Thân Ái Hắc Quản Gia

Chương 37: Chuyện để lộ bí mật...




Editor: Ngọc Nguyệt

Tia im lặng đứng nhìn cảnh thu ngoài cửa sổ.

Cây cỏ đã chuyển thành màu vàng, trừ vài chỗ còn xanh, lá cây hầu hết đã rụng. Gió thổi qua ngọn cây trụi lủi, dường như thông báo mùa đông đã lặng lẽ đến gần.

Mà đây chính là mùa đông thứ hai nàng trải qua ở thế giới này.

Sau vài chuyện khiến người sợ hãi ở học viện Trinity, Mey-Rin và những người khác dù thế nào cũng không đồng ý để nàng đi học ở trường, vì thế nàng đành phải trở lại cuộc sống mời giáo sư đến dạy. Thi thoảng nàng sẽ cùng Sebastian ra ngoài, hoặc đi thăm thành phố Luân Đôn mà kiếp trước nàng không có cơ hội, hoặc đi đến học viện Trinity gặp vài người bạn làm khách -- may mắn họ đều bình an qua chuyện ở học viện kia. Ngày ngày nhàn nhã thoải mái, một thoáng đã nửa năm trôi qua.

Sự kiện có thể gọi là lớn duy nhất trong nửa năm qua chỉ có chuyện Madeline đã tỉnh lại. Tia nhận được cuộc gọi của Ariana từ bệnh viện báo tin vui. Sau nàng đến bệnh viện thăm vài lần.

Madeline đã khôi phục khá tốt, bác sĩ nói không lưu lại di chứng gì. Tia kể hết vụ thiếu nữ mất tích kia cho cô nghe. Tuy rằng suýt chút nữa chết dưới tay Ian và Joel, nhưng biết được kết cục của hai người đó, Madeline cũng khó có nhiều hận ý với họ.

Wendy bước vào, đánh gãy dòng hồi ức của Tia.

"Tiểu thư, ngài Foster và ngài Zohn đã đến, đang ở phòng sách chờ ngài."

"Đã biết, ta sẽ qua đó ngay."

Tia vào phòng sách, ngồi trên ghế bành, hai người đàn ông lập tức đứng lên. Hai người đều đã trung niên, một người khôi ngô, bộ dáng thân sĩ. Người còn lại vừa cao vừa gầy, vẻ mặt nghiêm túc, bộ dáng có chút giống cha xứ ở giáo đường.

Người khôi ngô là Geogre Foster, ba đời đều là luật sư của gia tộc Phantomhive, có thể nói là rất trung thành và tận tâm. Người còn lại là Charles Zohn, đảm nhiệm chức tổng giám đốc công ty chế tạo đồ chơi của gia tộc Phantomhive. Từ thời ông cố của Tia đã có công ty đó, chủ yếu sản xuất đồ chơi và bánh kẹo, lúc ấy là một công ty rất nổi tiếng. Nhiều năm trôi qua, quy mô công ty đã nhỏ đi nhiều, cũng chỉ sản xuất đồ chơi, nhưng trong giới vẫn khá nổi danh.

Zohn đảm nhiệm chức vụ này đã mười mấy năm. Tia vừa bắt đầu học tập chuyện quản lý công ty, cho nên vẫn là quản lý và luật sư cùng lãnh đạo công ty của gia tộc.

"Chào buổi chiều, ngài Foster, ngài Zohn, mời hai vị ngồi."

Tuy hai người đều đã lớn tuổi, nhưng chờ Tia ngồi xuống, hai người mới ngồi.

Sebastian bưng khay trà vào, mang đồ uống của từng người lên, sau đó đứng sau Tia.

Tia và hai người kia không còn xa lạ, cũng không khách sáo nhiều, trực tiếp vào chuyện chính.

"Hai vị vội vã gặp ta như vậy, có phải công ty xảy ra chuyện không?"

Foster và Zohn liếc nhau, quyết định người nói ra. Zohn nặng nề nói, người không biết còn tưởng ông đang chủ trì tang lễ.

"Không may, thật sự là như thế."

Tia khẽ nhíu mày: "Rất nghiêm trọng?"

Zohn không trực tiếp trả lời, lấy công văn trong người ra.

"Mời ngài xem."

Tia nhận lấy, đó là bản thiết kế của món đồ chơi hình người, bao gồm tất cả chi tiết lớn nhỏ. Nàng nhìn qua một lần, dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Zohn, người kia lại lấy một món đồ chơi trong người ra, đúng là thứ vẽ trên giấy.

"Ngài có thể nhìn ra điểm khác biệt giữa hai thứ này không?"

Tia cẩn thận nhìn hai thứ, lắc đầu.

"Nói thật, ta không nhìn ra có gì khác biệt."

"Đúng vậy, thật sự không phân biệt được, trừ điểm này." Zohn lấy ra món đồ chơi đóng gói, chỉ vào sản phẩm. "Loại đồ chơi này vốn là của công ty, nhưng ngay trước hôm ra mắt, một viên chức nhìn món đồ chơi của công ty Depamal, giống như đúc với sản phẩm của chúng ta."

Tia đã hiểu.

"Để lộ bí mật sao? Đã điều tra rõ chưa?"

Vẻ mặt Zohn càng thêm chua xót: "Vâng, tôi đã sai người mua đồ chơi của công ty đó, cẩn thận nghiên cứu thì có thể chắc chắn bọn họ đã có bản thiết kế, nếu không không thể ngay cả chi tiết nhỏ cũng giống nhau được. Bản thiết kế vẫn ở trong tủ sắt được khóa ở công ty, người có thể lấy nó cũng chỉ có bộ sản xuất và thiết kế, phó tổng giám đốc, và người chỗ tôi."

Ông không nói gì thêm nữa, nhưng ý tứ trong đó không cần nói cũng biết."

Dừng lại một chút, Zohn nói tiếp: "Ba người họ đã bắt đầu làm việc từ khi cha ngài còn tại thế, đều là một tay tôi đào tạo, nói thật, cho dù ai trong ba người họ làm ra loại chuyện này tôi cũng không tin!"

Tia quay sang nói với luật sư. "Chú George, chú thấy thế nào?"

Foster vuốt cái cằm rộng. "Ba người này đều có tiếp xúc, không thể nói ai có khả năng làm ra loại chuyện này nhất, nhưng sự thật trước mắt, không tránh được. Tôi nghĩ nên cẩn thận xử lí, dù sao việc này liên quan đến nhân viên cấp cao của công ty, nếu làm lớn chuyện, nhân viên bên dưới sẽ lo lắng, đối thủ sẽ tranh thủ thời cơ, khiến công ty chúng ta chịu thiệt, cho nên tốt nhất là âm thầm điều tra."

Zohn gật đầu: "Tôi đồng ý, hơn nữa người chỗ tôi cũng có liên quan, chuyện điều tra tốt nhất là để người bộ phận khác làm."

Tia hiểu ý ông, cái gọi là liên quan trong đó không chỉ là vì người của ông là đối tượng bị tình nghi, mà bởi vì ông cực kì thân quen với ba người đó, dễ dàng mang theo tình cảm cá nhân mà xử lí.

"Ta biết chuyện để lộ bí mật này sẽ tạo ảnh hưởng với công ty."

Trong ánh mắt Zohn hiện lên chút ưu tư. "Cũng giống như cố gắng mấy tháng qua của chúng tôi đều hóa thành hư ảo, quên đi, quan trọng hơn là chỉ còn một tháng nữa là đến ngày lễ phục sinh, chúng ta phải nhanh chóng tạo ra sản phẩm mới trong thời gian này. Đối với một công ty sản xuất đồ chơi, lễ phục sinh là lúc thịnh vượng nhất trong năm, nếu không thể đạt được lượng tiêu thụ nhất định trong thời kì này, thậm chí sẽ ảnh hưởng đến lượng tiêu thụ cả năm.

Tia suy nghĩ một lát rồi nói: "Được rồi, ngài Zohn, chuyện công ty nhờ ngài vậy, gặp vấn dề gì xin hãy cứ báo cho ta."

Zohn gật đầu: "Đương nhiên, đó vốn là chức trách của tôi."

Nói xong, ông ngồi một lát nữa thì nói lời tạm biệt. Tia không giữ lại, nàng biết lúc này mỗi một giây đều quý giá.

Sau khi Zohn rời đi, Tia nhìn con rối và cái hộp ông vừa để lại, hỏi: "Chú George, chú có biết gì về công ty Depamal không?"

Dường như Foster đoán được nàng sẽ hỏi câu này, không chút hoang mang đáp: "Lúc trước tôi đã hỏi thăm vài người quen. Đó là một công ty mới thành lập, thời gian hoạt động chưa đến một năm, nhưng trong thời gian ngắn ngủi ấy đã thể hiện được năng lực kinh người, gồm mấy công ty đồ chơi phá sản khác. Tổng giám đốc công ty tên Lợi Áo Phyrand, tốt nghiệp đai học Oxford, trừ thông tin đó trong lí lịch thì không tìm thấy điểm xuất sắc gì khác. Cho nên, đương nhiên không ai tin tưởng một nhân vật như vậy có thể sáng tạo ra một công ty như thế, hiển nhiên sau lưng còn một nhân vật lớn khác, tiếc là tuy đồn đại không ít, nhưng đến giờ vẫn không có người nào biết rõ, có thể nói là một công ty khá thần bí."

Nghe xong Tia nhíu mày, làm đương sự, nhưng nàng một chút cũng không thích mấy từ như "thần bí".

"Chú cảm thấy lần để lộ bí mật này là ngẫu nhiên hay là nhắm vào công ty?"

Foster lắc đầu, không chắc chắn nói: "Tôi cũng không rõ, tình hình trước mắt vẫn còn nhiều điều chưa biết được."

Tia chỉ có thể gật đầu.

Foster thấy vẻ mặt nàng lo lắng, ông an ủi: "Ngài cũng đừng quá lo lắng, chuyện công ty chưa đến mức không thể vãn hồi, huống hồ cho dù có thật sự đến mức đấy, tổn thất một công ty cũng tuyệt đối không ảnh hưởng đến gia tộc Phantomhive."

"Ta hiểu. Nhưng gia tộc Phantomhive có công ty này cũng đã gần một thế kỉ, tuy hiện tại gia tộc đã có vài công ty khác, nhưng đối với gia tộc Phantomhive mà nói, nó vẫn có ý nghĩa đặc biệt, ta không mong sẽ mất đi."

"Đương nhiên, tôi chỉ đang nói tới tình huống tệ nhất có thể xảy ra. Đối với kẻ trộm trong công ty, ngài định làm gì? Tôi có biết vài người chuyên xử lí loại chuyện này."

Tia nghĩ nghĩ, nói: "Không, tạm thời không cần người ngoài tham gia. Bốn người đều đã làm việc trong công ty nhiều năm, không có công lao cũng có khổ lao, mặc kệ có phải trộm trong công ty không, mời người ngoài đến điều tra đều có chút quá phận. Ta sẽ mau chóng tìm họ nói chuyện, thật sự không được mời người ngoài."

Foster thở dài:"Ngài thật sự là nhân từ."

Tia mỉm cười: "Ta chỉ không muốn làm to chuyện, dù sao con chó vào đường cùng vẫn có thể cào tường!" Nàng cúi đầu nhìn hộp đồ chơi. "Nhưng thật ra về công ty Depamal này, ta mong chú có thể cho người điều tra một chút."

"Ngài nghĩ ra gì vậy?"

"Không, cũng không có gì, coi như là hiểu rõ tình hình đối thủ đi. Depamal --" Nàng lẩm bẩm. "Hy vọng chỉ là ta nghĩ nhiều."

Sebastian thay Tia tiễn Foster rời khỏi lâu đài, sau khi trở về phát hiện nàng vẫn trầm tư ngồi trong phòng sách. Hắn im lặng cười, mang trà lạnh xuống thay bằng trà nóng.

"Chỉ là một kẻ trộm thôi, tôi tin không làm khó được ngài."

Tia nhận trà hắn đưa, nghi ngờ nhìn hắn một cái.

"Sao ta lại cảm thấy ngươi đang rất vui với chuyện xảy ra nhỉ?"

"Đương nhiên không có, chẳng qua cuộc sống bình yên cũng cần một chút ngoài ý muốn."

Còn bảo là không phải! Tia trừng mắt nhìn tên quan gia chỉ sợ thiên hạ không đại loạn, tâm tình bình tĩnh lại.

Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, yêu ma quỷ quái đến đây, dùng Sebastian chắn là tốt rồi.

Sebastian bước ra khỏi xe, sau đó đỡ Tia xuống. Trước mặt hai người là tổng bộ công ty đồ chơi, tòa kiến trúc lâu năm. Sớm biết tin nàng đến, Zohn và vài vị quản lí cấp cao đã đứng ở cửa chờ sẵn.

"Chào buổi chiều, hy vọng không làm phiền đến công việc của các ngài." Tia mỉm cười.

"Sao lại thế được chứ! Ngài đến đây là vinh hạnh lớn nhất của chúng tôi." Zohn đại diện những người khác nói. "Mời đi bên này."

Dưới sự hướng dẫn của ông, đoàn người đi đến phòng họp trên lầu, chỉ để lại vài nhân viên thấp giọng nghị luận trong đại sảnh.

Mọi người đến bàn tròn phòng hội nghị. Zohn giới thiệu vài người với Tia. Tia ân cần hỏi thăm từng người, khiến người ta cảm nhận được sự thân thiết và chân thành của nàng, lại mất đi cách biệt thân phận.

Nghe qua báo cáo, đại khái hiểu hết tình trạng hoạt động của công ty, những người khác đều về làm việc tiếp, chỉ để lại bốn quản lí quan trọng.

Tia bình tĩnh nhìn qua bốn người này, trong đầu đang nhớ lại thông tin liên quan đến họ.

Dennis Lakani, phó tổng giám đốc công ty, hiện năm mươi tuổi, được chăm sóc đầy đủ nên thoạt nhìn chỉ mới hơn bốn mươi. Dáng người cao gầy, đầu tóc gọn gàng, đeo một chiếc kính vàng, ngũ quan đoan chính, có vẻ phong độ, tỏa ra khí chất của đàn ông trung niên. Chủ yếu phụ trách chuyện đối ngoai của công ty. Năm năm trước ly hôn, không có con cái, trước mắt vẫn độc thân.

Lord Lipomand, chủ quản bộ thiết kế, bốn mươi tám tuổi, tóc ngắn ngủn, đôi mắt lam có vẻ rất chân thành, bộ dáng nghiêm chỉnh thể hiện tính cách cẩn trọng, nghiêm cẩn, cũng nhờ tính cách này khiến bộ thiết kế biến phương án có thể thực hiện. Đã kết hôn nhiều năm, có một đứa con gái.

Bruce Phesi, chủ quản bộ sản xuất, bốn mươi bảy tuổi, dáng người tương đối thấp, đầu hơi lớn, vai một bên cao một bên thấp, khiến người ta có cảm giác mắt lẽ nhìn người, từ đầu tóc rối bù và quần áo nhiều nếp nhăn có thể đoán ra ông chưa kết hôn.

Cuối cùng là George Zohn, tổng giám đốc công ty, năm mươi tám tuổi, không vợ, có một đứa con trai, công tác ở nước ngoài.

Trong bốn người này có một người vì nguyên nhân nào đó tiết lộ tài liệu bí mật của công ty cho công ty khác. Vấn đề là rốt cuộc người nào làm?

Tia suy nghĩ, mở miệng: "Ta tin các vị đều đoán được lí do thật sự ta đến đây!"

Chỉ có Lipomand lộ ra vẻ mặt không được tự nhiên, ba người còn lại sắc mặt vẫn như trước, chỉ nhẹ gật đầu.

Tia tiếp tục nói: "Nói thật, nghe nói có chuyện như vậy xảy ra, ta thật sự khiếp sợ. Lúc ông cố vẫn còn, chưa từng có loại chuyện này xảy ra, thời cha ta cũng thế, đến đời ta lại như vậy. Theo một phương diện nào đó, cũng có thể nói là ta vô dụng, không thể để các vị hoàn toàn tin tưởng vào công ty."

Zohn lắp bắp kinh hãi. "Không, sao ngài có thể nói vậy! Không phải lỗi do ngài!"

Tia giơ tay đánh gãy lời nói của ông, ánh mắt bình tĩnh của nàng nhìn bốn người.

"Vị trí các vị có thể ngồi hôm nay đều là sự cố gắng của mỗi người, sự cống hiến rất lớn với công ty. Các vị làm việc ở công ty lâu như vậy, không thể không có chút cảm tình với công ty, ta tin cho dù là ai làm, đều là nhất thời bị ma xui quỷ khiến. Mọi người, ai cũng sẽ phạm sai lầm, ta không ngoại lệ, ta cũng có chuyện không thể làm được, sao có thể yêu cầu người khác, cho nên dựa theo cống hiến nhiều năm của các vị, chuyện này ta có thể không truy cứu."

Lời của nàng khiến mỗi người có phản ứng không giống nhau, có kinh ngạc hoài nghi, có không cho là đúng.

Tia như không chú ý tới, nói tiếp.

"Đương nhiên, khoan dung của ta cũng có hạn. Một lần có thể nói là nhất thời xúc động, ta có thể tha thứ, nhưng nếu có lần hai --" Nàng nhìn lướt qua từng khuôn mặt. "-- ta chỉ có thể nói trước một câu "Xin lỗi"."

Lại một lần im lặng ngắn ngủi. Tuy rằng mấy người không muốn thừa nhận nhưng trong một giây phút, từ cơ thể nhỏ bé của Tia tản ra uy lực khiến họ kinh sợ.

Zohn không mở miệng, ánh mắt nhìn Tia đầy vui mừng. Rồi sau đó, vẫn là ông đánh vỡ không khí trầm mặc này.

"Tôi tin lời của tiểu thư đã rất rõ ràng, theo ý kiến cá nhân của tôi, tôi không hoàn toàn đồng ý bỏ qua chuyện truy cứu trách nhiệm, nhưng tôi tôn trọng ý kiến của tiểu thư. Đương nhiên, nếu có chuyện như vậy xảy ra nữa, dù tiểu thư không nói, tôi cũng sẽ điều tra!"

Nói xong, ông đứng lên cúi đầu với Tia.

"Xin lỗi, nói ra những lời thất lễ trước mặt ngài."

Tia hơi gật đầu, tỏ vẻ nhận lời giải thích của ông.

"Đó là chức trách của ông, tôi rất cao hứng. Tôi cũng tin tình huống giả thiết của ngài Zohn sẽ không xảy ra, các vị thấy thế nào?"

Ba người đương nhiên tỏ vẻ đồng ý.

Mục đích việc này đã đạt được, Tia chuẩn bị rời đi. Nàng từ chối Zohn tiễn mình, đi vào thang máy xuống lầu cùng Sebastian.

"Ngài thật sự tin người kia sẽ tỉnh ngộ, không làm ra chuyện như vậy nữa?"

Khi chỉ còn hai người, vị quản gia hỏi.

"Thật ra ta cũng không tin." Tia tự giễu cười. "Biết rõ là chuyện phí công vô ích, lại vẫn làm, đại khái cũng chỉ có nhân loại! Thật sự là ngu ngốc, đúng không?"

Sebastian nở nụ cười.

"Đúng vậy, nhưng ngài làm việc ngốc như vậy vẫn rất đáng yêu."

Tia liếc hắn một cái. "Đừng dùng mấy lời nói với nữ hầu để nói với ta!"

"Tôi có nên hiểu là ngài đang ghen không?"

Tia nắm chặt tay. Bình tĩnh, bình tĩnh, thế giới rất tươi đẹp, tức giận vì một tên luyến đồng bl thật sự là không đáng!