Souren vuốt nếp gấp vốn không tồn tại trên mép áo, chỉnh lại trang phục, mới đẩy cửa đi vào.
Bức màn nhung thiên nga dày như đem toàn bộ ánh mặt trời ở bên ngoài, bên trong tối tăm, nhưng Souren chỉ cần liếc mắt một cái liền thấy được cô gái ngồi trên giường lớn xa hoa.
Cô gái ước chừng mười ba, mười bốn tuổi, váy ngủ thuần trắng làm cho thân thể của nàng thoạt nhìn tinh tế, tóc dài đen hơi rối. Ngũ quan tinh xảo xinh đẹp, sắc mặt hơi tái nhợt, thần sắc như có bệnh. Đôi mắt màu lục, như hồ sâu lắng đọng, gợn sóng không sợ hãi. Chỉ khi nhìn thấy nữ bộc, trong mắt xẹt qua cảm xúc kịch liệt mà phức tạp, lập tức khôi phục vẻ hờ hững.
Souren bình tĩnh, giọng nói nhẹ nhàng: "Chào buổi sáng tiểu thư! Tối qua ngài ngủ ngon không?"
Cô gái lẳng lặng nhìn nàng, nâng tay ý bảo nàng đến gần.
Souren tiến lên vài bước.
"Ngươi là ai?"
Cô gái mở miệng, giọng nói yếu ớt, nhưng giọng điệu lại rất bình tĩnh.
Souren lắp bắp kinh hãi, miễn cưỡng cười nói: "Tôi là Souren, tiểu thư."
Cô gái cúi đầu, dường như đang tự hỏi cái gì. Souren bất an chờ, vừa định mở miệng, cô gái lại ngẩng đầu, tung ra một vấn đề còn khiến nàng khiếp sợ hơn trước.
"Vậy, ta là ai?"
Souren ngẩn ngơ, khuôn mặt thanh tú nhỏ nhắn tràn đầy vẻ mờ mịt khó hiểu.
"Tiểu thư, tôi không hiểu ý của ngài..."
"Ta không nhớ được ta là ai~ trong đầu ta trống rỗng, không có trí nhớ gì."
Souren nghe, đôi mắt nâu càng ngày trừng càng lớn, nàng cũng đã hiểu sự việc nghiêm trọng cỡ nào,
"Thánh mẫu Maria! Ngài, ngài chờ một chút, tôi đi gọi người đến!"
Nàng hoang mang chạy ra ngoài, ở cửa còn suýt vấp ngã.
Cô gái nghe tiếng bước chân của nàng dần xa, trong mắt xuất hiện một giọt lệ, lại một giọt. Nàng cúi đầu nhìn hai tay tinh tế hoàn mỹ lại xa lạ của nàng, lộ ra vẻ tươi cười còn khó coi hơn so với khóc.
"Quả nhiên là xuyên qua a!"
Rốt cuộc nàng không nhịn được lệ rơi đầy mặt.
Bất qua sau giây lát nàng liền ngẩng đầu, lấy tay lau nước mắt trên mặt, hít sâu vài lần, khiến cho mình bình tĩnh trở lại. Trừ đôi mắt đã đỏ lên, nàng không có gì khác với lúc nữ bộc mới vào. Cảm xúc khẩn trương đều bị nàng giấu ở sau cặp mắt màu lục kia, không để cho người khác nhìn thấy.
Tiếng đập cửa vang lên.
"Mời vào."
Đẩy cửa vào là một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi, một thân váy xám, sống lưng thẳng tắp, bộ dáng như một vị nữ hiệu trưởng của Anh quốc.
"Thực có lỗi khi đã quấy rầy ngài, Souren nói với ta ngài cảm thấy không thoải mái?"
Cô gái nhếch miệng, hỏi lại: "Xin hỏi, ngươi là vị đó?"
Người phụ nữ nhìn biểu tình trên mặt cô gái, xác định nàng không nói giỡn, cũng chưa từ bỏ ý định lại hỏi: "Ngài thực sự một chút cũng không nhớ tôi là ai sao?"
Cô gái thành thực lắc lắc đầu."
"Vậy còn tôi? Tiểu thư, ngài còn nhớ tôi không?" Một đám nữ bộc khác thay nhau hỏi.
Tuy nàng mặc trang phục của nữ bộc, tuổi cũng không lớn, chỉ tới mười sáu mười bảy tuổi, ánh mắt phỉ thúy, bên má còn có tàn nhang, hiện ra vài phần trẻ con.
"Không nhớ rõ."
Tiểu nữ bộc lộ ra biểu tình chịu đả kích, như là ngay sau đó sẽ khóc.
"Tại sao có thể như vậy?! Tiểu thư không nhớ rõ chúng ta! Làm sao bây giờ?!"
"Im lặng!"
Người phụ nữ trung niên cắt ngang tiếng của nữ bộc, giọng nói nghiêm túc: "Tôi là Mey-Rin, bộc dịch của ngài. Đây là Souren, nữ bộc bên người của ngài. Còn có Wendy."
Cô gái gật gật đầu.
Đã biết tên cùng thân phận ba người, nhưng với vấn đề trước mắt cần giải quyết cũng không giúp được gì.
Ý thức được điểm này, Mey-Rin nhíu mày, suy nghĩ tiếp theo nên làm cái gì, trong đầu suy nghĩ, mà vẻ ngoài vẫn trấn định tự nhiên.
Souren vẻ mặt chấn kinh, bộ dáng không biết làm sao. Wendy một lúc lại nhìn bên này, rồi lại nhìn bên kia, bộ dáng có lời muốn nói, lại ngại Mey-Rin vừa khiển trách, im lặng.
Ngay tại lúc không khí trầm mặc, cô gái đột nhiên nói chuyện.
"Có thể để ta thay quần áo được không? Tuy không thể xác định nhưng vẫn nên mời một vị bác sĩ đến kiểm tra, không chừng có thể biết rõ nguyên nhân khiến ta như vậy để giải quyết chuyện này."
Mey-Rin ngoài ý muốn nhìn cô gái, nghiêm túc trả lời: "Đương nhiên, là tôi sơ sót. Wendy, đi mời bác sĩ Hocter đến đây. Souren, ngươi ở lại giúp tiểu thư rửa mặt chải đầu, rồi mang bữa sáng lên, được chứ?"
"Được, phiền các ngươi rồi."
Mey-Rin nhíu mày, như muốn nói cái gì lại thôi, rời đi cùng Wendy có vẻ không tình nguyện.
Souren yêu lặng hầu cô gái rửa mặt chải đầu, sau đó mang lên bữa sáng phong phú. Tình huống phức tạp như vậy, cô gái không có khẩu vị gì, miễn cưỡng ăn một ít.
Ăn xong bữa sáng, Mey-Rin dẫn tới một người đàn ông trung niên vào phòng ngủ. Người đàn ông ước chừng năm sáu mươi tuổi, thân hình có chút mập, người mặc âu phục, khuôn mặt sạch sẽ, mỉm cười thân thiết, làm cho người ta sinh hảo cảm.
"Vị này là bác sĩ Hocter, là bác sĩ của ngài từ khi còn nhỏ." Mey-Rin giới thiệu.
"Chào ngài." Cô gái gật đầu.
"Buổi sáng tốt lành tiểu thư. Tình huống của ngài tôi đã nghe nữ bộc Mey-Rin nói rồi, nhưng tôi vẫn muốn xác nhận lại. Ngài thực sự không nhớ gì sao, thậm chí ngay cả một chút ấn tượng mơ hồ cũng không nhớ sao?"
"Đúng vậy."
Bác sĩ Hocter gật gật đầu: "Trừ vấn đề về trí nhớ, thân thể có không thoải mái không? Ví dụ như đau đầu?"
"Không có."
"Được rồi. Tiếp theo tôi sẽ kiểm tra cơ thể ngài, xác định thân thể bình thường."
"Được."
Hocter kiểm tra nhịp tim, huyết áp, sau đó mỉm cười: "Thân thể ngài không có gì lo ngại."
"Còn vấn đề trí nhớ của ta?"
Hocter biểu tình khó xử: "Tôi rất tiếc phải thông báo, cho dù hiện tại y học phát triển, nhưng đến bây giờ sự hiểu biết vẫn vô cùng nhỏ hẹp, còn rất nhiều vấn đề chưa thể giải đáp. Nhưng chỉ cần thân thể ngài khỏe mạnh, tôi tin việc khôi phục trí nhớ không phải vấn đề gì lớn, chỉ là cần một ít thời gian. Ngài không cần lo lắng quá, cứ thuận theo tự nhiên."
Cô gái nhíu mày, như muốn nói cái gì, khi đến miệng lại đổi lời.
"Ta biết rồi, rất cảm ơn ngài."
"Đây là việc tôi nên làm. Thời gian sau này, tôi sẽ chú ý thân thể ngài. Nếu có gì không khỏe, cứ tìm tôi."
"Được."
Bác sĩ Hocter rời đi, vừa đi ra khỏi phòng đã nhìn thấy Mey-Rin ở hành lang.
"Bác sĩ, tiểu thư thế nào?"
"Thân thể không có vấn đề gì, cô có thể yên tâm."
"Vậy nguyên nhân mất trí nhớ..."
"Chỉ sợ là do tâm lý."
"Quả nhiên là sự việc kia!"
Hai người im lặng, như đang cùng nghĩ đến một việc.
Mey-Rin hỏi: "Ngươi xem trí nhớ của tiểu thư có thể khôi phục lại hay không?"
"Ta cũng không chắc chắn, bất quá nếu có thể có ấn tượng, khả năng khôi phục vẫn tương đối lớn."
Hocter dừng một chút, nhìn Mey-Rin vẻ mặt trầm tư, hỏi: "Quan trọng là... cô hy vọng tiểu thư nhớ lại sao?"
Mey-Rin trầm mặc một lát mới khô khốc đáp: "Ta không có quyền thay tiểu thư quyết định chuyện này, ta chỉ hy vọng trí nhớ của tiểu thư khôi phục là do nàng muốn."
"Ta hiểu. Nếu tiểu thư có gì không ổn cứ nói cho ta."
"Chuyện đó là đương nhiên. Wendy, tiễn bác sĩ Hocter."
Mey-Rin nhìn bác sĩ cùng Wendy ra ngoài, xoay người đi đến trước cửa phòng ngủ, gõ cửa.
Cô gái ngồi ngay ngắn trên sô pha, như đang chờ nàng đến.
"Ngươi đã gặp bác sĩ Hocter?"
"Vâng thưa tiểu thư."
"Tình huống của ta ngươi cũng đã biết. Trí nhớ của ta trong thời gian ngắn không thể khôi phục, bởi vậy những thông tin liên quan đến tình huống của ta, vẫn nên cho ta biết một chút." Cô gái bất động thanh sắc nhìn phản ứng của Mey-Rin.
Mey-Rin gật đầu: "Ta đồng ý quyết định của tiểu thư."
"Tốt lắm. Vậy, trước tiên là tên và thân phận của ta."
"Ngài là người thừa kế của gia tộc Phantomhive cao quý, nữ bá tước Tia Constans Dine Phantomhive!" Mey-Rin kích động nói, không chút che dấu sự sùng kính cùng kiêu ngạo với dòng họ này.
Đáng tiếc, với cô gái, chỉ có ba chữ 'Nữ bá tước' mới khiến nàng cảm thấy chấn động. Theo suy đoán của nàng, khối thân thể này không vượt quá mười lăm tuổi, theo lý thuyết trẻ tuổi như thế không thể được phong tước vị.
Nàng áp chế nghi vấn, lại hỏi: "Cha mẹ ta, bọn họ đâu?"
"Cha ngài, bá tước Kelly Phantomhive cùng mẫu thân ngài, bá tước phu nhân Finnie, thật bất hạnh, đã qua đời nhiều năm trước." Trong mắt Mey-Rin hiện lên tia ảm đạm.
Tia - mặc kệ trước kia linh hồn được gọi là gì, hiện tại chỉ có thể sử dụng tên này - nhất thời không biết nên nói cái gì, im lặng chốc lát lại hỏi: "Vậy ông bà của ta đâu?"
"Khi cha mẹ ngài vẫn còn là đứa nhỏ đã bọn họ đã qua đời."
"Hình như ta cũng không có anh chị em gì."
"Vâng, ngài là con một."
"Anh chị em họ đâu?"
"Anh họ lớn nhất của ngài, lúc lái xe trên đường về nhà, tốc độ quá nhanh, bất hạnh bỏ mình. Anh họ thứ lên núi thám hiểm, gặp bão tuyết mất tích, đến nay vẫn chưa tìm thấy. Chị họ ngài khó sinh đã qua đời. Còn ...."
"Được rồi! Ngươi nói ngắn gọn một chút, cho ta biết, ta có còn thân nhân nào còn sống!"
Mey-Rin dừng lại một chút, đáp: "Chỉ sợ hiện tại chỉ còn ngài là người còn sống mang họ Phantomhive."
"Ta hiểu rồi."
Tia vỗ trán, tâm tình phức tạp, đồng thời cũng nhẹ nhàng thở ra, cũng không có ai là thân thích tiếp xúc.
Không lâu sau, nàng phát hiện Mey-Rin nói còn khiêm tốn. Gia tộc nhà Phantomhive bị người khác coi là gia tộc bị nguyền rủa. Nghe nói ông cố nội của nàng từng làm giao dịch với ác ma, lấy linh hồn của hắn đổi lấy tài phú lớn, bởi vậy toàn bộ người trong gia tộc đều bị nguyền rủa. Hậu nhân không chết oan chết uổng thì cũng là ốm yếu chết sớm. Đến thế hệ của nàng, không cần phải nói, cũng không còn một ai sống sót, chỉ để lại cho nàng, một cô gái mới mười bốn tuổi, tước vị và tài sản của tổ tiên.
Cũng căn cứ vào điểm này, Nữ hoàng bệ hạ đặc biệt ân chuẩn cho nàng, mới vị thành niên nhưng đã được phong tước vị, đảm bảo một bé gái mồ côi như nàng không bị người coi thường và khi dễ, thế nên mới có một nữ bá tước mười bốn tuổi.
Tuy không có người thân, nhưng người hầu trong nhà cũng không ít. Trừ người đã gặp là Mey-Rin, Wendy cùng Souren, còn hai mươi bốn nữ bộc, đầu bếp, lái xe, hơn mười người làm vườn cùng công nhân tạp dịch, cùng một đội cảnh vệ nhỏ gồm hai mươi người, còn năm mươi người nhưng chỉ có từng đó người ở đây hàng ngày làm việc.
Ba trăm năm qua, lâu đài này là gia tộc Phantomhive có được, rừng rậm cùng phụ cận cũng thuộc gia tộc Phantomhive, cứ cho là sự cường thịnh của gia tộc đã giảm sút rất nhiều nhưng vẫn có thể so sánh với giới quý tộc, trừ diện tích lớn nhỏ, quan trọng hơn, nơi này cách thủ đô Luân Đôn chỉ có hai ba giờ đi xe.
Chỗ này cũng như lâu đài, có gần trăm gian phòng. Gần phòng ngủ nàng còn có một sân bóng rổ, còn có phòng khách để tiếp đãi bạn bè, cùng một phòng sách nhỏ riêng tư, đầy đủ các phòng.
Trước mắt, rất nhiều phòng vì không có ai dùng mà bị phong bế, việc lau dọn là một vấn đề lớn, lại càng không nói đến việc hàng năm tu sửa.
Trừ đất phong thu vào, gia tộc Phantomhive còn có vài công ty vô cùng tốt, cùng vài bất động sản, hơn nữa còn tích lũy lên tài phú, có thể nói là tương đối giàu có. Trước khi nàng trưởng thành, tài sản nàng sở hữu chỉ có quyền sử dụng mà không có quyền xử trí. Trước mắt tài sản đó đều do chuyên gia quản lý.
Mey-Rin giới thiệu một ít rồi dừng, lại nói Tia cần phải nắm giữ thứ của bản thân, không thể một lần là xong.
Tia cần thời gian để tiêu hóa vấn đề. Xuyên qua rất có thể xảy ra, nhưng không phải ai cũng có vận khí tốt như vậy, mở mắt là trở thành một quý tộc trẻ tuổi ở Anh quốc, cộng thêm phú bà giàu nhất.