Tiếng ve kêu râm, tối đến ở trang trại mọi nông dân hầu như đều về
hết, chỉ còn bốn người trong một căn nhà dưới ánh đèn vàng ấm áp. Trên
tay Minh Anh bưng một tô canh nóng hổi bày lên trên bàn, mùi canh thơm
ngút làm bà già tuổi gần bảy mươi khá hài lòng cười hiền hậu.
“ Ây da, coi tay nghề của Annie đây này. Càng ngày cháu nấu càng ngon rồi đấy” người bà hiền hậu cười nói.
“ chẳng phải cháu đều học ở bà hết đấy sao, không có bà làm sao làm ra
được những món ăn như thế này” nụ cười Minh Anh vẫn tỏa nắng như ngày
nào, nhưng lúc này nụ cười ấy trở nên dịu dàng hơn nhiều.
Nói đến người bà này, mọi người gọi bà ấy là Zoe, cũng là nữ chủ nhân của
trang trại này. Có một điều ở nơi này khiến Minh Anh cảm thấy thân thuộc vì bà Zoe và Bác Han đều là người Việt sang đây sinh sống, Kobe là con
của Bác Han và Ammy hai người họ đã ly thân lúc Kobe năm tuổi những điều này cũng là qua năm tháng chung sống Minh Anh biết được. Chuyện riêng
tư của họ Minh Anh chưa một lần hỏi qua, cũng chẳng muốn tìm hiểu quá
sâu.
“ hai bà cháu cứ khen qua khen lại thì biết bao giờ cha con tôi mới được ăn” giọng nói ồm ồm khàn đặc của bác Han chem vào.
“ Bà nội, mời bà ăn cơm” Kobe cười tươi mời cơm.
“ được rồi mọi người ăn thôi”
Bàn ăn rôm rả tiếng cười nói của mọi người, mà người bày trò nhiều nhất vẫn là Kobe, cuối năm nay tính ra cậu ta cũng sắp tốt nghiệp, đi làm đến
nơi. Vậy mà tính tình vẫn trẻ con chẳng chút thay đổi.
Đang vui vẻ, bổng dưng bà Zoe lại thở dài trầm ngâm ưu phiền việc gì đó, khiến cơ hồ mọi người căng thẳng theo nhìn bà .
“ bà à, sao vậy. Có chuyện gì sao” nó dừng đũa quan tâm hỏi.
Bà Zoe trầm ngâm một hồi rồi mới nói : “ cũng sắp đến thu vụ đông rồi, mà
tình hình thu hoạch năm nay ở trang trại chúng ta lại không tiến triển
gì mới. Ta đang dự tính năm nay tặng thêm ít lương lộc và quần áo ấm cho mọi người nhưng coi có vẻ khó”
“ bà chủ, bà đừng lo
lắng quá. Tuy hàng hóa chúng ta không tăng lên nhưng đâu có bị thất thu
hay trì trệ vẫn đủ để sống qua ngày, nếu không cho thêm được một chút
thôi thì cứ như mọi năm mà phát thưởng vậy” Bác Han ưu tư mà góp ý kiến.
Khi vào mùa đông bà Zoe thường hay để ý đến những
việc như vậy, hiểu được hoàn cảnh của họ cho nên cứ vào vụ thu lại
thưởng thêm cho người làm, còn nếu không có bà sẽ quan tâm hỏi từng
người ai có khó khăn bà sẽ sẳng sàng tìm đủ mọi cách để giúp người đó.
Minh Anh ngồi nghe cũng thắc mắc đôi về việc kinh doanh của trang trại, cứ
ngồi cắn đũa mà suy nghĩ, thấy vậy bà Zoe nhận ra ngay rằng nó đang có
tâm sự liền hỏi:
“ Annie, cháu có ý kiến nào hay muốn góp ý sao?” ánh mắt tò mò của bà Zoe hướng về Minh Anh.
“ trang trại chúng ta thuộc diện lớn, có đủ loại hàng hóa để cung cấp
cho thị trường tại sao bà không phát triển nó ra với các siêu thị lớn.
Chẳng phải như thế sẽ đem lại lợi nhuận rất cao hay sao, nhưng cháu luôn thấy bà chỉ chuyển hàng cho các mối chợ mà thôi” nó phân tích một lèo
thắc mắc của mình.
Nói đến đây hai bà Zoe và Bác Han
nhìn nhau rất kì lạ ngấm ngầm che dấu điều gì đó rất khó xử, không tiện
nói ra. Về việc này hai người quả thực làm sao chưa tính đến nhưng chỉ
sợ khi phát triển ra nguy hiểm lại tìm đến, cả hơi thở có khi cũng bị
tước đoạt lúc nào không hay.
“ bà nội, ba hai người
sao thế, sợ đến lúc quá giàu quá đếm tiền mõi tay hử. Về việc này để
nghĩ xem…” Kobe làm bộ dạng trầm ngâm “ con có thể giúp mà vừa đếm vừa
chỉa một tờ vậy chắc không ai biết đâu” Kobe cười bông đùa nói.
“ Cái thằng này, đến lúc ấy một xu ta cũng chẳng cho cháu đụng đến đâu”
bà zoe cười vui sẳng tiện cầm chiếc thìa gõ lên tráng Kobe lãng sang
chuyện khác.
“ thằng này, anh lo mà tốt nghiệp cho
tôi. Sắp tốt nghiệp đến nơi rồi mà còn đùa được ra đấy” Bác Han thuận
theo tình hình mà để việc khi nãy lãng đi.
Thấy vậy nó cũng chẳng hỏi thêm làm gì nữa, người khác đã không muốn nói thì nó là người ngoài chẳng tiện hỏi sâu, chỉ là muốn tìm cách giải quyết ưu
phiền giúp đỡ cho bà Zoe mà thôi.
Bữa tối cũng đã qua lâu, dọn dẹp mọi thứ đâu vào đó Minh Anh bưng cốc sữa nóng lên phòng cho bà Zoe, gõ nhẹ cửa.
“ Annie à, cháu vào đi” giọng nói ấm áp quen thuộc vang lên, Minh Anh theo đó mà mở cửa bước vào.
Bà Zoe ngồi bên cạnh cửa sổ vẻ ưu tư rất nhiều, không hiểu sao có một điều đặc biệt giữa bà và nó có một trạng thái giống nhau mỗi khi đêm xuống
và chỉ có một mình. Bà Zoe nhìn rất phúc hậu, mái tóc xoăn ngắn ngan đến tai lại bạc màu nhìn rất sang trọng không quê mùa chút nào, làn da đã
nhăn nheo có vài đốm đà qua năm tháng về già đã in lên. Bà Zoe là một
người hiền lương dồn tất cả tâm huyết tình thương vào trang trại rộng
lớn này, nhưng tấm lòng của bà còn lớn hơn nhiều, rất thích giúp đỡ
những người khó khăn khốn khổ, đặc biệt rất ưu tiên cho các sinh viên
tìm đến đây làm việc bương trãi cuộc sống.
Bà Zoe
thường nói rằng : “ Cứu một mạng người còn hơn xây bảy thắp chùa, cứu
được ai giúp được ai thì cứu giúp. Huống chi người Việt chúng ta có câu “ lá lành đùm lá rách” chẳng phải sao”.
Quả đúng như
vậy, lúc trước nằm trên giường bệnh, cũng chính một tay Bà Zoe không
ngại đêm ngày chăm sóc cho Minh Anh. Đến khi đôi mắt từ từ mở ra đón anh mặt trời thì các tứ chi cứng đờ cự động không được cứ nằm im như một
cái xác vô hồn, đôi mắt trống rỗng không còn chút tinh thần, bà Zoe nhìn vậy mà chua xót.
Gần ba tháng sau đó, ngoài ăn uống
ngủ nghỉ Minh Anh chỉ ngồi im trên ghế xe lăn nhìn về hướng cửa sổ, ánh
mắt buồn bã. Hình ảnh cô gái này làm bà Zoe nhớ về mình khi mới sang đây cùng với Han. Hằng ngày bà không ngại xoa bóp massage cho nó, khi rảnh
lại trò chuyện bằng không sẽ đọc tiểu thuyết cho nó nghe. Thời gian nửa
năm nhanh chóng qua đi, nhờ sự chăm sóc tận tình đó nó cũng dần dần lấy
lại được một chút tinh thần và sức lực.
Những bước đi đầu tiên như một đứa trẻ vừa lên hai không vững lại còn ngã rất nhiều
lần bất kì chổ nào cũng rất đau, đau đến thấu xương nhưng bà Zoe vẫn
luôn bên cạnh cổ động, cuối cùng nó đã đi lại được cũng bắt đầu giao
tiếp với mọi người.
Minh Anh đưa ly sữa trên tay sang cho bà Zoe, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.
“ Annie, cháu ở đây được 3 năm rồi phải không? Cháu có trách ta và Han
năm đó khiến cháu bị thương nặng và đến giờ vẫn chôn chân ở đây không?”
bà Zoe dịu dàng vuốt mái tóc Minh Anh.
Nó cười lắc
đầu đáp lại: “ không đâu bà à, nếu không có bà chẳng phải năm đó cháu sẽ bị bọn người kia bắt đi hay sao. Cũng nhờ có vậy cháu mới có được một
cuộc sống mới như bây giờ, bà đừng tự trách mình nhé. Annie của ngày hôm nay là một tay bà giúp đỡ cháu đấy ạ” .
“ đứa trẻ
ngoan, chẳng biết vì sao năm đó ta lại muốn giữ cháu ở lại như vậy. Ta
muốn chăm sóc cho cháu Annie à, nhìn cháu ta lại có cảm giác như người
thân của ta bên cạnh, hơn nữa mỗi khi nhìn cháu ta lại tự thấy mình ở
đâu đó bên trong”
“ bà à, có phải bà có tâm sự không. Nếu bà không xem cháu là người ngoài cứ nói với cháu, ít ra như thế sẽ
khiến bà nhẹ nhàng hơn hoặc là cháu giúp bà làm được gì cháu sẽ giúp” nó nắm tay bà Zoe, dịu dàng nói.
Bà Zoe cười hậu, ánh mắt hằn lên sự nhớ nhung đâu đó. Bắt đầu trãi lòng mình kể lại những chuyện quá khứ buồn bã.
Khi ấy bà Zoe cũng là một thiếu nữ trẻ trung như nó bây giờ, bà ấy yêu một
thanh niên cùng lớp hai người trãi qua tuổi thanh xuân ngọt ngào cùng
nhau. Nhưng nghịch cảnh lại bắt đầu xảy ra. Thân phận hai người thời bấy giờ rất theo phong kiến, đối tượng kết hôn phải môn đăng hộ đối gia
đình người thanh niên đó thuộc “ Gia Tộc Kim Phấn” cũng từ đó cắt đi sợi dây nhân duyên của cặp tình nhân.
Người đàn ông lấy
vợ nhưng không hạnh phúc, chuyện này là điều quá hết sức bình thường đó
là kết quả của những cuộc hôn nhân kinh tế. Ông ta và bà Zoe vẫn qua lại mặc cho bà đã nhiều lần nói lời chia tay, muốn chấp dứt hoàn toàn. Thế
rồi tình yêu là thứ gì đó rất thiêng liêng và cao quí muốn bỏ nhưng
chẳng thể nào buông bỏ được, bà mặc cho người ta cười chê rằng mình chỉ
là tình nhân của người đàn ông đó.
Mặc kệ người vợ ở
nhà cao cửa rộng, ông ta vẫn dành tất cả tình yêu cho bà cùng bà xây
dựng nên một tổ ấm riêng bên ngoài. Cứ như thế trãi qua được vài năm, bà Zoe phải luôn chịu đựng sự phiền toái sỉ nhục từ người vợ chính thức
nhưng không một lần bà than thở với ông ta, một mình ôm vết thương vào
người. Hai người họ sau đó có một đứa bé trai rất khấu khỉnh, còn nhớ
lúc đứa bé lên một đã bặp bẹ gọi mẹ, nụ cười lúc đó đi kèm với nước mắt
bà hạnh phúc rất hạnh phúc.
Nói đến đây đôi mắt bà Zoe ngấn nước, hít sâu rồi mới tiếp tục. Ở cùng đứa bé chưa được bao lâu
người vợ của ông ấy lại tìm đến ngỏ ý, muốn cho đứa bé một danh phận,
Đường đường chính chính mà bước vào cửa, nhưng sự nhượng bộ có giới hạn
chỉ cho con nhưng còn mẹ thì không vĩnh viễn cũng không được phép…
“ bà à, đừng nói nữa. Bà đừng kể về chuyện buồn nữa cháu hiểu mà” nó siết chặt đôi tay gầy nhom, trấn an bà Zoe.
Lúc này khi nhắc lại chuyện xưa bà Zoe hẳn rằng đang rất buồn, cảm giác đau thương nhớ nhung một người này chính bản thân của nó cũng rất rõ ra làm sao. Đôi mắt ướt lệ đỗ ra theo bà Zoe.
“Ta rất nhớ
thằng bé, ta muốn gặp lại nó nhưng lại không thể. Ta già rồi chẳng còn
được bao lâu nhưng con trai ta lúc này nó chắc đang rất hạnh phúc với tổ ấm của mình và chẳng biết đến sự tồn tại của bà già này đâu” bà Zoe nói trong tiếng nấc thống khổ lòng mình. ”
“Có những
chuyện chúng ta không thể nào thay đổi được, điều bây giờ mà chúng ta có thể làm được là cầu nguyện cho những người chúng ta yêu thương được
bình an và hạnh phúc thôi bà à. Cháu tin đến một ngày nào đó khi lại
nhau, con trai của bà sẽ hiểu được nổi khổ tâm của bà mà. Có người mẹ
nào lại không thương con cái của mình, có con cái nào lại không yêu cha
mẹ, bác ấy sẽ hiểu mà bà”
Minh Anh trầm ngâm, thứ
duy nhất làm tình yêu trở nên trắc trở vẫn là địa vị , tình
cảm sâu đậm đến đâu thì vẫn có nhiều vách ngăn con đường tình
yêu không khi nào là dễ đi, dùng tình cảm chân thành để xóa bỏ khoảng cách địa vị ấy quả là một chuyện quá xa xỉ chỉ xảy
trên màn ảnh mà thôi.
Dù có hay không nó cũng
sẽ cố gắng trở về đánh bại mọi vách ngăn đó, với nó tình
yêu dành cho Hoàng Long đủ để trở thành sức mạnh nuôi dưỡng nó từng ngày, nó tin chỉ cần tim còn đập vì anh thì bao nhiều
cực khổ nó cũng cam chịu chỉ cần một ngày không xa được nhìn
thấy anh, được tay trong cùng anh như vậy là đủ.
“Còn cháu, cháu bỏ mọi thứ đến đây để trốn tránh quá khứ cũng bỏ
chạy như ta hay sao” nét mặt ân cần của bà Zoe quan tâm đặt câu
hỏi.
Minh Anh lắc đầu, cười trừ “ Không, cháu
không trốn chạy. Cháu đến đây để tìm cách quay về và khi quay
về cháu sẽ dùng cách của mình để bảo vệ mọi người, để
những người cháu yêu thương không bị tổn hại chút nào nữa”
Lúc này đây khi Minh Anh trút bầu tâm sự, bà Zoe chú ý quan sát
người nó thật kỹ cơ hồ Minh Anh tỏa ra một khí chất bá vương,
nhưng lại có một nét thân thiện rất gần thiếu mất nhẫn tâm nếu không tương lai rất sáng lạng nắm quyền rất nhiều, điều này không
phải ai cũng có được.
Minh Anh khẽ cười, có chút cô đơn trống trải khi hồi tượng về quê nhà hằn lên trên mi tâm.
“ Annie, vậy cháu muốn làm gì để bảo vệ mọi người ? ” bà Zoe thắc mắc hỏi.
“Trước kia cháu muốn học ở Brighton, vì theo sự hiểu biết khi đó của cháu môi trường đó sẽ giúp cháu nhanh chống thực hiện kế
hoạch mà trở về.” Nụ cười trên môi của nó trở nên ảm đạm.
“ Ấy thế cháu lại quên rằng nguyên nhân khiến cháu đến đây, nên
cháu muốn thay đổi, tốt nhất bây giờ không nên để ai biết về
cháu giờ đây như thế nào, cháu sẽ âm thầm thực hiện kế hoạch
và rồi sẽ đường đường chính chính trở về”
Bà Zoe nhìn thấy vẻ man mác trên khuôn mặt khả ái của Minh Anh, khẽ hỏi :
“Annie, trong trái tim cháu cũng có một người nào đó rất quan trọng có phải không ?”
“Đúng vậy” trong lúc tâm trạng thế này, nó cũng muốn trút bầu tâm
sự dấu kín suốt ba năm qua “ Anh ấy là người dịu dàng nhất
quả đất này, anh ấy đã luôn âm thầm bảo vệ chăm sóc cho cháu,
lúc anh ấy yêu cháu nhất thì cháu chỉ để lại vài dòng chữ
đợi cháu rồi lặng lẽ bỏ đi.”
“ Vậy cậu ta sẽ
chờ cháu không, cứ một chữ đợi người con trai đó sẽ đợi, nhưng không có qui ước bao lâu, liệu rằng cậu ta có đợi” bà Zoe trầm ngâm.
“đợi, cháu tin anh ấy sẽ đợi. Người con trai ấy có biệt danh là đầu đất, sở dĩ cũng vì anh ấy rất cứng đầu,
lúc nào cũng vờ như không quan tâm nhưng lại làm đủ mọi việc lo
lắng âu cũng do bệnh sỉ diện ảo đó bà ạ” nó cười chua xót,
ngập ngừng một chút.
“ nhưng cũng chính vì
vậy cho nên anh ấy sẽ đợi, một khi anh ấy làm việc gì sẽ kiên
quyết đến cùng, dù hận cháu cũng sẽ đợi cháu quay về trả
thù cháu không buông tha”
“ vậy nếu chàng trai đó không đợi cháu thì cháu sẽ làm như thế nào” bà Zoe nghiêng đầu hỏi.
“ bà à, ngoài chấp nhận cưới cháu ra thì anh ấy sẽ không được phép có sự lựa chọn nào nữa”
“Ồ…” bà Zoe há hốc kêu lên một tiếng, từ trước đến nay trước mặt
bà Minh Anh luôn là một cô gái chu đáo, ít cười và dịu dàng
nhưng lại không ngờ ngoài những tố chất ấy ra, Minh Anh còn
tính cách bá đạo chiếm hữu như vậy.
Bà Zoe
nhìn Minh Anh một hồi lâu rồi mới hỏi : “Tuy cháu không học
Brighton như Kobe nhưng KENT cũng không phải là tồi, cháu có
thành tích học tập rất tốt, giành được học bổng các kì học, chỉ còn một năm rưỡi nữa thôi sẽ tốt nghiệp, tiếng anh và
tiếng pháp lại rất thành thạo với điều kiện ấy hoàn toàn có thể vào thành phố để tìm cơ hội biết đâu sẽ nhanh chống tìm
được con đường thành công vì sao cháu lại chọn ở lại nơi đây”
“Chuyện này” nó hơi ngập ngừng khó nói.
Vốn dĩ trước kia, kế hoạch của nó sẽ theo như lời bà Zoe nói
nhưng sau đó khi nhập theo học nghành quản trị kinh doanh trường
đại học KENT vừa quan sát tìm hiểu một số tập đoàn đang muốn
mở rộng đầu tư ở châu á, thế rồi phát hiện ra trang trại mình
đang ở có khi là một lợi thế rất tốt, biết đâu sẽ là bàn
đạp khiến nó trở về sớm hơn vài năm.
“ Nếu cháu khó nói, thì thôi xem như ta chưa hỏi gì” bà Zoe bối rối.
“ Thật ra, cũng không phải khó nói nhưng cháu mong bà đừng giận
hoặc hiểu lầm cháu về điều này. Cháu ở đây vì muốn thực
hiện một kế hoạch, chờ đợi một cơ hội”
“ Cơ hội ?” vẻ mặt bà Zoe thắc mắc nhấn mạnh.
“ Vâng, qua thời gian cháu đã tìm hiểu về một tập đoàn chuyên
kinh doanh thương mại…” nó ngập ngừng đôi chút nhìn sắc mặt bà
Zoe “ và trang trại chúng ta nếu hợp tác cung cấp sản phẩm cho
bên đó cháu tin rằng sẽ đem lợi nhuận rất cao cho trang trại hơn nửa …”
“ Cũng khuya rồi, ta muốn ngủ. Cháu cũng về phòng ngủ sớm đi”
Bà Zoe lên tiếng cắt ngang, nó định nói thêm gì đó nhưng rồi lại
thôi khi thấy nét mặt bà Zoe đang dần trở nên khó chịu nên đành lẵng lặng ra ngoài trả lại không gian yên tĩnh cho bà lão.
Chỉ còn bà Zoe trong phòng, đưa tay vớ lấy tấm ảnh đầu giường
vuốt ve lên khuôn mặt người đàn ông hết yêu thương, nhớ lại một
đoạn ký ức năm xưa :
“Hôm đó bà Zoe đến thăm
người đàn ông, nào ngờ định bước vào lại nghe thấy bên trong
có cuộc trò chuyện, không cần đoán bà cũng biết ông ta trò
chuyện cùng với người vợ hờ của mình, cả hai dường như rất
căng thẳng…
“ Ông đừng quan tâm tận tình quá. Dù có thế nào tôi cũng không ly hôn đâu” người vợ cao ngạo nói.
“ tôi chưa bao giờ yêu cầu bà ly hôn. Cũng chính bà là người đưa
thằng nhỏ vào nhà này, chính là bà” người đàn ông gằng giọng
nói.
“ Vậy tôi phải làm thế nào, cho nó bước
vào nhà là sự nhượng bộ cuối cùng của tôi rồi, hơn nữa chẳng
phải tôi yêu thương thằng bé như con ruột hay sao ? chủ tịch muốn tôi phải như thế nào nữa, hay là tôi phải nhường vị trí phu
nhân này cho cô ta, chỉ vì không có con ?” lời nói vẻ như thãn
nhiên, nhưng lại khiến người khác cảm nhận được sự oán hận
bên trong.
“tôi biết, tất cả đều là lỗi của tôi trăm sai ngàn sai chính là tôi. Bà đừng gây khó dễ cho cô ấy
nữa được không”
“Chủ tịch ông đã biết mình sai, như vậy là được rồi. Ông giữ cái mạng của mình cho tốt vào
chỉ cần ông chết đi, thì cô ta cũng đừng mong được sống. Để con trai cô ta vào nhà chính là sự nhẫn nại cuối cùng rồi ông
hiểu không ?”
“Tịnh Yên, bà bà càng ngày càng giảo hoặc, bà vẫn âm mưu như ngày nào”
Dứt câu người vợ ôm bộ dạng tức giận rời khỏi, phản ứng nhanh bà Zoe liền chạy đến cuối hành lang mà ẩn mình. Một hồi sau mới
quay trở lại phòng bệnh… ”
Nào ngờ hôm đó cũng là lần gặp mặt cuối cùng của hai người bọn họ, từ đó âm dương cách biệt chia hai ngã.
“Lão già, ông nói xem ông đi rồi để lại một mình tôi trên cõi đời
này làm gì chứ ? sao ông không mang tôi theo” bà Zoe đau thương
nghẹn ngào .
“Ông thấy đứa trẻ khi nãy không,
nó thật giống tôi khi chung thủy tin vào tình yêu, ở đứa trẻ
ấy có một sự ấm áp sưởi tấm thân lạnh lẽo cùng với trái tim già nua của tôi. Ông à, tôi muốn giúp con bé lắm nhưng làm sao
đây, nếu mở rộng trang trại người đàn bà độc ác kia sẽ tìm
đến và rồi mọi thứ trở về con số không, những gì bảo vệ
suốt mấy năm qua rồi cũng sẽ bị người đàn bà ác độc kia thao
túng tất cả. Ông nói xem tôi phải làm như thế nào đây…”
Trở về phòng Minh Anh mệt mỏi ngồi xuống bên giường lật gối lấy ra một hộp
nhỏ trân quí ngắm nhìn chiếc nhẫn bên trong có khắc dòng chữ L.A , ánh
trăng vằng vặc phản chiếu bóng nó dài trên sàn nhà.
“Đầu giường ánh trắng rọi
Ngỡ mặt đất phủ sương
Ngẩng đầu nhìn trăng sáng
Cuối đầu nhớ cố hương.. ”
Nhìn trăng bên ngoài hiu hắc rọi qua cửa sổ, ánh trăng tròn lơ lửng giữa
trời, bất giác đôi môi Minh Anh lẩm bẩm đọc vài câu thơ của Lý Bạch. Tự
thấy tâm hồn mình sao ngày một già nua đi, tháng này có lẽ mọi người
đang cùng nhau ăn trung thu có phải không, còn nó một mình đón trung lần thứ 3 ở đất nước xa xôi này rồi.
Chiếc nhẫn trên tay
mà nó đang nhìn ngắm, món trang sức mà nó coi đó như nhẫn đính hôn của
hai người. Cũng vì chiếc vali có chứa chiếc nhẫn cho nên khi ấy dù bán
sống bán chết nó vẫn giữ chặt chiếc vali không buông, mang theo nó bên
mình. Lúc đầu khi đến nước Anh nó nhớ anh đến phát điên lên. Cứ đêm về
anh lại xuất hiện trong mỗi giấc mơ, giật mình tỉnh dậy đã thấy mặt mình đầm đìa nước mắt. Chỉ cần chiếc nhẫn này mãi bên nó thì cũng như anh
đang ở đó.
“ Nhớ…rất nhớ Hoàng Long” nó trầm ngâm, mi tâm khép lại ưu sầu.
Đã ba năm trôi qua lãng phí một năm rưỡi trên giường bệnh, rồi lại mất một năm rưỡi cho việc học tập đến nay đã tìm được phương hướng để có thể
thành công nhanh nhất nhưng lại không như mình mong muốn. Cách tốt nhất
rút ngắn thời gian có thể trở về sớm nhất đó là gia nhập Vũ thị, Minh
Anh đã bỏ rất nhiều thời gian cho việc nghiên cứu tìm hiểu về tập đoàn
này.
Từ Khi Minh Anh lấy được bằng SAT luôn suy nghĩ
về việc tìm cách tham gia vào. khoảng chừng hai năm nữa Vũ Thị sẽ chính
thức lấn sang thị trường thương mại ở Úc rồi sang phía Đông Nam Á. Nếu
nắm được cơ hội này, việc trở về chỉ là sớm muộn, trong vòng hai ba năm
nữa thôi, nhưng trước mắt nó cần thuyết phục bà Zoe mở rộng việc cung
cấp hàng hóa đến các siêu thị lớn, chỉ có như vậy may ra mới có cơ hội
được làm việc ở Vũ Thị…
---
Thân hình cao lớn
với nét mặt chăm chú vào sắp tài liệu trên bàn không buông, tay vẫn ghi
ghi chép chép rồi lại kí, lập lại nhiều lần. Hoàng Long ngồi đó dáy lên
cho người đối diện cảm giác hoang vu dễ đa sâu, đa cảm theo anh.
Zen gõ lên mặt kính cửa ra vào tạo thành tiếng “Cốc…cốc” cười nói “ Sếp, em vào được không”.
Hoàng Long đang nghiêng bút kí vào một tập văn thì dừng lại, ngẩn mặt lên
nhìn người đối diện đứng ở cửa ra vào “ Em vào đi, có chuyện gì à ?”
“Oppa, công ty thời trang VENUS vào tối mai tức sáng mốt ở giờ Việt Nam có một buổi trình diễn về bộ sưu tập mới nhưng lần này trình diễn kết hợp với
trang sức của chúng ta sau đó sẽ đấu giá từ thiện. Bác trai muốn anh
tham gia buổi đấu giá, bên đó cũng gửi giấy mời đến rồi nè ” Zen đặt tấm thiệp mời đến trước mặt anh.
Hoàng Long theo đó cầm
lên đảo mắt xem, rồi để xuống. Nhắp một ngụm trà để tinh thần thư thái
hơn chút đôi chút “ Chẳng phải việc này từ trước đến nay đều do mẹ anh
tham gia à, bà ấy thích nhất những buổi trình diễn đấu giá như vậy mà”
“À, chuyện này…” Zen hơn ngập người, cơ hồ nhăn lại khó xử
“Sao ! bà ấy lại gây ra rắc rối gì rồi à” anh cong môi cười.
“bác gái, bác ấy thật ra thì…đang có em bé, Oppa sắp có em nữa rồi đó” Zen nói một hơi.
“Phụt” nước từ miệng anh phu hết ra bàn, như bị tát vào mặt đau rát, hai mắt
mở to ngạc nhiên trước thông tin vừa nạp vào bộ não. Zen luống cuống lấy giấy mềm lau nước dính lên giấy văn bản.
“Trời, văn bản này em khổ não mới viết được đó sao anh nỡ phun hết lên thế này” Zen xót xa cho mớ văn kiện của mình vừa soạn.
“Mẹ anh có em bé, anh sắp có em. Zen em đùa à” không tin nỗi sự việc, anh dừng tất cả mọi thứ lại, hỏi cho kĩ việc này.
Zen bụm miệng cười ha hả, nhìn bộ dạng Hoàng Long lúc này không biết là
đang mừng hay bất ngờ nhưng vẻ mặt ngờ nghệch khờ dại như đứa trẻ được
thưởng kẹo.
“ Đúng, chính xác luôn á. Bốn tháng bốn tháng rồi, tại anh cứ suốt ngày cắm đầu vào đóng văn bản này nên có biết gì đâu”
Anh bật cười lắc đầu ngán ngẩm, tuổi ấy rồi mà vẫn cố gắng thật khâm phục
mẹ của mình “ Được rồi, em sắp xếp đi chúng ta tối nay xuất phát sẳng
tiện coi như giảm stress đi.”
“Thế thì Oppa, thiên đường mua sắp là ở nước Anh xinh đẹp đó, hihi” Zen cười gian manh nhìn anh.
“Đến đó, anh sẽ dẫn em đi mua sắm được chưa cô nương”
“Ok sếp, sếp tuyệt vời nhất rồi” Zen cười tươi như mặt trời hớn hở, mồm huýt sáo ra khỏi văn phòng.
Từ trước đến nay ngoài bác Trương, Hoàng Long không tìm thêm một trợ lý
nào cả, nhưng khi Zen xin vào đây thực tập anh phát hiện được cô bé này
rất có tài năng về việc kinh doanh, thu nạp về đội của mình. Dĩ nhiên
Zen rất thích gật đầu ngay, hai người hợp tác với nhau rất ăn ý, Zen làm việc lại rất cẩn thận sắp xếp đâu vào đó. Mặt khác lúc nào cũng kè kè
bên cạnh anh với mục đích giữ người yêu cho chị dâu của mình, suy nghĩ
này không biết anh có phát hiện ra không nhưng nhờ vậy mà bất kì phụ nữ
nào nhích đến gần anh đều bị Zen phũ phàng bài trừ ngay.
Chẳng mấy chốc, anh cùng Zen đã an tọa trên máy bay từ Việt Nam sang nước Anh xa xôi. Hai người này có một điểm chung đó là đi đến đâu cũng làm việc
được, hai mắt cứ dáng vào tài liệu báo cáo không buông. Cho đến khi máy
bay hạ cánh có tiếng thông báo mới dừng làm việc lại…
London
Thành phố nhộn nhịp bấc nhất thế giới và mang nét đẹp cổ kính pha trộn vẻ
đương đại đầy lãng mạn. Ở London chính là một giấc mơ đẹp đầy thi vị,
tràn ngập những ấn tượng lãng mạn đi vào lòng người.
Dưới trời xanh nắng vàng, lại hơi lành lạnh của gió mùa đông sắp đến, Zen
vui mừng hớn hở dang rộng hai tay hét lớn “Xin chào UK, tôi đến rồi này
hú hu…”
“Thích đến vậy sao” nhìn bộ dạng hớn hở của Zen nói cười mỉm nói.
“Tất nhiên rồi, anh cứ đi hoài nên thấy bình thường. Chẳng phải từ khi làm
trợ lý của anh em mới được ngồi trên máy, bay đến bay lui huống gì giờ
còn được đi đến nước Anh hoa lệ này nữa chứ. Đi thôi” Zen kéo cánh tay
anh lôi đi.
“đi đâu” anh nghi hoặc hỏi.
“Muốn làm việc hay đi chơi thì no cái bụng trước đã, với lạnh quá chúng ta
qua kia làm cốc cà phê đi hành lý họ đem về khách sạn cả rồi. Mà nói
trước anh trả tiền đó nha he he ”…
Sáng sớm nay, là
một ngày nghỉ cuối tuần ở trang trại mọi người đều về nhà hết, dùng xong bữa sáng bà Zoe cùng với Bác Han cũng luống cuống chạy lên chạy xuống
từ sáng giờ. Minh Anh dọn dẹp vài việc vặt ánh mắt tò mò thấy vậy chạy
lại hỏi.
“Bà và bác Han đi đâu mà trông hai người vội vàng thế ạ?”
“Hôm này bọn ta lên thành phố dự đám cưới của mẹ Kobe” vẻ mặt bác Han hơi trầm ngâm.
“Ừ, hôm nay cô ta tái hôn cùng một người khác. Bọn ta cũng nên đến dự, vài phút nữa thì Kobe đến chở bọn ta đi” Bà Zoe cười mỉm.
“Bác Han, không sao chứ ạ.” Ánh mắt quan tâm nó hỏi.
Bác Han cười hậu lắc đầu: “ Có sao gì chứ, ta không mang được hạnh phúc cho bà ấy. Nay có người làm được điều đó ta phải vui vẻ chúc mừng họ”
Ở các nước phương Tây như thế này, có một điều khiến Minh Anh cảm thấy
rất nể phục chính là khi hôn nhân của một cặp đã đi đến hồi kết không
thể cứu vãng họ sẽ vui vẻ chúc nhau hạnh phúc rồi chia hai ngã dù có con cái cũng phải là lý do vướng bận níu kéo nhau. Thậm chí khi người kia
tái hôn, thì người còn lại vẫn thật tâm chúc phúc đối phương kết duyên
trăm năm, nếu là nó nó sẽ không làm được như thế.
Đối với tình cảm Minh Anh tự cho bản thân mình ích kỷ, một là có được hai
là không thể nào thật dạ vui vẻ khi đối phương hạnh phúc bên người
khác.
“ bà ơi, bố ơi chúc ta đi thôi kẻo trễ bây giờ” có tiếng gọi lớn của Kobe từ bên ngoài truyền vào.
“ ầy, cái thằng này từ từ thôi gì mà hấp ta hấp tấp quá” bà Zoe mắng yêu.
Vài phút sau, mọi người chuẩn bị lên đường vẫn ngồi trong xe hỏi nó một câu “ có muốn đi cùng để tham gia tiệc cưới không” nhưng nó đã vội lắc đầu, không phải không thích London nhưng tại vì nó lười phải đi đến nơi ồn
ào tấp nập cho dù London có đẹp đến đâu. Kobe thở dài đưa tay vẫy chào
rồi mới nhấn ga di chuyển, không bao lâu đã khuất tầm mắt.
Xem ra hôm nay là một ngày rảnh rang, lại có nắng chói chang, ngẩm một chút Minh Anh thấy trời cũng sắp vào đông, sẳng tiện không có gì làm nên gom hết ga gối mền đem đi thanh lý một hôm cho gọn, để dùng vào mùa đông.
Khi đến phòng bà Zoe Minh Anh hơi ngạc nhiên cầm khung ảnh cạnh đầu
giường lên xem.
Người đàn ông trong bức ảnh này mông
lung đoán ra là người đàn ông khi trước cho đến bây giờ bà vẫn còn yêu
thương rất nhiều, nhưng có một điều rất lạ nhìn người đàn ông có nét rất quen, rất giống một người rất thân thuộc với nó nhưng nhất thời lại
không nhớ ra đó là ai, đảo mắt định quát sát thêm tìm kiếm gì đó thì có
tiếng chuông điện thoại vang lên dưới nhà.
Minh Anh
quên bén chuyện vừa định làm, lật đật chạy xuống nhận điện thoại “ alo,
trang trại Warren xin nghe ạ, cho hỏi ai ở đầu dây đấy ạ”
“ Annie, khi nãy tôi đến nhưng lại quên lấy bộ âu phục dùng cho buổi tối
mất tiêu rồi. Làm sao đây” giọng nói hối hả của Kobe bên kia đầu dây.
“ Kobe” nó nhấn hỏi lại.
“Vâng, là tôi. Giờ tính sao hả Annie, cậu giúp tôi đi có được không” giọng Kobe nài nỉ.
“ Do cậu hậu đậu, sao giờ lại hỏi tôi” nó càu nhàu.
“ thôi mà Annie xinh đẹp, cậu giúp tôi đi mang nó đến thành phố giúp tôi nha”
Giọng Kobe có vẻ thành tâm đến như vậy, Minh Anh có muốn từ chối cũng chẳng
được, mím môi cười “ được rồi, mình sẽ mang đến cho. Cậu đọc địa chỉ đi, khoảng một giờ nửa mình sẽ đến đó”
Nhanh chóng ghi
chép lại địa chỉ , chạy lên phòng thay bộ váy mặt nhà màu hường bằng bộ
đồ đơn giản áo sơ mi trắng hơi rộng so với người nó, cùng quần leging
màu đen, tóc chải gọn thả dài, chân mang đôi giày covest màu đen. Mất
khoảng gần một tiếng đồng hồ mới đến thành phố London.
Thành Phố này thật quá xá lớn, đi mãi vẫn chưa đến được địa điểm hẹn trước
với Kobe. Đây không phải là lần đầu cô đến London vậy mà đã lết bộ cả
nửa ngày trời vẫn chưa đâu đến đâu. Đứng trước tiệm cà phê Nerro trên
đường bridge St, Minh Anh dừng lại nghỉ mệt thu thập một chút không khí
vào cơ thể, đảo mắt nhìn xung quanh tìm cột điện thoại.
“ Oppa, anh nhìn kìa thật là mất hứng. Có ai lại đứng xoay mông vào chổ
chúng ta đang ngắm đường phố thế này chứ bực thật” Zen cau mày nhìn cô
gái bên ngoài quán cà phê đang chắn ngang tầm mắt của mình mà càu nhàu.
“ Em đừng quan tâm nhiều quá, ăn bánh này đi”
Hoàng Long đẩy đĩa bánh ngọt về phía Zen ngẩn mặt về phía cô gái, đồng thời
cô gái nhỏ nhắn bên ngoài quán cà phê tay đưa lên che nắng nghiêng nửa
mặt về hướng của anh. Đột nhiên anh vội vã đứng dậy chạy ra ngoài, làm
tách cà phê tràn ra đổ trên mặt bàn.
Nhưng khi chạy
ra đến nơi lại chẳng thấy người con gái lúc nãy đâu nữa, sắc mặt trở nên tối đen, cơ hồ nổi gân xanh hiện rõ, dáy lên một sự thất vọng nào đó…
Zen bối rối nhìn Hoàng Long, bộ dạng anh như vừa phát hiện ra được châu
báu từ bên kia lớp kính, đưa tay vẫy vẫy muốn hỏi nhưng anh chẳng thèm
nhìn lấy một cái. Chịu không được đành đứng dậy chạy theo.
“ Oppa, sao vậy nhìn thấy ai à?”
“là cô ấy, người lúc nãy là cô ấy” anh gằn giọng nói hơi thở có phần gấp gáp.
“Hoàng Long, anh nói ai kia, cô gái lúc nãy à. Anh nói người đó là ai” Lúc này Zen cũng bất giác nhíu mày.
“Minh Anh, chính cô ấy. Cô chính là cô gái lúc nãy đứng đây”
Ánh mắt Zen trở nên lúng túng, cho rằng sự nhớ nhung của anh lại bộc phát
rồi. Mọi khi cũng vậy đang bàn chuyện làm ăn với đối tác, có một người
đi ngang qua hơi giống Minh Anh là anh bỏ tất cả mà đuổi theo nhưng rồi
kết quả chỉ có một chính là “ không phải Minh Anh” bụng thầm nghĩ, chắc
có lẽ anh lại nhìn nhầm nữa rồi, lúc Minh Anh đi đến giờ, nào ai biết
chị ấy ở đâu, hơn nữa người giống người âu cũng là chuyện bình thường.
“ Hoàng Long, bình tĩnh lại đi anh. Em biết anh nhớ chị ấy, nhưng mà
người khi nãy sao có thể là chị Minh Anh cơ chứ, người khi nãy dáng cao
thọn gọn thoạt nhìn cũng đủ biết cô gái khi nãy rất chuẩn đến từng
milimet rồi, Minh Anh à! Chị ấy có giảm cân cũng chẳng giảm nổi đến mức
ốm như vậy đâu” Zen chu môi phân tích, an ủi anh.
Trước đó hai giây khi Hoàng Long chạy đến chổ Minh Anh, thì tầm mắt của Minh
Anh đã tìm thấy được buồng điện thoại nhanh chân chạy đến đó. Hai người
chỉ thiếu có vài tít tắt nữa thôi là có thể gặp được đối phương nhưng
có lẽ trời đã không cho anh cơ hội đó dường như đang muốn trừng phạt
anh.
Minh Anh đứng trong buồng điện thoại công cộng quay số gọi “ Kobe mình đang ở A302 bridge St nè, cậu ở chổ nào rồi”
“ tới rồi, tới rồi mình thấy cậu rồi cúp máy đi”
Khoảng cách từ vị trí anh đứng so với chổ nó chỉ cách nhau có 15 mét chỉ cần
quay mặt lại là thấy ngay người con gái khi nãy anh tìm. Nhưng rồi lần
này Hoàng Long lại chậm một bước khi anh quay lại thân hình cao lớn của
Kobe đã vội che đi tấm thân nhỏ nhắn của Minh Anh. Quả thật, kẻ vô tâm
như anh đang bị trời treo ngươi mất rồi…
“ nói cậu
mua điện thoại, cậu lại không chịu. Mỗi lần lên phố lại phải chạy đến
chạy lui tìm cái buồng này, mai mốt nó bị phá bỏ hết thì tính sao hả
Annie” Kobe càm ràm nó vài câu, đã bao nhiêu lần anh bảo đi mua điện
thoại nhưng nó lại dứt khoát bảo không .
“ được rồi,
sau hôm nay tớ sẽ đi mua được chưa xí. Nhăn nhó như ông già, mà cậu dự
lễ đám cưới xong rồi đấy à” nó cười vui vẻ đáp lại.
“ cậu không nhắc mình lại quên bẻn mất, chúng ta đi thôi lở đến đây rồi
tối nay cậu tham gia tiệc luôn đi tối cùng về với bà và ba mình luôn”
Kobe cười hì hì .
Nghe nói Kobe nói, Minh Anh liền
hiểu ngay ra ý đồ của cậu ta. Thì ra dụ nó đi dự tiệc cưới mới là ý đồ
chính, nó thúc cùi trỏ một bên hông phải của Kobe mắng nhiết “ cậu đó
càng ngày càng xảo quyệt”
“ ha ha, vậy xíu mua điện
thoại làm quà chuột lỗi vậy” Kobe nói rồi khoát tay lên vai khéo Minh
Anh sải chân bước đi, cả hai cười nói trao đổi rất vui vẻ chẳng mấy chốc liền bốc hơi khỏi đại lộ Bridge St.
Lại một lần nữa anh mang cảm giác cô đơn đứng đấy, đôi mắt không ngừng tìm kiếm trong
đám đông bóng dáng của ai đó. Nhưng rồi lại ôm nỗi thất vọng vào tim khi tưởng chừng người trước mặt là Minh Anh nhưng rồi đó chỉ cái bóng , sự lầm tưởng bởi cảm xúc rối bời ảo tưởng, do chính nỗi nhớ từ trong con
tim gây nên, nụ cười buồn bã cùng Zen lên taxi rời khỏi đó.
một người ngồi trong taxi gương mặt ảm đạm ẩn chứa nỗi buồn, nỗi nhớ. một
người với nụ cười tươi tắn trong màu nắng vàng của london. trên cùng con đường tấp nập hai trái tim đập cùng nhịp nhưng ông trời không cho họ
gặp nhau ngay lúc này . Và thế là họ lướt qua nhau như hai kẻ xa lạ,
phải chăng đó là định mệnh...