứng dậy, bỗng nhiên bay lên trên không. Hắn đứng trên đỉnh đầu các yêu quân, một tiếng hổ gầm kinh thiên động địa vang lên, một tiếng này cũng mang theo Yêu Thần chi lực cực mạnh làm cả hai phe đang đánh nhau chấn động đến phun ra máu tươi rút lui.

Thanh Ly kinh ngạc ngẩng đầu nhìn bóng người giữa không trung, sắc mặt cũng thay đổi.

Quanh người Sâm Vũ lửa đỏ cháy hừng hực, phía sau hắn ấn ký mãnh hổ to lớn xuất hiện giữa không trung.

Trong chớp mắt linh lực tăng lên đến mức đã tấn Thần, cả Tam giới vài vạn năm qua từng làm được chỉ có một người.

Hết lần này tới lần khác nàng đã từng thấy tận mắt.

Tiên tộc nhị hoàng tử Cảnh Giản dùng binh giải có được sức mạnh khi đã tấn Thần, trấn giữ ranh giới Tiên Yêu, cuối cùng thân thể bị hủy diệt hóa thành tro bụi!

Một lời bi thương cùng đau khổ khó nói thoáng qua trong đôi mắt Thanh Ly. Đó không chỉ là cảm xúc của một mình nàng, mà còn là cảm xúc của linh hồn ngủ say bị giam trong thể xác này ngàn năm.

"Không ngờ ngươi..." Bờ môi Thanh Ly khẽ nhếch.

"A Thấm." Thân ảnh bên trong lửa đỏ giữa không trung đột nhiên mở miệng, hắn yên lặng nhìn Thanh Ly, ánh mắt dịu dàng gọi nàng: "Ta biết nàng vẫn ở đó."

Thanh Ly nhíu mày. Lần đầu tiên nàng không thể khống chế hoàn toàn cảm xúc trong thân thể này, linh hồn yếu ớt của Thường Thấm trong cơ thể cũng chậm rãi khôi phục.

"Xin lỗi nàng, ta cái gì cũng không biết nên đã để một mình nàng trải qua tuyệt vọng một ngàn năm." Sâm Vũ đột nhiên đưa tay về hướng Thanh Ly.

"Nàng còn nhớ năm đó trước khi ta dẫn quân xuất chinh đã nói gì với nàng không?"

Thanh Ly đột nhiên sửng sốt, nàng thật sự không biết.

Nhưng Thường Thấm biết.

Vạn năm trước khi Sâm Vũ dẫn quân xuất chinh, đó là một trận huyết chiến không rõ sống chết. Trước khi đi hắn nói với Thường Thấm: Nếu như hắn còn sống trở về bọn họ lập tức thành thân. Nếu như hắn chết trên sa trường, linh hồn của hắn sẽ không bị tiêu tán, vĩnh viễn ở lại bên cạnh Thường Thấm.

Vì một câu hứa hẹn mà Thường Thấm đã ở Tam Trọng Thiên chờ đợi suốt một vạn năm.

Nhưng kết quả thế nào? Thường Thấm chờ một vạn năm nhưng Sâm Vũ lại huỷ bỏ lời hứa cưới nàng. Từ ngày đó bọn hắn dùng tình ý hóa thành tình bạn suốt vài vạn năm, cũng trở thành đau khổ tra tấn lớn nhất đối với Thường Thấm.

Thường Thấm nhìn thân ảnh bên trong ngọn lửa, thật lâu cũng không mở miệng.

" Ta là Yêu tộc Sâm Vũ!" Thân ảnh bên trong ngọn lửa nhìn lên trời, một giọng nói đột nhiên vang lên.

"Cả đời ta phạm nhiều đại tội khó có thể trừ bỏ. Nay kính trời cáo địa nguyện lấy thân trừ Ma tộc chỉ vì một nguyện vọng."

Hắn cúi đầu xuống nhìn về phía Thường Thấm, giọng nói trầm lắng dịu dàng chậm rãi truyền đến: "Chư tiên thần phật ở trên cao làm chứng ta nguyện hồn phách bất diệt, vĩnh viễn ở bên cạnh người ta yêu."

Trên không Tử Nguyệt Sơn giống như bị câu nói này làm chấn động, ngay cả tay Thanh Ly cầm ma kiếm cũng run lên.

"A Thấm, tỉnh lại! Hôm nay chính là trận chiến cuối cùng của chúng ta!"

Đột nhiên giọng nói dừng lại, trước khi tất cả mọi người lấy lại tinh thần thì Sâm Vũ bên trong ngọn lửa hét dài một tiếng, tay cầm trường kích đâm về hướng ngực của Thanh Ly với tốc độ không tưởng.

Mặc dù bị linh hồn Thường Thấm ảnh hưởng nhưng ma lực của Thanh Ly vẫn như cũ không thể khinh thường. Nàng ngước mắt lên, trong tay cầm ma kiếm nghênh tiếp trường kích của Sâm Vũ.

Một tiếng ầm ầm vang lên, ma kiếm đánh vỡ trường kích xuyên qua lửa đỏ hộ thân đâm vào ngực Sâm Vũ.

Trên không Tử Nguyệt Sơn vang lên tiếng kinh ngạc.

Sao có thể, Sâm Vũ rõ ràng đã tấn Thần! Không có khả năng dễ dàng chết dưới kiếm của nàng như vậy!

Tay Thanh Ly nắm lấy ma kiếm một lúc đột nhiên phát hiện được có điều gì đó không ổn, muốn rút kiếm ra. Lúc này một thân ảnh từ phía sau ôm lấy nàng, vòng tay ôm nàng vừa quen thuộc vừa xa lạ làm cảm xúc lạnh băng trong lòng Thanh Ly trong chớp mắt có chút do dự. Lúc nàng lấy lại tinh thần muốn rút ma kiếm đâm vào người sau lưng, ngay lúc do dự đó một thanh trường kích đã đâm xuyên qua ngực nàng.

Lần này Tiên Yêu trong trận ngoài vẻ mặt khó tin còn có tiếng hít thở không thông.

Tay Thanh Ly nâng ma kiếm dừng lại, khó tin nhìn trường kích trước ngực.

Trường kích đâm nát nội đan của nàng nhưng lại xuyên qua ngực từ phía sau.

Hóa ra hắn tình nguyện giế t chết cả ba người cũng không muốn cùng nhau sống sót.

Trong một cái chớp mắt, đôi mắt đỏ rực kia cũng thoáng qua bi thương thuộc về Thanh Ly.

"Giết chính bản thân ngươi, giết Thường Thấm ngươi cho rằng đã đủ sao?" Dường như giọng nói đến từ U Minh Địa Ngục vang lên trước người Sâm Vũ.

"Ta sẽ không chết. Cho dù nội đan vỡ vụn nhưng linh hồn bất diệt ta sẽ vĩnh viễn không chết!" Thanh Ly khó khăn quay đầu lại nhìn Sâm Vũ ở phía sau đang ôm nàng, đưa tay chạm nhẹ gương mặt đầy máu tươi của hắn: "Ngươi chết rồi từ nay về sau trong thế gian này sẽ không có ai có thể ngăn cản ta!"

Một đạo hắc khí từ trán Thường Thấm chậm rãi thoát ra, hoa văn Thí Thần Hoa trên mặt nàng nhanh chóng nhạt đi.

Máy tươi trong miệng Sâm Vũ không ngừng chảy ra, hắn kêu một tiếng: "A Thấm! Ngăn cản cô ta lại!"

Ngay khi hắn mở miệng, đạo hắc khí đang thoát ra đột nhiên bị ngăn cản lại, gương mặt ôn hòa của Thường Thấm trở nên dữ tợn cùng nổi giận.

"Ngươi dám cản ta! Ngươi dám cản ta!"

Gương mặt này xen lẫn dữ tợn và bình tĩnh, cuối cùng trong sự thay đổi không ngừng bị điềm tĩnh chiếm thế thượng phong.

Cả người Hồ tộc tộc trưởng đều là máu, nàng đưa tay ôm lấy người phía sau để trường kích c ắm vào sâu hơn, nội đan càng thêm vỡ nát. Sâm Vũ đột nhiên hiểu rõ người trước mặt là ai, tay hắn run lên nắm lấy tay nàng ôm nàng vào người che đi vết thương của nàng, nghẹn ngào đến một câu cũng không nói được thành lời.

"A Vũ, ta nhớ lời chàng nói năm đó. Trước kia nhớ kỹ, hiện tại nhớ kỹ, đời đời kiếp kiếp đều sẽ nhớ kỹ."

Hai đôi tay thon dài đan chặt vào nhau, mắt Thường Thấm chậm rãi nhắm lại, giọng nói càng lúc càng yếu. Nàng nói xong hắc khí trên trán lại bắt đầu chậm rãi thoát ra.

Sâm Vũ bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về nơi xa gọi: "Nguyên Khải Thần quân!"

Khi tiếng nói kết thúc một đạo ánh sáng trắng chói mắt nhanh chóng bay tới, Nguyên Thần Kiếm nhuộm lên lửa trắng đâm xuyên qua nội đan trong ngực Thường Thấm. Ngọn lửa màu trắng đốt cháy nàng cùng Sâm Vũ, thân thể hai người trong nháy mắt hóa thành màu trắng xám của lửa.

Hỗn độn chi lực là thứ duy nhất trên thế gian có thể đốt cháy linh hồn, chỉ có hủy diệt linh hồn của Thanh Ly mới thật sự giế t chết nàng.

Gi ết chết một mình nàng cũng chính là giết Thường Thấm cùng Sâm Vũ.

Nguyên Thần Kiếm chậm rãi rút ra khỏi cơ th ể Hồ tộc tộc trưởng, Thần quân áo trắng tay cầm kiếm cả người nhuộm đầy máu tươi, hai mắt nhắm nghiền.

Mây gió giữa đất trời đột nhiên ngừng lại, bởi vì cảnh tượng thảm thiết này mà yên tĩnh đến cực hạn.

Phía sau hắn chính là cát bụi, những ân oán vướng bận mấy vạn năm đều tan thành tro bụi.

Đột nhiên một tiếng phá vỡ phong ấn vang lên, kết giới giam giữ Thượng Cổ Ma thú ở Tử Nguyệt Sơn cuối cùng cũng bị phá tạo thành khe hở đầu tiên.