Editor: Ngọc Nguyệt
"Ngươi nhất định phải làm như vậy?" Tia cố gắng tỏ vẻ nghiêm túc, nhưng thực ra cũng không được tự nhiên.
Nhưng cũng không thể trách nàng, trừ một số trường hợp đặc biệt, khi chỉ có mỗi cái khăn tắm quấn quanh người thì hầu hết ai cũng khó mà coi như không có gì.
Đây là lâu đài Phantomhive, phòng ngủ của nữ bá tước trẻ tuổi. Thời gian là đêm khuya, ít nhất là thời điểm gần như tất cả người hầu đều đã chìm vào giấc ngủ.
Đêm ba ngày trước, Tia và Sebastian lái xe đuổi theo đám người Joel chạy trốn, trên đường xe của Joel lăn xuống núi. Vì xe bị nổ mạnh, thi thể trong xe đã không thể nhận dạng, nhưng họ cũng chẳng có cơ hội may mắn trốn thoát hay còn sống.
Đó là kết cục của tên bắt cóc mưu sát những thiếu nữ và đồng phạm. Về chuyện vị nào đó ở Điện Buckingham có vừa lòng với kết quả này không, cũng không phải trong phạm vi nàng quan tâm. Đối với nàng mà nói, ánh lửa đỏ rực giữa bầu trời đêm đã kết thúc chuyện lần này. Tiếp theo nên giải quyết chuyện của nàng.
Sebastian tâm tình sung sướng nhìn Tia trước mặt. Khăn tắm mỏng manh không che hết đường cong của thiếu nữ mới lớn, tóc đen mượt mà rủ trên đầu vai, trên làn da còn chút nước. Tuy tự trấn định nhưng vẻ mặt vẫn có sự ngượng ngùng, lại hoàn toàn khác tiểu thư quý tộc lạnh lùng kia.
Đối với thứ xinh đẹp, ác ma cũng rất thích ý thưởng thức.
"Khả năng dung hòa linh hồn và cơ thể ngài rất thấp mới có thể xảy ra chuyện như lần trước. Tôi nghĩ ngài cũng không mong có chuyện như thế xảy ra nữa."
Tia không tự giác gật đầu. Tuy linh hồn rời cơ thể lần nữa có khả năng thấp nhưng cũng không phải hoàn toàn không xảy ra, nhất là trong tình huống của nàng. Nàng cũng không hi vọng một ngày nào đó tỉnh lại phát hiện mình bị biến thành một người đàn ông, nàng không hứng thú với chuyện nữ giả nam trang, hơn nữa cũng không may mắn đến nỗi lần nào cũng có thể trở về an toàn.
Cứ như thế, nàng cảm thấy nên cẩn thận.
"Ngươi chắc chắn có thể làm được? Vẽ ma pháp trận không phải nên mời người có chuyên môn sao? Có lẽ chúng ta nên nhờ Kathy..."
Sắc mặt Sebastian thay đổi, dù là một ác ma hay một quản gia, hắn cũng không cho phép người khác nghi ngờ năng lực của mình.
"Xin ngài cứ yên tâm. Ma pháp trận vốn là của ác ma dạy cho con người."
Nhìn vẻ mặt do dự của Tia, hắn lại hỏi: "Ngài còn vấn đề gì sao?"
Đương nhiên có vấn đề! Vì sao cái ma pháp trận chết tiệt kia phải vẽ lên da, còn không phải là mu bàn tay hay cánh tay?! Được rồi, đương nhiên, nàng biết là ma pháp trận quan trọng về thân thể và linh hồn, không vẽ lên thân thể thì sẽ không có tác dụng! Nhưng --
"Không có, không có vấn đề gì cả."
Tia hít sâu, ra vẻ bình tĩnh trả lời. Nàng cũng không phải một thiếu nữ mới hơn mười tuổi thật, không cần ngây thơ như vậy. Nàng ngồi xổm trên giường, chỉnh lại khăn tắm, lộ ra toàn bộ lưng, sau đó nằm sấp xuống.
Sebastian rất thân sĩ xoay người, đi đến trước bàn. Hắn cởi áo khoác, tháo cúc áo ở cổ tay, cầm bát trên bàn lên. Trong bát có chất lỏng màu đỏ tươi như máu. Hắn đến bên giường, quỳ một gối xuống, ngón tay thon dài nhúng vào trong bát, để lên lưng Tia khiến nàng lập tức căng thẳng.
"Ngài yên tâm, sẽ không đau!" Sebastian hơi buồn cười nói.
"Ta biết!"
Tia cứng miệng nói, mang theo chút sự xấu hộ quay đầu sang chỗ khác. Nhắm mắt lại, xúc giác lại càng mạnh. Ngón tay Sebastian nhẹ nhàng trượt trên lưng nàng, ngứa ngáy, giống như lông vũ lướt qua. Chẳng những không đau, ngược lại còn thoải mái, hơn nữa hắn dùng giọng nói trầm thấp đọc chú ngữ khiến nàng có chút buồn ngủ. Sau đó, nàng còn chưa kịp có ý nghĩ như "Không xong, có vấn đề", liền rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê.
Sebastian vừa lòng nhìn ma pháp trận mình tự tay vẽ, nét vẽ đỏ tươi phức tạp trên làn da tuyết trắng, thoạt nhìn có một loại cảm giác xinh đẹp kì lạ. Còn một bước cuối cùng. Hắn cắn ngón giữa, nhỏ máu lên giữa ma pháp trận khiến nó phát ra ánh đỏ, rung động vài cái như đang hô hấp, bỗng nhiên biến mất dưới da thịt.
Đồng thời, Tia mở mắt, định chống tay ngồi dậy, may mắn kịp lúc nhận ra tình trạng hiện tại của mình.
"Sao vậy ạ?" Sebastian làm như khó hiểu hỏi.
"Ừm, không có gì."
Sebastian mang một cái khăn choàng lên người Tia, nàng giữ khăn ngồi dậy.
"Xong rồi à?"
Sebastian vừa thu thập đồ trên bàn, vừa trả lời: "Vâng, cực kì thuận lời. Từ giờ trở đi ngài không cần lo lắng linh hồn vô duyên vô cớ thoát ra khỏi cơ thể."
Tia không đáp lại, hắn quay đầu nhìn thoáng qua, phát hiện nàng có chút đăm chiêu nhìn mình, vẻ mặt hậm hực.
"Có gì không đúng ạ?"
Tia chậm rãi mở miệng: "Sebastian, có phải ngươi..."
Có phải ngươi cũng đã biết linh hồn đang ở trong cơ thể này cũng không phải Tia Phantomhive? Lấy trí tuệ của một ác ma, không phát hiện điều gì mới là chuyện lạ!
"Sao vậy?"
Sebastian tươi cười tao nhã mà không mất cung kính, chiếc mặt nạ chưa từng thay đổi.
"Không, không có gì. Khuya rồi, ta mệt." Tia lạnh lùng nói.
"Vậy, chúc ngài ngủ ngon, mong ngài có một giấc mộng đẹp."
Sebastian cầm áo khoác và dụng cụ ra khỏi phòng.
Đứng ngoài cửa phòng Tia, hắn cười lạnh. Hỏi hay không hỏi có gì khác? Nàng thật sự nghĩ ác ma sẽ thật lòng trả lời ư?
Sebastian nhẹ nhàng rời đóng cửa phòng, sờ sờ cằm.
"Nói một nửa rồi lại không nói nữa cũng thật là một thói quen không tốt!"
Sau đó không biết nghĩ đến cái gì, hắn cười nhạt, lặng yên không một tiếng động đi xuống hành lang tối, giống như những đêm trước kia.
Trong đêm khuya, cũng có người không thể ngủ ngon.
Dưới ánh mặt trời mờ ảo, thiếu nữ từ trên cao nhìn xuống cô. Ánh mắt lạnh lùng như vậy, giống như đang nhìn một con kiến.
-- Dù là ban ngày hay ban đêm, chỉ cần nhắm mắt lại, Maia sẽ nhớ tới hình ảnh đó, nhớ tới bản thân cô đã hèn mọn quỳ xuống khóc lóc cầu xin người kia tha mạng như thế nào. Phẫn nộ và nhục nhã như ngọn lửa nơi địa ngục cháy trong ngực cô.
"Không thể tha thứ! A --"
Cô phẫn nộ hét, ném hết đồ bên người. May mắn bây giờ đã khuya, tiếng động lớn như vậy cũng không khiến người khác trong nhà chú ý.
Sau khi phát tiết, Maia dần tỉnh táo lại. Cô thở dốc, nhìn căn phòng lộn xộn. Một ngày nào đó, một ngày nào đó, cô sẽ đem người sỉ nhục mình dẫm nát dưới chân, khiến cho cô ta phải khóc lóc cầu xin sự thương hại của mình. Cô, Maia Hemingway cao cao tại thượng, chỉ có cô cười nhạo, nhục nhã người khác, không có kẻ nào có thể khinh thường cô, quá khứ như thế, tương lai cũng như thế!
Nhưng, thật sự có thể sao?
Người kia không phải Hilia Damien yếu đuối để cô bắt nạt, mà là Tia Phantomhive. Vô luận thân phận, địa vị, tài phú, quyền thế, thậm chí là dung mạo, cô đều kém đối phương, muốn dẫm đạp người ta thật sự chính là người si nói mộng!
"Không thể tha thứ!" Maia nắm chặt tay, la lớn. "Chỉ cần có thể rửa sạch nỗi nhục này, dù là trả giá đại giới, ta đều nguyện ý!"
"Ồ, cô nói thật chứ?" Một giọng nói hỏi.
Maia giật mình hoảng sợ. "Ai đang nói vậy?!"
Góc phòng, có một chỗ bóng tối đen hơn xung quanh, giọng nói phát ra từ đây.
"Ha ha, đừng sợ, tôi vì thực hiện nguyện vọng của cô mà đến! Dù là nguyện vọng gì, chỉ cần cô nguyện ý trả giá một chút đại giới."
"Đại giới gì?"
Bóng đen kia chậm rãi di chuyển đến chỗ ánh sáng.
"Linh hồn của cô!"
Maia hoảng sợ bật thốt: "Ngươi là -- ác ma!"
Cô sợ hãi, ánh mắt dại ra nhìn sự tồn tại trước mặt. Mái tóc dài màu đỏ, giống như đám lửa cháy. Đôi mắt màu đỏ, thân thể đầy đặn mê người, chỉ che chắn ít vải ở nơi quan trọng, khiến cho cô là nữ mà cũng phải đỏ mặt. Khuôn mặt kia lại càng không phải thứ con người có được, quyến rũ yêu diễm đến cực điểm, vẻ đẹp ma mị có thể cướp đi hô hấp của người ta trong nháy mắt.
Khách không mời mà đến kia ôn nhu nói nhỏ như tình nhân. "Sao nào? Tôi có thể thực hiện mong muốn của cô mà!"
Cơ thể Maia run lên, tỉnh táo lại.
"Không, không được, tôi tuyệt đối không giao linh hồn mình cho cô!"
"Vì sao? Không phải cô vừa nói dù phải trả giá đại giới cũng đồng ý sao? Ngẫm lại chuyện khiến cô cảm thấy sỉ nhục đi, cô muốn cả đời đều sống trong tủi nhục như vậy sao?"
Tiếng nói khàn khàn vang lên, mang theo hơi thở mê hoặc. Maia lại nghĩ đến ánh mắt kia, ánh mắt nhìn cô như cô chẳng là cái thá gì cả.
"Không, tôi không muốn!" Maia giận giữ nói. "Nói cho tôi biết, tôi nên làm gì!"
Người đó nở nụ cười quyến rũ.
"Rất đơn giản, ký khế ước với tôi!" Người phụ nữ kia nói.