Editor: Ngọc Nguyệt
Giáo đường vốn vẫn không khác gì so với lúc trước nhưng lúc này lại khiến người ta có cảm giác hoàn toàn khác, không có sự thánh khiết, ngược lại tràn ngập u ám.
Nhóm người không có gì ngăn cản nhưng cũng gặp phải vấn đề. Nghi thức gọi hồn khiến năng lượng làm sụp một phần mật thất. Nếu muốn trở lại nơi tiến hành nghi lễ, nhất định phải đào lên, chỉ sợ phải cần đến vài ngày. Trong phút chốc, mọi người cũng không biết nên làm gì.
"Không cần phiền toái như vậy." Tia vẫn đang nhắm mắt bỗng mở mắt, giọng nói trong trẻo lạnh lùng.
Sắc mặt nàng vẫn tái nhợt như trước, vẻ mặt lại bình tĩnh, thậm chí có thể nói là không có cảm xúc gì. Sâu trong đôi mắt nàng, như có ánh sáng, thần bí mà xinh đẹp. Khiến cho người ta có cảm giác đặc biệt khó hình dung, khiến người ta không thể bỏ qua dung mạo bình thường của nàng.
"Tôi biết khe nứt không gian ở đâu, tôi có thể cảm giác được."
William đẩy kính che dấu sự kinh ngạc. Sebastian nở nụ cười có chút lạ, khiến nụ cười có vẻ thêm chân thật.
Theo sự chỉ dẫn của Tia, bốn người đi đến nghĩa địa sau giáo đường.
Được tuyết trắng che lấp, thoạt nhìn nghĩa địa không bị tàn phá như trước. Bia mộ ngủ say dưới tuyết, giống như chủ nhân chúng. Dù vậy vẫn có một cảm giác áp lực xung quanh như khí lạnh không thể thấy, không thể cảm giác.
"Đi thẳng. Quẹo trái. Tiếp tục... Chính là ở đây, đi xuống hai, ba thước là đến." Tia chỉ vào một chỗ giữa nghĩa địa nói.
Nói xong, như đã tiêu hao không ít sức, nàng mệt mỏi nhắm mắt lại.
Ba người đều không phản ứng. Mặt khác, hai người không hẹn cùng nhìn William.
"Hai người nhìn tôi làm gì?"
Kathy tỏ vẻ coi thường: "Vô nghĩa! Ở đây chỉ có anh mang công cụ, chẳng lẽ anh định để chúng tôi dùng tay sao?"
William muốn phản bác, nghĩ nghĩ rồi nhịn xuống. Biết được phản đối cũng vô dụng, anh đành không cam lòng đào đất.
"Thật là. Cái gì gọi là chỉ có tôi mang theo công cụ! Đây là vũ khí chuyên dụng của tử thần, cũng không phải xẻng của nông dân! Rõ ràng không phải công việc của tôi, lại cứ ném cho tôi, trở về cũng không có tiền thưởng." William vừa dùng cây gậy kỳ quái, vừa cằn nhằn.
"Chỉ làm mỗi thế thôi mà đã dong dài, anh có phải đàn ông không vậy! Còn sức oán giận không bằng làm nhanh lên, anh muốn để bọn tôi đợi trời tối sao?!" Kathy ở một bên trông coi, khí chất nữ vương hiện lên.
Sebastian cởi áo khoác trải lên đất để Tia ngồi. Hắn tháo găng tay, sờ trán Tia.
"Cô ấy sao rồi?" Kathy đi đến hỏi.
"Hơi sốt. Nhưng nếu giải quyết mọi chuyện, về sớm nghỉ ngơi, hẳn là không có vấn đề gì lớn."
Bỗng nhiên Tia mở mắt, nói một câu: "Cẩn thận."
Nàng vừa nói xong, Kathy và Sebastian liền cảm thấy mặt đất chấn động, tuyết trên cây rơi xuống.
"Sao lại thế này?" Kathy nhìn xung quanh, khó hiểu hỏi.
Cảm giác chấn động ngày càng mãnh liệt, không chỉ có tuyết, ngay cả một ít gạch vỡ cũng rơi xuống, trên mặt đất xuất hiện một cái khe.
"Suýt nữa quên nõi."
Đột nhiên William xuất hiện sau hai người, một tay đẩy kính.
"Năng lượng tiêu cực không chỉ ảnh hưởng đến người sống, còn có thể ảnh hưởng đến sinh vật đã chết. Tuy trường hợp như vậy cực kỳ hiếm gặp, nhưng ở gần khe nứt, năng lượng tiêu cực quá cao, xảy ra cái gì cũng không chắc."
Kathy vẫn không rõ: "Thế là sao?"
William không trả lời, cũng không cần trả lời. Từ trong vết nứt, một bàn tay chỉ còn xương trắng vươn ra. Càng nhiều bia đá đổ xuống, từng cái nứt ra, từng bộ xương khô cũng xuất hiện.
Mặt Kathy trắng bệch: "Ôi chúa ơi!"
Trên thi thể còn vài mảnh đá vụn và bùn đất, da thịt hư thối lộ ra khung xương, hốc mắt trống rống càng thêm kinh khủng. Chúng nó dừng một lát, như đang thích ứng bộ dạng này, sau đó chậm rãi đi đến chỗ đám người Tia.
Kathy cảm thấy những chuyện gặp cả đời mình cũng không kỳ lạ và khó tin như chuyện hôm nay. Cô còn đang nghi ngờ mình còn đang mơ, nhưng mùi hôi bốc lên bốn phía lại nói cho cô biết không phải mộng.
Cô run giọng: "Chúng nó định làm gì?"
"Tôi nghĩ hẳn là không phải đến cho chúng ta một cái ôm thân thiết." Sebastian híp mắt, nâng Tia dậy, phủi tuyết trên áo khoác, phủ lên người nàng.
"Có vẻ như bên dưới còn nhiều nữa." Tia không biểu cảm nói.
William đưa một cái túi to cho Kathy. "Bên trong là những thứ cần cho trận ma pháp và nghi thức. Cô tiến hành nghi lễ, bên này cứ giao cho chúng tôi, không có vấn đề gì chứ?"
Câu cuối cùng không chỉ hỏi Kathy mà còn nói với Sebastian.
"Đương nhiên tôi tuyệt đối sẽ không để những thứ dơ bẩn này đụng vào tiểu thư nhà mình."
Kathy mở túi đồ, nhìn lướt qua.
"Mặc dù có chút phức tạp nhưng chắc sẽ không thành vấn đề."
Cô hít sâu một hơi, nhảy vào trong hầm William vừa đào. Phải nói là tuy đồng chí William thích oán giận một chút nhưng năng suất làm việc vẫn rất cao, thời gian ngắn như vậy, anh lại có thể đào được cái hố sâu một thước, rộng hai thước, khiến người ta không khỏi cảm thấy anh hoàn toàn có thể đổi nghề từ tử thần sang làm người đào đất.
Sebastian và William bị đám xương khô bao vây. Chúng hành động chậm chạp, khung xương bị ăn mòn nhiều năm trở nên khá yếu ớt. Tử thần William vung vũ khí, một lúc có thể khiến một đám xương ngã xuống. Tuy Sebastian dùng tay không, nhưng lực phá hoại cũng không thể coi thường, một cú nhấc chân cũng có thể hạ được vài tên.
Ở gần đó, xương khô không ngừng từ dưới đất đi lên. Có trời mới biết trong mấy trăm năm nay, ở đây đã mai táng bao nhiêu người chết. Không chỉ thế, ngay cả một ít xương động vật cũng lên, thậm chí cả thi thể mới chết đi không lâu cũng như biến thành zoombie, cứng ngắc đi đến. Tuy tất cả đều không uy hiếp được Sebastian và William nhưng cũng khiến hai người phải liên tục hành động.
Tia không thể hỗ trợ đánh quái, cũng lực bất tòng tâm phía bên Kathy đang vẽ trận pháp, chỉ có thể đứng một bên nhìn.
Dù trời đang rét lạnh nhưng trên mũi Kathy vẫn có mồ hôi. Cô hết sức chăm chú bày trận, không dám sai sót.
Đúng lúc này một xương tay từ dưới đất vươn lên dưới chân Kathy, cầm cổ chân cô. Kathy sợ tới mức liên tục hét chói tai. William vung gậy, đánh vào bàn tay kia đến dập nát.
Kathy ngồi dưới đất, thở hồng hộc, một lúc lâu sau mới nhớ ra phải cảm ơn.
"Khụ, cái kia, cảm ơn anh."
William liếc cô một cái, lại quay đi đánh quái.
Tia nhảy xuống. "Không sao chứ?"
"Ừ, không sao, tiếp tục thôi."
Kathy lấy lại bình tĩnh, vẽ tiếp trận pháp. Tia chợt nhớ đến một chuyện.
"Đúng rồi, Kathy, trận ma pháp lần trước cậu dùng để gọi hồn tìm ở đâu vậy?"
"Cái đó là giáo sư Luciaster cho tôi."
"Giáo sư Luciaster?"
"Đúng vậy. Giáo sư biết tôi có huyết thống phù thủy, nhưng thầy không cười nhạo tôi. Thực ra thầy còn nói thầy cũng tin tưởng chuyện phù thủy, phép thuật, cũng cảm thấy hứng thú với chuyện này, có khá nhiều tư liệu."
Hiển nhiên trong suy nghĩ của Kathy, Luciaster có một vị trí quan trọng, vừa nói tới thầy, cô liền quên đi tình huống hiện tại.
"Vậy à."
Có lẽ chỉ là trùng hợp thôi, Tia nghĩ, nhưng vẫn có cảm giác không đúng.
Kathy dừng vẽ, đứng lên cẩn thận kiểm tra một lần, không sai sót gì. Ngay cả cô cũng rất khâm phục bản thân, trong thời gian ngắn như vậy có thể vẽ chính xác một trận đồ phức tạp như vậy.
Cô tìm vài thi cốt động vật để hiến tế -- may mắn mấy thứ này chưa bị ô uế bởi năng lượng tiêu cực -- lấy ra con dao bạc.
"Tôi chuẩn bị xong rồi."
William đá bay một bộ xương có ý định tấn công sau lưng. "Chuẩn bị xong thì bắt đầu đi!"
Kathy không nhìn anh, quay sang nhìn Tia: "Có thể bắt đầu rồi chứ?"
Tia thản nhiên cười, đi đến bên cạnh cô.
"Được rồi, bắt đầu đi."
Kathy bắt đầu đọc thần chú kỳ lạ, đồng thời để dao nhỏ gần sát cổ tay, không cần dùng sức, lưỡi dao sắc bén đã xuyên qua da, máu lập tức mạnh mẽ chảy, rơi trên ma pháp.
Một áp lực xuất hiện giữa trận ma pháp, lập tức dâng cao. Sebastian và William không thể không lùi lại, mà những thi thể vốn nên yên giấc cũng khựng lại.
Có kinh nghiệm từ lần trước, lần này Tia càng dễ cảm nhận được năng lượng trong cơ thể vơi dần, rót vài trận ma pháp. Ở giữa trận, năng lượng lớn chậm rãi thành hình lốc xoáy. Một khe nứt vô hình rung động. Năng lượng trắng bạc đến chỗ khe nứt, giống như khâu lại miệng vết thương, chẳng qua khe nứt cũng không ngoan ngoãn bị khâu lại.
Tia cắn chặn răng, đau đớn chịu sự thống khổ khi linh hồn lực bị dày xéo. Năng lượng không gian cuồng bạo không ngừng phun ra nuốt vào, một lần lại một lần chuyển trận ma pháp thành lực phong ấn.
Nàng nhận thấy được năng lượng cần để phong ấn đã vượt xa dự tính, nghi thức lần này chỉ sợ sẽ thất bại. Đáng ghét! Chẳng lẽ những gì nàng phải chịu đều là vô ích?! Tuyệt đối không!
Tia quật cường không chịu thua. Tóc nàng bị áp lực gió từ trong khe nứt thổi bay lên, sâu trong mắt, màu bạc càng nhiều, khiến hai tròng mắt nàng nhìn qua như đang tỏa sáng.
Kathy bị áp lực gió thổi, đành phải ngồi dưới đất, há hốc miệng nhìn Tia như là lần đầu tiên thấy nàng.
So với Kathy, William càng hiểu nhiều điều hơn, vẻ mặt ngưng trọng.
"A a, linh hồn cường đại mà thuần khiết cỡ nào!" Sebastian liếm khóe miệng. "Thật sự là khiến người ta thèm nhỏ dãi."
Tia nhắm mắt lại, khi mở mắt, hai mắt đã hoàn toàn biến thành màu bạc. Nàng nói ra một câu, phong ra tất cả sức mạnh.
-- khép lại cho ta!
Tiếng nổ ầm ầm, thời gian như dừng lại. Xương khô và thi thể đồng loạt bất động.
Kathy nhìn trận ma pháp hoàn toàn biết mất, xác động vật hiến tế đều hóa bụi. Cô nhìn tất cả, ngơ ngác hỏi: "Thành công rồi?"
Sebastian nhảy xuống hố, đỡ lấy Tia đang lung lay sắp đổ. Nàng đã tiêu hao nhìn linh hồn lực, ngay cả sức nói chuyện cũng không có. Màu bạc trong mắt đã hoàn toàn biến mất, có vẻ có chút trống rỗng.
William đe dọa năng lượng phản đối ở xung quanh rồi gật đầu. "Không sai, phong ấn hoàn tất. Nói thật tôi cứ tưởng không thể thành công."
"Đương nhiên anh đoán sai rồi." Sebastian mỉm cười, trong giọng lại lộ ra vài phần khiêu khích.
Kathy lấy lại tinh thần, chỉ vào bộ xương khô đứng bất động: "Những thứ này thì sao?"
"Không cần để ý chúng, đợi cho năng lượng tiêu cực biến mất, chúng nó tự nhiên sẽ trở về nơi cần về." William trả lời.
Như thế Kathy mới yên tâm gật đầu.
Tia nghỉ ngơi chốc lát, cảm giác đã đỡ hơn, đề nghị rời đi, dù sao ở giữa một đống xương cốt thi hài không phải chuyện gì khiến người ta cảm thấy thích thú.
Không ai phản đối đề nghị này.
Bọn họ rời khỏi nghĩa địa, đi một đoạn xa liền gặp Alex. Cậu vẫn luôn lo lắng cho Kathy, luôn chờ ở ngoài.
Nói chuyện vài câu, tình cảnh này cũng không thích hợp để nói, cho nên đám người đuổi Kathy và Alex về phòng ngủ.
Tuy khe nứt đã bị phong ấn nhưng năng lượng tiêu cực không thể biến mất trong một chốc, học viện vẫn chưa an toàn. William đề nghị Kathy và Alex ở lại phòng ngủ, ba người còn lại nghĩ cách liên hệ với bên ngoài.
Kathy khuyên Tia ở lại cùng. Tia nghĩ nghĩ, vẫn từ chối. Nàng không thể chắc chắn William có thể phá vòng vây liên hệ với bên ngoài không, đối với một tử thần, sống chết của vài nhân loại có là gì. Để Sebastian đi theo, nàng lại lo lắng giữa đường bọn họ lại đánh nhau, quan hệ hai người có thể hình dung bằng hai chữ thiên địch.
Rời khỏi phòng ngủ của Kathy, ba người trầm mặc. Bỗng nhiên, giống như đã ước định từ trước, William và Sebastian đồng thời dừng bước.
"Có một việc..." Ngài tử thần nghiêm túc theo thói quen đẩy đẩy kính. "Phải giải quyết."
Quản gia ác ma tao nhão tươi cười hỏi: "Ồ, là chuyện gì thế?"
"Chuyện" Dư âm còn chưa tiêu tan, vũ khí tử thần trong tay William như sống dậy, như biến thành tia chớp phi đến chỗ Sebastian.
Sebastian linh hoàn né tránh công kích như vũ bão.
Vài lần tấn công thất bại, ánh mắt William vẫn bình tĩnh. Cổ tay xoay xoay, cây gậy vặn vẹo như rắn, thay đổi phương hướng, đánh úp về phía Tia đang đứng một bên.
Sebastian khẽ biến sắc, xoay mũi chân, cả người như viên đạn chặn lại vũ khí.
Tia cúi đầu nhìn ngực. Tuy Sebastian bắt được thân gậy đúng lúc nhưng vẫn đâm trúng nàng.
"Anh có ý gì?"
Nàng lướt qua quản gia che trước mặt, nhìn William, trên mặt vẫn không biểu cảm, ngay cả đau đớn cũng không có.
William cũng mặt không chút thay đổi trả lời: "Đổi hồn thật sự hiếm thấy, chuyện điều tra thêm là rất cần thiết. Năng lực chỉ có tử thần sở hữu -- Cinematic Record, có thể biết rõ vì sao cô có linh hồn mạnh mẽ đặc biệt như thế."
"Vậy sao?"
Tia cười lạnh, chậm rãi nhìn vũ khí tử thân đâm vào ngực mình.
"Nhưng hình như cái giọ là năng lực chỉ có tử thần sở hữu của anh không có tác dụng với tôi!"
"Sao có thể như thế?!"
Sắc mặt William biến đổi, đang muốn thu lại vũ khí lại phát hiện một đầu khác bị Sebastian nắm chặt. Nụ cười tao nhã thường trực trên mặt vị quản gia biến mất, ánh mắt lạnh lẽo, ngay cả giọng nói cũng trở nên vô tình rất nhiều.
"Dám làm bị thương chủ nhân ngay trước mặt tôi, đối với một quản gia mà nói đây là sự sỉ nhục rất lớn!"
Vừa nói xong, hắn liền vượt qua khoảng cách mười mấy mét, nhảy lên cao, hạ chân xuống đá William.
William chỉ có thể che mặt đỡ đòn. Sebastian hạ xuống, lại đá. William nhảy lên, cầm vũ khí tấn công.
Hai người liên tục đánh, tốc độ và sức mạnh đều vượt xa giới hạn con người, lấy thị lực của Tia chỉ có thể nhìn thấy hai bóng người không ngừng giao đấu. Tuyết trên mặt đất bị hai người đá mà bay lên, có một cảm giác quỷ dị.
Hai người bất phân thắng bại. Áo khoác đen trên người Sebastian bị rách, dính đầy vết máu. William cũng không khá hơn, trên mặt bị trúng một cước của Sebastian, bầm bím quẩn áo dính tuyết và máu.
Mắt thấy Sebastian lại một lần nữa xuất chiêu, không khỏi thầm than "Không hay rồi". Anh lui ra sau, vung gậy, tuyết quét về phía Sebastian. Thừa dịp hắn bị tuyết che tầm mắt, William chạy vào rừng cây.
Sebastian đang muốn đuổi, Tia gọi hắn.
"Đừng đuổi theo!"
Nhìn thấy hắn không cam lòng, nàng cười khổ: "Ngươi thật sự muốn giết một tử thần sao?"
Tươi cười bỗng cứng lại, máu từ khóe miệng nàng chảy xuống, sau đó là càng nhiều máu từ trong miệng, mũi trào ra.
Sebastian đến đỡ nàng.
Tia cố gắng mở mắt, mọi vật trở nên mơ hồ. Nàng biết vừa rồi, năng lượng khiến thân thể bị áp lực, một nhát đâm của William không sâu nhưng cơ thể vốn đã không chịu được, lại càng dễ suy sụp.
Nàng dùng sức giữ lấy tay Sebastian, khó khăn nói: "Thân thể này không được... phải trở về... trở về..."