Thầm Yêu

Chương 96: Cùng đàm trà !




Zen ở lại thêm một ngày cùng Minh Anh sắp xếp chút công việc và nhận nhiệm vụ cần làm khi về nước. Chẳng mấy tiếng đồng hồ sau đã có mặt tại Việt Nam, lần này vừa ra khỏi sân bay cô có chút bất ngờ nhưng đồng thời cũng không có gì là ngạc nhiên lắm.

Win đứng tựa xe khoanh tay trước ngực chờ đợi, thấy cô gái của mình liền chạy giành lấy chiếc vali trong tay cô.

“ Đừng có bỏ…” chưa kịp nói hết câu, ngón tay thon của Zen đã áp lên môi Win ngăn lại. Khẽ hôn nhẹ một cái lên môi anh.

“ Em nhớ anh lắm, chúng ta về nhà thôi”

Vừa quanh một vòng trái đất trở về, Zen đột ngột dịu dàng như thế này khiến Win có đôi chút không quen. Bình thường sau mỗi trận cãi nhau, phải nói anh cực khổ lắm mới dỗ dành được cô bạn gái ngang bướng này, thế mà lần này lại êm dịu như thế càng làm bản thân anh có cảm giác nguy hiểm nhiều hơn.

“ Sao thế, không đi à” Zen nghiêng đầu nhìn mím môi hỏi.

“ anh thấy có gì đó sai sai thì phải” Win ngờ vực gãi đầu đáp lại.

“ Đồ điên gì đâu, lẹ đi em mệt lắm. Muốn về nhà” Zen cười vui vẻ, rồi mau chóng ngồi vào xe.

Bên ngoài, Win lắc đầu cười không biết lúc này nên cảm thấy may mắn hay là nguy hiểm đang rình rập. Thôi suy nghĩ vu vơ nữa, anh cho mọi thứ vào vị trí, cho xe di chuyển khỏi sân bay chẳng bao lâu sau đã có mặt tại căn hộ chung cư của Zen.

Từ lúc đi làm Zen đã quyết định ra thuê nhà ở riêng, mặc cho bà nội và gia đình Hoàng Long ngăn cản nhưng cô vẫn cương quyết, cứ sống nhờ vã mãi chẳng phải là cách hay càng không phải là cuộc sống mà cô muốn, hơn nữa có nhà riêng vẫn là tự do tự tại nhất muốn làm gì thì làm. Cảm giác ở nhà tốt nhất, vừa bước vào cửa Zen liền đá đôi guốc sang một bên, chân trần chạm trên nền gạch đá mang lại cảm giác tuyệt vời.

Thả mình tự do, ngã lưng trên ghế sofa mà nhắm mắt tận hưởng, nhìn cảnh này Win cười lắc đầu cuối người nhặt giày đặt lên kệ thay cô.

“ Em cứ thế này, mai mốt làm vợ làm mẹ được sao”

“ chẳng phải đã có Minh Tú thay em cân cả thế giới rồi hay sao” Zen chuyển hướng xoay đầu lại, kê đầu lên đùi người yêu làm gối đệm đầu mím môi cười đáp lại.

Giây phút này làm Win được một phen hạnh phúc giật mình, vốn dĩ cứ sợ khi gặp Zen sẽ làm ầm lên như mọi khi một hai đuổi anh về, cửa nhà cũng chẳng được bước vào thậm chí tồi tệ hơn là chẳng nghe điện thoại chẳng nghe anh giải thích, trừ phi là có người thứ ba giúp đở liên hệ thì mới hay qua được ải. Nay lại dịu dàng thế này, lại trìu mến lần đầu tiên hai người có cảm giác gần gủi thân mật mà không có sự cố xảy ra, thoáng chốc hạnh phúc này có chút không quen.

Vuốt mái tóc của Zen, anh nói “Sao thế, Zen của anh bị ai ăn hiếp sao à hay đang tính toán âm mưu gì đây”

Thật ra cô như thế cũng rất dễ hiểu, sau cuộc thuyết giản tình cảm từ hai người cô nể phục nhất bản thân cũng nhận ra mình sai thật nhiều, cô yêu Win thì nên nghĩ đến cảm xúc của anh chứ không phải chỉ nghĩ đến cảm xúc bản thân . Đã biết bao lần cô buông mặc cho đối phương buồn bã ra sao nhưng rồi nếu không phải vì Win hết lần này đến lần khác nắm giữ có lẽ giờ đây cô sẽ hối hận vì đánh mất một người hết lòng vì cô mất rồi. Cô biết bao năm qua, hẳn rằng Win phải nhẫn nhịn rất nhiều để chiều cô, luôn khó xử khi phải đứng giữa bà nội và người yêu áp lực này cô nên chia sẽ với anh mới phải.

“ xì, anh không thích à. Lúc em giận dữ anh bảo em vô lý đanh đá, lúc em ngoan hiền anh lại nói em có âm mưu gì, vậy giờ thích như lúc trước phải không?” Zen phụng phịu đáp lại.

“ Thật ra, chuyến đi công tác này em gặp một sự cố nhỏ nhỏ chút trong giây phút bị tên đó bắt đi em chỉ nghĩ đến nếu không gặp anh được nữa, thì em sẽ như thế nào. Rồi khi thoát thân được em càng sợ nhiều hơn, em sợ cái vô lí của mình sẽ thật đánh mất anh mãi mãi nếu như vậy em sẽ thở không nỗi Tú à.” Zen nắm tay Win ôm vào mặt mình trìu mến.

“ Tú, em xin lỗi. Giờ em hiểu rồi, chỉ có tin tưởng chúng ta mới có kết quả tốt phải không”

Win hơi sựng người lại vài giây, có chút niềm vui len lói vào trong cơ thể mình, nhìn cô gái nằm dưới đùi mình anh thấy yêu cực kì. Lúc bất đầu anh chưa hề nghĩ đến một ngày sẽ buông đôi bàn tay nhỏ bé này ra, mọi áp lực cuộc sống hay sự áp đặt từ người bà luôn làm anh có cảm giác như một người thất bại nhưng chỉ khi ở cùng người này thứ anh nhận được là sự thoải mái, nhưng toan tính lo lắng trong thương trường đều tan biến, chỉ còn lại cuộc sống ấp áp và hạnh phúc bên người yêu nhỏ bé này. Trải qua bốn năm yêu thương đủ kiểu trên trời dưới đất thậm chí hành hạ chê bai lẫn nhau nhưng nếu bảo anh ngưng thì chắn chắc điều đó là vô ích.

“ Đợi chị Minh Anh về, anh sẽ về đây với em chịu không” Win dịu dàng nói.

Giật cả mình, Zen ngồi phất dậy hai tay áp sát lên má Win trân trân nhìn anh không chớp, kiểm tra cho thật kỉ có phải con người này bị sốt đến mê man rồi hay không.

“ anh vừa nói gì” Zen hỏi lại.

“ Anh suy nghĩ rất nhiều rồi, bao nhiêu năm qua anh chỉ là con rối sống như bà nội mong muốn nhưng lại quên đi cuộc sống mà bản thân mình mong muốn. Thứ anh muốn là một gia đình nhỏ bên cạnh người anh yêu thôi, làm những gì anh thích không cần phải nghe theo ai nữa cả. Chỉ là bây giờ chị hai chưa rõ tung tích, anh không thể nào để mặc mẹ bên đó một mình và cả ba nữa” sắc mặt anh đen xuống, trầm ngâm khi nghĩ về điều này.

Tiện tay Zen vòng qua cổ Win hôn nhẹ vào môi anh, tựa đầu dựa vào ngập trang trìu mến “ bao lâu cũng được Tú à, em chờ được. Nhưng em tin cũng chẳng còn bao lâu nữa đâu”

Win đẫy nhẹ Zen ra, cô hơi sững người khi thấy anh hành động như vậy cảm giác bất an lo sợ chợt dáy lên trong lòng không phải sự đường đột ngu dốt bỏ mặc người yêu của cô, mà giờ anh đã phát chán muốn chia tay đó chứ .

Win đứng dậy, khụy một bên gối nắm lấy đôi bàn tay nhỏ bé Zen, rất nghiêm túc nhìn Zen “ tất cả những gì anh có lúc này đều do gia đình cung cấp, anh không có gì ngoài tấm bằng đại học, bằng lái xe, chứng minh thư và một thân hình đẹp đẽ và tình yêu dành cho em thôi, nhưng anh sẽ cố gắng sau này không để em thua bất kì một ai cả, em thích gì cũng được anh sẽ dùng hết mọi cách để tìm kiếm đáp ứng cho em miễng là anh con thở”

“ Tú, anh bị sao thế” nghe những lời nói này không khỏi khiến Zen xúc động.

“ Mỹ Nhung, làm vợ anh nhé” Win đưa tay vào túi quần, lấy ra một hộp nhỏ mở ra đưa đến trước mặt Zen.

Zen áp hai tay vào mặt mình không nói nên lời, nhìn chiếc nhẫn kim cương trong hộp kia mà mắt cô không ngừng xúc động đôi mắt ngấn nước khó tả đôi môi anh đào không ngừng mấp máy vài chữ không thành như đứa trẻ bặp bẹ đang tập nói.

“ Khờ, khóc gì mà khóc” win đưa tay lâu đi giọt nước mắt hạnh phúc đang bám trên đôi gò má của Zen trìu mến.

“ Cái đồ dở hơi này, cầu hôn kiểu gì mà nhạt toẹt vậy chứ. Chẳng phải em từng nói cầu hôn em phải nhảy flasmod, phải là ở ngoài đường phố cho tất cả mọi người cùng biết hà huhu, anh dở hơi huhu” Zen vừa thút thít, vừa nói.

Giai đoạn này, bổng làm win bối rối gãi đầu không biết xử lí như thế nào vẻ mặt bối rối, thấy anh khù khờ như vậy Zen không nhịn nỗi cười bật ra.

“ dỡ hơi, đeo vào coi”

cô xòe năm ngón tay thon gọn thẳng tấp của mình ra trước mặt win mà nói, chỉ chờ có vậy win vội vàng đeo ngay vào ngón áp út chiếc nhẫn đính hạt kim cương nụ hôn trao cho nhau ngọt ngào cùng với hạnh phúc ngập tràn đi kèm…

“ Hôm nay anh phải “ ăn” em không cho, anh cũng sẽ “ ăn” cho bằng được”…

---

Hôm nay Minh Anh lại có dịp đến thành phố, chuyến đi lần này nó đặt rất nhiều hi vọng cũng chính là mục tiêu đã tốn rất nhiều tâm tư đổ dồn hết vào đó. Vũ Thị, hôm nay cô sẽ đến tìm nơi này chính thức đặt ước mơ của mình lên một bàn cân mới.

Minh Anh nắm chặt sắp tài liệu trong tay, tuyết rơi dày nhưng mồ hôi trên mình nó lại cứ thi nhau đổ ra. Suốt mấy năm qua, máu chốt cho kế hoạch của mình cũng đã đến, cuối cùng cũng chờ đợi được cơ hội này, thành bại đều tùy thuộc vào ngày hôm nay nữa thôi.

Trước cửa Vũ Thị, Minh Anh hít sâu vài lần nhích chân lên đến gần cửa rồi lại quay đầu, cứ như vậy mấy lần lập lại liên tục.

“ Annie, đang ở đâu đấy” là giọng cô kobe vang vọng qua điện thoại.

“ trước Vũ Thị, nhưng mà hồi hộp chết đi được chẳng dám vào” nó sốt ruột nói.

“ đâu phải cậu đi khủng bố, hay tống tiền người ta mà sợ. Thẳng lưng ưởng ngực, cong mông mà bước vào cố lên, mình còn chờ đồng lương từ cậu đấy suốt một năm không lương rồi, mình sắp chết đói rồi đây” cái tên Kobe này lúc nào cũng đùa được, rất thoải mái.

“ Đúng rồi, mình đi để hợp tác không cần sợ” nó đánh nước bọt nuốt ực xuống, khó khăn lắm mới bật ra được câu này.

“ Vào đi, 9 giờ rồi đấy đừng để trễ hẹn với bên đó. Cố lên”

“ ừ, vậy mình vào đây”

Minh Anh tắt máy, cô ngẩn mặt nhìn tòa nhà cao lớn nhiều tầng theo một lần rồi ánh mắt trở nên kiên định , thẳng một đường vào bên trong.

“ Chào chị, tôi đến để gặp giám đốc Martin.Julian” nó mỉm cười thân thiện hỏi nhân viên tại quầy lễ tân.

“ vâng, xin hỏi chị có hẹn trước không”

“ có ạ, vào lúc 9 giờ” nó đáp.

“ Tiểu thư vui lòng đợi giây lát, tôi sẽ kiểm tra”

“ vâng ạ”

Sau một hồi, đánh máy gọi điện cô nhân viên quay ra gọi nó: “ xin lỗi vì tiểu thư đã đợi lâu, mời tiểu thư đến phòng chờ uống tách trà đợi ngài ấy vài phút sẽ xuống ngay ạ”

“ vâng, cảm ơn chị” chỉ đợi có thế Minh Anh lại phải tiếp tục nín thở mà chờ đợi.

Cảm giác lúc này khiến nó không có một chút hài lòng, nhấp chút trà để giúp nó bình tâm trở lại. Ngồi mãi suốt nửa tiếng đồng hồ trôi qua, vẫn chưa thấy ai đến bụng dạ cứ sôi sục cả lên, từ đằng xa có một người đàn ông ăn vận lịch lãm đang bước đến chỗ nó. Minh Anh nhận ra ngay đó chính là ngài Mr.Julian người trợ thủ đắc lực của tổng giám đốc Vũ Thị, cũng may Zen đã cho nó xem hình về người này còn Kobe lại cung cấp thông tin.

“ Chào ngài, tôi là William Loren.Annie đến từ trang trại Warren” nó đưa tay ra bắt chào lịch sự.

“ Sorry, đã để tiểu thư đợi lâu. Mời ngồi” Mr.Jul lịch sự đáp lại bằng nụ hôn lên tay nó mời ngồi.

Đàn ông lịch lãm, không phải nó chưa từng thấy nhưng với vẻ phong độ thần thái như ánh hào quan tỏa ra sáng lòa ra dù cho đây là ban ngày thì bây giờ mới được chiêm ngưỡng.

“ Tôi biết ngài bận bịu, nên chẳng vòng vo có thể vào thẳng vấn đề được chứ” nó thẳng thừng đề nghị.

“ Ồ, tôi rất thích những người như tiểu thư, rất thẳng thắng và xinh đẹp. Vậy, mời tiểu thư.” Mr.Jul cười phóng khoáng đáp.

Sau một hồi hơn ba mươi phút, Minh Anh đưa ra bước phân tích lợi nhuận và giá trị mặt hàng cả chất lượng sản phẩm một cách rất lưu loát và rõ ràng một mạch. Có khi Mr.Jul thấy thật thán phục mà cười nhún vai hài lòng, chốt lại đề án sắp tới nếu được triển khai sẽ đem lại danh tiếng, lợi nhuận rất rất cao và tỉ lệ thành công chiếm đến 80% .

“ wow, một cô gái trẻ có thể làm được như thế này sao. Quả thực tôi rất ngạc nhiên đấy, chỉ có điều đối với Vũ Thị thì những dự án sản phẩm của warren không phải là mặt hàng tác động chủ yếu đến việc kinh doanh của Vũ Thị, cô biết đấy chúng tôi chuyên kinh doanh những mặt hàng hàng hiệu có danh tiếng đó mới chính là những gì chúng tôi hướng đến” Mr.Jul điềm tĩnh đáp lại.

Khả năng bị từ chối thế này, nó đã từng nghĩ qua. Nhưng chưa nghĩ đến người đối diện lại có vẻ khinh miệt toàn bộ công sức và sự nhiệt huyết lao động của toàn thể trang trại, điều này nó nhịn không được.

Giữ vẻ bình tĩnh, thãn nhiên cười mỉm đáp lại: “ Cảm ơn ngài đã bỏ ra gần 45 phút để ngồi nghe tôi nói, và tôi cũng biết rõ một điều là những gì tôi nói có lẽ ngài sẽ chẳng hiểu được đúng không”

Mr.Jul “ ồ” một tiếng, sắc mặt không thay đổi mà ngược lại cảm thấy rất thấy hứng thú.

“ Quả thật hàng hiệu luôn là những gì con người có của cải hướng đến, nhưng ngài biết đấy thực phẩm lại còn quan trọng hơn rất nhiều. Người ta có thể bỏ ra hàng vạn đồng tiền để mua hàng hiệu nhưng chẳng ai đủ để mua được sức khỏe dù có rất nhiều tiền. Mục đích tôi đến đây không phải chỉ để đưa Warren đến với Vũ Thị, mà là muốn dành cơ hội được tập đầu tư, trở thành người tiên phong của Vũ Thị mở rộng thị trường tại Việt Nam và Australia sắp đến”

Minh Anh cười tiếp tục đáp “ Và dĩ nhiên theo tôi nhận biết và quan sát từ đầu đến giờ ngài không phải một người làm việc chuyên nghiệp và âm hiểu được việc kinh doanh càng không thể nào là người đảm nhiệm một khối công việc đồ sộ tiên phong vào Việt Nam và Australia”

“ Vậy tôi xin phép” nó nói một mạch, thu xếp lại tài liệu trên bàn hơi cuối người chào.

“ Sao cô lại nghĩ tôi không phải một người chuyên nghiệp, lại khinh miệt tôi không đủ trình độ cam nổi dự án?” thấy Minh Anh định rời đi, Mr.Jul vội lên tiếng hỏi một câu.

“ Một người làm việc chuyên nghiệp trước tiên sẽ đến đúng giờ và chẳng bao giờ phí phạm thời gian” nó cuối chào một lần nửa, lạnh lùng quay lưng bước đi.

Khi Minh Anh vừa khuất tầm nhìn ở Vũ Thị, Mr.Jul liền cười đứng dậy ánh mắt sự thán phục với người phụ nữ vừa gặp quả thật rất có bản lĩnh nếu được tập đoàn đầu tư chắc chắn không uổng chút nào.

Mr.Jul Cầm sắp tài liệu Minh Anh để lại đi đến bàn phía sau mình, kính cẩn cuối chào người trước mặt “ Tổng giám đốc, đây là bảng kế hoạch điều tra của tiểu thư Annie. Có vẻ cô ấy nghiêng cứu rất sâu vấn đề mở rộng tại Việt Nam và Austrailia”

“ được rồi, tôi biết rồi những gì hai người nói khi nãy tôi đều nghe rất rõ.”

Giọng nói của cô gái rất êm tai và dịu dàng, mặc chiếc váy đỏ ôm sát cơ thể tôn lên các đường quyến rũ, khuôn mặt trang điễm nhẹ chỉ đánh chút son cũng đủ làm tôn vinh nét đẹp khả ái nhẹ nhàng tao nhã của cô, ánh mắt lãnh đạm tỏa ra ánh hào quan khiến cho người khác phải một phần nể chín phần kính.

“Cô ấy nắm bắt được qui tắc làm việc, hơn nữa rất tự tin và cương quyết. Tôi rất thích những người như thế, Jul anh hãy chuẩn bị đi, ngày mai chúng ta sẽ đến đó”

“ Vâng, thưa Tổng giám đốc” mr.Jul cúi đầu chào rồi bước đi, để lại người phụ nữ ngồi đó nhâm nhi tách cà phê thích thú.

“ Annie, tôi nhớ cô thật đấy” người phụ nữ nhắm một ngụm cà phê thưởng thức, cong môi cười…

Minh Anh ra đến bên ngoài mới xã giận dậm chân lộp bộp dưới tuyết, nghĩ cũng chưa bao giờ nó nghĩ Vũ Thị lại tuyển một nhân viên không có chút kiến thức đến như thế vậy mà còn được tiếng là trợ thủ đắc lực của Tổng giám đốc Vũ thị. Thật hết sức hoang đường, khác nào đem tập đoàn này ra làm trò cười cho thiên hạ, tuy lần này việc hợp tác này có lẽ đã thất bại nhưng cũng là điều may mắn giúp nó sớm nhận ra nơi đây sẽ làm mài mọt công sức của nó càng phụ công sức của tất cả mọi người làm ở trang trại.

Trời cứ rơi tuyết mãi không ngưng, chỉ cần thở thôi hơi khói chốc lát cũng đông cứng. Minh Anh suýt xoa cái bụng, đến từ sáng giờ chưa ăn được gì tử tế nó thôi suy nghĩ về chuyện công việc tìm đến một quán ăn quen thuộc, nơi mà làm nó cảm thấy có chút vị quê hương.

Hơn nửa giờ đi xe bus Minh Anh đứng trước một quán ăn cách trung tâm không xa cho lắm “ Việt ” . Một chữ ngắn gọn nhưng lại mang đầy đủ sự ấm cúng của quê hương, bước đến đầu cửa quán đang nghi ngút mùi bún bò đặc sản miền trung, khiến bụng dạ hưng phấn hẳn lên.

Thấy khách quen hớn hở bước vào, cô chủ quán mập mạp với làn da trắng hai má có vết sạm cho tháng ngày thanh xuân đã trôi đi để lại, vui vẻ chào “ Annie, cháu lại đến à” .

Minh Anh cởi bỏ đôi găng tay, suýt xoa thổi vài cài đáp trả “ Vâng ạ, hôm nay lại âm thêm độ phải không ạ, trời lạnh quá”

“ ừ, mấy nay trời lạnh khách đông, cháu tìm chổ ngồi rồi cô làm cho tô bún lót dạ ha” cô chủ từ trong bếp nói vọng ra.

“ Vâng ạ, cho cháu như củ”

Nó đảo mắt xung quanh nhìn một vòng bàn nào cũng đầy người, may thay cuối góc tường cạnh cửa sổ có một chổ trống nhanh chân bước đến.

“ xin lỗi, cháu có thể ngồi chung ở đây được không ạ”

Người đàn ông tuổi trung niên ngẩn đầu gật nhẹ một cái rồi tiếp tục cuối đầu nấu trà rất chuyên tâm. Cô nghiêng đầu thú vị dõi theo, “ Trà” cũng là một nghệ thuật đáng để cho con người thưởng thức, thưởng thức trà cũng là một niềm vui sự sáng tạo đã có từ lâu đời của người Việt.

“ Cô gái cháu biết pha trà không” người đàn ông không nhìn, mở lời hỏi.

Minh Anh lắc đầu, cười đáp lại “ Dạ không”

Người đàn ông cong môi cười, đôi tay khéo léo nhắc nhẹ ấm trà nhỏ rót một ly đưa sang cho nó, vị trà thoang thoảng dễ chịu bay vào mũi làm thần thái được giản rất nhiều. Nó không biết nhiều về việc thưởng trà nhưng cũng biết được điều cơ bản rằng “ trà là thứ giúp cho con người ta rủ bỏ đi rất áp lực trên thân mình”

“ Cháu thích trà đạo không”

“ Đó là lí do cháu đến đây mỗi khi lên thành phố” Minh Anh nhấp một ngụm trà đáp lại lễ phép.

Nó thích quán “ Việt” không đơn giản vì nơi đây chỉ tập trung chủ yếu là người Việt mà nó còn là một nơi hội tụ những tâm hồn thi sĩ thưởng thức rất nhiều loại nghệ thuật khác nhau, chim có, tranh có, ẩm thực có, đồ cổ có…vâng…vâng rất nhiều nhưng nó thích nhất là được ngồi nghe những người lớn tuổi tay pha trà, miệng đàm đạo nghe hay rất hay và giúp thư thái rất nhiều.

“ Được ta dậy cháu cách pha trà, muốn học không”

“ vâng ạ, cung kính không bằng tuân mệnh” Minh Anh thích thú chăm chú bắt đầu nghe thuyết giản .

Người đàn ông trung niên tỏ ra khá hài lòng, đôi tay bắt đầu công việc pha trà:

“Tuỳ theo độc ẩm, song ẩm, tứ ẩm, hay quần ẩm mà có những loại bình với kích cỡ khác nhau.

Lượng trà cho vào ấm phải vừa đủcho ít quá thì nhạt, còn cho nhiều quá thì đắng chát. Lần đầu rót nước xâm xấp mặt trà rồi đổ đi để“rửa trà”: Tửu tam trà nhịrượu chén đến thứ ba mới bắt đầu ngấm, trà nước thứ hai mới ngon. Lượt kế cho nước gần đầy bình rồi đậy nắp lại, xong mới rót thêm lên trên nắp bình một ít nước nóng để lấp kín cái lỗ thông hơi để giữ được hương trà.”

“ có câu “rượu trên be, chè dưới ấm” vị trà ngon nhất là lúc dưới ấm. Cho nên khi tiếp khách, phải rót trà ra ra chén tống rồi sau đó mới chia ra các chén quân. Còn nếu rót thẳng vào chén quân thì người sành điệu sẽ không rót trà cho mình trước, nhưng cũng không rót cho khách trước.

Nét mặt người đàn ông rất an nhàn, tạo ra một sự ấm áp nào đó khiến Minh Anh có cảm giác như đang ngồi với người thân của mình thưởng thức trà đạo. Hơn thế người đàn ông tuổi trung niên lại rất am hiểu về trà, hết chín phần trong nó là sự ngưỡng mộ dành cho đối phương.

Đôi mắt Minh Anh sáng long lanh, tinh nghích đầy phấn chấn, thấy người đàn ông trầm giọng lên tiếng.

“ cô gái, cháu muốn thử rót không”

Minh Anh gật đầu, dùng khăn kẹp quai cầm chăm chú lắng nghe sự chỉ dẫn làm theo.

“ Khi rót thì thấp tay một chút cho dòng nước chảy vào chén Rót lần lượt ít một vào từng chén, rồi xoay vòng rót ngược lại. Như thế cháu sẽ giúp các chén trà đều đậm đà như nhau. Việc chọn trà, pha trà, mời trà là một ứng xử văn hóa biểu hiện sự tinh tế và lòng mến khách của người Việt. Thậm chí từ cách nâng ly, cách mời khách, cách uống đều thể hiện nét văn hóa của dân tộc.”

“ Quan trọng nhất vẫn là bạn trà ạ. “ Rượu ngâm nga, trà liền tay” trà do Minh Anh rót đây xin mời bác dùng”

Cả hai nâng ly trà, nhấp từng ngụm nhỏ, thưởng thức trà bằng tất cả tâm hồn, bằng những cảm xúc giác quan, mắt nhìn, mũi ngửi, tai nghe, lưỡi nếm, tay cầm.

Nếu bảo rằng ngoại vật tác động đến tâm hồn, điều đó không sai. Một chén trà ngon cũng làm lay động những sâu kín trong tâm hồn con người, nhưng cái lay động của hương vị trà đem lại sự dịu dàng, hòa cùng thiên địa.

“ Thơm quá” Minh Anh khẽ kêu một tiếng, kèm theo sự mệt nhọc trong câu nói.

Đôi mắt nhiều năm chinh chiến với đời, người đàn ông trung niên dễ dàng nhận ra liền nói “ con người ta ấy, cứ mãi đuổi theo đam mê, tiền tài mà quên đi cuộc sống yên bình vốn có sao phải cứ nghiện những thứ đó ấy nhỉ rồi mang vào người những muộn phiền.”

Minh Anh cười mỉm, nhấp một ngụm trà đáp lại “ cháu không phải nghiện việc, mà chỉ vì nghiện người cháu yêu, anh là thuốc dẫn làm cháu không muốn buông bỏ những gì đang cố gắng”

“ ồ, nghiện người yêu. Lần đầu ta nghe thấy”

“ vâng ạ, chỉ có nghiện nhiều đến nỗi không cai được mới khiến cháu đổ hết động lực vào mớ giấy tờ này mong một ngày lấy được loại nghiện này. Xem ra lần này đã thất bại, cháu phải thưởng trà rồi nghỉ ra đường đi mới để chiếm hữu được loại thuốc làm cháu phát nghiện này”

Minh Anh thở dài đầy bầu tâm sự, cô chủ quán cũng vừa hay đi đến “Ch…” câu nói chưa ra hết đã bị người đàn ông nhíu mày ra ý dừng lại, thay vào một câu khác.

“ Annie, cháu ngồi trò chuyện với đúng người rồi đó. Ta nói cái lão Thanh này là cụ của cụ nhất trong quán này đấy, mà tính ra cũng duyên nhỉ ai đến gần lão ấy cũng bảo khó chịu vậy mà cháu ngồi đây nãy giờ”

“ cô sáu, cô cũng rảnh rồi đó sao. Ngồi với chúng tôi làm chén trà” người đàn ông trầm giọng lên tiếng.

Cô chủ quán cũng vui vẻ mà ngồi xuống cạnh nó, nhìn sắp tài liệu cũng thoạt đoán ra được.

“ Annie, hôm nay cháu đến Vũ Thị phải không. Thế nào rồi, suông sẻ chứ” Cô chủ quán quan tâm hỏi.

Minh Anh chỉ đáp lại bằng cái lắc đầu khá buồn bà, nhắp thêm một ngụm trà.

“ gì kia, cháu cũng có hứng với kinh doanh à” nghe đến Vũ Thị cơ hồ người đàn ông liền thay đổi có chút tò mò.

“ lão Thanh không biết à, người ngồi trước mặt ông đây là một nhân tài đó bình thường ông hỏi rau này nhập ở đâu tôi nói rồi ông cười lắc đầu. Đấy giờ đây chủ trang trại ngồi đàm trà với ông đấy”

“ cô cứ nói quá, cháu cũng chỉ là làm công thôi mà chủ gì đâu chứ. Khen cháu vậy sẽ tự mãn mất thôi” Minh Anh cười đáp trả.

Người đàn ông khá ngạc nhiên, thì ra cô gái mà mọi người đang đồn đại đang chiếm giữ thị trường độc quyền rau bina và sữa bò đang ngồi trước mặt ông ta vậy mà không hề hay biết cũng chính là thủ phạm khiến cho Vũ Thị rất khó khăn trong việc tìm nguồn thực phẩm trong nước. Nghe danh đã lâu không bằng gặp mặt, cô gái này quả thật không sai với lời đồn tuy chỉ tiếp xúc chưa được bao lâu nhưng ông có ấn tượng khá tốt.

Cô gái này có rất biết lắng nghe, thêm phần chịu tiếp thu để học hỏi thêm kiến thức dù chuyên nghành hay không phải đều xem đó kinh nghiệm thu vào, cảm giác tò mò khiến người đàn ông muốn sâu thêm liền nói:

“ ồ, vậy cháu đến Vũ Thị làm gì. Nếu đã duy trì phát triễn một trang trại rộng lớn như vậy thì đâu cần phải đầu quân cho Vũ Thị”

“ Dạ không, thứ cháu muốn là được Vũ Thị đầu tư vào mình giao cho cháu dự án mở rộng thương hiệu đến Việt Nam và Úc. Cho nên cháu mới dùng cách mở rộng trang trại để có cơ hội chứng minh thực của cháu đến với tập đoàn”

“ Vũ Thị hàng năm đều tuyễn nhân viên, vì sao cháu không nộp hồ sơ xem sao, chỉ cần là có thực lực chuyện lương bổng chỉ là một hai ngày không phải sao.” người đàn ông nhíu mày hỏi.

“ Cháu biết điều ấy chứ chỉ có điều cháu đã lãng phí mất ba năm rồi, cháu không muốn kéo dài thêm nữa, chỉ sợ khi được rồi thì người cũng mất. Cháu tìm đến Vũ Thị không phải vì muốn tìm một công việc, cũng chẳng phải vì đồng tiền lương mà tìm đến để tìm một cơ hội giành lấy chìa khóa vàng chỉ có như vậy cháu mới có thể bảo vệ người cần bảo vệ, bên cạnh người cần bên cạnh, bài trừ được kẻ tiểu nhân”.

Ánh mắt hai người lớn tuổi đều đổ dồn vào những lời chất chứa đầy tâm sự của nó. Nói đến Vũ Thị ai nấy đều biết nơi đó như một cái nôi nuôi dưỡng nhân tài, bề ngoài là chiến tranh đầu tư thương trường nhưng cái mà nơi đây sản xuất ra đó chính là “ con người tài kiệt”. Vũ Thị phàm là chọn những sinh viên nghèo, hoặt trẽ mồ côi nhưng cốt cách và tư duy của chúng không nghèo nàn, ý chí vượt khó lại càng vượt trội gấp bội đều được tập đoàn Vũ Thị đầu tư kỉ lưỡng. Những nhà doanh nỗi tiếng về các lĩnh vực như thời trang, các nhà luật sư, pháp lý, doanh nghiêp hay các nhà tài chính không ít đều có xuất thân từ tập đoàn này. Điển hình chính là Julian có danh tiếng là bàn tay của thương trường, xuất thân cũng từ một đứa trẻ mồ côi sau đó được Chủ tịch đem về đào tạo đến tuổi trưởng thành liền tốt nghiệp Havard điều này nó cũng chỉ vừa được biết khi nghe Zen sơ lượt qua, thế nhưng sáng nay thì hình tượng ngưỡng mộ hoàn toàn tiêu tán, hư danh vẫn là hư danh.

Quay lại với mục đích cái Minh Anh muốn chính là được trở thành vật đầu tư nắm dự án “ mở rộng” về tay mình.

“ Annie, thật tiếc vì Vũ Thị đánh mất một người như cháu” cô chủ quán vừa vẻ cảm thông, vừa liếc sang người đàn ông cùng bàn vẻ châm chọc.

“ Dạ, chắc tại không duyên với lại hơn nữa trời sẽ không tuyệt đường sống của con người. Thua keo này ta bày keo khác vậy”

“ tốt, biết suy nghĩ chấp nhận và tiếp tục như vậy là tốt. Thanh niên thời nay hiếm có ai có ý chí như cháu, người đàn ông cười khà khà vài tiếng.

“ Ông chủ, đã đến giờ ngài đi chưa ạ” một người đàn ông khác trong bộ vest đen, cuối chào cung kinh cắt ngang cậu chuyện.

“ được rồi, đi thôi. Minh Anh, hôm nay ta rất vui cảm ơn cháu nếu rảnh thì cứ đến hội quán chúng ta cùng đàm trà”

“ vâng ạ” Minh Anh lễ phép đáp lại, cuối nhẹ đầu tiễn người đàn ông đi.

Giờ chỉ còn lại Minh Anh và bà chủ quán ngồi đấy, thấy tuyết lại rơi bà chủ vui miệng hỏi “ à đêm nay chẳng phải giáng sinh sao, cháu đi một mình à. Kobe không đi cùng”

“ Hôm nay là giáng sinh sao, cô không nói chắc hẳn cháu cũng quên” Minh Anh đưa tay lên tráng cười trừ cho sự ngớ ngẩn của mình, công việc làm nó quên luôn cả thời gian nhanh thật vậy là sắp hết thêm một năm nữa rồi.

“ thôi, đợi lát cô mang cho tô bún tái lót dạ nhé”

“ vâng ạ”

---

win mắt nhắm mắt mở tìm kiếm ai đó trở mình thức dậy đưa quờ quạn trên nệm nhưng lại trống không, liền ưởng ngưỡng ngồi dậy chỉ có căn phòng trống không là đập vào mắt.

Vệ sinh cá nhân xong, ra bên ngoài đã ngừi thấy mùi trứng rán bay nghi ngút trong không khí. Tóc búi đại lưa thưa vài lọn tóc rũ xuống mặt, khoát trên mình duy nhất chiếc áo sơ mi trắng của anh phũ qua mông, đứng cạnh bếp quyến rũ chết người.

Đôi môi win cong lên một đường cố ý châm chọc “ Em đừng có quyến rũ anh như vậy chứ, “ ăn” em một đêm như vậy chưa đủ sao”

Vòng tay từ phía sau, ôm chằm lấy Zen. Cô mỉm cười nói “ anh đó phát ngôn thì đứng đắn tí, gì mà “ ăn” chứ. Giờ có quỳ gối cầu hôn lần nửa cũng đừng mơ”

“ vợ yêu, merry christmas năm nay giáng sinh cạnh em thế này là hạnh phúc nhất cuộc đời anh rồi” win đặt một nụ hôn lướt lên môi hồng của zen.

“ em cũng vậy, merry Christmas. Ăn sáng đi, chút em đến công ty một chút”

Win “ ừ” một tiếng, thưởng thức bữa sáng.

“ có chuyện này …” Zen ấp úng khó nói, tay khoáy ly sữa.

“ sao có chuyện gì mà ấp a ấp úng thế kia” win dừng động tác nhìn zen “ đừng nói với anh, là em muốn anh “ ăn” em nữa chứ. Vậy thì đợi chút đi giải quyết cái bụng trước đã”

Không nhắc thì thôi, nhắc đến hai má Zen đỏ rần cả lên xấu hổ lộ rõ, bặm môi trừng mắt cảnh cáo “ Tú, anh nghiêm túc cho em. Nói nữa thì em đuổi đó”

“ ok, ok. Anh nghiêm túc là được chứ gì, có chuyện gì em nói đi”

“ Em muốn gặp mẹ anh, có được không” Zen tròn xoe mắt nhìn win.

“ Được luôn, anh cứ sợ em ngại gia đình không chịu gặp ai. Như thế này thì tốt quá, tối nay chúng ta sang đó luôn nhé, đến ăn cơm tối cùng bà”

“ vâng hihi”

Zen thở phào nhẹ nhõm cứ tưởng ải này khó mà chơi, nào ngờ suông sẻ đến vậy. Việc công là một phần, nhưng chín phần là cô muốn chính thức được ra mắt mẹ chồng ước muốn này cũng đã ấp ủ từ lâu chỉ là sợ win khó xử cho nên chưa một lần đá động đến…