Thân Ái Hắc Quản Gia

Chương 15: Pamela Bazziel




Buổi chiều ngày hôm sau, Tia mời chị em nhà Roderick đến uống trà.

Tại học viện toàn những người thuộc dòng dõi có địa vị, Tia mới tuổi vị thành niên đã có tước vị và đất phong, không thể nghi ngờ là tầng lớp cao nhất, người có tư cách ngang hàng kết giao với nàng không nhiều, trong số ít đó có chị em nhà Roderick.. Tia mời các nàng đến thưởng trà không chỉ vì lễ nghi xã giao.

Sebastian đã sớm chuẩn bị tốt, trừ hồng trà độc nhất vô nhị của hắn, các loại bánh ngọt, bích quy đầy một bàn. Ngay cả Tia cũng phải thừa nhận rất thần kỳ, nàng hoàn toàn không tưởng tượng được hắn làm thế nào bày ra một bàn như vậy từ phòng bếp.

Người cao ngạo như Madeline, sau khi nhấm nháp trà và điểm tâm, cũng không thể không thừa nhận là mỹ vị, đầu bếp nhà nàng còn kém hơn. Ariana giọng nói nhỏ nhẹ tỏ vẻ cảm ơn, nếu không phải đã trải qua khóa học lễ nghi, lời cảm tạ của nàng chỉ sợ là nói với ly trà.

Tia và chị em nhà Roderick chỉ là quan hệ hời hợt, chuyện có thể nói cũng chỉ là việc học hành, giáo sư và học viên, thực tế phần lớn là Madeline nói ra cái nhìn của nàng, Tia chỉ lắng nghe mà thôi.

"...Alex, một tên công tước, bộ dáng thật anh tuấn, cũng rất tốt, chỉ tiếc hoa tâm. Ta khó mà tưởng tượng nổi hắn làm thế nào mà chịu được cô gái thô bỉ như thế! Chị họ của hắn lại càng nguy, là một phù thủy!"

Tia tò mò hỏi: "Phù thủy? Sao lại nói như vậy?"

"Nghe nói tổ tiên của nàng có một vị là phù thủy, chính là những người bị thiêu cháy, nếu thật sự chết cháy đã tốt, đáng tiếc nàng đã được một vị tổ tiên khác cứu sống, hai người kết hôn, sinh con, huyết thống phù thủy liền truyền đến cả một thế hệ. Đương nhiên đây chỉ là lời của Kathy, chỉ có trời mới biết lời nàng nói có đúng hay không. Ta chỉ biết nàng rất mê tín dị đoan với bói toán. Nhưng thượng đế làm chứng, một người có thân phận không nên có sở thích kỳ quái như vậy!"

Tia sáng suốt không ý kiến gì.

Sebastian chú ý tới đĩa ăn của Ariana, hơi nghiêng người hỏi: "Ngài có muốn ăn chút bánh ngọt không?"

Ariana e lệ thấp giọng trả lời: "Ừm, vậy một miếng bánh ngọt."

Sebastian nhẹ cắt bánh ngọt đặt vào đĩa của nàng.

"A, cảm ơn ngươi."

"Rất vui vì được giúp ngài, tiểu thư Madeline."

Ariana xua tay: "Ngươi, ngươi nhầm rồi, ta là Ariana."

Tia và Madeline dừng nói chuyện, nhìn về phía này.

Sebastian mỉm cười: "Tuy nói như vậy có chút thất lễ nhưng là một quản gia vĩ đại, chắc chắn sẽ không nhầm tên khách của chủ nhân. Vâng, ngài chắc chắn là tiểu thư Madeline."

Ariana trầm mặc, Madeline cũng không nói một lời. Tia nhìn hai người, dần có chút hiểu được.

Qua một hồi lâu, Ariana mới ngẩng đầu, tháo bộ tóc giả, lộ ra mái tóc dài màu vàng của nàng.

"Được rồi, ta thừa nhận ngươi đã đúng, ta là Madeline Roderick."

Ariana thật cũng kéo tóc giả của nàng. Tuy rằng Tia đã đoán được nhưng khi thật sự nhìn đến, nàng vẫn cảm thấy rất kinh ngạc. Đến lúc vừa rồi, một chút nàng cũng không nhận thấy người nàng nói chuyện không phải cô chị Madeline mà là cô em thẹn thùng hướng nội Ariana.

"Sao ngươi biết được?" Madeline tò mò hỏi Sebastian.

Đối với việc trao đổi thân phận bị vạch trần, biểu hiện của nàng rất bình tĩnh, Ariana lại có chút bất an.

"Giọng nói của hai tiểu thư, tuy rất giống nhau nhưng vẫn có sự khác nhau rất nhỏ. Ngoài ra, khuôn mặt, cử chỉ, thói quen đều hoàn toàn khác, rất rõ ràng."

Madeline tức giận nói: "Nghe ngươi nói có vẻ như rất dễ dàng, cho tới bây giờ ngươi là người đầu tiên biết được chuyện này."

"Nghe qua dường như rất thú vị, có thể nói cho ta biết rốt cuộc là chuyện gì không?" Tia mỉm cười hỏi.

Nụ cười của nàng thoạt nhìn rất ôn nhu dễ gần, nhưng chị em Roderick lại cảm thấy lạnh cả người.

Madeline rõ ràng nói: "Như các ngươi thấy, ta là chị, Madeline, em ấy là Ariana, cứ cách một thời gian, chúng ta lại trao đổi thân phận, giả bộ là đối phương."

"Tại sao lại làm như vậy?"

"Đương nhiên là vì thú vị!" Madeline trả lời.

Ariana ở một bên gật đầu như gà con.

Madeline nói: "Đó là chuyện trước khi đến học viện Tam Nhất. Ariana bị người trong trường bắt nạt, ta hỏi em ấy là ai làm, em nhất quyết không chịu nói cho ta biết. Khi đó ta đột nhiên nghĩ ta có thể giả trang thành em đi học, có thể biết được ai bắt nạt em. Chuyện này cũng không khó, tuy chúng ta không phải song sinh, nhưng bộ dạng vẫn rất giống nhau, chỉ cần đội tóc giả, đổi kiểu tóc là được, không ai nghi ngờ. Ta làm, kết quả đến khi ta nói ra sự thật, vẫn chưa từng có ai nhìn ra ta là Madeline chứ không phải Ariana. Chẳng qua sau khi biết chuyện Ariana rất tức giận, tuy rằng ta chẳng biết chuyện này có gì đáng tức giận."

Nói xong nàng bất mãn nhìn thoáng qua em gái.

Ariana mặt nhăn lại như lười giải thích.

"Bởi vì không biết nên làm như thế nào cho em gái nguôi giận, đành phải hỏi đến bà." Madeline tiếp tục nói. "Bà nói một khi đã như vậy sao không để Ariana giả làm ta, ta có thể đặt mình vào vị trí của em, có thể biết được lý do em tức giận. Ta cảm thấy chủ ý này không tệ, Ariana cũng đồng ý, cho nên ngày hôm sau em giả làm ta, ta giả làm em, đến trường học. Đương nhiên ngay từ đầu đã là một chuyện ngoài ý muốn. Ariana thậm chí còn nói không làm được, lại càng không nói chuyện khác."

"Chị có khác gì em đâu, em mới nói với người khác được một nửa, chị đã chen vào!" Ariana bất mãn phản bác.

Tia thú vị nhìn hai chị em nói chuyện. Nàng dần dần nhìn ra Ariana cũng không ngượng ngùng như những gì đã biểu hiệu, Madeline cũng không kiêu ngạo như vậy. Có lẽ trong lúc trao đổi, hai người sắm vai nhau, bất tri bất giác học được ưu điểm của đối phương, thay đổi chính mình. Lúc bá tước phu nhân Roderick đưa ra chủ ý này không biết có nghĩ đến điểm ấy không, nếu có, vị này thật đúng là rất giỏi.

Ariana quay đầu, ngượng ngùng nói với Tia: "Xin hãy tha thứ, tuy không phải cố ý nhưng chúng ta thật sự đã lừa gạt ngươi."

"Không sao, nói thật, vừa rồi lúc nói chuyện với ngươi, một chút ta cũng không phát hiện ngươi không phải Madeline mà là em gái Ariana."

"Thật sao? Ta đã suy nghĩ tâm tư của chị, tưởng tượng chị ấy sẽ nói gì trong tình huống này. Nói thật có lúc ta cảm thấy chị nói chuyện có phần quá phận, khiến cho người ta nói ra lời không tốt."

"Ta cũng cảm thấy vậy, em luôn cúi đầu, dùng lời nói nhỏ nhẹ rất vui sao?"

"Nhưng các ngươi vẫn làm được, không phải sao? Tuy rằng rất khó khăn nhưng các ngươi lại làm được, đến bây giờ vẫn chưa có người nghi ngờ chuyện hai ngươi giả trang nhau."

"Đúng vậy, chỉ trừ một người." Madeline trừng mắt với người nào đó.

Ariana nhẹ nhàng vỗ vai nàng, hai người nhìn nhau, hiểu ý nở nụ cười.

Nhìn các nàng thân mật như thế, Tia không khỏi cảm thấy hâm mộ.

"Đúng rồi, ngươi sẽ không nói ra chuyện này chứ?" Madeline lo lắng hỏi.

"Chuyện này..." Tia cố ý tạm dừng một chút, nhìn vẻ mặt khẩn trương của hai người, chậm rãi nói: "Chuyện thú vị như vậy, sao ta lại nói ra chứ!"

Ba người cười nhạt, sinh thiện cảm.

"Vậy để tiếp tục buổi trà chiều, dùng khuôn mặt thật và thân phận của hai vị. Sebastian, rót trà cho khách."

"Vâng, tiểu thư."

Khi thiệp mời kia được gửi tới, Tia đang ở trong phòng dùng bữa sáng.

Tuy rằng ăn cơm không phải tốt nhất, nhưng tay nghề nấu nướng của Sebastian đủ để bù lại, hơn nữa trong phòng thỏa mái và xa hoa. Tia cũng bi thảm phát hiện, một nhân loại như nàng lại kém xa một ác ma ở điểm này.

Ngoài cửa vang lên tiếng gõ, Sebastian đến trước cửa, mang đến một phong thư.

"Là ai?"

"Một vị tiểu thư không biết tên, nói tôi đưa cái này cho ngài."

Tia cầm lấy, phong thư màu lục nhạt, hoa văn xinh đẹp, hoa mỹ, mặt trên viết tên của nàng. Nàng cầm phong thư Sebastian đưa lên, rút thư.

Gửi nữ bá tước Phantomhive tôn kính.

Chị em nhà Tera Catherine hoan nghênh ngài gia nhập. Ngài có thể đến tòa thành bên phải lầu ba, ta sẽ rất vinh hạnh. Rất mong ngài sẽ đến.

Người trung thành với ngài

Catherine Prescott.

"Tera Catherine?" Kathy giật mình nói, lập tức nói ra. "Đương nhiên các nàng sẽ không đưa lời mời kỳ quái với ngươi đâu!"

Tia hỏi: "Chị em Tera Catherine là tổ chức gì?"

Lúc này hai người đang ở trên hành lang lầu hai, đi xuống chỗ phòng học. Tia thuận tiện nhắc tới lời mời kỳ quái mới nhận được sáng nay.

"Chị em Tera Catherine là một xã đoàn tồn tại lâu, đã có lịch sử khoảng mười năm. Số người trong tổ chức không nhiều lắm, chỉ những thành viên ưu tú mới vào, bao gồm gia thế, học nghiệp, và phương diện khác. Một khi các nàng cho rằng người nào đó có tư cách, sẽ đưa ra lời mời như vậy."

"Nghe có vẻ thú vị. Vậy trong học viện có rất nhiều xã đoàn sao?"

"Đại khái có vài cái, ngươi biết người Anh quốc đều bí mật hướng đến xã đoàn. Bất quá tình huống cụ thể ta cũng không rõ, ta không có hứng thú với chuyện này."

Lúc này, có tiếng nói chuyện, năm sáu cô gái vây quanh một chàng trai như chúng tinh củng nguyệt. Hai người tạm thời không nói chuyện.

Đi xa được một khoảng cách, Tia nhịn không được tò mò hỏi: "Người vừa rồi là ai?"

"Giáo sư Luciaster. Đúng rồi, ngươi chưa đến học khóa học của hắn. Trong học viện này hắn là giáo sư được yêu thích nhất, có phải rất có sức quyến rũ không?" Kathy cười nói.

Tia gật đầu. Tuy chỉ nhìn qua vài lần, nàng vẫn chú ý tới mái tóc màu vàng như ánh mặt trời, khuôn mặt hoàn mỹ của đối phương, mà khi hắn cười còn khó hình dung hơn, có thể khiến người ta chết. Học viện này đúng là tàng long ngọa hổ!

Nàng nhăm mặt nhíu mày, do dự một chút, vẫn quyết định nói ra nghi vấn của mình.

"Đúng rồi, trước ngươi nói tiểu thư Corry Brandy đã không còn ở nhân thế, ngươi biết chuyện gì phải không?

"Nếu ta nói chuyện của nàng ta, cái gì ta cũng không biết, ngươi sẽ tin tưởng sao?" Kathy bất đắc dĩ trả lời. Nàng có chút hối hận lần trước nhiều chuyện.

Đáp án này đương nhiên không thể làm Tia vừa lòng.

''Vậy sao ngươi có thể nói nàng đã không còn nhân thế?"

"Được rồi, ta nói thật, thực ra ta dùng bói toán." Kathy thẳng thắn nói.

"A?"

"Chắc ngươi đã nghe Madeline nói gia tộc ta có huyết thống của phù thủy rồi?"

Tia gật đầu.

"Ta không biết Madeline nói với ngươi thế nào nhưng đó là sự thật. Ta có được huyết thống và năng lực của tổ tiên là phù thủy, có thể qua bài Tarot biết được một số chuyện người thường không biết. Đương nhiên không phải người nào trong gia tộc ta cũng có năng lực này."

Tia cuối cùng cũng hiểu: "Ngươi nói ngươi cũng không biết tiểu thư Corry Brandy đã xảy ra chuyện gì, nhưng qua bói toán biết được nàng đã chết?"

"Đúng vậy, đây là ý của ta. Ta biết chuyện này nghe qua thực vớ vẩn, ngươi không tin cũng không sao, ta chỉ là nói ra sự thật mà ta biết thôi."

Tia chăm chú nhìn nàng trong chốc lát, sau đó mỉm cười.

"Không, ta tin tưởng ngươi."