Minh Anh rạng ngời mặc chiếc váy tím tao nhã, đi bên cạnh Kobe trong
bộ vest đen điển trai. Ai nhìn vào cũng tưởng họ là một cặp đôi tương
xứng, nhiều khi mẹ Kobe thấy được sự thân mật mà có lần lầm tưởng hai
đứa trẻ đang hẹn hò với nhau.
“ Annie, sao
cháu không phải là người yêu của thằng nhóc này luôn nhỉ” Dì Ammy đến
gần giao tiếp bằng một câu nói đùa, mẹ Kobe tuy hơn bốn mươi rồi nhưng
nhìn bà lúc này không khác gì bạn cũng lứa với nó.
“ Dì
à, có đuổi được cậu ấy đi cũng đừng đùn đẫy cho cháu như vậy. Cuộc đời
cháu sẽ như thế nào đây” Nó giả làm bộ dạng xụ mặt xuống.
Kobe đứng một bên mặt đỏ rần vì câu nói đùa của hai người phụ nữ này, thật
làm mất mặt anh. Dì Ammy ôm bụng cười, tuy rất ít được tiếp xúc nói
chuyện nhiều với Minh Anh nhưng bà cũng rất quí cô gái này, cũng từng
mong cô gái này ở bên con trai bà.
Buổi tiệc
cũng nhanh chóng kết thúc Kobe nói vài câu với mẹ, rồi cùng nhau lên xe
trở về trang trại. Nào ngờ trước khi lên xe bà Zoe bất cẩn bị vấp làm
rơi túi xách, nó đứng gần đó nên cuối người nhặt lên hộ, vô tình tấm ảnh bên trong chiếc ví là vào tầm ngấm của mình.
Mãi mê nhìn chằm vào nó mà suy nghĩ, đột ngột bị bà Zoe giật lấy có vẻ bực bội:
“ ta cảm ơn, nhưng sau này cháu đừng xem đồ cá nhân của ta nhé”
Suốt trên đoạn đường về nhà, Minh Anh không nói câu nào tựa đầu vào bên cửa
kính mông lung cố nhớ ra điều gì đó. Bà Zoe thấy vậy cứ nghĩ nó đang
giận, lòng áy náy nên cũng chẳng muốn mở miệng nói thêm điều gì.
Về đến trang trại, Minh Anh lại lạnh lùng không nhìn bất kì ai đi thẳng
một hơi lên phòng như một người bị mộng du. Tiếng cửa đóng lại, nó nhanh chóng nằm xuống giường đôi mắt vẫn chung thủy lạnh lẽo suy tư.
Chợt nhớ đến điều gì đó, nó ngồi phất dậy. Lục tung tủ quần áo của mình, tìm cái vali khi ấy. Bên ngoài có tiếng tiếng đập cửa phòng vang vào cùng
giọng nói của sốt ruột của Kobe “ Annie, Annie… cậu có nghe không mở cửa đi, Annie” .
“ Sao, con bé không vẫn không trả lời hả” bà Zoe nét mặt lo lắng hỏi.
“ bà chủ, khi này bà có nặng lời gì với con bé không. Sao thấy nó thay đổi im lặng đến độ như vậy” Bác Han trầm ngâm nói.
Bà Zoe đáp lại bằng cái lắc đầu, cau mày. Nhưng đâu ai biết lúc này Minh
Anh nào đâu nghe thấy điều gì, chạy khắp nơi trong phòng mà tìm kiếm thứ gì đó. Miệng lẩm bẩm vài chứ “ để ở đâu rồi, mày ở đâu rồi” đôi tay
luống cuống tìm kiếm bới tung tủ quần áo của mình lên. Bụng cứ nghĩ về
điều mình đang nghi ngờ, chỉ cần tìm ra tập hồ sơ Uyển Nhi đưa lúc trước khi đi có lẽ sẽ tìm ra được gì đó, biết đâu đó chính là chiếc chìa khóa mà khiến mọi việc rối tung, chỉ cần tìm ra nó mọi chuyện biết đâu sẽ
sáng tỏ. Nó lục lọi tìm hết tủ này đến tủ kia nhưng vẫn không thấy đâu,
hối hả chạy đến mở cửa.
“ Bác Han, có nhớ chiếc vali cháu để ở đâu không?” giọng nói nó lúc này vội vả.
“ Ta nhớ, để bên nhà kho. Cháu cần tìm gì à Annie” thấy bộ dạng nó như
vậy không khỏi khiến cho bà Zoe lo lắng, bộ váy mặc khi dự tiệc lúc nãy
vẫn chưa được thay ra, đoán được nó đang có chuyện gì đó không ổn.
Nghe được câu trả lời, hai chân lại vội vội vàng vàng mà chạy, mém tí nữa đã ngã nhào xuống cầu thang, may thay lúc ấy Kobe đứng gần đã nắm kịp tay
nó, nếu không lại sẽ nằm im một chổ lần hai mất rồi, làm cho bác Han và
bà Zoe một phen hốt hoảng.
“Annie, từ từ thôi. Để mình đi tìm cùng cậu ngoài nhà kho tối lắm”
Được hai bước chân, nó quay lại nhìn bà Zoe “Bà à, giúp cháu một chuyện
nhé…đợi cháu tìm được thứ muốn tìm rồi cho cháu biết sự thật nhé”
Bà Zoe gật đầu thay cho câu trả lời khi thấy nét mặt căng thẳng của nó.
Chỉ chờ có vậy nó liền cùng Kobe chạy ra nhà kho tối tăm, đầy đủ bụi tìm kiếm chiếc vali mục nát. Nếu hôm nay không vô tình nhìn thấy tấm hình
kia có lẽ ngay cả bản thân nó cũng quên mất đi tập hồ sơ Uyển Nhi đưa,
cũng chính là nhiệm vụ mà mọi người khi ấy đang tìm kiếm nhưng vẫn chưa
có câu trả lời.
“Annie, bên này ! mình tìm thấy rồi”
Kobe ho khụ khụ vài tiếng, dùng sức nắm quai vali lôi ra, bụi bay tung tóe
vào không trung. Minh Anh chạy đến, dịu dàng đưa tay lau đi vài vết bụi
dính bẩn trên gương mặt Kobe, anh sửng người vài giây ngắm nhìn cô bạn
của mình.
“Annie, tôi có nên suy nghĩ lại việc tìm hiểu cậu thử không nhỉ” Kobe cong môi cười.
“Thôi nha, bỏ nha, tôi chỉ yêu con trai thôi làm sao có thể yêu chị em của
mình chứ. Thế hóa ra loạn luân à” nó chu môi cười đáp trả.
“Quỷ sứ hà, biết hết hà” Kobe làm bộ mặt ngại ngùng như gái mới lớn trả lời.
Hai người thôi đùa, Minh Anh ngồi xổm xuống đất mở chiếc vali ra, nhưng có
vẻ dây kéo vali bị hỏng không hợp tác khó nhọc lắm mới kéo ra được. Nó
lục lọi cách túi rồi đôi môi khẽ cười thành tiếng như ra được báu vật.
“Ha ha, có rồi Kobe. Có rồi nó chưa bị làm sao cả mình vui quá”
Cầm một túi ni lông có đựng giấy tờ trên tay, Minh Anh nhảy lên ôm chồm cổ
Kobe vui mừng hò reo. Từ lúc quen biết Minh Anh, Kobe chưa bao giờ thấy
người con gái này cười vui vẻ như lúc này, hình ảnh thường ngày có cười
nhưng nụ cười ấy dịu dàng mang nỗi buồn man mác bên trong không giống
bây giờ.
“ Chúng ta vào nhà thôi”
Dù chưa chắn dự đoán của mình là chính xác, nhưng nếu cứ để trong lòng mãi như thế này cũng chẳng phải là cách. Không khí trong phòng khách khá
căng thẳng, bà Zoe và Bác Han kể cả Kobe ai nấy đều nhìn nó bằng khuôn
mặt tò mò khó hiểu.
Nó hít sâu một hơi thật sâu , nghiêm túc hỏi “Zoe, bà xem tấm ảnh này có phải khi nãy vì nó mà bà mắng cháu không ?”
Bà Zoe nghi hoặc nhận tấm ảnh từ tay nó truyền sang, cơ hồ bà Zoe bất đầu
có sự thay đổi rõ rệt, bàn tay cầm tấm ảnh nhẹ tựa như bông, nhưng lại
run run nắm không vững, đôi mắt thâm sâu ngấn nước ở khóe mi.
“Annie sao cháu, sao cho tấm ảnh này” đôi môi lắp bắp, đôi vai gầy của bà Zoe rung lên mất bình tĩnh, gằng giọng hỏi.
Bác Han ngồi cạnh thấy bà chủ của mình đột nhiên như vậy, liền chồm người
giật lấy tấm ảnh trân trân nhìn vào, quay sang bà Zoe khẽ một câu
“Chuyện này là thế nào”.
“Bà ơi, cháu hỏi một
câu nữa nhé. Người đàn ông khi trước bà kể ông ta là Nguyễn Kim Đỉnh
phải không bà ” giọng nói của nó cũng nghẹn lại, đi đến quỳ xuống bên
cạnh nắm bà Zoe một cách trìu mến.
Chuyện quá khứ cất dấu nhiều năm sâu tận bên trong con tim, giờ đây khi có người
gợi dậy không khỏi khiến tâm can trở nên đau xót. Nhưng lúc này đây bà
Zoe vẫn im lặng không trả lời, bà và Bác Han nhìn nhau nghi hoặc như vẻ
đang phân điều gì đó, tiến thoái lưỡng nam.
“Không sao, vậy cháu hỏi tiếp câu nữa được không. Vậy vậy… người con trai mà
năm đó bà mang nặng đẻ đau, có phải ông ấy tên Nguyễn Kim Bình phải
không phải hả bà” lúc này đây nước mắt như bờ đê vỡ ra, không ngừng
tuông.
Hai bà cháu nắm tay nhau mà khóc, bà
Zoe vì bên trong còn ẩn chứa bí mật đang cẩn thận cất dấu cho nên vẫn
hoài nghi không dám nói bắt cứ điều gì. Bà biết nó là đứa trẻ ngoan
nhưng dù gì cũng là một người xa lạ đến chổ này, biết đâu chỉ là cái bẫy để thâu tóm.
Nhìn Ánh mắt đó nó liền hiểu,
tay mở sổ hộ chiếu của mình ra đưa đến trước mặt hai người lớn. Bác Han
chau mày cầm lấy mở ra xem, ánh mắt ngạc khi nhìn thấy dòng tên Nguyễn
Minh Anh/ Quốc Tịch : Ustrailia, liền hỏi :
“Annie, không lẽ cháu là con gái của Kim Bình hay sao”
Bà Zoe khóc lên thành tiếng, không ngờ sau bao nhiêu năm lưu lạc phương
trời xa xôi, tránh sự truy đuổi của người đàn bà ác độc. Rời xa quê
hương, rời xa đứa con mang nặng đẻ đau, trốn đến tận đây đến tận hơn mấy chục năm, nay lại được ở bên cạnh người thân của mình, nhưng trước giờ
bà lại không nhận ra.
Nó vừa khóc vừa nói “Dạ, cháu là Minh Anh Nguyễn Minh Anh là con gái lớn à không, còn gái thứ
của ông ấy. Kim Bình là ba của cháu hức hức”
Nghe đến đây, đại não của Bác han làm việc nhanh chống. Ông cau mày lòng dáy lên một cảm giác sợ sệt như đang có nguy hiểm gần kề, nắm chặt hai bã
vai gầy của Minh Anh mà gằn hỏi “Annie, cháu nói ta nghe cháu là con thứ vậy chị gái lớn giờ đang ở đâu”
Lúc này bà
Zoe hoàn hồn thu nước mắt, trông chờ câu hỏi khi sực nhớ ra sự việc qua
trọng. Khuôn mặt hốt hoảng nhấn mạnh hỏi lại “cháu mau nói đi, chị cháu
giờ đang ở đâu. Chúng ta phải lập tức đón nó kẻo không nó sẽ nguy hiểm
đến tính mạng”
Minh Anh thất thần ngẩn mặt
nhìn hai người lớn, không tin vào những gì mình vừa nghe. Sự việc nghiêm trọng đến như thế nào mà mọi người lại lo lắng đến như vậy còn nguy
hiểm đến cả tính mạng, giờ ngẩm lại có khi nào Uyển Nhi đã biết rõ
chuyện này nên cố tình đẩy nó đi để bảo vệ tính mạng cho nó hay không.
Minh Anh thôi hốt hoảng, vào lúc này ai nấy đều rối cả rồi nếu ngay cả nó
cũng như vậy, sự việc sẽ không đâu vào đâu, nó ngồi lên sofa bên cạnh bà Zoe “ Bà à, chị ấy không sao đâu, nếu thật sự có vấn đề thì người ngồi
đây giờ bây giờ không phải là cháu đâu ạ”
Nét mặt lo lắng bà Zoe nói “Vì sao cháu lại nói như vậy, chẳng lẽ cháu không chút nào quan tâm đến chị gái mình hay sao”
Nó lắc đầu giọng nói trìu mến dịu dàng trấn an bà Zoe “Không đâu bà à, nếu chị ấy gặp nguy hiểm thì không thể nào đẫy cháu đến nơi xa xôi này đâu”
Bây giờ cả nhà ai cũng nhìn Minh Anh với ánh mắt khó hiểu, thêm phần tò mò thoạt nhìn nó đã hiểu mọi người đang
trông chờ điều gì.
Minh Anh mỉm cười chỉnh
trang lại trạng thái của mình lúc này, nếu là khi trước hẳn rằng nó đã
hấp tấp luống cuống làm mọi chuyện thêm rối tung lên mà thôi nhưng bây
giờ thì khác, trước khi làm điều gì nó luôn nhắc nhở bản thân phải thật
bình tĩnh, phải là lúc thoải mái nhất, chắc chắn rằng điều đó sẽ không
lệch hướng.
Thu lại tất cả xúc động khi nãy, vui vẻ thuật lại những chuyện xảy ra trước đó không chút phiền lòng.
Khi câu chuyện đi qua được một nửa ai náy đều thấy xót xa cho tấm thân
nhỏ bé trước mặt, ngay cả một người ít bộc lộ cảm xúc như Kobe cũng
không nhịn được mà thay đổi thái độ bức xúc trên gương mặt.
Quả thực nó muốn nói với mọi người rằng bản thân lúc này không có một chút
cảm giác tổn thương nào, không thấy lẩn thẩn khi nhắc lại chuyện buồn bã nhưng chỉ sợ khi nói ra rồi mọi sẽ không tin cho đó là sự chịu đựng cất giấu trong lòng.
“Bà ta sao có thể đối xử với vợ chồng Kim Bình như thế, sao lại đai nghiến một đứa trẻ vô can như
cháu cơ chứ” hàng mi bà Zoe rưng rưng nước mắt.
Gương mặt của Minh Anh lúc này vẫn điềm tĩnh, nghĩ rằng bà nội kia cho nó là vận đen của gia đình nên mới đối xử như vậy.
Dù bất cứ chuyện gì đã từng xảy ra, thì khi bản thân nó chịu đựng một chút nhưng đổi lại những người thân bên cạnh chẳng phải được hạnh phúc được
sự vui vẻ thì bấy nhiêu đó có là gì. Có người bà nào lại không thương
con, thương cháu thì việc bà đẫy nó xa khỏi gia đình vốn dĩ chỉ vì một
lòng muốn bảo gia tộc bảo vệ cơ ngơi của tổ tiên vất vả gầy dựng lên mà
thôi, vì thế chưa một lần nó oán trách hay giận hờn bà nội kia.
“Nếu bà nội không gây áp lực cho ba mẹ làm sao cháu có thể sinh ra lớn lên
học tập ở Việt Nam mến thương ấm áp tình người được ạ. Cũng nhờ vậy cháu mới có thể gặp được người mà cháu thương nữa đó, phải cảm ơn bà ấy mới
đúng chứ ạ”
Trước khi chạy trốn sang Anh, bà
Zoe vẫn may mắn chứng kiến được đứa con trai của mình cưới vợ cho nên về phần mẹ Minh Anh bà cũng biết đối chút. Với ấn tượng về mẹ Minh Anh bà
cho rằng đó là một người phụ nữ dịu dàng và yếu đuối, khi nào vô tình
làm sai điều gì đó mẹ nó chỉ biết đứng ngây ra đó chịu đựng mặc cho Tịnh Yên mắng nhiết, nhưng không khi nào giận dỗi hay để tâm lâu dài. Qua
lời kể của Minh Anh bà zoe cảm nhận được, hai mẹ con này đã chịu đựng
tổn thương biết bao nhiêu, lòng chua xót.
“Thế còn, con bé Uyển Nhi đó có xem cháu là em gái đâu. Hết lần này đến lần
khác ức hiếp cháu chẳng phải sao, thậm chí còn ép cháu phải rời bỏ quê
hương đến một đất nước xôi mém tí nữa bị bọn buông người bắt đi còn đâu”
Minh Anh lại lắc đầu cười, thãn nhiên nói :
“Dạ không phải đâu, chị ấy làm vậy cũng vì chịu đưng tổn thương rất nhiều
bà à. Một đứa trẻ lúc sinh ra đã không hơi ấm của cha, thậm chí người
cha đó đến nay vẫn chưa hề biết sự tồn tại của chị ấy trên đời này, mẹ
chị ấy lại nằm trên giường suốt mười mấy năm trời chưa biết đã tĩnh hay
chưa nhưng đến nay vẫn bặt vô âm tín, ở với bà ngoại chẳng được bao lâu chị ấy chỉ còn lại một mình, đến nhà một người lạ sinh sống sau lại bị
đùn đẩy đến nước Anh xa xôi chịu đựng những gì đâu ai biết được. So với
chị ấy chẳng phải cháu vẫn tốt vẫn may mắn hơn rất nhiều hay sao hả bà”
“Cũng vì có chị ấy, cháu mới biết được người cháu thương thương yêu cháu
nhiều như thế nào, tình cảm của bọn cháu có đậm sâu thật sự hay không.
Nếu chị Uyển Nhi không giáng tiếp gây áp lực làm sao giờ này cháu ngồi
đây nhận bà nội ruột của mình, được đến nước Anh, được học ở KENT sống
trong môi trường tốt như thế này”
Bà Zoe
không ngừng xúc động, bà không ngờ rằng trước kia đứa trẻ này vốn hoạt
bát, vui vẻ ngây thơ trong sáng đến vậy. Bất kì trước một tổn thương nào đứa cháu gái này luôn cười tươi vui vẻ, âm thầm ôm tất cả tổn thương
vào bản thân nhưng lại không một lời than oán, hờn trách bất kì ai cả.
Khác hẳn với một Minh Anh lúc này, đôi mắt đen láy trong veo nhưng luôn
man mác nỗi buồn thoát ẩn thoát hiện đâu đó, đôi môi hồng khi cười tỏa
nắng ấm áp nhưng lại khiến người ta cảm thấy chua xót bên trong, trước
đây vui vẻ năng động bao nhiêu thì bây giờ lại là một thiếu nữ dịu dàng
ôn nhu nghĩ trước nghĩ sau bấy nhiêu.
“Được
rồi Annie, cháu ngoan của ta. Tất cả cũng đã là quá khứ rồi, từ nay về
sau ta sẽ chăm sóc và bảo vệ cho cháu sẽ không để bất kì người nào làm
tổn hại đến cháu nữa”.
Bà Zoe ôm chặt Minh Anh vào lòng giọng nói nghẹn ngào, mi tâm đọng nước. Cái ôm này bà vẫn luôn ao ước một ngày nào đó sẽ có được, hằng ngày, hằng đem thậm chí trong
giấc ngủ bà vẫn ước sẽ gặp lại con trai gặp lại cháu mình, một cái ôm
của người thân vậy mà nay đã trở thành hiện thực. Bà Zoe thầm cảm ơn
trời cao đã nghe thấu nỗi lòng của bà.
Mọi
chuyện cuối cùng cũng coi như đã mở được cách cửa đầu tiên. Minh Anh thở dài hất ra như trút bỏ một phần gánh nặng trên vai, chưa khi nào thoải
mái hơn lúc này, lần đầu tiên trong đời nó nhận được yêu thương từ “Bà
Nội của mình”.
Hai cha con Kobe cũng vui lay
cho sự kiện nhận người thân này, thật hiếm khi nào lại xãy ra trùng hợp
thế này. Thật là định mệnh không ai lường trước được điều gì sẽ xãy ra
trong cuộc sống .
Minh Anh đẫy nhẹ bà Zoe ra cười mỉm, đưa tay lên lau đi hàng nước mắt chảy dài trên gương mặt đẹp lão của bà nội mình.
“Bà à, không cần đâu. Cháu nay đã lớn rồi, từ nay hãy để cháu chăm sóc cho
bà, bảo vệ bà và tất cả mọi người, bảo vệ cho tất cả mọi người nhé, bà
giúp cháu nhé.”
Bà Zoe hít một hơi dài lấy lại bình tĩnh, gật đầu đồng ý, đưa tay lên vuốt mái tóc dài của đứa cháu
mình trìu mến. Con bé vừa hiểu chuyện, vừa hiếu thảo khiến lòng bà ngập
tràn hạnh phúc, xem ra con trai bà quả là người đàn ông may mắn.
Thấy vậy nó chẳng muốn vòng vo kéo dài thêm nữa. 3 Năm, nó đã lãng phí 3 năm cho việc tồn tại mà quên đi mục đích quan trọng nhất, nó không muốn kéo dài thêm một chút nào nữa phải rút thời gian càng sớm càng tốt nếu
không sự nhớ nhung sẽ giết chết nó, việc nhớ anh da diết sẽ làm nó điên
loạn rối bời tâm trí mất thôi.
Nhìn bà Zoe bằng sự nghiêm nghị của mình nó nói “ Bà à bà tin tưởng cháu chứ”.
“Annie cháu không cần đắn đo, cứ nói đi, cứ hỏi những gì cháu muốn hỏi. Ta sẽ cho biết tất cả” bà Zoe trìu mến trả lời.
“Cháu hỏi thẳng vậy, bà và bác Han có bí mật nào phải không ạ. Hai người có
thể kể đầu đuôi câu chuyện gia đình ta năm xưa được không , cháu muốn
biết tất cả.”
Bà Zoe nhìn sang Bác Han như dò
hỏi ý kiến, cả hai người lớn nhìn nhau một hồi rồi gật như đã hiểu ý của đối phương. Bà Zoe đang định mở lời nói thì bác Han đã nhanh hơn một
bước lên tiếng cản lời.
“Bà Nội cháu lớn tuổi rồi và hay xúc động sẽ dễ lên cơn đau tim. Để ta thay bà chủ nói tất cả cho cháu nghe vậy”
“Vâng ạ” Minh Anh gật đầu nhìn bác Han.
Bác Han cười mỉm rồi thở hất ra, sự ưu phiền trên mặt ông ấy dần rõ ra. Ông thuận tay cuối người cởi giày sau đó săn ống quần bên phải lên cao. Ánh mắt Minh Anh ngạc nhiên khi nhìn thấy những sự vật trước mặt mình lúc
này, bên trong chiếc quần dài ấy là một cái chân giả, vậy mà ở chung một nhà suốt 3 năm nay nó chưa hay một lần biết sự việc này.
Bác Han ngẩn đầu mặt lên nhìn trần nhà trên cao bắt đầu thuật lại :
“Năm đó ta cũng chỉ là cậu sinh viên như Kobe bây giờ ta tên Trương Hàn,
sang đây mới đổi Warred.Han , lúc ấy mới tốt nghiệp ở một trường tại ÚC. Khi đó lại là bạn tốt của ba cháu nên được cậu ta chiếu cố giới thiệu
cho cha mình tức Chủ tịch Nguyễn khi ấy vào Myler làm việc…
Không bao lâu, Chủ tịch đột nhiên ngả bệnh tình trạng rơi vào hôn mê kéo dài. Tập đoàn khi ấy cũng bị rơi vào khủng hoảng, tất cả mọi việc đều do phu nhân tức bà Yên điều hành. Chủ tịch cứ nằm im một chổ vô cùng bất lực
may thay lúc ấy lại có người con dâu luôn phiên túc trực ở bệnh viện
chăm sóc ông ấy, dù khi ấy mẹ cháu đang ở cử sau khi sinh nhưng vẫn rất
tậm tâm chu đáo.
Hôm đó cũng như bao ngày bình thường, ta đến thăm chủ tịch…
Bệnh viện AIHW,Ustralia, Năm 19 XX
“ Chủ tịch, ngài khỏe không tôi đến thăm ngài đây” Han đặt một giỏ trái cây lên tủ bên cạnh giường bệnh, giọng kính cẩn nói.
“ Cậu đến đấy à, Hàn”
Nghe giọng nói yếu ớt, quen thuộc vang lên, Han giật mình quay lại nhìn vị
chủ tịch đang lừ đừ mở đôi mắt ra nhìn người đối diện, tay khó nhọc đưa
lên mà gọi.
“Chủ tịch, ngài đã tĩnh lại từ khi nào vậy ?” Han đi qua nhẹ nhàng đỡ Chủ tịch nguyên ngồi dậy.
“Ta tĩnh đã lâu rồi, chẳng là dặn dò Phụng Lai không được nói với bất kì
ai. * Khụ Khụ* sao rồi có phải công ty đang bị bà ta thao túng, còn Kim
Bình thì vẫn giữ chức giám đốc bộ phận có phải không.”
“Chủ tịch…” Han ngập ngừng rồi nói tiếp “Quả thật bây giờ, tình hình công ty đang do một tay phu nhân điều hành và quản lý rất gọn gàng. Nhưng có
một điều tôi không thể hiểu tại sao tập đoàn chúng ta cứ liên tiếp đụng
chuyện. Từ trước đến nay chẳng phải Myler luôn có vị thế rất mạnh trên
thương trường hay sao. Tôi đã thử điều tra nhưng, lại không điều tra
được gì.Cũng may nhờ có phu nhân lo chu toàn mọi việc, cũng qua được ãi
khó khăn.”
“Cậu không cần phải tốn công vô ích điều tra làm gì, họa là bà ta gây nên đương nhiên người gở rối dễ dàng
cũng là bà ta. Bây giờ có lẽ bà ta đang rất được mọi người trong cổ đông tín nhiệm phải không ?”
“Phu nhân làm việc rất tốt, rất tâm huyết với tập đoàn, ngài đã hiểu lầm gì Phu Nhân không ?”
“Ha ha, ngay cả tính mạng của ta bà ấy còn điều khiển được huống gì là
đứng đằng sau giật dây, một người khỏe mạnh tự dưng lại đột quỵ hôn mê
các người không thấy kì lại hay sao. Tất cả âu đã có tính toán kỉ lưỡng
từ trước rồi, chỉ là ta biết điều này quá muộn, ta không muốn sau này
chết lại không nhắm được khi thấy Myler rơi vào tay kẻ độc ác, toàn bộ
tâm huyết của gia tộc sẽ bị hủy hoại”
Han hơi
bất ngờ và thêm phần nể phục vị chủ tịch này, ông ta quả là người nắm
bắt được mọi tình hình mọi phướng diễn, đầu óc rất nhanh nhạy. Từ trước
đến giờ Han luôn ngưỡng mộ ông ấy không những đã giỏi trong việc kinh
doanh còn có người vợ chịu thương chịu khó chấp nhận bỏ qua dù người đàn ông của bà ta có người phụ nữ khác bên ngoài, nhưng rồi cũng ngạc nhiên hơn khi nghe sự phân tích của ông ấy.
Không ngờ vị phu nhân này, có tâm tư khác từ lâu thảo nào dù tra như thế nào cũng không tra ra ai giật dây.
“Chủ tịch, vậy phải làm sao bây giờ. Với tình hình sức khỏe của ngài không
thể nào đến công ty ngăn chặn được nữa, Kim Bình cậu ấy lại không mạnh
về lĩnh vực này. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại tôi vẫn không hiểu tại sao Phu
Nhân phải làm những việc như vậy, khác nào đưa tập đoàn đến trước biển
lửa”
“Giờ ta có thể tin tưởng ở cậu, tin vào đứa trẻ kia” chủ tịch đưa tay chỉ vào đứa trẻ đang say giấc trong nôi.
“Ý của ngài là…”
“Thời gian của tôi không còn được bao lâu, lúc này tôi chỉ còn tin tưởng mỗi mình cậu.” vị Chủ tịch cười hậu thở dài.
“Chủ tịch, người hãy một lần tin tưởng tôi, cứ giao cho tôi tôi sẽ làm thật
tốt” Han đứng dậy nghiêm chỉnh cuối đầu, nhận nhiệm vụ.
“Cậu không cần phải nghiêm túc đến vậy. Ngồi xuống đi, có đem máy đó không
?” Han gật đầu, rồi mở máy tính lên ngồi bên cạnh chủ tịch lắng nghe
ông dặn dò.
“Tình hình trước mắt sẽ không thay đổi được gì, trước hết muốn khống chế Tịnh Yên phải dùng kế mà thôi hơn nữa bây giờ cũng chỉ có mình bà mới làm Myler đứng vững. Cậu soạn ra
hai bản di chúc giúp tôi một bản chính bản và một bản tạm thời”
Sau một hồi viết xong bản di chúc, Han đưa lại cho chủ tịch xem một lần nữa. Ông khá hài lòng mỉm cười dặn dò kỷ.
“Chỉ cần tôi trút hơi thở cuối cùng, lập tức Tịnh Yên sẽ làm hại Zoelie ngay lập tức, cậu hay cùng bà ấy trốn đến một nơi khác, hãy cố gắng để gia
đình Kim Bình đi xa đất nước này khi nào Minh Anh 25 tuổi hãy dùng mọi
cách giúp đở nó đứng vững ở vị Chủ Tịch Hội Đồng quản trị. Hãy nhớ cho
kỷ, nhất định đừng để bà ta biết về bản di chúc thật này nếu không tính
mạng của các người ta không bảo đảm được. Zoelie ta nợ bà ấy rất nhiêu,
chỉ hy vọng cậu hãy chăm sóc bà ấy như mẹ ruột của mình”
“Cậu đừng lo tôi đã dặn dò con dâu ở phía sau hổ trợ cho cậu, khi nào bọn họ đi khỏi khi ấy cậu cũng an toàn đi khỏi đất nước này rồi. Trường Hàn,
hãy nhớ lấy lời tôi”
“chủ tịch yên tâm, bà Zoelie tôi sẽ bảo vệ bà ấy”…
Qua vài ngày sau Bác đem di chúc đến cho chủ tịch đóng dấu và ký tên và
nhận các sổ tiết kiệm, tài sản của ông gửi ngân hàng Thụy sỹ. Và đó cũng là lần cuối cùng bác nhìn thấy ông ấy. Chẳng bao lâu sâu thì chủ tịch
qua đời, Nguyễn Phu Nhân thay chổ ông ấy, sau đó mọi sự việc ta mới dần
dần hiểu ra tất cả.
Bà ta cấu kết với một người trợ
lý khác tên là Sang Thế Hùng và cũng cô thư kí của Kim Bình là Thanh
Hoa, cũng chính vì vậy mà suôn sẽ qua mặt mọi người không ai hay. Nhắc
điều này ta thật thấy hộ thẹn với bản thân, hôm đó ta giao bản di chúc
cho Nguyễn Phu Nhân, đúng như dự đoán bà ta đuổi gia đình cháu về Việt
Nam. xong xuôi mọi việc tưởng chừng đâu đã bước cửa ải, chỉ cần thu xếp
mau chóng rời khỏi Úc.
Nào ngờ chỉ vì một
chút cả tin khi ấy đã nói bí mật này cho tên Thế Hùng biết, bà ta phát
hiện được trong đêm cho người truy đuổi lấy đi mất chân phải của bác,
không còn đường lui nữa đành nhảy xuống sông trôi dạt vào bờ lánh nạn…
Khóe mắt bác Han đổ lệ, lòng dáy lên sự căm phẫn đau đớn lẫn chua xót. Bà
Zoe ngồi bên cũng oán hận hiện rõ khi siết chặt tay nó.
Bác Han hít sâu lấy hơi rồi tiếp tục :
“Chuyện vẫn chưa dừng lại ở đó, một bên cho người truy sát bác. Một mặt khác
lại cho người đến phóng hỏa căn nhà bà nội cháu khi đó đang ở. Cũng may
bọn ta đã lường trước điều này nên đã lẩn trốn được. Khoảng một tuần
sau, bà nội cháu đến chổ ta rồi bọn ta cùng nhau sang đây bằng đường
biển, cũng may chủ tịch trước khi mất đã sắp xếp con đường thoát thân
này cho bọn ta”
“What The f*ck, sao lại có
loại vợ khốn nạn như bà cơ chứ” tay nắm thành quyền Kobe đập mạnh lên
bàn. Từ trước đến nay anh luôn cho rằng, cha mình vì bị tai nạn như lời
ông kệ mới tàn tật một bên chân, nào ngờ lại bị một kẻ máu lạnh tham lam cướp đoạt.
“Annie à, ta không biết cháu có
tin điều này hay không, nhưng mà Kim Đỉnh cho bà ta sát hại. Chiều hôm
đó sau khi bà ta ra khỏi phòng bệnh, cũng là lúc mẹ cháu khóc lóc chạy
đi tìm bác sĩ đến cấp cứu nhưng không còn kịp” bà Zoe ôm ngực khóc lớn.
“Lúc đó ta muốn chạy lại, nhìn ông ấy lần cuối. Nhưng lại nhớ đến lời dặn dò mà đành quay lưng bước đi trong đau đớn, hức hức”
Minh Anh để bà nội tựa vào lòng mình. Nó không ngờ có một ngày được biết sự
thật động trời như vậy bản thân nó từ trước đến nay chưa bao giờ biết
oán hận hay tìm cách trả thù một ai, nhưng ngày hôm nay khi biết được
chân tương sự thật lòng nó có muốn bỏ qua, thì lý trí cũng không thể nào mắt nhắm mắt mở thêm được nữa. Sự phẩn nộ dáy lên không nguôi, ánh mắt
lạnh lẽo sắt bén hiện lên không chớp.
Minh Anh giờ đây như một quả boom hẹn giờ lâu năm chìm nghĩm dươi bùn đất đến
nay đang chạy đến những giây phút cuối của thời gian hẹn mà bùng phát
rất mạnh. Hóa ra bao điều tan thương do một tay người bà giảo hoặc kia
dựng nên, chỉ vì lòng tham lam không đáy của bà ta mà gây tổn hại hết
người này đến người khác, bà ta không khác gì một con sói đội lót người.
Một người phụ nữ chấp nhận đau đớn như bị cắt từng thớ thịt trên mình đưa
con cho bà ta, bà ta cũng muốn lấy mạng của mẹ ruột đứa bé. Chỉ vì một
bản di chúc bà ta nhẫn tâm phế đi một chân của bác Han, vậy nếu khi ấy
bác Han không chạy thoát chừng giờ này bác Han đang ôm hận dưới nấm mồ,
chỉ vì sợ địa vị của mình lung lay không ngừng dùng đủ thủ đoạn đuổi gia đình nó sang Việt Nam, nếu lúc ấy trong di chúc không cho bà ta một
cất, không chừng chính nó sẽ chết yểu dưới tay bà ta khi đó. Minh Anh
thật không dám tưởng tượng thêm được nữa.
Tâm can sôi sục cố bình tĩnh nói : “Bác Han, vậy bây giờ bản di chúc chính thức ấy, đang ở đâu ạ ?”
“Nó đang được bà Zoe cất giữ” bác Han liền đáp.
“Annie, cháu định làm gì” bà Zoe nghiêng đầu hỏi.
Cố bình tĩnh nhưng xem ra vào lúc này là hoàn toàn vô dụng, Minh Anh lạnh lùng nói :
“Có ơn báo ơn, có oán nhất định phải báo oán. Những gì bà ta gây ra một
cháu sẽ trả bà ta gấp mười đầy và đủ không thiếu một món nợ nào. Cũng
chỉ vì sự nhu nhược của bà, hiền lương của mẹ và cháu lơ đễnh ngốc
nghếch cho nên mới để bà ta dễ dàng điều khiển như một con rối. Cháu hứa với bà ngày tháng sau này khi cháu quay về sẽ là ác mộng của Châu Tịnh
Yên, đó là lúc bà ta phải sống trong địa ngục”.
“Annie, tôi sẽ dùng khả năng trời phú sinh ra thông minh, của mình để tận lực giúp cậu”
“Ừ” Nó cười đáp lại một tiếng. Lúc này trời cũng đã ngã về khuya, Minh Anh
đề nghị mọi người tạm gác mọi chuyện sang một bên đợi trời sáng hẳn tính tiếp, ai náy đều gật đầu. Kobe thay nó đưa bà về phòng, còn nó đến bếp
hâm nóng ly sữa chuẩn bị cho bà trước khi ngủ, ly sữa hôm nay thêm phần
tình cảm chất chứa gấp bội mọi hôm.
“Cạch”
Minh Anh vào trong, bà Zoe cười mỉm nhận ly sữa của đứa cháu gái mình,
tay kia vỗ nhẹ xuống nệm ý chỉ ngồi xuống. Minh Anh nhìn theo đó mà ngồi xuống bên cạnh bà nội của mình.
“ Bà Zoe” - “Cháu vừa gọi ta là gì” bà Zoe vội vàng cắt ngang.
“Bà Nội hihi, hôm nay cháu ngủ đây với bà nhé”
Vốn dĩ bà Zoe đang định nói câu này, ngờ đâu lại bị nó dành trước, bà cười hậu gật đầu.
Suốt cả đêm hai bà cháu nằm cạnh nhau hàn thuyên đủ mọi chuyện trên đời, từ
việc ngày xưa hẹn hò với ông nội ra sao cho đến lúc tình cảm bọn họ
không thể cắt rời như thế nào. Đây cũng là lần đầu tiên cả hai bà cháu
cảm nhận được sự ấm ấp của tình thân, bà Zoe thì được ôm cháu mình người thân đầu tiên mà hằng ao ước nay đã thành hiện thực, còn nó từng ao ước có một ngày nằm bên cạnh bà nội của mình mà tâm sự những rối bời trong lòng, gọi một tiếng bà thân thương gần gũi như lúc này đây.
Nó tâm sự về chuyện tình cảm của mình cho bà nghe kể cho bà nghe về một
người con trai tên là Hoàng Long đã khiến nó khắc cốt ghi tâm đến nhường nào, cũng là người con trai duy nhất trên đời mà nó muốn cùng đi đến
hết con đường sau này.
Câu chuyện vừa đi qua
được một nữa bà Zoe liền bật cười nói “Thế cháu có biết vì sao lúc đó
cậu ta lại nói CHÁU KHÔNG LÀ GÌ CẢ hay không ?”
Minh Anh lắc đầu, bà zoe cười hậu nói tiếp “ Bởi vì khi yêu một người, thì
bản thân sẽ không thể nào so sánh người đó với bất kì thứ gì cả hay gọi
tên được, vì bản thân đã yêu người đó rất nhiều”
“Thật sự là như vậy sao hả bà ? vậy mà lúc ấy cháu lại thầm trách anh ấy khi
xem là món đồ chơi là sủng vật tùy ý của tên đầu đất đó thôi. Anh ấy
cũng thật nhẫn tâm, biết cháu muốn nghe gì thì liền nói ngược lại. Làm
cháu không hết lần này đến lần khác hiểu lầm anh ấy, vì tự cao tự đại
nên mới phũ phàng với cháu như vậy” nó nghiêng người ôm bà nội mình như
một đứa trẻ.
Bà zoe vỗ nhẹ bã vai như ru cháu
ngủ, cười nói “Dù cậu ấy có làm gì cháu vẫn yêu vẫn thương cậu ấy rất
nhiều có phải không ? cháu có biết vì sao lại như vậy không ?”
“Không ạ”
“Bởi vì cháu cảm nhận đằng sau cái sự ác ma của cậu ta chính là những tình
cảm chân thành dành cho cháu đấy, chính vì vậy mà cháu muốn giận thì lại càng yêu nhiều hơn mà thôi”
“Cuộ sống không
hoàn hảo những không có nghĩ là nó không tươi đẹp. Tình yêu cũng như vậy đó Annie à, dù cậu ta không nói yêu cháu hay thể hiển tình yêu trước
mặt cháu nhưng không có nghĩa là cậu ta chỉ ngồi im một chổ không làm gì cả. Là người ta đặt cháu ở đây này * bà zoe chỉ vào ngực trái của Minh
Anh* cho nên sẽ thể hiện yêu thương cháu bằng cách riêng của cậu ta”
Nói đến đây Minh Anh trầm ngâm nghĩ lại tất cả mọi việc khi trước , quả
thật mọi việc anh làm dù là đôi khi phũ phàng lại tổn thương nhưng mỗi
một chuyện đều khắc lại ở nơi ngực trái như vết xăm không thể nào xóa
được.
“Phải nói cậu ta khá thông minh đấy,
dùng cách này để yêu cháu. Dù cách này đôi khi sẽ phản tác dụng tổn
thương đối phương, nhưng mà khi đối phương hiểu được thì lại khắc vào
lòng rất sâu. Nếu muốn quên, tốt nhất việc đó nghĩ cũng đừng có nghĩ
đến”
“Ta thật sự muốn gặp cậu ta một lần, xem thử có bản lĩnh gì lại khiến cháu gái ta như điếu đổ thế này * ka ka * ”
“Sẽ sớm thôi bà à…nhất định anh ấy là cháu rễ của bà rồi”