Editor: Ngọc Nguyệt
Đám người Tia trở lại kí túc xá của học viên. Tuy nàng còn sức nhưng vẫn trấn an Ariana về nghỉ ngơi.
Về phần nàng, ngày mai phải làm một số chuyện, phân phó Sebastian gọi nàng dậy sớm.
Mơ mơ màng màng không biết ngủ bao lâu, Tia mở mắt ra, nhìn khuôn mặt Sebastian gần sát mặt nàng.
"...Sebastian, ngươi đang làm gì vậy?"
Sebastian đứng thẳng, không chút hoang mang trả lời. "Tôi xác nhận, ngài bị sốt rồi."
"Ta nghĩ nhiệt kế mới có tác dụng trong trường hợp này." Tia hữu khí vô lực nói. Nàng cũng cảm giác được nhiệt độ trên người mình.
"Lần sau tôi sẽ chú ý."
Sebastian khiêm tốn nhận ý kiến, tuy rằng không ai có thể chắc chắn lần sau hắn có dùng hay không. Hắn đỡ Tia ngồi dậy, chỉnh lại gối sau lưng nàng, rồi đem thuốc và nước đến.
Tia uống một ngụm nước, hỏi: "Bây giờ là lúc nào rồi?"
"Đã đến giữa trưa rồi ạ. Tôi đã xin nghỉ cho ngài, đồng thời cũng nói cho hiệu trưởng biết chuyện tối hôm qua. Hắn tỏ vẻ sẽ cố gắng ngăn chặn tin tức trong phạm vi nhỏ nhất, hơn nữa sẽ cho người kiểm tra giáo đường."
Tia chợt cảm thấy có một vị quản gia như vậy vẫn là một chuyện không tệ.
"Sáng sớm nay tiểu thư Ariana đã tới, nhưng tôi nói rằng ngài bị bệnh, ngài ấy về trước rồi." Sebastian tiếp tục thông báo.
Tia nhẹ nhàng thở ra. Hiện tại nàng không còn sức lực, cũng không biết nên đối mặt với Ariana thế nào. Nàng tự hỏi nên tiếp tục làm gì, đáng tiếc đầu óc và thân thể của nàng không nghe theo. Đầu choáng váng, cơ thể hơi đau nhức.
"Ngài bị bệnh, nên nghỉ ngơi thật tốt, không ai trách ngài hết, quá mức cậy mạnh sẽ không tốt với cơ thể ngài." Sebastian nói, giọng nói trầm thấp nhu hòa của hắn như thôi miên.
Tia từ từ nhắm hai mắt lại như sắp ngủ, bỗng nhiên nàng mở mắt ra.
"Ta nhớ vị giáo sư nhiều năm trước mất tích cũng từng cảm thấy hứng thú với giáo đường. Ta nghĩ không biết hắn có lưu lại bút tích hay thứ gì đại loại thế không."
"Nếu có, nhất định ngài sẽ tìm thấy."
Tia lại nhắm mắt, thấp giọng như đang nói những lời vô nghĩa: "Không phải là không tìm thấy, chỉ là chúng ta không biết cách..."
Nàng đã ngủ.
Người quản lý mở cửa nhà kho, ấn công tắc đèn điện trên tường. Hơn mười bóng đèn trên trần nhà đồng thời sáng lên, chiếu sáng cả căn phòng đầy thứ đồ linh tinh.
"Sau khi vị giáo sư kia mất tích, những người khác vốn định đem đồ của hắn trả về cho người nhà hắn, nhưng người thân của hắn đều đã qua đời. Hơn nữa lúc ấy hắn được xác minh là tự bỏ đi, không phải tử vong, cho nên cũng chưa thể vứt thứ gì của hắn, bởi vậy chỉ có thể đặt trong nhà kho, một thời gian sau mọi người đều quên. Cũng nhờ đó, tài năng của hắn cũng được lưu lại." Sebastian nói ra nguyên nhân tới đây của họ.
Tia gật đầu. Bệnh cảm vẫn chưa hết, cổ họng hơi đau. Đương nhiên nàng cũng có thể để Sebastian đem đồ đến trước mặt nàng. Nhưng nói đến thì nàng không hoàn toàn tin tưởng vị quản gia ác ma này, hơn nữa chuyện nàng làm được, tuyệt sẽ không mượn tay người khác, đó cũng là sự kiên trì và kiêu ngạo của nàng.
Người quản lý khó khăn di chuyển thân hình mập mạp của mình, tìm kiếm giữa đủ loại đồ cũ, tìm mãi đến tận kho hàng tận cùng bên trong mới thấy.
Hắn cầm hai cái túi cũ nát ra ngoài, lấy khăn tay lau trán.
"Đây là thứ hai người cần."
"Đây là tất cả sao?" Tia hỏi.
"Đúng vậy, tất cả."
Sebastian cho người quản lý mấy tờ tiền, hắn mặt mày hớn hở nói cảm ơn, biết điều rời đi.
Vị quản gia mở ra cái túi buộc chặt, một ngăn có quần áo và một ít đồ riêng, một ngăn khác là thư và bút kí. Hai người tìm hết cả hai túi để kiểm tra.
Một giờ sau, hai người đã xem xong giấy tờ trong đó, không thấy thứ gì ghi lại việc liên quan đến giáo đường.
Tia nhíu mày. Nàng suy đoán nhầm rồi ư? Hay là vận khí không tốt? Ánh mắt uể oải dừng trên một chiếc túi to khác, định tiến đến.
"Vẫn là để cho tôi đi."
Sebastian lấy ra quần áo cũ trong túi, cẩn thận kiểm tra. Hắn lấy từ trong túi áo ra một tờ giấy, cẩn thận kiểm tra.
"Có vẻ như ngài đoán đúng rồi, vị giáo sư ấy xác thực đã để lại vài thứ." Hắn mỉm cười, đưa tờ giấy cho Tia.
Thiên vãn, Tia và Sebastian lại đi vào giáo đường.
So với ban đêm, giáo đường vào ban ngày tuy rằng thiếu một phần âm trầm đáng sợ, nhưng cũng hơn một phần thần bí hư ảo. Cửa sổ thủy tinh được ánh mặt trời chiếu qua, màu sắc thay đổi, khiến người ta có cảm giác như không ở trần thế.
Đáng châm chọc là Sebastian, áo đuôi tôm đen, mặt mỉm cười thản nhiên lại có vẻ khá hợp.
"Ngài nghĩ trong giáo đường có dấu phòng bí mật không ai biết?" Hắn hỏi.
"Đó là giải thích hợp lý nhất. Chúng ta đã chắc chắn Madeline không bị đưa ra khỏi học viện, mùi hương của nàng biến mất ở gần đây, trừ nơi này ra, trong học viện cũng không còn nơi nào có thể giấu người." Tia vừa cẩn thận quan sát giáo đường, vừa nói ra suy nghĩ của nàng.
"Đúng vậy, đó đúng là giải thích hợp lý nhất cũng đơn giản nhất."
Tia liếc hắn. "Thực xin lỗi nhưng ta chưa bao giờ cho rằng mình là người thông minh, cũng không nghĩ được chuyện phức tạp."
Sebastian hết sức vô tội. "Tôi cũng không có ý đó."
Tia lười tranh cãi với hắn. Nàng đi lên trước tế đàn, ánh mắt đảo qua vật trang trí bên cạnh. Nàng lấy tờ giấy tìm được trong đống quần áo của giáo sư kia, tờ giấy ố vàng vẽ phác thảo sơ đồ giáo đường, bên cạnh là vài từ viết ngoáy không rõ ý nghĩa.
"Thánh vật? Ngọn nến? Con số?" Nàng chậm rãi nhẹ giọng đọc.
Có tổng cộng mười ba ngọn nến, mỗi ngọn đều như nhau. Thánh vật là chỉ thánh giá mà Jesus chịu khổ, mặt ngoài điêu khắc chỉ có một ít họa tiết, không có cơ quan nào có thể ấn.
Nếu có Conan hoặc Kindachi ở đây thì tốt rồi.
Tia thong thả bước, một bên vắt óc suy nghĩ. Một lúc lâu sau nàng vẫn không có đầu mối.
"Tại sao ngài không thử hỏi tôi? Có lẽ tôi biết đáp án."
Tia nhìn Sebastian. "Ta hỏi, ngươi sẽ nói sao?"
"Đương nhiên, chỉ cần ngài hỏi."
Sebastian chậm rãi đến gần, Tia có thể ngửi được mùi hương trên người hắn. Hắn cúi đầu, hai tròng mắt đen phản chiếu ánh sáng nhạt.
"Chúng ta đã ký khế ước, ngài phải học cách tin tưởng tôi, bởi vì trên đời này tôi là người duy nhất tuyệt đối sẽ không phản bội ngài. Ngài có thể sử dụng tôi, tôi không biết ngài băn khoăn điều gì nhưng ngài không cần suy nghĩ nhiều như thế. Sức mạnh của tôi cũng là của ngài, chỉ cần ngài muốn thì hoàn toàn có thể sử dụng.
Tia nhìn đôi mắt đen sâu thẳm của hắn, bỗng hoảng hốt, tỉnh táo lại, ánh mắt trở về vẻ sắc bén.
"Đó là lời cảnh cáo?"
"Không, là lời khuyên. Nhưng nếu ngài nhất định phải cho rằng là cảnh cáo cũng không phải không thể."
"Có thể khiến ngươi nói ra lời như vậy, xem ra ta cũng không quá thất bại. Được rồi, ta sẽ suy nghĩ. Vậy bây giờ mời ngươi giải quyết chuyện này cho ta đi."
"Không có vấn đề gì."
Sebastian nhìn tờ giấy, lại nhìn qua tế đàn một lần, suy nghĩ một chút liên hiểu.
"Tôi phải nói rằng đáp án rất đơn giản."
Hắn đi đến trước giàn nến, chuyển cái bệ nến, đâu đó vang lên tiếng động nhỏ, sau đó thánh vật chậm rãi hạ xuống, mở ra một lối đi.
Đúng là rất đơn giản, cũng thật không ngờ.
"...Chỉ như vậy?"
"Vâng, chỉ như vậy. Dù sao nếu không biết, tuyệt sẽ không có người nghĩ trong giáo đường có lối đi bí mật, lại còn là nơi thần thánh nhất." Sebastian trả lời.
Tia âm thầm xem thường, bước vào tế đàn.
Nàng cúi đầu nhìn cửa đen sâu hun hút, nói: "Được rồi, vậy chúng ta xuống đó xem sao!"
Dưới sự trợ giúp của Sebastian, Tia đã xuống được. Nàng thấy thật may khi lúc đến vì tiện hành động mà thay đổi trang phục.
Sebastian lấy đèn pin ra chiếu. Một lối đi hẹp hòi, chỉ đủ một người đi, uốn lượn gấp khúc. Vách tường xây bằng gạch thô ráp, thoạt nhìn đã tồn tại lâu năm, không ít chỗ đã bị vỡ, nước nhỏ giọt.
Hai người cẩn thận đi tiếp, chỉ có tiếng bước chân của họ. Bỗng nhiên Sebastian giơ một tay, làm động tác tạm dừng. Hắn cúi người lấy một thứ giao cho Tia. Một thứ trang sức màu trắng lục. Tia nhớ lại hôm vũ hội Halloween, Madeline cũng mang một thứ như vậy.
"Xem ra đúng là nơi này rồi. Chúng ta cần đi nhanh hơn."
Hai người bước nhanh, trước mắt xuất hiện một cánh cửa đã rỉ sét, nhưng cái khóa trên then cửa còn mới.
Lúc này Sebastian không thể hiện kỹ năng quản gia vĩ đại đã chuẩn bị của hắn-mở khóa, mà trực tiếp phá hỏng ổ khóa.
"Xin ngài lui về sau vài bước, tôi sẽ mở cửa."
Tia bình tĩnh làm theo. Sebastian mở được cửa, không có chuyện gì xảy ra. Hắn không chút do dự bước vào, Tia lập tức đi theo.
Đèn pin trên tay chiếu xuống, Tia phát hiện họ đang đứng trong một căn phòng nhỏ. Cùng thời gian xây dựng với kiến trúc ngoài kia. Nàng nắm đèn pin, chiếu xung quanh, bỗng nhìn thấy một người nằm sấp.
Tia bước lên vài bước. Khi ánh đèn dừng trên mặt người nọ, nàng không khỏi kêu thành tiếng.
"Madeline!"
Madeline dựa vào tường, còn mặc trang phục đêm vũ hội, chỉ là bộ tóc giả không biết đã ở đâu, một đầu tóc vàng tán loạn. Sắc mặt trắng bệch, hai mắt nhắm nghiền, trên mặt có chút máu.
Tia sờ tay nàng, chỉ cảm thấy lạnh như băng.
Sebastian tháo găng tay, đặt lên gáy Madeline.
"Ngài ấy còn sống."
Tia buông sự căng thẳng trong lòng, nàng không ghét vị đại tiểu thư thoạt nhìn rất kiêu ngạo này, thực ra nàng cũng khá thích cô ấy.
Sebastian cởi áo khoác, đặt trên người Madeline, lấy khăn tay, đơn giản băng bó miệng vết thương trên cổ tay nàng. Tia giơ đèn pin chiếu cho hắn. Khóe mắt nàng bỗng nhìn thấy thứ gì đó màu trắng ở bên trái.
"Đó là cái gì?" Nàng đứng dậy qua đó.
Sebastian đã băng bó xong cũng đi theo.
Đến gần mới thấy rõ là một cái ao hình chữ nhật, bên trong có chất lỏng trắng đục, thi thoảng có bọt khí nổi lên.
"Hình như bên dưới có gì đó." Tia cố nhìn sâu vào trong ao.
Đúng lúc lại có bọt khí trồi lên trên chất lỏng, đồng thời thấy rõ hơn thứ trong ao.
Tia che miệng lại mới không kêu thành tiếng.
Đó rõ ràng là bàn tay con người bị thối rữa tới mức chỉ còn lại xương trắng.