Thân Ái Là Cố Chấp Cuồng

Chương 43: Chương 42






.Editor: team nhà Chanh
.Beta: Chanh
.Được đăng tại: wattpad Tiệm nhà Chanh
P/s: Dạo này bận thi kết thúc môn của năm nhất đại học, chuẩn bị sang năm 2 rồi nên Chanh rất bận.

Định là đến hết tuần sau mới đăng chương mới nhưng đã gáng chút ít thời gian rảnh ra ngồi beta lại chương này rồi đăng luôn.

Có gì sai sót và phải chờ đợi lâu mong mọi người thông cảm cho Chanh.
Mọi người đọc truyện hãy để lại 1 vote để ủng hộ cho truyện và cho Chanh nha.

Yêu mọi người rất nhiều ^^~~~
.....................................................!
Khi lại tỉnh dậy, ấn tượng của Tang Noãn đối với việc vừa xảy ra đêm qua rất mơ hồ.

Con người thường như vậy.

Nếu đang nói mớ mà bị đánh thức, cô có thể nhớ rõ ràng bản thân đã nói những gì nhưng sau khi ngủ say dậy thì cô lại quên sạch sẽ những lời nói mớ đó.

Bây giờ cô đang trong tình trạng này.

Vốn dĩ Tang Noãn nghĩ rằng nếu bị bệnh thì chỉ cần ngủ một giấc thật ngon đến khi tỉnh dậy sẽ đỡ hơn nhiều.

Nhưng mà sau khi dậy, lại càng có cảm giác mê man nhiều hơn.

Trong phòng vẫn âm u, không có một chút tia sáng nào.


Cô nhìn căn phòng tối đen một lúc, mới nhận ra rằng thì ra là do vẫn chưa mở rèm cửa.

Tầng tầng lớp lớp những tia sáng bị ngăn cản ở bên ngoài rèm cửa.

Tang Noãn quấn lấy chăn, xoay người trở mình về phía Giải Yến, bên kia trống không, không có người.

Cô che đầu lại, một lần nữa lại ngủ thiếp đi.

Lúc tỉnh lại một lần nữa thì đã có người ngồi bên cạnh giường cô, xung quanh tối đen, nhưng cô vẫn miễn cưỡng nhận ra được dáng vẻ của Giải Yến.

Cô mở mắt ra, xong lại nhắm mắt lại.

Cơn đau đầu vẫn không thuyên giảm nhưng so với lần đầu tiên tỉnh dậy thì đã đỡ hơn nhiều.

Cô hỏi Giải Yến tại sao lại không kéo rèm cửa ra.

"Sợ làm em thấy không thoải mái." Giải Yến nghiêng người, môi chạm vào trán của cô.

Thật ra Tang Noãn cũng không kén chọn chỗ ngủ, có ánh sáng hay không cô đều có thể ngủ yên giấc được.

"Anh kéo rèm cửa ra đi" Cô gối đầu lên tay Giải Yến, "Bây giờ em không muốn ngủ nữa."
Giải Yến nói được một tiếng, lúc anh đứng lên, Tang Noãn vẫn còn gối đầu lên cánh tay kia của anh.

Anh cười nói: "Em không muốn kéo rèm nữa hả?"
Tang Noãn gật gật đầu, một lát sau lại cười rồi lắc đầu, ngẩng đầu khỏi tay của anh.

Giải Yến kéo rèm cửa ra, ngoài trời không nắng lắm, ánh sáng cũng không quá mạnh.

Chỉ là đang ở quen trong bóng tối, bất ngờ tiếp xúc với ánh sáng bên ngoài nên Tang Noãn không thích ứng được phải nhắm mắt lại, một lát sau mới mở mắt bình thường lại được.

Giải Yến lấy ra một cái nhiệt kế, đến đo nhiệt độ cơ thể cho cô.

"Em còn khó chịu không?" Anh hỏi.

"Còn một chút.

Chắc là phải nhờ bác sĩ kiểm tra thử xem sao."
Tang Noãn muốn lấy nhiệt kế nhưng Giải Yến không đưa cho cô.

"Người bệnh nên ngoan một chút." Anh ngồi xuống, kẹp nhiệt kế vào dưới tay cô.

"Bác sĩ sắp đến rồi, em đợi một chút."
Tang Noãn mê man chớp chớp mắt.

Sau đó cô mới biết, đây là bác sĩ riêng của gia đình Giải Yến, là một người đàn ông lớn tuổi mặt mày hiền hậu.

Ông kiểm tra rất cẩn thận.

Lúc kiểm tra xong, ông đứng dậy nói với bọn họ: "Có hơi sốt nhẹ, ngoài ra thì không có bệnh gì lớn.

Có thể là do sức đề kháng quá kém nên mới bệnh hoài không khỏi."
Ông nhã nhặn cười với Tang Noãn: "Nghỉ ngơi vài ngày là khỏe rồi."
Tang Noãn cũng cười đáp lại: "Cháu còn định truyền nước biển, làm vậy có phải sẽ khỏi nhanh hơn không ạ?"

Bác sĩ cau mày lại, ở giữa hai lông mày của ông cụ hiện ra một nếp nhăn thật sâu.

"Tôi không đề nghị truyền thêm nước biển đâu.

Người trong nước cứ có suy nghĩ, khi cảm sốt chỉ cần truyền nước biển thì có thể khỏi bệnh nhưng thật ra truyền nước biển cũng có thể tổn hại đến cơ thể."
Người lớn tuổi đều thích nói nhiều, sau khi bác sĩ nói liên miên một hồi lâu, cho đến khi thời gian đã trôi qua khá lâu, Giải Yến mới tiễn ông ấy ra về.

Lúc quay lại, Tang Noãn ngồi trên giường, lại bắt đầu cảm thấy hơi buồn ngủ.

Có khả năng là do người bệnh đều thích ngủ.

"Uống thuốc rồi hãy ngủ tiếp có được không?" Giải Yến nhỏ giọng mà dỗ dành cô, Tang Noãn nắm chặt chăn, nhẹ nhàng gật đầu.

Anh đi lấy thuốc và nước nóng đến, nước đựng trong ly thủy tinh trong suốt vẫn còn đang bốc hơi nóng lên.

Cái ly không có tay cầm thì đáng lẽ khi tiếp xúc trực tiếp như thế sẽ cảm thấy rất nóng.

Nhưng Giải Yến lại không thể hiện chút biểu cảm gì khi bị nóng cho nên Tang Noãn nghi ngờ rằng ly nước nóng này thật ra cũng không nóng cho lắm.

"Tay nghề chữa bệnh của bác sĩ Dương rất tốt, nhưng có thể vì trước kia từng làm giáo viên đại học nên hơi thích nói nhiều."
Giải Yến đặt nước nóng và viên thuốc lên đầu giường, hỏi Tang Noãn có phải thấy điều này hơi phiền không.

Tang Noãn lắc đầu: "Không có, ngược lại em còn cảm thấy rất thân thiết.

Bác sĩ Dương cũng giống như thầy chủ nhiệm hồi cấp 3 của em vậy."
Mặc dù giáo viên chủ nhiệm hồi cấp 3 của Tang Noãn là một giáo viên trẻ vừa mới tốt nghiệp đại học nhưng trong lòng lại luôn lo lắng mọi chuyện, bất cứ chuyện gì của học sinh đều để tâm đến.

Vậy nên khi biết lúc trước bác sĩ Dương cũng từng là giáo viên đại học, Tang Noãn đã tò mò hỏi Giải Yến: "Vậy tại sao bác sĩ Dương lại làm bác sĩ riêng cho gia đình anh vậy?"
Giải Yến đang đưa mắt nhìn xuống, chăm chú xem nhiệt độ trên thanh nhiệt kế, vẫn chưa hồi phục lại nhiệt độ bình thường.

Nghe vậy anh chỉ nâng mí mắt lên, bình thản trả lời: "Bởi vì ông ấy có một người con đam mê cờ bạc."
Tang Noãn hiểu rõ, đối với chuyện đánh bạc mà nói thì tiền lương của giáo viên đại học có thể xem là rất ít.

Bởi vậy có thể thấy được, làm bác sĩ riêng cho gia đình thì tiền lương sẽ nhiều hơn rất nhiều.

Có thể cả đời này của cô cũng không thể mời nổi một người như bác sĩ Dương về làm bác sĩ riêng cho gia đình được.

Giải Yến không muốn tốn nhiều thời gian để nói về vấn đề này, anh đỡ Tang Noãn dậy và giúp cô uống thuốc.

Tang Noãn không khỏi bật cười, tuy sắc mặt không được tốt cho lắm nhưng đôi mắt của cô vẫn luôn sáng ngời và linh hoạt, cứ như có những ngôi sao được hái từ bầu trời xuống rồi được cất giấu vào trong ánh mắt cô.

"Em chỉ là bị cảm nhẹ, tay chân vẫn còn lành lặn, anh làm như vậy khiến em thấy mình như người tàn tật vậy."
Anh đưa viên thuốc cho Tang Noãn nuốt xuống, sau đó đem ly nước đã hơi nguội đưa tới bên môi của Tang Noãn.

Trong suốt quá trình này, điều duy nhất cô cần tự làm chính là mở miệng.

"Em có một loại ảo giác." Tang Noãn nằm lại xuống giường rồi chầm chậm nói một câu: "Em giống như một người đang bị anh nuôi nhốt."
Lòng bàn tay của Giải Yến vuốt nhẹ lên khóe môi cô, anh cúi đầu xuống, chóp mũi cọ vào cô: "Nếu có thể, anh thật sự muốn nhốt em lại."
Đã rất nhiều lần chỉ cần nghĩ đến cái tên được xăm trên ngực thì tâm anh lại quặn đau, anh muốn dựng lên một cái lồng thật đẹp để giam chú chim hoàng yến của anh lại.

Xây dựng lên một thế giới chỉ có hai người bọn họ.

Tang Noãn sẽ là vị thần duy nhất mà anh phụng dưỡng và bản thân anh sẽ là tín đồ duy nhất của cô.


Thế nhưng vị thần của anh lại cười, nói: "Suy nghĩ của anh có hơi nguy hiểm đó."
Tín đồ cố chấp nghĩ rồi một ngày nào đó, chắc chắn nguyện vọng của anh sẽ thực hiện được.

Giải Yến chỉnh chăn lại giúp cô, thấp giọng chúc cô mơ đẹp.

Một lần nữa rèm cửa bị kéo lại, căn phòng lại rơi vào bóng tối.

Không biết là do mấy ngày nay được nghỉ ngơi tốt hay là nhờ thuốc của bác sĩ Dương mà Tang Noãn hồi phục rất tốt, cổ họng cũng không còn khàn nữa, các triệu chứng như choáng váng và nhức mỏi toàn thân cũng không xuất hiện nữa.

Chắc là đã khỏi hoàn toàn rồi.

Lúc Thư Thư đến thăm cô, biết cô mấy ngày nay đều ở nhà Giải Yến, thật sự đã bị dọa sợ đến lắp ba lắp bắp.

Cô bé bóc cho Tang Noãn một quả cam, kỹ thuật bóc của Thư Thư rất tốt, các múi cam được chia ra giống như đóa hoa vừa nở.

Cô bé đặt cam vào trong dĩa sau đó hạ thấp giọng nói với Tang Noãn: "Em nhớ có một cửa hàng Seven Eleven cách nhà bọn chị không xa, nếu không có cái kia thì nhớ đến đó mua."
Tang Noãn nghe hiểu ý của Thư Thư, suýt chút nữa đã bị cam làm sặc.

"Noãn Noãn, chị đừng có ngại." Thư Thư bày ra vẻ mặt nghiêm trọng nói: "Đây là việc lớn liên quan đến sinh mạng của con người."
Tang Noãn nuốt miếng cam trong miệng xuống.

Cách diễn đạt của Thư Thư rất đúng, chuyện này thật sự liên quan đến mạng người.

Cô bé ngồi lại không bao lâu thì rời đi.

Tang Noãn muốn giữ Thư Thư lại nhưng lại bị Thư Thư từ chối.

Trong tiềm thức của cô bé thì dù sao đây cũng là nhà của Giải Yến, cô bé cảm thấy không khí khắp nơi trong căn nhà này đều tràn đầy sự không hoan nghênh đối cô bé.

Cũng phải thôi, không gian riêng tư của hai người sao có thể để người thứ ba xen vào chứ.

Sau khi sắp xếp xong công việc, Thư Thư gửi hết qua Wechat cho Tang Noãn.

Lịch công việc cũng không nhiều, thậm chí cũng có thể nói là khá thoải mái.

Tang Noãn thở phào nhẹ nhõm, hai năm qua cô đã quay rất nhiều bộ phim, cũng đã đến lúc cô nên được làm việc nhẹ lại.

Ngày thứ ba sau khi bệnh của Tang Noãn khỏi hoàn toàn chính là ngày kỷ niệm 13 năm thành lập công ty.

Chị Du đặc biệt dặn dò Tang Noãn, cho dù có không thích những loại hoạt động như vầy nhưng cũng cần phải có mặt ở đó.

HẾT CHƯƠNG 42..