Thân Ái Là Cố Chấp Cuồng

Chương 4




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



.Editor: H
.Beta: Chanh
.Được đăng tại: Tiệm tạp hóa nhà Chanh aka Tiệm Nhà Chanh
P/s: Nếu yêu thích truyện hãy để lại 1 vote ủng hộ tinh thần cho bọn mình nha.

_____________^___________
Lông mi Tang Noãn vẫn còn vươn giọt nước, lúc chớp mắt thì rơi xuống, tựa như cô đang rơi lệ.

Tang Noãn cười một cách miễn cưỡng, nói là mình ổn.

Từ lúc ngoi lên từ trong nước cho tới giờ, dường như xương cốt cô run lên từng giây từng phút, cho dù được khoác chiếc áo bông dày thì cũng chỉ cảm nhận được một ít ấm áp không đồng đều.

Cô bất giác hắt xì một cái.

Lúc kéo khóa áo lên, Tang Noãn mới nhớ rằng mình nên cảm ơn người trước mắt.

Vì thế, cô nói lời cảm ơn với Giải Yến.

Giải Yến cười rộ lên, anh có hai hàng lông mày cực kì rõ nét, đôi lông mày này đã biến khuôn mặt lạnh lùng của anh trở nên ấm áp khi anh cười.

"Đây là quần áo của đoàn phim, tôi chỉ mượn hoa hiến phật thôi."
Khoác áo cho người lạ mặt vốn là một hành động rất đột ngột, nhưng kì lạ thay, anh lại làm rất tự nhiên, không hề làm người khác thấy phản cảm chút nào.

Thư Thư cầm quần áo, có vẻ không biết đưa cho ai, nhưng cô bé cũng nhanh chóng phản ứng, cầm ly nước ấm trên bàn nhỏ đưa cho Tang Noãn.

Tang Noãn hớp miếng nước ấm, nhìn Lâm đ*o đang nói chuyện với Giải Yến, Lâm đ*o vốn luôn nghiêm túc nay lại lộ vẻ ôn hòa hiếm thấy.

Thư Thư nói với cô: "Giải Yến là người thủ vai Tần Phù Phong đó chị, đoàn phim giấu kỹ thật."
Tần Phù Phong mà Thư Thư nhắc đến chính là nam hai có nhiều gút mắt tình cảm với Mai Như trong《 Rời thành 》.


Đây là một nhân vật cực kì phức tạp.

Tang Noãn nhớ lại miêu tả về Tần Phù Phong trong kịch bản, lòng muông dạ thú, tự ti lại kiêu ngạo.

Cô lại đưa mắt nhìn Giải Yến đang cười đùa với Lâm đ*o, mi mắt hơi rũ xuống của anh khẽ cong lên, lộ ra vẻ dịu dàng, không hề phù hợp Tần Phù Phong chút nào.

"Nhưng mà, nếu truyền ra tin Giải Yến sẽ diễn trong《 Rời thành 》thì chắc chưa tới hai ngày là fan vây kín chỗ này mất."
Hình như hôm nay Giải Yến tới là để gặp riêng Lâm đ*o, sau khi quay xong cảnh tiếp theo, Tang Noãn không thấy mặt anh đâu cả.

Hôm nay Lâm đ*o rất có vui vẻ, ông nói với Tang Noãn rất nhiều điều về Giải Yến.

"Cậu ấy là một đứa nhỏ rất có tài năng diễn xuất, tôi đã xem hết những bộ phim điện ảnh mà cậu ấy diễn, mỗi một nhân vật đều được cậu ấy thổi hồn vào bằng kỹ năng diễn xuất của bản thân."
Tang Noãn chú ý đến từng từ, từng câu mà Lâm đ*o nói.

Không biết Giải Yến ưu tú đến mức nào mới khiến cho vị đạo diễn luôn bắt bẻ phải xem từng bộ phim anh đóng.

Có lẽ vì thông cảm cho Tang Noãn phải ngụp lặn dưới nước nhiều lần nên hôm nay cô được "thả" về sớm, mới qua thời gian ăn cơm không bao lâu, Lâm đ*o đã thông báo kết thúc.

Tang Noãn quay về khách sạn, việc đầu tiên là phi ngay vào phòng tắm tắm rửa.

Tắm nước ấm một hồi lâu, cô mới cảm thấy hơi lạnh trong người dần tan đi.

Thuốc mà Thư Thư chuẩn bị cho cô được xếp trong vali, Tang Noãn tìm trong chốc lát thì thấy được gói thuốc cảm.

Cô vừa pha gói thuốc vào ly nước thì nghe tiếng gõ cửa.

Tang Noãn thuận tay cầm ly nước ra mở cửa, Thư Thư xách theo một cái túi to chà bá đi vào phòng.

Tang Noãn dùng ánh mắt hỏi Thư Thư đó là cái gì.

"Đây là đồ Giải Yến mua mời mọi người trong đoàn phim ăn."
Tang Noãn chú ý tới logo trên túi, đó là logo của của một quán ăn nổi tiếng của thành phố.

Thư Thư mở túi gói ra, lấy ra một cái ly bên trong.

"Đây là..." Thư Thư ngửi mùi, "Hình như là trà gừng."
Cô bé nói: "Giải Yến đúng là chu đáo như lời đồn."
Tang Noãn liền bưng ly trà gừng lên, ngồi trên giường hỏi Thư Thư: "Vậy em nghe nói Giải Yến là người như thế nào?"
Thư Thư từ trước tới nay luôn thích thám thính mấy tin đồn trong giới giải trí, cô bé ngồi trên giường với Tang Noãn, khoanh chân lại nói: "Em nghe đồn, tuy Giải Yến thành danh từ thời niên thiếu nhưng vẫn giữ được sự lễ phép, tính cách thì dịu dàng, là một nghệ sĩ dễ ở chung, còn rất biết chăm sóc người khác."
"Các nghệ sĩ khác không ít thì nhiều đều sẽ có khuyết điểm, nhưng mà với Giải Yến, chưa có ai từng hợp tác chung với anh ấy mà nói rằng anh ấy không tốt cả."
Thư Thư chỉ vào ly trà gừng trong tay Tang Noãn: "Chắc chắn hôm nay anh ấy thấy chị phải ngụp lặn trong nước nhiều lần nên mới gọi riêng cho chị."
Tang Noãn nhấp một ngụm, ly nước gừng rất ấm áp.

Cô nhẹ nhàng dựa vào vách giường, đột nhiên nói ra một câu: "Trên thế gian này có người hoàn mỹ đến vậy sao, nghe em kể, chị cho rằng đó là một cái —— hình tượng."
"Nếu Giải Yến có thể xây dựng bản thân bằng hình tượng như vậy, cũng coi như là đăng phong tạo cực." Thư Thư hạ giọng, nói chuyện phiếm bên tai Tang Noãn: "Em còn nghe nói, lai lịch của Giải Yến không nhỏ, hình như Ánh Sao là một trong những sản nghiệp* nhà anh ấy."
* Đăng Phong Tạo Cực: lên được tới đỉnh cao nhất
* Sản nghiệp là bao gồm cả tài sản hữu hình và vô hình thuộc quyền sở hữu hay quyền sử dụng hợp pháp của một cá nhân để sinh sống, kinh doanh, tạo nên cơ nghiệp của cá nhân đó.

Ánh Sao Entertainment là công ty giải trí hàng đầu trong nước, nổi tiếng đến mức mà hơn nửa số nghệ sĩ nổi tiếng mà công chúng biết đến đều thuộc công ty này.

Tang Noãn cười rộ lên: "Nói vậy thì anh ấy là một tổng tài bá đạo rồi."
Thư Thư nhanh chóng phóng đại lên: "Em cũng chỉ nghe đồn vậy thôi, nếu đó là sự thật, vậy Giải Yến chính là người thắng trong nhân sinh."
Người thắng trong nhân sinh như vậy, nếu so với cuộc sống của Tang Noãn thì chính là trên trời dưới đất.

Sau lần gặp mặt đó, hơn 10 ngày tiếp theo Tang Noãn đều không gặp thêm Giải Yến lần nào nữa.

Theo kịch bản thì hai người họ có nhiều cảnh diễn chung, đáng lẽ phải thường xuyên gặp mặt nhau.

Nhưng vì phân bổ thời gian khác nhau, nên không gặp nhau lần nào.


Tang Noãn thay sườn xám, chuyên viên trang điểm nhanh chóng tẩy đi lớp trang điểm lúc đi tham gia sự kiện của cô, tô màu son quyến rũ lên môi, đánh phấn đỏ tươi ở khóe mắt.

Tang Noãn vừa mới xuống máy bay, cô vừa mới từ chỗ sự kiện của thương hiệu mình làm đại ngôn bay về đoàn phim.

Lúc đang đóng phim thì Tang Noãn sẽ không nhận các hoạt động khác, nhưng lần này là sự kiện do thương hiệu cô hợp tác nhiều năm tổ chức, không tiện từ chối.

Cô vòng qua lượn lại cả ngày, mệt đến nổi không muốn nhúc nhích.

Nhưng khi vừa đặt chân vào phim trường, nét mệt mỏi trên mặt ngay lập tức biến mất, giống như biến thành người khác vậy.

Bộ sườn xám Tang Noãn đang mặc là kiểu lộ cánh tay, tà xẻ từ đùi xuống, nhưng cũng may là diễn trong nhà, nên cũng không lạnh như lần diễn dưới nước kia.

Hôm nay là cảnh diễn chung đầu tiên của cô với Giải Yến, ôn hương kiều diễm phiêu hương trong lầu xanh với sĩ quan mặc quân phục phẳng phiu.

Giải Yến ngẩng đầu, đôi mắt dưới quân mũ đen như mực, không hề hợp với căn phòng thôn dã dịu dàng này.

Bảng cắt cảnh* "cạnh" một tiếng, Tang Noãn lắc mông bước vào căn phòng, mỗi bước đi đều lộ ra quyến rũ.

*Clapboard: Bảng thông tin, biểu thị thông tin, phân đoạn, góc máy.

Nhằm cung cấp Timecode chính xác cho thư ký quản lý.

Cô hiện tại, là Mai Như đến từ gia đạo sa sút, chỉ có thể bán rẻ nụ cười ở phố đèn đỏ này.

Chỉ là mới bước vào, nụ cười của Mai Như ngay lập tức cứng lại, cô đi tới đệm mềm ngồi xuống, kéo áo choàng xuống lưng ghế, nhìn người trong phòng: "Sao anh lại tới đây nữa?"
Tần Phù Phong tháo mũ, biểu cảm anh vốn lạnh lùng sắc bén, nhưng khi lại gặp được Mai Như, lại tự giác dịu dàng hẳn.

"Tôi tới gặp tiểu thư."
Giọng điệu của anh vẫn khiêm tốn trước sau như một.

Tần Phù Phong quỳ xuống, không hề quan tâm đến việc quân phục của mình bị dơ, anh vẫn giống như trong quá khứ, thay cô cởi đôi giày cao giày cao gót.

Chân Mai Như để trên đùi anh, thần sắc cô lạnh lùng nói: "Việc mà Tần sĩ quan đang làm cho tôi, có phải nên gọi là tự cam hạ tiện không?"
Tần Phù Phong đã sớm quen với việc Mai Như ăn nói lạnh nhạt, anh nâng bàn chân ngọc trắng nõn tinh xảo, cảm thấy dù bị cô đá vào mặt cũng cam tâm tình nguyện.

Có lẽ ánh mắt anh quá lộ liễu, Mai Như rút chân về, oán hận nói: "Cho dù hiện tại anh có nhân mô cẩu dạng như thế nào, anh vẫn luôn chỉ là con chó của Mai gia."
Nhân mô cẩu dạng : câu nói mang hàm ý mỉa mai, ý chỉ những người bên ngoài tỏ ra chính nghĩa ngay thẳng nhưng trong lòng lại không biết đang suy nghĩ điều gì.

(Nguồn: moctudang.wordpress)
Cô cắn răng, mắt đỏ hoe, cộng thêm phấn mắt màu đỏ tươi, càng làm cho đôi mắt cô như đang đổ máu.

"Lúc trước tôi đáng ra không nên nhặt anh về."
Tần Phù Phong vẫn quỳ trên mặt đất, khuôn mặt vẫn lộ vẻ dịu dàng khó tả, cực kì hòa nhã nói với Mai Như: "Tôi là con chó của tiểu thư."
Mai Như xoay người, cầm bình hoa trên bàn trang trí ném xuống đất, cô nhặt một mảnh vỡ nhỏ, cười tươi như hoa: "Vậy anh đi chết đi, được không?"
Tần Phù Phong đá văng mảnh nhỏ trên mặt đất, vươn tay giật lấy mảnh vỡ sắc nhọn trong tay Mai Như, bởi vì dùng sức quá mạnh nên tay anh rỉ ra tia máu tươi.

"Mảnh vỡ sẽ làm cô bị thương, tiểu thư, về sau cô đừng đùa như vậy."
Cô thật sự nghĩ đến việc đâm mảnh vỡ kia vào cổ anh, chỉ là, bây giờ vẫn chưa làm được.

Mai Như siết chặt tay, xoay người nằm trên giường, đem chăn phủ kín cả người.

Đây có nghĩa là cô không muốn nói chuyện với anh nữa.

Tần Phù Phong ngồi bên mép giường, vươn tay vuốt tóc cô.

Mai Như dứt khoát trùm kín đầu mình luôn.

Không biết Tần Phù Phong ngồi bao lâu, lâu đến mức Mai Như cho rằng anh đi rồi thì người nọ mới nhàn nhạt, tựa như thở dài nói với cô: "Tôi đã cảnh báo mấy tên thương nhân hay tới đây, họ sẽ không dám chọc tiểu thư không vui nữa."
"Nếu họ còn dám tái phạm, tôi liền chặt bỏ tay họ đưa cho tiểu thư chơi."
Mai Như không hề động đậy, duy chỉ có bàn tay đang nắm chăn run rẩy.


Tần Phù Phong nhìn cô, trong mắt hiện lên cảm xúc mà anh cũng chẳng hay.

"Tiểu thư ——" Anh duỗi tay, cuối cùng vẫn không chạm vào cô, cô gái mà anh nhìn từ nhỏ đến giờ, giọng điệu hèn mọn: "Tiểu thư, cô nhìn tôi một chút thôi được không."
Chỉ cần cô liếc nhìn tôi một cái, cái gì tôi cũng nguyện dâng hiến cho cô.

Đạo diễn hô "Cắt.", Tang Noãn đứng dậy khỏi giường, nhìn Giải Yến cũng đứng lên, vuốt phẳng quân phục đã bị vò nát.

Anh lập tức từ một sĩ quan hung ác thành Giải Yến lịch sự.

Tang Noãn chưa xem phim điện ảnh mà Giải Yến diễn, nhưng chỉ qua cảnh diễn hôm nay, cô không thể không tán thưởng kĩ thuật diễn của anh,giống như Lâm đ*o nói, mỗi nhân vật anh diễn, đều như được thổi hồn vào.

Sao lại có người có thể diễn Tần Phù Phong y như trong trí tưởng tượng của cô.

Lâm đ*o khen họ không dứt miệng, chỉ cần quay thêm mấy góc quay khác là xong.

Không biết có phải vì kỹ thuật diễn của đối phương quá tốt hay không, mà suốt buổi diễn Tang Noãn vẫn luôn trong trạng thái ổn định, cả ngày hôm nay, thế mà không ai bị Lâm đ*o mắng, thuận lợi quay xong cảnh diễn.

Tuy bây giờ là đầu xuân, nhưng thời tiết vẫn không ấm lên chút nào, từng cơn gió vẫn mang theo lạnh thấu xương.

Có lẽ vì hôm nay mọi chuyện tiến triển thuận lợi, lại gặp thêm chuyện tốt nào đó nên Lâm đ*o tự bỏ tiền túi khao cả đoàn phim ăn lẩu.

Nhân viên công tác hoan hô một trận lớn, tuy Tang Noãn rất muốn về khách sạn chui vào chăn ấm ngủ một giấc, nhưng lúc này mà vắng mặt thì không tốt chút nào.

Lâm đ*o là dân gốc Tứ Xuyên, khẩu vị thiên về cay rát, ông mời mọi người ăn ở một nhà hàng lẩu nghe nói là có thể nấu ra vị lẩu Tứ Xuyên chính tông.

Tiệm lẩu không lớn, hầu như đều là nhân viên đoàn phim《 Rời thành 》.

Tang Noãn không thể ăn đồ cay, nhưng bản thân cô vẫn cứ thích ăn cay, thường thì ăn chưa tới hai miếng là cô cay đỏ cả mắt, nước mắt chảy ròng ròng.

Lần này cũng không ngoại lệ, ăn được hai miếng là cô liền cảm thấy cay đến không thể nói thành lời được, chỉ có thể húp nước lèo thôi.

Ngồi chung bàn với Tang Noãn hầu như đều là các diễn viên trong đoàn, nhưng không bao gồm Giải Yến.

Anh ngồi cùng bàn với Lâm đ*o, một cậu trai trẻ ngồi ở chỗ đó vốn dĩ có cảm giác hơi kì lạ, nhưng có lẽ là vì khí chất nên không hề tạo cảm giác ngột ngạt.

Có hai diễn viên nhỏ ngồi bên cạnh, nhỏ giọng tám với nhau, đồn với nhau rằng Giải Yến cũng là người góp vốn cho bộ phim《 Rời thành 》, không biết họ nghe được tin từ đâu, chém đến mức ba hoa chích chòe.

Tang Noãn cay đến khô cả họng, vội cầm lấy ly nước uống bớt cay, lúc uống vào miệng mới thấy hơi kì kì, cái vị đắng này, là bia!
Trên bàn không có đồ uống khác, Thư Thư định xuống lầu lấy ly nước lọc thì bị Tang Noãn giữ chặt.

"Chị nhìn thấy đối diện tiểm lẩu có tiệm trà sữa, món trà sữa khoai môn đậu đỏ trên poster trông có vẻ khá ngon."
Vừa dứt lời, Tang Noãn thấy long mày Thư Thư nhướng lên, cô vội nhanh miệng nói thêm: "Tháng này chị gầy đi hai cân."
"Hai cân đủ đổi một ly, à không, chỉ nửa ly thôi có được không?"
Tang Noãn chưa thấy Thư Thư trả lời thì đã nghe tiếng cười khẽ từ bên cạnh.

Cô quay đầu lại thì thấy Giải Yến đang đứng gần đó, hai mắt anh hơi cong lên, trong mắt chứa đầy ý cười sáng ngời.

HẾT CHƯƠNG 4.