Hội đấu giá tiến hành rất nhanh. Sau đó trong quá trình đấu giá, Lâm Hâm nhiều lần ra tay. Y chọn đều là một ít thảo dược hiếm thấy, cùng một số ma tinh, mp quyển trục đặc biệt thực dụng. Chẳng qua y ra kim tệ không nhiều, khắc sâu chân lý bán đấu giá, luôn có thể chiếm lợi ích.
Hội đấu giá khách quý này tổng cộng có ba mươi sáu vật đấu giá, thêm vào ma tinh Nghịch Thiên Ma Long, biến thành ba mươi bảy thứ. Tùy theo thời gian trôi qua, rất nhanh tiến vào vật đấu giá cuối cùng.
"Sắp sửa bán đấu giá, là vật phẩm cuối cùng của hội đấu giá khách quý hôm nay, cũng là báu vật áp trục của chúng ta. Xin mời Phong Linh Nhi tiểu thư."
Tựa như khi bán đấu giá ma tinh Nghịch Thiên Ma Long, một chùm sáng vàng từ trên trời giáng xuống, mặc váy trắng Phong Linh Nhi lại lần nữa xuất hiện trước mặt mọi người. Nhưng lần này cô không đẩy xe ra mắt nữa, mà là hai tay nâng một cái hộp dài. Trên hộp phủ vải đỏ, chậm rãi đi lên đài đấu giá.
Tuy rằng có vải nhung đỏ phủ lên, nhưng cũng có thể thấy kích cỡ lớn nhỏ của cái hộp. Hộp dài khoảng bốn đến năm thước, độ rộng một thước, thoạt nhìn khá là lớn. Phong Linh Nhi tuy vóc dáng cao ráo nhưng mảnh khảnh ôm nó đi ra, cho người cảm giác yêu thương.
"Nó, là một thanh kiếm từng nhiễm qua vô số máu tươi của ma tộc, từng để lại truyền kỳ trong đoạn thử thi. Quang minh thần thánh từng vi nó mà lấp lánh. Kiêu ngạo như nó lựa chọn sau khi chủ nhân chết tự phong ấn."
Dạ Vị Ương thanh âm tràn ngập tang thương lan khắp đại sảnh. Trên mặt cô rõ ràng lộ ra một tia bi ai. Nhìn không ra dấu vết cố ý, dường như cảm xúc hoàn toàn phát ra từ nội tâm của cô.
"Đây là một thanh thần kiếm vinh diệu, tràn ngập huy hoàng và truyền kỳ. Khi thanh kiếm này rơi vào tay ai trong đây, có một yêu cầu quan trọng. Đó chính là khách đấu giá phải giải trừ được phong ấn của nó, và thanh toán hai ngàn vạn kim tệ. Nếu không, mặc kệ ra giá nhiều ít đều không thể lấy được nó.
Dạ Vị Ương yêu kiều cười nói.
"Nói đến đây, chắc là mọi người đoán được vật áp trục hôm nay là cái gì. Nó không phải lần đầu tiên xuất hiện tại đây, nhưng mỗi lần bởi vì điều kiện phụ mà bị trả về. Làm một người đấu giá, cũng là người sùng bái thần kiếm này, ta thật rất hy vọng, hôm nay có thể vì nó tìm được người hữu duyên. Nếu thật có vị quý khách nào giải được phong ấn của nó, như vậy, phòng đấu giá nguyện ý gánh vác toàn bộ phí dụng một phần ba, làm kính ý với thần kiếm."
"Ủa." Lâm Hâm kinh ngạc khẽ kêu. "Giá cố định bán đấu giá?"
Long Hạo Thần nói.
"Cái gì là giá cố định bán đấu giá?"
Lâm Hâm nói.
"Đó là một hình thức bán đấu giá cực hiếm thấy. Giá cả vật phẩm là cố định, chính là nói, ai ra giá này đều có thể mua được. Nhưng vấn đề là, loại bán đấu giá này luôn kèm điều kiện khác, chỉ có khách đấu giá làm được điều kiện phụ, mới có tư cách lấy được vật phẩm. Mà vật có thể bị đại phòng đấu giá Thánh Minh tiếp thu làm giá cố định, thì chắc là rất nổi bật. Kiếm này theo ta thấy thì chắc cũng là đỉnh cấp truyền kỳ, thậm chí có khả năng là…"
Trong lúc họ nói chuyện, trên đài, Dạ Vị Ương đã giở lên tấm màn đỏ, lộ ra một hộp gỗ cổ xưa.
Hộp gỗ màu nâu đỏ, bên trên không có quá nhiều văn lộ hoa lệ, chỉ có đồng chất bao lấy, khí thế tang thương, cổ xưa vô hình khuếch tán, hiển hiện niên đại của nó vô cùng xa xưa.
Trong đại sảnh bán đấu giá lúc này yên tĩnh, dường như rất nhiều khách quý đều nhận biết vật đấu giá này, không khí hiện ra một ít trầm trọng.
"Vị Ương, cháu của ta, nếu con để ta mua cái này đi, tuy ta không thể giải trừ phong ấn của nó, nhưng sau khi mua về, ta nhất định sẽ cố hết sức để thần kiếm này lại gặp quang minh. Sao hả?" Mở miệng chính là khách đấu giá ở gian số ba. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
Dạ Vị Ương ánh mắt buồn bã lắc đầu.
"Xin lỗi, con hiểu tâm ý của ngài, nhưng con nhất định phải thấy nó nở rộ quang minh tại đây. Đó là tâm nguyện của ông nội con. Vị Ương cũng không giấu giếm nữa, thanh kiếm này, người gửi bán chính là bản thân ta. Thanh thần kiếm là của ông nội của ông nội ta, cũng chính là vũ khí ông tổ ta từng sử dụng. Khi ông nội hấp hối, tâm nguyện lớn nhất là có thể mở phong ấn thần kiếm này, để quang minh của nó lại lấp lánh giữa nhân gian. Tốt nhất là có thể nhiễm máu ma tộc, mới không phụ uy lực thần kiếm. Vị quý khách nào có năng lực này, có thể đến thử một lần. Với điều kiện phải là chức nghiệp giả thuộc tính quang minh. Chỉ cần có thể giải phong ấn, cho dù là trả góp, ta đều sẽ nhận."
Nói xong Dạ Vị Ương xoay người, chậm rãi mở hộp gỗ ra.
Âm trầm, túc mục, bi thương, tĩnh mịch. Khi thanh trọng kiếm đặt trong hộp xuất hiện trước mắt mọi người, Long Hạo Thần lại cảm thụ đến bốn loại cảm xúc xuất hiện.
Đó là một trọng kiếm toàn thân đen như mực, hình thức cổ xưa, trang nhã. Kiếm dài bốn thước hai tấc, trong đó chuôi kiếm dài một thước hai tấc, mũi kiếm dài ba thước. Độ rộng khoảng bốn ngón tay.
Chuôi kiếm và thân kiếm là một thể, giống như là dùng sắt thép đặc thù điêu khắc thành. Kỳ lạ nhất là, mũi kiếm không dày. Bên trên ẩn vân văn ám rậm rạp. Mũi kiếm không sắc bén nhưng lại có hai viên ngọc đen.
Không có khí thế mạnh mẽ nào tản ra, chỉ có tang thương xa xưa. Nhưng ai đều có thể cảm giác được phần âm trầm, túc mục. Thanh trọng kiếm này là có nội tình.
Không ai lên đài, nhưng mọi người đều giữ trầm mặc biểu đạt tôn trọng thần kiếm. Toàn trường không khí tĩnh mặc càng biến trầm trọng thêm.
Nên thử thì đã có người làm rồi. Từng có một kỵ sĩ cấp chín đã vì thanh trọng kiếm mà tới đây, muốn quang minh của nó lại hiện ra. Nhưng vị kỵ sĩ cấp chín đó thất bại.
Ngay cả kỵ sĩ cấp chín đều không thể khiến thần kiếm tái hiện quang minh, còn ai muốn lên đài xấu mặt chứ?
Dạ Vị Ương đáy mắt buồn bã càng thêm nồng, thở dài một tiếng thê lương, chậm rãi đậy lại nắp hộp.
"Vô cùng xin lỗi, khiến mọi người bởi vì Vị Ương mà thấy thương cảm. Nhưng ta tin tưởng, một ngày nào đó nó sẽ tìm thấy chủ nhân mới. Hội đấu giá đến đây kết thúc, Vị Ương lần nữa hướng các vị quý khách cảm…"
"Đợi chút." Ngay lúc này, một thanh âm trong trẻo đột nhiên vang lên. Một người từ vị trí hàng đầu chậm rãi đứng lên.
"Vị Ương tiểu thư, ta có thể hỏi tên thần kiếm không?" Thanh âm trong trẻo chậm rãi nói.
Dạ Vị Ương lắc đầu.
"Xin lỗi quý khách này, ông nội ta từng nói, trừ phi thần kiếm lại hiện quang minh, nếu không, không thể nhắc tới tên nó." Cô nghe ra thanh âm này rất tuổi trẻ, nghĩ rằng đối phương chỉ là tò mò về thần kiếm mà thôi.
Phong Linh Nhi đã xoay người, chuẩn bị ôm thanh trọng kiếm thần bí xuống đài. Người tham gia đấu giá cũng lần lượt đứng lên, chuẩn bị rời đi.
Duy nhất không động, là các thành viên Liệp ma Đoàn số hai mươi mốt cấp hiệu. Bởi vì người đứng dậy hỏi chuyện, chính là đoàn trưởng của họ, Long Hạo Thần.
"Ta muốn thử một lần." Thanh âm trong trẻo của Long Hạo Thần lại lần nữa vang vọng trong đại sảnh đấu giá.
Toàn trường trầm mặc một giây, ngay sau đó thanh âm ầm ĩ vang lên, Long Hạo Thần trở thành đối tượng mọi người chăm chú nhìn.
Câu nói nhiều nhất chính là: không biết trời cao đất dày.
Dạ Vị Ương khuôn mặt lộ tia kinh ngạc, hơi sững sờ nhìn thanh niên đeo mặt nạ. Chẳng qua thói quen nghề nghiệp, cô rất nhanh che giấu cảm xúc của mình, miễn cưỡng lộ ra nụ cười.
"Nếu đã vậy, mời quý khách lên đây. Nhưng có thể trước chứng minh thuộc tính của ngài không?"
"Có thể." Long Hạo Thần bình thản nói. "Nhắm mắt."
Hai từ sau là hắn nói với đồng bạn của mình. Ngay sau đó, luồng sáng rực rỡ bỗng nở rộ sau lưng Long Hạo Thần. Trong chớp mắt đó, toàn bộ đại sảnh đấu giá đều bị chiếu rọi từng cái góc. Tiếng kinh hô suýt bật nóc đại sảnh đấu giá.
Quang mang trong chớp mắt đó thật là quá chói sáng. Nồng đậm hơi thở quang minh quét sạch tối tăm trong đại sảnh. Nhưng bởi vì quang mang quá mạnh, cho nên người ngồi phía sau trong chớp mắt ngắn ngủi bị mù.
May mắn quang mang chỉ vụt qua, hầu như không ai nhìn thấy quang mang vàng phát ra như thế nào.
Dạ Vị Ương và Phong Linh Nhi cũng không thấy rõ ràng. Khoảnh khắc quang mang nở rộ, bọn họ bản năng khép lại đôi mắt. Chỉ có thành viên Liệp ma Đoàn số hai mươi mốt cấp hiệu cảm nhận được Long Hạo Thần phóng ra linh cánh.
Cho dù dưới ánh mặt trời chiếu rọi, bốn cánh của Long Hạo Thần đều có thể tản ra ánh vàng chói mắt, chớ nói chi là nơi tối tăm. Đây cũng là vì sao Long Hạo Thần để các bạn nhắm mắt lại. Đồng thời quang mang phóng ra, khiến những người chất vấn đều ngậm miệng.
Dạ Vị Ương tràn ngập vui mừng, đáy mắt cực kỳ rung động.
Thuộc tính của cô cũng là quang minh. Chính bởi vì vậy, cô mới càng hiểu rõ quang minh. Ở vừa rồi, cô rõ ràng cảm thụ được sự cường liệt quang minh tỏa ra.
Mặc dù cô không biết Long Hạo Thần làm thế nào phóng ra quang mang vàng rực rỡ kia. Theo cô thấy thì ít nhất Kỵ Sĩ Thánh Điện cấp bảy mới làm được! Hơn nữa phải dẫn động Thể Quang Diệu mới khiến linh lực quang thuộc tính ngưng tụ cao độ như vậy.
Nhưng trong khoảnh khắc này, hắn có thể phóng ra Thể Quang Diệu. Hơn nữa nghe tiếng của hắn chẳng qua chỉ là thanh niên mà thôi, lấy tuổi như vậy, chẳng lẽ hắn có được thực lực cấp bảy? không thể nào, trừ phi hắn biến đổi thanh âm của mình, mà bản thân thì tuổi đã lớn rồi.
Lúc này Long Hạo Thần bước chầm chậm lên đài đấu giá, nhóm khách đấu giá nguyên bản chuẩn bị rời đi đều dừng bước. Lúc này họ còn trong quá trình hồi phục tinh thần khi Long Hạo Thần phóng ra bốn cánh quang mang.
Bước chầm chậm lên đài đấu giá, ánh mắt Long Hạo Thần tùy theo biến ngưng tụ, nhìn hộp gỗ khép kín, hỏi.
"Ta có thể bắt đầu được chưa?"
Dạ Vị Ương bản năng hỏi.
"Ta có thể hỏi tuổi ngài không?"
Long Hạo Thần không hề do dự kiên quyết từ chối nói.
"Không được."
Dạ Vị Ương ngẩn ra. Cô rất ít gặp phải người từ chối mình. Cô có thể trở thành chủ tịch người đấu giá của đại phòng đấu giá Thánh Minh không phải do may mắn. Bản thân cô là chức nghiệp giả có hai thuộc tính quang minh và tinh thần. Phương diện thiên phú, cô tự hỏi cho dù mình trở thành Liệp Ma giả đều không thành vấn đề. Đối với sức hút của mình thì cô càng tự tin hơn.
"Xin lỗi, ngài có thể bắt đầu." Dạ Vị Ương nhỏ giọng nói, cùng lúc lùi ra sau một bước.
Long Hạo Thần từ từ mở ra hộp gỗ, ánh mắt cũng tùy theo nhìn hướng thanh trọng kiếm, hai tay cùng lúc đút vào hộp.
Nhìn động tác của hắn, Dạ Vị Ương đứng một bên hiển nhiên thả lỏng vài phần. Long Hạo Thần làm động tác nhìn thì đơn giản, nhưng là loại tôn trọng, tôn trọng vũ khí. Chỉ có thần kiếm mới được đến sự tôn trọng.
Tay trái của hắn bốn ngón ở lưỡi kiếm, ngón cái thì chạm viên ngọc kia. Nếu là trọng kiếm bình thường, hắn làm động tác này sẽ là nắm bắt toàn bộ mũi nhọn, khiến không lộ ra sắc bén. Tay phải thì ở vị trí khắc phong chứ không phải chuôi kiếm.
Chi tiết này nhìn thì đơn giản, nhưng chuyên thuộc về kỵ sĩ. Bởi vì chỉ có kỵ sĩ chân chính mới biết tôn trọng thần kiếm. Bởi vậy, khi Dạ Vị Ương nhìn động tác của Long Hạo Thần, trong lòng cô có vài phần mong chờ.
Có lẽ, người thày thật có thể khiến thanh kiếm lại tỏa sáng? Nếu vậy thì…
Nghĩ tới đây, Dạ Vị Ương thầm nhớ lại lời ông nội từng nói.
Người đạt được thần kiếm chưa chắc là cường giả đỉnh cấp, càng có lẽ là người hữu duyên thuộc về thần kiếm. Chẳng lẽ, hắn chính là người hữu duyên đó? Không biết vì sao, tim Dạ Vị Ương đập nhanh, bởi vì cô có cảm giác khả năng đó rất lớn.
Phong Linh Nhi ôm hộp gỗ, khi Long Hạo Thần hai tay thò vào trong thì giơ cao hộp gỗ lên một chút. Cô cũng rất tò mò, nhìn thanh niên trước mặt, dù là thanh âm hay dáng người thì hình như tuổi không lớn lắm.
Nhưng trong mắt cô chỉ là tò mò mà thôi. So sánh với bề ngoài bình tĩnh, trang nhã, thuần khiết như đóa hoa trắng của cô, kỳ thật cô có nội tâm nóng bỏng. Long Hạo Thần thân cao một mét tám, thoạt nhìn hết sức bình thường, không gợi lên hứng thú của cô, cũng không phải loại hình cô thích.
Ngược lại Dạ Vị Ương nhìn qua quyến rũ động lòng người, có phong thái trưởng thành, bên trong lại là cô gái rất cổ hủ.
Đây chính là cái gọi là không thể trông mặt mà bắt hình dong.
Đối với sự quan sát của Dạ Vị Ương và Phong Linh Nhi, Long Hạo Thần giống như không cảm giác được. Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào thần kiếm.
Khoảnh khắc hộp gỗ mở ra, Long Hạo Thần cảm thụ được hơi thở nó tỏa ra, tinh thần hắn đã hoàn toàn bị thanh kiếm này hấp dẫn. Hắn cảm thụ mạnh hơn người khác nhiều, thậm chí cảm giác được rất nhiều biến hóa trong thần kiếm.
Thần kiếm này không chỉ đơn giản bị phong ấn, từ ý nghĩa nào đó, thì nó đã chết.
Một vũ khí sao chết được? Khi một thần binh chân chính mất đi linh hồn, nó sẽ chết.
Long Hạo Thần hoàn toàn có thể khẳng định, thần kiếm trước mặt từng có kiếm linh thuộc về nó.
Kiếm linh là một loại khí linh. Có được khí linh nghĩa là thế nào? Nghĩa là trang bị vũ khí này ít nhất cũng tới cấp sử thi.
Chính là nói, thanh thần kiếm trước mặt Long Hạo Thần, thật lâu trước đây từng là trang bị cấp sử thi!
Mà lúc này, nó đã mất đi linh hồn. Nhưng cũng chính vì vậy, Long Hạo Thần mới càng thêm tôn kính nó.
Hắn có thể phỏng đoán được, năm đó khi chủ nhân thần kiếm qua đời, đến thanh kiếm phong ấn, nó vứt bỏ thân thể mình, trên thế gian để lại khối thể xác này, mà kiếm linh thì đi theo chủ nhân mình rời khỏi.
Có thể khiến kiếm linh chết theo, có thể tưởng tượng ra năm đó chủ nhân của nó bộ dạng như thế nào. Một người như vậy, một kiếm linh như thế, sao không khiến người tôn trọng?
Tâm tình Long Hạo Thần tuyệt không bình tĩnh. Động tác của hắn rất chậm, sợ khinh nhờn thần kiếm. Hắn đi ra, không phải vì muốn được đến thần kiếm, mà hy vọng có thể trợ giúp nó giải trừ phong ấn. Tựa như Dạ Vị Ương đã nói, thần kiếm không nên phủ bụi, nó hẳn là lại tỏa quang mang!
Thanh trọng kiếm đen này ở trong hai tay Long Hạo Thần chậm rãi rời khỏi hộp gỗ. Ánh mắt Long Hạo Thần luôn nhìn chăm chú thân kiếm. Hắn không rót linh lực vào đó, chỉ là yên tĩnh nhìn. Ánh mắt hắn thật nhu hòa, cũng thực bi thương. Cho dù có mặt nạ ngăn cản, Dạ Vị Ương đứng bên cạnh cũng có thể cảm nhận được cảm xúc từ người Long Hạo Thần phát ra. Mặt nạ không thể che lấp đôi mắt vàng trong suốt của hắn.
Nhìn ánh mắt hắn, Dạ Vị Ương thậm chí có cảm giác cảm xúc của hắn đang hòa hợp với thê lương tản ra từ thần kiếm.
Dạ Vị Ương tim đập nhanh. Trước khi Long Hạo Thần xuất hiện, những người thấy thần kiếm gần như đều là vội vàng rót linh lực vào trong, muốn chinh phục nó, hoặc là cưỡng bức nó mở ra phong ấn. Nhưng bọn họ đều thất bại. mà lúc này, Long Hạo Thần không làm như vậy, hắn tựa như đang cùng thần kiếm giao lưu,
Phong Linh Nhi thu hộp gỗ đứng một bên, trong mắt tò mò biến càng thêm nồng đậm, liếc Dạ Vị Ương, chỉ thấy cô ngơ ngẩn nhìn người đàn ông trước mặt, mắt không chớp một cái.
Thời gian như ngừng lại. Đám khách đấu giá đã hồi phục thị giác cũng lần lượt ngồi trở lại, yên tĩnh nhìn Long Hạo Thần. Bọn họ đều rất tò mò, người này có thể giải trừ phong ấn thần kiếm hay không. Mới rồi quang thuộc tính phóng ra thật dọa sợ không ít người. Mà người càng hiểu quang thuộc tính, đối với bộc phát chớp mắt đó thì thêm kinh hãi.
"Nhã Đình!" Long Hạo Thần khẽ quát một tiếng.
Hình ảnh khiến mọi người rung động xuất hiện. Quang mang chợt lóe, một bóng dáng vàng xuất hiện trước mặt Long Hạo Thần. Mặc dù sau lưng Nhã Đình đã khép lại sáu cánh, nhưng cô đột nhiên xuất hiện, còn có toàn thân tản ra nồng đậm quang mang vàng và mỹ lệ, đều khiến mọi người chấn động. cho dù là Dạ Vị Ương và Phong Linh Nhi, đều biến sắc mặt bởi vì quang nguyên tố nhu hòa mà tinh thuần trên người cô.
Long Hạo Thần trân trọng đưa thanh kiếm tới trước mặt Nhã Đình.
Nhã Đình có thể cảm thụ được tâm ý của hắn, vội vàng nâng tay nhận lấy, tựa như làm tiếp động tác của Long Hạo Thần.
"Đây, đây là…" Dạ Vị Ương đột nhiên bịt miệng, lấy tâm trí kiên định như cô cũng kiềm không được chấn động tâm hồn.
Nhã Đình đối diện Long Hạo Thần, cũng chính là đối diện mọi người dưới đài. Bởi vậy có thể thấy lưng cô chỉ có hai người Dạ Vị Ương và Phong Linh Nhi. Bọn họ thấy rõ, sáu cánh khép sau lưng Nhã Đình, càng có thể trực tiếp cảm thụ được tinh thuần quang nguyên tố từ người cô.
Chẳng lẽ đây là Quang nguyên tố tinh linh? Dạ Vị Ương rung động không cách nào bình tĩnh lại. Tri thức của cô cực rộng lớn, cũng rất hiểu biết về Quang nguyên tố tinh linh. Nhưng trong nhận thức của cô, chưa bao giờ nghe nói qua Quang nguyên tố tinh linh có thể tiến hóa đến giống hệt người thật!
Nhã Đình nhận lấy trọng kiếm. Khoảnh khắc trọng kiếm rơi vào tay cô, không ngờ thân kiếm phát ra tiếng kêu *vù vù* nho nhỏ. Thanh âm không lớn, tựa như rồng ngâm, quanh quẩn trong đại sảnh đấu giá.
Nhã Đình cũng ngẩn ra. Bởi vì cô rõ ràng cảm giác được, khi nắm lấy trọng kiếm này, cô cảm nhận sự thân thiết. Trọng kiếm thậm chí có chút ỷ lại cô.
Long Hạo Thần lui lại một bước, tay phải nắm lại đặt ở lồng ngực, hướng trọng kiếm trong tay Nhã Đình hành lễ kỵ sĩ tiêu chuẩn nhất.
"Thần kiếm không nên phủ tro bụi, ta có thể cảm thụ được nỗi bi thương và thống khổ của ngươi. Nhưng quá khứ đã qua đi. Nếu chủ nhân ngươi còn sống, như vậy người ấy cũng sẽ không muốn thấy kiếm linh ngươi theo hắn mà đi, hào quang của ngươi tiếp tục bị che giấu."
"Ngày ngươi có được linh tính, ngươi nên ở trong tay kỵ sĩ, dùng sắc bén của ngươi vượt mọi chông gai, xóa sạch tà ác, vì chính nghĩa mà chiến, vì bảo vệ tất cả người cần bảo vệ mà chiến."
"Quang mang của ngươi rồi sẽ lại giáng xuống nhân gian, sắc bén của ngươi sẽ khiến kẻ địch sợ hãi. Trở về đi, thần kiếm đã mất, để quang mang của ngươi lần nữa chiếu rọi mặt đất, để lực lượng quang minh quét sạch tất cả âm u. Có lẽ ta không xứng làm chủ nhân của ngươi, nhưng ta nguyện ý thức tỉnh ngươi, để ngươi đi tìm chủ nhân thích hợp cho mình."
Lời Long Hạo Thần sục sôi, tràn ngập chiến ý và kiêu ngạo. Thanh âm trong trẻo của hắn mang theo bi tráng. Phần huyết tinh nhàn nhạt, kiêu ngạo nồng đậm kia, đều hiện ra trong mấy lời đơn giản này.
Nhã Đình quỳ một gối xuống, nâng trọng kiếm lên trước mặt Long Hạo Thần. Lần này Long Hạo Thần không dùng hai tay nhận, mà vươn ra tay phải, mạnh mẽ nắm lấy trọng kiếm.
Khí chất rất khó hình dung xuất hiện trên người Long Hạo Thần. Đột nhiên giơ trọng kiếm trong tay cao quá đầu. Ngay sau đó, quang mang trắng chói mắt từ tay hắn bắn ra, bỗng chốc rót vào trong trọng kiếm.
Hơi thở quang minh so với lúc trước hắn tản ra càng tinh thuần nồng đậm, bỗng chốc như suối phun bộc phát. Phong Linh Nhi và Dạ Vị Ương gần trong gang tấc có thể trông thấy, dưới mặt nạ, vị trí trán Long Hạo Thần, có quang mang vàng đậm lấp lánh, mơ hồ có nhìn rõ, dường như là chín đạo quang văn.
*Ong ong!*
Trọng kiếm đen dưới quang mang trắng chói mặt phát ra tiếng kêu kịch liệt. Nhã Đình ở trước mặt Long Hạo Thần đột nhiên động. Sáu cánh sau lưng bỗng chốc mở ra, đồng thời thân thể mau chóng thu nhỏ, giây lát đã biến thành chỉ cao hơn thước, bềnh bồng sau lưng Long Hạo Thần, trầm thấp chú ngữ khe khẽ ngâm xướng. Từng tầng sáng vàng rơi trên người Long Hạo Thần, khiến quang mang trắng chói mắt biến càng thêm mạnh mẽ.
"Nhân danh Quang Minh Nữ Thần, tiêu hủy đi, phong ấn." Thanh âm cao vút của Long Hạo Thần lại lần nữa vang lên.
Bỗng nhiên, trong tiếng gầm rú kịch liệt, nóc đại sảnh đấu giá bị đánh vỡ. Một đạo quang trụ vàng rực rỡ từ trên trời giáng xuống. Quang trụ này nhìn nhu hòa như vậy, ngay cả Long Hạo Thần phóng ra luồng sáng trắng cũng bởi vì nó xuất hiện mà không chói mắt nữa. Trong phạm vi chiếu sáng, thậm chí có một thiên sứ lớn cỡ Nhã Đình, nhưng rất hư ảo, xoay tròn quanh quang trụ.
Nhưng, quang mang nhu hòa này, mỗi người đều cảm thụ đến uy nghiêm không thể xâm phạm.
Quang Minh Nữ Thần, hắn nói là Quang Minh Nữ Thần? Thần lực?
Tiếng giòn vang nứt vỡ, một vết rạn xuất hiện ở chuôi kiếm Long Hạo Thần nắm lấy, vết nứt mau chóng lan tràn, trực chỉ hướng bảo thạch tròn ở mũi kiếm.
*Bóc*
Tất cả màu đen, trong chớp mắt biến thành tro tàn. Chỗ mũi kiếm, quả nhiên viên ngọc nở rộ ra vạn ánh hào quang, tham lam, thậm chí là điên cuồng hấp thu tất cả quang nguyên tố trong không khí.
Đúng vậy, nó thức tỉnh rồi. Sau trăm năm phong ấn, nó rốt cuộc từ ngủ say thức tỉnh. Quang trụ từ trên trời giáng xuống dần thu lại, nhưng giây phút này quang mang biến ngày càng mạnh.
Thân kiếm vốn đen đã biến thành trong suốt ánh vàng. Từng đạo ám vân văn lúc này tựa như là áng mây chân chính, mà thanh kiếm thì tựa như con rồng bay qua đám mây.
Viên ngọc ở mũi kiếm tựa như có sức sống, trên đỉnh đầu Long Hạo Thần nhìn xuống chúng sinh. Như cũ không có lưỡi kiếm, không có mũi nhọn. Nhưng thanh thần kiếm tự tỏa ra kiếm khí dài sáu mét. Kiếm khí lập lòe, nó không có lưỡi kiếm lại giống như sắc bén vô cùng.
Quang mang từ từ thu lại, ít nhất thì quang mang Long Hạo Thần tự phóng ra đã thu lại.
Hắn có chút không nỡ buông tay nhìn thần kiếm hiện nguyên trạng, lòng tràn đầy yêu thích. Hắn có thể rõ ràng cảm thụ được, mặc kệ mình phóng linh lực quang thuộc tính mạnh cỡ nào, thanh trọng kiếm này đều có thể nhẹ nhàng thừa nhận. Đặc biệt là viên ngọc ở mũi kiếm, quang mang lấp lánh, ngay cả lúc trước hắn dùng thần lực của Quang Minh Nữ Thần đều yếu rất nhiều.
Truyền kỳ, cho dù đã mất đi kiếm linh, thần kiếm này như cũ ở cấp truyền kỳ. Có thể tưởng tượng ra, năm đó nó ở hình thái cường nhất thì mạnh cỡ nào.
"Vị Ương tiểu thư, hiện tại có thể cho ta biết tên kiếm rồi chứ?"
Dạ Vị Ương ngây ngẩn nhìn thần kiếm phát ra vầng sáng, Long Hạo Thần ra tiếng mà cô vẫn không hay biết, mãi đến khi Phong Linh Nhi nhắc nhở mới tỉnh lại.
"Đương nhiên có thể. Tên của nó gọi là: Quang Minh Nữ Thần Vịnh Thán. Ông tổ của ta, chính là điện chủ Chiến Sĩ Thánh Điện hai trăm năm trước, có danh xưng Quang Minh Kiếm Thần Dạ Vô Thương."
Khi cô nói ra sáu chữ Quang Minh Nữ Thần Vịnh Thán, Dạ Vị Ương biết, bí mật lớn nhất đã không thể che giấu nữa. Bởi vì tiếng tăm của thần kiếm này thật sự quá lớn.
Quang Minh Nữ Thần Vịnh Thán, có tiếng là thần khí không phải thần khí. Hai trăm năm trước, Kỵ Sĩ Thánh Điện có hai Thần Ấn kỵ sĩ được Thần Ấn vương tọa thừa nhận. Nhưng một trong Lục Đại Thánh Điện, cường giả cận chiến số một lại không phải là hai vị này. Bởi vì, Chiến Sĩ Thánh Điện còn có một người thực lực mạnh hơn họ. Người đó chính là Quang Minh Thần Kiếm, Dạ Vô Thương.
Dạ Vô Thương từ nhỏ đam mê dùng kiếm, bắt đầu từ ba tuổi, mỗi đêm ôm kiếm mà ngủ. Sáu tuổi bắt đầu học kiếm, năm chín tuổi, ông có kiếm linh, linh lực tăng trưởng bộc phát, không ngờ trực tiếp đạt được thực lực Chiến Sư cấp ba. Mười một tuổi, Đại Chiến Sư. Đợi đến năm ông mười sáu tuổi, đã đột phá cấp sáu, trở thành Chiến Tông. Kỷ lục này đến nay trong Chiến Sĩ Thánh Điện không người phá vỡ.
Dạ Vô Thương hai mươi chín tuổi, lấy tư cách không đủ ba mươi đột phá đỉnh cấp, tiến vào cấp chín, trở thành Chiến Thần trẻ nhất lịch sử Chiến Sĩ Thánh Điện.
Năm Dạ Vô Thương bốn mươi bảy tuổi, Ma Thần Hoàng đích thân dẫn đại quân ma tộc tấn công Chiến Sĩ Thánh Điện ở đông nam biên cảnh. Quang Minh Kiếm Thần Dạ Vô Thương tọa trấn đông nam quan tự mình ra tay, cùng ma tộc đại chiến một ngày một đêm, dựa vào lực lượng bản thân, trên chiến trường đông nam liên tục chém chết bảy đại ma thần của ma tộc.
Cho dù là cao ngạo như Ma Thần Hoàng cũng biến sắc, xưng Dạ Vô Thương là ngàn năm qua, cường giả số một liên minh thánh điện.
Cuối cùng, Ma Thần Hoàng chủ động rút lui, cho Dạ Vô Thương thời gian nghỉ ngơi ba ngày. Ba ngày sau, trước đông nam biên quan, Quang Minh Kiếm Thần Dạ Vô Thương đại chiến Ma Thần Hoàng. Một trận chiến này, kéo dài một ngày một đêm. Cuối cùng, Dạ Vô Thương chết dưới thiết quyền của Ma Thần Hoàng.
Nhưng ông ra một kích cuối cùng cũng thương tổn đến Ma Thần Hoàng.
Trận chiến đó, kinh thiên động địa. Cuối cùng, Ma Thần Hoàng thắng lợi cúi đầu chào hướng Dạ Vô Thương tuy chết trận mà sừng sững không ngã, dẫn theo đại quân ma tộc lùi ra sau. Từ đây về sau, trăm năm Ma Thần Hoàng chưa từng xuất hiện chiến tranh với liên minh thánh điện.
Một đại kiếm thần, trở thành truyền kỳ sử thi.
Một chiến cuối cùng, Dạ Vô Thương vốn không cần khiêu chiến cùng Ma Thần Hoàng. Bởi vì viện quân của liên minh thánh điện đã tới, cường giả Lục Đại Thánh Điện tụ tập. Cho dù ma tộc toàn lực công thành cũng chưa chắc đánh rơi biên quan đông nam.
Nhưng Dạ Vô Thương khăng khăng xuất trận, một người đi khiêu chiến Ma Thần Hoàng. Lời của ông là: Nhân loại muốn chiến thắng ma tộc, trước hết phải chiến thắng chính mình. Ta nguyện nhìn thẳng Ma Thần Hoàng, vì nhân loại tôn nghiêm mà chiến.
Dạ Vô Thương mang đến huy hoàng cho Chiến Sĩ Thánh Điện, tựa như con trai Luân Hồi đem đến cho Thích Khách Thánh Điện. Cho đến ngày nay, đại sảnh tổng điện Chiến Sĩ Thánh Điện, còn đứng một bức tượng Quang Minh Kiếm Thần cao tới mười mét. Đỉnh đầu pho tượng treo một tấm biển, viết bốn chữ lớn: Ngàn năm nhất kiếm.
Thanh thần kiếm Quang Minh Nữ Thần Vịnh Thán này, chính là Dạ Vô Thương tự tay chế tạo ra.
Dạ Vô Thương dùng kiếm, chỉ duy nhất một.
Từ ba tuổi, ông ôm thanh kiếm đi vào giấc ngủ cho đến mười sáu tuổi đột phá cấp sáu dùng thanh kiếm kia, tổng cộng năm thanh. Ông đem năm thanh kiếm bỏ vào một lò, không ngừng lấy thể xác và tinh thần rèn luyện, tinh thần dung nhập. Khiến uống máu ma tộc, thu tinh hoa thiên địa nhật nguyệt. Hóa thành sắc bén sắt thép, qua ba mươi năm, thành thanh kiếm này.
Ngày kiếm thành, thần tích của Quang Minh Nữ Thần giáng xuống, nảy ra viên ngọc trên mũi kiếm. Cuối cùng, đặt tên là: Quang Minh Nữ Thần Vịnh Thán.
Quang Minh Kiếm Thần Dạ Vô Thương chính là dựa vào kiếm này, liên tục chém chết bảy đại ma thần, cứng rắn chống Ma Thần Hoàng.
Đáng tiếc, thần kiếm luyện thành mới một năm, đã theo Dạ Vô Thương cùng chết. Năm đó, biên quan đông nam toàn thành gào khóc. Minh chủ liên minh thánh điện than tiếc khóc thương, tự thân ở Chiến Sĩ Thánh Điện ghi chữ: Ngàn năm nhất kiếm.
Bởi vậy, khi Long Hạo Thần nghe tới sáu chữ Quang Minh Nữ Thần Vịnh Thán, nội tâm hắn chấn động ra sao thì có thể nghĩ. Hắn tuyệt không ngờ tới, trong tay mình nắm, lại là thần kiếm tràn ngập truyền kỳ. Dù thần kiếm chỉ còn lại cái xác, nhưng ý nghĩa vẫn như cũ quan trọng.
Giơ ngang thanh kiếm, Long Hạo Thần dùng ngón tay nhè nhẹ sờ vân văn thanh kiếm, tâm tình tùy theo dao động, dường như đi đến chiến trường năm đó, theo Quang Minh Thần Kiếm Dạ Vô Thương cùng chiến.
Dưới bàn tay vuốt ve của hắn, không ngờ Quang Minh Nữ Thần Vịnh Thán phát ra tiếng *vù vù* vui vẻ, dường như vì được trọng sinh mà hưng phấn.
Hai tay nâng kiếm, Long Hạo Thần đưa nó tới trước mặt Dạ Vị Ương.
"Vị Ương tiểu thư, xin giữ lấy thần kiếm."
Dạ Vị Ương không nhận lấy, mà là ánh mắt sáng rực nhìn Long Hạo Thần.
"Ngài không đủ kim tệ có thể thiếu lại. Ta nói rồi nhất định làm được. Ngài để thần kiếm lần nữa tỏa sáng, ngài chính là chủ nhân mới của nó."
Long Hạo Thần lắc đầu.
"Không. Dùng kim tiền tính toán thần kiếm này chính là khinh nhờn nó. Ta chỉ hy vọng nó có thể lần nữa tỏa sáng mà thôi. Thần kiếm có ý nghĩa quan trọng, đã không thể dùng hai chữ trân quý để hình dung. Nó nên thuộc về cô, hoặc là Chiến Sĩ Thánh Điện."
Dạ Vị Ương thở dài một tiếng.
"Ngài cho rằng, còn ai có thể lấy được thần kiếm sao? Khi ngài giải phong ấn, ngài đã trở thành chủ nhân mới của nó. Thần kiếm có linh, dù không còn kiếm hồn, nhưng không phải loại phàm nhân như ta có thể sử dụng. Ngài xem."
Nói xong cô nâng lên ngón tay thon dài, khẽ chạm vào thân kiếm. Khoảnh khắc ngón tay cô chạm vào kiếm, một tiếng *vù vù* mạnh mẽ vang lên. Không chỉ tay Dạ Vị Ương bị bắn ra, cả người bị năng lượng quang thuộc tính nồng đậm đẩy ra.
Long Hạo Thần ngây ngốc.
"Thần kiếm có linh, quả thật là thần kiếm có linh!"
Tay nắm lấy thanh kiếm siết chặt. Sao hắn không thích thần kiếm này được? Càng làm hắn tinh thần và thể xác chấn động là, thanh thần kiềm kèm theo tinh thần Quang Minh Kiếm Thần.
Dạ Vị Ương lưu luyến nhìn hướng Quang Minh Nữ Thần Vịnh Thán, nhỏ giọng nói.
"Có thể cho ta biết tên ngài không?"
Long Hạo Thần gật đầu.
"Ta tên Long Hạo Thần. Đoàn trưởng Liệp Ma Đoàn số hai mươi mốt cấp hiệu."
Thanh âm của hắn dùng linh lực áp chế, chỉ một mình Dạ Vị Ương nghe được.
Dạ Vị Ương chỉ hướng sau lưng.
"Mau đi đi. Nếu sau này có cơ hội, ta nhất định sẽ tìm ngài."
Đúng vậy, Long Hạo Thần không đi không được. Quang Minh Nữ Thần Vịnh Thán xuất thế, khiến cảm xúc khách đấu giá tham dự trận đấu giá này đều biến điên cuồng. Sau giây phút ngơ ngẩn, cục diện toàn bộ phòng đấu giá biến có chút hỗn loạn.
Từng gian cửa khách quý mở ra, đều có người bước ra, ánh mắt tha thiết nhìn thần kiếm trong tay Long Hạo Thần. Thậm chí có người trực tiếp đưa ra cái giá con số thiên văn.
Chính là khi Long Hạo Thần muốn thu hồi Quang Minh Nữ Thần Vịnh Thán, để rời khỏi đây. Tâm niệm vừa động, tay đã lấp lánh quang mang vàng, thần kiếm hóa thành luồng sáng vàng hòa tan vào tay phải của hắn. Sau đó thân hình Long Hạo Thần chợt lóe, đã từ cửa sau rời khỏi đại sảnh đấu giá.
Đám khách đấu giá không thuận theo, đặc biệt những người trong gian khách quý. Trong đó một cường giả bước ra một bước đài đấu giá, khí thế mạnh mẽ khiến cả đài đấu giá phát ra tiếng két két khiến người nhức răng.
Chẳng qua còn không đợi gã mở miệng, bỗng nhiên, một uy nhiếp khủng bố vô cùng tận từ bốn phương tám hướng dâng tràn. Cường giả bước lên đài đấu giá thì tu vi đã là cấp tám, nhưng đối diện uy nhiếp này, sắc mặt gã kịch biến, nhảy ra phía sau phóng xuống đài.
Thanh âm trầm thấp vang vọng toàn trường.
"Có ai muốn khiêu chiến uy nghiêm của liên minh sao? Nơi này là chỗ công bình đấu giá, không phải cướp đoạt. Hôm nay đã kết thúc đấu giá, các người có thể rời đi. Còn có rục rịch thì hãy coi chừng!"