Thầm Yêu

Chương 89: Yêu trong đau khổ




Trước khi đọc chương mới này, mình mong mọi người mở bài " Sống Trong Nỗi Nhớ- Mr.Siro " vừa nghe nhạc vừa đọc chương 89 được chứ ^^.

======================================================

Lúc Minh Anh rời khỏi hội trường, ánh mắt Uyển Nhi dõi theo bóng dáng lẽ loi của người em gái xa lạ kia. Bụng dạ cô lúc này lại tự dưng mà cồn cào dữ dội không yên, từng nét trên khuôn mặt thay đổi hẳn ra ai cũng dễ dàng nhận thấy được.

“ Uyển Nhi, em khó chịu chổ nào sao” Thế Hiển, quay sang lo lắng hỏi.

Uyển Nhi cười trừ đáp lại: “ em không sao, mọi người dùng đi em ra ngoài chút”

Uyển Nhi nói rồi cô vội vàng đi ra ngoài, thái độ lúc này lại thu vào mắt của Hoàng Long, anh thấy trong lồng ngực bổng dưng lại trực trào một cảm giác khó chịu không yên, bước đi Uyển Nhi vội vã không phải là đi nữa mà chính xác là đang chạy từng bước gấp rút. Linh tính anh nghĩ, chắc hai người con gái này lại có chuyện gì rồi, không nói một lời nào cũng chạy theo sau.

“ Long, mày đi đâu thế” tiếng Đăng Khôi gọi với theo.

Ra đến bên ngoài, Uyển Nhi chạy theo định nói điều gì đó nhưng có lẽ bây giờ đã muộn mất rồi, chiếc xe ô tô của chị An vừa dịch chuyển một đoạn khá xa, giờ có dùng hết sức đuổi theo cũng chẳng kịp.

Cảm giác khó chịu này là như thế nào, Uyển Nhi chẳng thể hiểu rỏ được. Nhưng khi đôi chân cô chạy theo Minh Anh, thật sự cô muốn nói một câu cuối cùng này trước khi đi “ Minh Anh, khi cô trở về tôi sẽ gọi cô một tiếng em” đôi mắt cô sụp xuống man mác một chút buồn, thở dài quay lại bên trong hội trường lại chạm tráng phải Hoàng Long.

“ Uyển Nhi, em đang tìm ai à?” ánh mắt anh nghi hoặc hỏi.

“ Không, bên trong ngột ngạc quá em muốn ra ngoài hít thở một chút không khí thôi” cô mỉm cười đáp lại.

Hai người ngồi xuống trên thành đài phun nước, hai tay anh đan xen vào nhau nghĩ ngợi một chút rồi cười nói “ Chuyện ban sáng, anh thay mặt Minh Anh, xin lỗi”.

“ Không, Hoàng Long không cần xin lỗi. Người xin lỗi phải là em mới phải” cô thở dài đáp.

Nếu Hoàng Long để ý, sẽ thấy trong câu nói này cảm giác buồn ra sao. Nhưng điều này sao anh có thể thấy được, bản thân cô thấy có lỗi rất nhiều, 4 năm trước vì Thế Hiển mà lợi dụng tình cảm của anh, 4 năm sau lại vì trả thù cá nhân, trút hận, lại tước đoạt đi hạnh phúc của anh, như vậy cô xứng đáng được nhận lời xin lỗi? tuyệt đối là không, nếu giờ đây anh biết được sự thật, có đánh có chửi, có ghét cô thì cũng không một lời oán hận, thà như vậy lương tâm mới có đở chút áy náy.

Cả hai im lặng, hai con người này từng thuộc về nhau, nói đúng hơn trái tim Hoàng Long đã từng bị Uyển Nhi lấy mất để lại nỗi đau dai dẳng, khi trước lúc gặp lại anh còn thoáng nghĩ sẽ bỏ hết tất cả mà để một lần nữa nắm lấy đôi tay cô gái đang ngồi cạnh mình, nhưng không! Mọi việc lại khác xa, Minh Anh xuất hiện cảm giác mà người con gái này dành cho anh là sự ấm áp, là sự ngọt ngào, giữa hai người con gái này, anh thấy được sự khác biệt rất lớn.

“ Nhi Nhi, em tin vào anh không?” anh cười thản nhiên hỏi.

Cô sửng người giây lát, nét mặt khó hiểu nhìn anh “ tin?” .

“ ừ, nếu em chọn tin tưởng, thì xin hãy tin tưởng ở anh và Thế Hiển được chứ. Mọi chuyện xảy ra giữa mẹ em và gia đình Minh Anh không đơn giản như em nghĩ, vì vậy nếu được em đừng oán trách vào Minh Anh nữa” giọng nói anh không chút thay đổi, những lời này như một lời tâm sự, hết sức nhẹ nhàng thêm cả chân thành từ anh.

Anh dừng lại một hồi, nói tiếp “Minh Anh không phải một người dễ kích động mà hành xử thô lỗ với em như lúc sáng. Anh không biết được giữa hai người nói gì với nhau, nhưng anh hiểu Minh Anh”.

Tay đặt trên đầu gối co mạnh lại, nhàu cả một mảng của chiếc váy đang mang, đôi vai Uyển Nhi hơi run lên, thật sự hai người đàn ông này bọn họ đang tính toán những gì, sao mọi thứ lại trở nên mập mờ như thế.

“ Hoàng Long, nói em nghe hai anh biết được những gì, đừng vờn như thế nữa được không” cô khó chịu gắt lên.

“ Nhi Nhi, biết nhiều hay ít chẳng là gì cả. Anh không muốn nhìn thấy em sống trong thù hận, lại làm tổn thương chính mình hiểu chứ” anh nắm chặt bả vai cô nhấn từng chữ.

“Hoàng…” câu nói chưa dứt từ đằng xa nhóm người Thế Hiển, Đăng Khôi và Zen chạy lại cắt ngang.

“ Oppa, anh thấy chị Minh Anh không vậy?” Zen lo lắng hỏi.

“ Chẳng phải cô ấy nói đi vệ sinh sao?”

“ Không có, bọn tao đi tìm quanh đây nhưng chẳng thấy, gọi điện thoại cũng chẳng được” Đăng Khôi điệu bộ hối hả, mồ hôi còn lấm tấm trên trán đổ ra.

Quan sát thấy cơ hồ Uyển Nhi có chút thay đổi có vẻ đang rất khó chịu, Thế Hiển đến gần quỳ một bên gối, lo lắng mà hỏi “ Nhi, em mệt” .

Thật sự lúc này lồng ngực Uyển Nhi khó chịu đến đã một cảm giác như đang bị lửa thiêu đốt, khó chịu hết sức. Việc Minh Anh rời đi đáng lẽ ra phải làm cô hạnh phúc làm cô thấy vui mới đúng, nhưng sao khi nghe những lời Hoàng Long nói, những tâm sự chất chứa của anh, cô lại đau lòng đến thế này, anh chưa làm hại cô lần nào sao bản thân cô lúc nào cũng là người tước đi nụ cười của anh.

“ Hiển, chúng ta về nhà được không” đôi mắt cô hơi ngấn nước, nắm tay Thế Hiển mà nói lí nhí.

Thế Hiển gật đầu, thân hình to lớn của hắn đang che đi cảm xúc của Uyển Nhi bây giờ không một ai thấy được, hắn quay đầu lại đáp “ con lợn đó, chắc giận mày nên về nhà ngủ rồi cũng chừng. Gọi cho cô ấy đi, Uyển Nhi mệt tao về trước, chuyển lời với Quốc Huy giúp tao”

Hoàng Long gật đầu thay cho câu trả lời, hắn cũng không đợi chờ gì liền khoắt vai dìu Uyển Nhi rời khỏi hội trường tiệc cưới. Chỉ còn lại ba người trước cửa sảnh ra vào, Zen đi tới đi lui liên tiếp nhấn điện thoại nhưng toàn giọng nói ngọt ngào của chị tiếp viên tổng đài trả lời thay.

“ Điện thoại không được, hay em về nhà trước nha” Zen nhíu mày lo lắng.

“ Zen, kệ cô ấy đi ngày vui của Hoàng Nhi. Bướng bỉnh, cứ nuông chìu cô ấy riết rồi không tôn trọng ai hết.” Anh cau mày nói, bỏ vào trong.

Zen định nói gì đó, nhưng Đăng Khôi lại lắc đầu chỉ ý cả hai người đành thở dài mà đi vào. Nào ai biết giờ này không đuổi theo, thì chẳng một ai có thể gặp lại cô gái ấy nữa, lúc này Hoàng Long cũng chỉ có một suy nghĩ rằng nó thật trẻ con nếu cứ giận dỗi thế này, cứ bướng bỉnh mãi rồi biết bao giờ mới chửng chạc, cứ như vậy đến hết lần này đến lần khác sẽ lại ỷ y vào anh.

Anh không phải lúc nào cũng có thể ở bên cạnh nó mãi, huống hồ thời gian của anh, anh còn không biết mình có thở được bao lâu hay chỉ cần tối nay về ngủ sẽ mãi không tỉnh dậy thì sao?, bây giờ vẫn còn che chở được cho người con gái mình yêu, nhưng được thêm bao lâu nữa, đến lúc đó nếu Minh Anh vẫn trẻ con nhưng bây giờ lại không có anh bên thì phải làm sao.

“ Thói quen đôi khi rất đáng sợ” nghĩ đến điều này anh thầm thở dài, dù bây giờ nó đang hờn trách anh hay cho anh là kẻ vô tâm cũng đều được, anh yêu nó nhiều như thế nào điều đó anh biết rỏ nhất và anh tin nó cũng biết điều đó…

Trên đường đi, Uyển Nhi không nói câu nào. Cô chỉ nhìn ngắm hai bên đèn đường qua lớp kính ô tô, nét mặt trầm tư cứ cắn môi mãi, Thế Hiển có linh tính không hay đột ngột phanh xe kêu thành tiếng “ Kít” chối tai.

“ Uyển Nhi, thật ra có chuyện gì rồi”.

“ Không có gì cả” Uyển Nhi thu nét mặt vào trong nhưng vẫn bị hắn phát giác.

“ Nói láo, mau nói đi!” Thế Hiển không nhịn được nữa hét lớn.

Ánh mắt bối rối, sau một hồi đấu tranh tư tưởng Uyển Nhi mới quyết định hạ chốt chối cãi “ em đã bảo không có gì mà, chỉ là em lo cho mẹ thôi”

Thế Hiển định nói gì đó, Uyển Nhi liền cắt ngang “ Em mệt lắm, chúng ta về thôi” . Thế Hiển liếc nhìn cô một chút, rồi nhấn ga đi tiếp. Trên đường đi rỏ ràng nhìn ra Uyển Nhi có tâm sự rỏ ràng nhưng lại không chịu nói, cứ liên tục thở dài.

“ Thế Hiển, quay xe đi” Uyển Nhi nhắm mắt chau mày nói.

Cô quả thực ghét cảm giác này vô cùng, nó làm cô thật khó chịu.

“ Quay xe?” hắn thắc mắc hỏi.

“ Đến sân bay, lẹ đi. Nếu anh muốn gặp Minh Anh” Uyển Nhi trầm giọng nói.

“ Uyển Nhi, chuyện gì rồi. Sao giờ em mới nói, điện thoại cho Hoàng Long đi” hắn vẻ bực tức, giọng nói có phần đai nghiến. Lập tức bẻ tay lái, chiếc xe quay ngoắc 180 độ về phía đường cũ, nhấn ga tăng tốc chạy đi. Uyển Nhi vẫn im lặng, không có hành động nào được gọi là gọi điện thoại cho Hoàng Long.

Đến sân bay, Thế Hiển tâm trạng như rối bời hai chân chạy như bị rượt đuổi mặc kệ cho Uyển Nhi chạy theo phía sau vì mang guốc cao nên rất khó nhọc, phía sau gót chân còn bị trày. Mồ hôi nhễ nhãi trên khuôn mặt hắn, đường gân xanh hiện rỏ lên trên khuôn mặt không tì vết, hắn chạy khắp nơi tìm kiếm nhưng mà có vẻ tuyệt vọng đến cuối.

“ Thế Hiển, anh đừng tìm nữa” Uyển Nhi nhắc từng bước chân, thở mệt gọi hắn.

“ Uyển Nhi, em nói đi. Minh Anh, đi đâu hã” hắn nắm chặt hai bã vai Uyển Nhi mà gằng lên.

“ Thế Hiển, em không biết. Buông em ra đi, đau lắm” khóe mắt Uyển nhi rơm rớm nước mắt .

Đến lúc này, hắn mới buông mạnh cô ra, chỉ một chút nữa không đứng vững có lẽ hắn đã sô ngã cô. Bực bội hắn day tráng một hồi, cầm điện thoại gọi nhưng có vẻ đối phương chẳng có tín hiệu trả lời.

“ Mẹ kiếp, cậu ta làm cái quái gì mà không bắt máy” hắn bực dọc, chửi thề.

“ Sao em biết Minh Anh đến đây, chuyện này là thế nào hả Uyển Nhi” hắn quay lại, hỏi gắt. “ Uyển Nhi, chẳng phải anh từng nói em hãy tin anh và Hoàng Long sao, sao em không cho bọn anh một cơ hội”.

“ Đủ rồi Thế Hiển, cô ta có chân cô ta tự đi. Nếu anh muốn, có thể đi cùng Minh Anh mà” Uyển Nhi, bực tức quát lại quay lưng bỏ lại hắn.

Chuyện ép Minh Anh đi là sai hay đúng, cô không rỏ nhưng từ lúc đầu về đây mục đích đặt ra cô không thể nào lui, càng nói hai người đó thì liên quan gì đến chuyện gia đình giữa cô và Minh Anh lấy gì để cô tin tưởng, năm đó mẹ cô cũng đã tin tưởng để rồi được những gì ngoài bệnh tật nằm hôn mê suốt 20 năm trời.

Để mấy năm trước, cuộc sống của cô bị người khác sắp đặt dồn vào đường cùng. Năm đó nếu cô không gặp được ân nhân, giờ đây cô có thể bên cạnh hắn như lúc này hay sao, dứt khoát không một lần cũng không cô không muốn ngồi im một chổ mặc người khác điều khiển…

Tan tiệc, khi sắp xếp xong mọi thứ ở nhà hàng, Đăng Khôi có ý rủ cả bọn cùng nhau đến club chơi nhưng lập tức bị bãi bỏ. Ngay đêm nay hay vợ chồng trẻ kia sẽ đi hưởng tuần trăng mặt tại Singapore, trước lúc đi cặp đôi vợ chồng mới này còn bị Zen chọc quê cho một vố.

“ Hoàng Nhi, cười bé bé lại. Có phải lần đầu hai người hưởng trăng mật đâu chứ” .

Một câu nói đùa làm mọi người cười phá lên, Hoàng Nhi ngại ngùng cười mỉm dúi đầu tựa vào ngực Quốc Huy rất yêu. Gia đình hai bên chào nhau vài tiếng, rồi chào hai vợ chồng lên đường, lên xe rồi vậy mà chưa được bao lâu Hoàng Nhi lại lật đật chạy lại chổ Hoàng Long thầm thì.

“ Anh Hai, về động phòng mà xin lỗi vợ đi”.

“ con nhỏ này, em dám” Hoàng Long bặm môi vẻ cảnh cáo, Hoàng Nhi bụm miệng cười rồi mới chạy về xe mà đi du lịch.

Khi về đến nhà, bà ngoại liền lớn tiếng gọi “ Cháu yêu của ta đâu rồi”

Tưởng nó không nghe, bà ngoại cứ lặp đi lặp lại hai ba lần nhưng vẫn chẳng thấy mặt mũi nó đâu, chỉ có bà quản gia vội vả từ trong nhà bếp chạy lại “ lão phu nhân, bà gọi ai vậy ạ” .

“Thì tôi gọi Minh Anh, nhà này ngoài con bé đó ra thì còn ai nữa” bà ngoại cười hậu đáp.

“ Minh Anh! Chẳng phải đi dự tiệc cùng mọi người hay sao?” bà quản gia ngạc nhiên hỏi ngược lại.

“ không, chúng tôi về đây cùng nhau mà. Thím có lầm không vậy” mẹ anh chạy lại hỏi.

“ không thưa phu nhân, tối đến giờ chỉ có mỗi tôi ở nhà thôi. Cũng chưa thấy con bé Minh Anh về, tôi tưởng về cùng mọi người”.

Lúc này Hoàng Long đang dìu ba mình cùng với Zen bên cạnh mới bước vào nhà, anh nghe thoáng thoáng . Chau mày hỏi lại “ Minh Anh, chưa về ạ? ”

“ vâng thiếu gia” bà quản gia kính cẩn đáp.

“ thím đã coi kỹ chưa, nhở con bé trên phòng thì sao” giọng nói ấm áp của ba anh vang lên.

“ Dạ rồi, thưa chủ tịch, tối giờ chỉ mỗi mình tôi ở nhà mà thôi” bà quản gia kính cẩn đáp.

Hoàng Long bước chân vội vả gấp gáp tiến thẳng lên trên lầu, giọng nói của Minh Anh vẫn vang vảng trong đầu, nước mắt rơi trên khuôn mặt kia làm anh đau đến xé nát cõi lòng “ anh nói đi, anh yêu chị ta, yêu chị ta có phải không?” .

Mạnh tay đẩy toan cửa phòng, không khí này làm anh nghẹt thở, không gian tối mịt chút đèn ấm áp cũng không hề có, một chút cũng không, căn phòng yên tĩnh đến đáng sợ, hơi thở mùi hương mỗi khi anh bước vào cũng không hề có, trái tim anh nhưng ngừng đập.

Mở toan tủ quần áo trống không, không còn bắt cứ thứ gì, tủ đựng giày cũng chẳng còn đôi nào, anh chạy lại phía lan can cũng trống không những chậu hoa lan cũng không còn lấy một cành, dù cho là cành cây bị dẫm nát, những thứ thuộc về Minh Anh cũng chẳng để lại gì ngoài căn phòng màu xanh như lúc ban đầu Minh Anh về ở, khoan ngực anh như bị co thắt lại, đau đến nỗi dùng tay bóp lại kìm nén.

“ Minh Anh đâu, cô ấy đi đâu rồi. Minh Anh, cô ấy không vì một chuyện nhỏ như thế mà bỏ đi” anh gằn lên như gần tuyệt vọng.

Hoàng Long như bị mất đi tất cả lí trí, khóe mắt anh trở nên sâu hóe mà đọng nước. Anh đẩy cửa tất cả từng phòng một, trên lầu dưới dưới lầu đều không thấy bóng dáng người con gái ấy đâu.

“ thiếu gia, thiếu gia người dừng lại đi” bà quản gia giọng nài nỉ.

“ Oppa, bình tĩnh lại đi. Lở đâu chị ấy giận đi ra ngoài thì sao” Zen cũng lớn tiếng ngăn anh lại.

“ cún con, chuyện gì đã xãy ra hã. Sao bộ dạng cháu lại như thế này” Bà ngoại lo lắng, cũng ôm anh lại, khi thấy anh như kẻ điên chạy khắp mọi nơi.

Hoàng Long chán chường, buông xuôi cơ thể gục xuống, ánh mắt đỏ ngầu .

“ Con bé chẳng lẽ bỏ đi rồi sao” bà quản gia kinh ngạc chợt nhớ sực ra chuyện lúc chiều tối, thốt lên.

“ Thím, thím nói vậy là sao” mẹ anh bần thần giục.

“ Bà nội, chuyện gì vậy chị Minh Anh đi đâu, sao bỏ đi, bà mau nói đi” dạ dày Zen như bị hơ trên lửa.

“ lúc chiều tôi thấy Minh Anh, tự dưng đi dạo quanh nhà tưởng con bé tìm gì, trước khi ra khỏi nhà còn nói mấy lời kì quặc, còn căn dặn đủ điều. À con kéo thêm một vali bảo của tiểu thư” bà quản gia tường thuật lại.

“ Zen, lúc Minh Anh đi còn để lại vài cuốn sách, bảo cháu đọc để thi vào trường mình muốn, những cuốn sách đó sẽ giúp ích” bà quản gia lại nhớ ra liền nói.

Zen ba chân bốn cẳng gấp gáp chạy vào phòng, lật tung mớ sách đó. Đôi tay run run không chút kiên nhẫn cầm từng cuốn sách lên cao mà xốc, nào ngờ lại rơi ra một phong bì màu xanh.

“ Đợi chị trở về, hai chúng ta cùng nhau thực hiện công việc kinh doanh”

Một câu nói đơn giản, nhưng lại lấy hết bao nhiêu nước mắt của Zen. Cô òa khóc thút thít tay run run chạy ra ngoài.

“ Oppa, chị Minh Anh để lại cái này” nước mắt Zen không ngừng chảy, đưa mãnh giấy đến trước người con trai đang gục ngã, quỳ dưới nền nhà cứng ngắt.

Đôi mắt đỏ hoe, giọt nước mắt không có cách nào kiềm lại được nữa lăn dài ra, vì đau khổ anh chết lặng đưa tay run run, cầm lấy tờ giấy. Tờ giấy bị nhàu nát trong tay anh, nhìn dòng chữ như sét đánh vào đầu anh liên tục, trái tim tê liệt đến đau đớn, đôi tay nắm thành quyền chọi thẳng xuống nền gạch cương cứng phẫn lì, nước mắt cuồng loạn rơi xuống “ Minh Anh, rốt cuộc em ở đâu? .

Hoàng Long điên cuồng đứng bật dậy, miệng gào to tên nó, chạy vọt ra khỏi nhà, cứ chạy mà không biết phải đi đâu để tìm nó, âm thanh bi thương vang vọng, mặc cho mọi người gọi theo anh nhưng giờ đây anh làm gì nge được điều nào nữa đâu.

Cả nhà được một phen kinh ngạc, lại buồn bã khi biết Minh Anh bỏ đi mà không hiểu rỏ nguyên nhân, càng xót xa hơn cho cái bộ dạng thống khổ của Hoàng Long, chưa một ai, bất kì một người nào từng thấy Hoàng Long khóc, từ bé đến lớn là đau đớn bệnh tật hay tai nạn, chịu đau như thế nào anh cũng chưa bao giờ khóc, lúc Uyển Nhi bỏ đi anh cũng chưa một lần đau đến mức như thế này, ai nấy đều xót xa.

Đêm nay trời tự dưng lại đổ mưa, Hoàng Long phóng xe chạy thật nhanh, tiếng xe gầm vang từng con đường rồi dừng lại trước căn nhà cũ của Minh Anh, anh gấp gáp mở toan cửa nhưng ngoài bóng đêm và những thứ vật dụng trong nhà bao phũ ga trắng thì chẳng còn gì, bất chấp trời mưa anh len lói đi đến từng nơi, từng nơi một tìm kiếm, những nơi từng hẹn hò những nơi từng đi qua, một chi tiết nhỏ cũng không bỏ xót, thậm chí lúc đó anh ngớ ngẩn đi tìm nó ở trường học cũ…Nhưng rồi lại TRỐNG KHÔNG, TRỐNG KHÔNG.

Sáng sớm Hoàng Long mới lừ đừ, lê lết thân xác ma dại như một màn đen bao phũ bước vào nhà.Cả đoàn người đều dứng dậy vẻ mặt ai nấy đều hết sức lo lắng khi thấy bộ dạng của anh, mới một đêm thôi nhưng sao hình dáng đã tồi tệ đến mức này tóc tai bù xù như tổ quạ, râu ria lại mộc lởm chởm, quần áo xồng xệch u ám toàn thân, bước vào im lặng đến lạnh người không nhìn không nói, không có gì cả trống rỗng.

Đăng Khôi chạy lại kéo cánh tay chau mày lo “ Mày tìm thấy chưa?”

Đăng Khôi rỏ biết câu này hết dư thừa, nhưng lại chẳng biết nói gì ngoài câu đó, khi biết Minh Anh bỏ đi tâm can anh còn rối bời buồn bã, thì nói gì đến cảm xúc của Hoàng Long . Trong bộ dạng này của Hoàng Long thì còn đau đớn hơn anh gấp mười lần.

Hoàng Long không quan tâm thật ra thì anh cũng hoàn toàn không biết mình đang bị giữ lại, cũng chẳng biết ai đang nắm cánh tay mình cũng chẳng rỏ có bao nhiêu người đang ở đây, Uyển Nhi xót xa cô không ngờ lại hại anh đau lòng đến vậy.

“ Hoàng Long, anh làm ơn tĩnh lại đi có được không. Minh Anh cô ấy bỏ đi rồi” Uyển Nhi áp hai bàn tay lên gương mặt u ám của anh ngấn nước mắt mà nói.

“ Minh Anh, cô ấy ở đâu, ở đâu?” anh nắm lấy cổ tay Uyển Nhi bỏ ra khỏi mặt mình, như một kẻ điên mà nắm lấy thật chặt cổ tay đối phương, gào lên.

Không ai trả lời anh, anh đã tìm tìm suốt cả đêm, thậm chí nhà ga sân bay, bến xe anh chẳng chừa ngỏ ngách nào thế nhưng chẳng ai cho anh biết cô gái của anh ở đâu, buông bỏ tay Uyển Nhi ra, bóng dáng cao lớn ấy lại quay ra mang theo nỗi thống khổ ra hướng cửa.

Miệng không ngừng nói “ tìm Minh Anh, phải tìm Minh Anh. Anh xin lỗi, anh không cố ý làm em tổn thương, Minh Anh, đừng đối xử với anh như vậy”

Nhìn Hoàng Long như vậy, không ai không xót xa, bộ dạng suy sụp như vậy còn muốn đi đâu nữa, Uyển Nhi chịu không được nữa chạy lại ôm anh ngăn lại không cho anh đi “ Hoàng Long, đừng như thế mà. Em xin anh, dừng lại đi mà”

Đầu óc anh choáng váng, tim bóp nghẹt thở còn thở không được thì lời nói của Uyển Nhi có là gì, sao có thể lọt vào tai anh được, trời sáng trưng nhưng trước mắt anh nào đâu có nhìn thấy gì, chỉ theo trí nhớ mà men theo, không chút sức lực mà cố gắn gở bỏ vòng tay của Uyển Nhi ra khỏi người mình.

Thế Hiển không đứng chùn chân thêm được nữa, chạy đến mà nện xuống mặt Hoàng Long một đấm rất mạnh, anh không đở chỉ đứng đó mà tiếp nhận một bên má trái hóp lại đầu nghiêng sang một bên ngã nhào xuống.

“ Mày điên rồi phải không, mày coi mày có giống là Hoàng Long không hả” hắn quát lớn vào mặt anh.

Hoàng Long không còn chút hơi sức nào nữa rồi, anh nằm giữa nhà cùng với vết máu tứa ra ở khóe miệng mà cười lớn như một tên điên rồi khóc thành tiếng nước mắt cứ thi nhau mà chãy ra bên ngoài lần đầu tiên anh như một đứa trẻ bất lực, không làm được gì, cũng không biết phải làm gì. Thân thể như bị rút cạn cả rồi, bò dậy tựa vào thành tường như một cái xác không hồn.

Trái tim anh như bị đem chôn vùi dưới núi băng vạn năm, lạnh đến thấu xương, đau đớn đến độ tê tâm liệt phế. Lúc nó yêu anh, anh chẳng quan tâm, lúc nó tổn thương, anh lạnh lùng, thậm chí lúc nó cố ý gây rối anh còn xem đó là trò trẻ con bướng bỉnh, trước lúc rời đi một hai miệng luôn nói yêu anh, chính là như vậy hay sao.

“ Hoàng Long, anh đừng như vậy nữa, em sai rồi, là em để Minh Anh, là do em” Uyển Nhi òa khóc, ôm lấy cổ anh mà nghẹn ngào trong tiếng khóc.

Anh không hề đá động, cũng chẳng một ai biết những lời nói anh có nghe được không, ngồi đó không nói không rằng, nước mắt cứ chảy ra liên tục. Chỉ có tiếng cải vả mà thôi, Zen đoán không sai tức giận liền mạnh tay tát Uyển Nhi.

“ Sao, bây giờ chị hài lòng chưa. Nhìn anh ấy tàn phế như vậy chị hạnh phúc không hả Uyển Nhi” Zen không cần nể nan ai nữa cả, sự việc lúc này là cô không nhịn thêm được.

“ tôi…tôi…” Uyển Nhi lắp bắp, ôm mặt.

“ Chị là người ác độc nhất tôi từng biết đó Uyển Nhi, giờ thì chị vui chưa, chị nhìn đi con người này chính chị đã phá hủy anh ta, chị nhìn cho thật kỹ vào. Bản thân anh ấy, anh ấy còn không biết được mình còn trên cõi đời này được bao lâu, còn chị, chị còn cả một đời chị vẫn có cơ hội tìm được hạnh phúc cho mình, còn anh ấy ngay cả hạnh phúc cuối cùng cũng bị chị tước đoạt, anh ấy có còn được bao lâu thời gian nữa đâu hã”

Zen trút một hơi, bệnh tình của anh trong nhà không hề ai biết ngoài Zen, ai cũng đã tưởng là qua khỏi cửa thần chết, nhưng không một ai biết anh lại cận kề với ranh giới sống chết như thế nào, bây giờ thì hay rồi không cần phải đợi đến lúc bệnh tật phát tán nữa, ngay lúc này đây Hoàng Long cũng đã chết vì tình mất rồi.

Chưa dừng lại, nước mắt lưng tròng Zen lại tiếp tục thét lên “ tại sao chị lại đối xử với anh ấy như vậy, tại sao lại đối xử với Minh Anh như vậy, anh ấy còn sống được bao lâu nữa đâu, vì sao không để những ngày tháng cuối đời của anh ấy được vui vẻ hạnh phúc hã Uyển Nhi”

Zen khóc nấc lên, tay đánh túi bụi vào khoan ngực Uyển Nhi, rồi ngã bệt xuống đất khóc nức khung cảnh này đau thương vô cùng.

Vẻ kinh ngạc đến độ hai con mắt mở thật to bộ dạng hoản hốt, không tin vào những gì mình vừa nghe được, sao có thể, Hoàng Long còn sống không được bao lâu. Sự việc này là như thế nào sao lại nói anh ấy như thế, ý của Zen là như thế nào, không chỉ mỗi mình Uyển Nhi mới có sự hoản hốt đó, ai nấy khi biết được sự thật không khỏi giật mình.

Cô chạy đến chổ người con trai chết lặng kia mà ôm anh vào lòng, nhưng kịp làm gì thì hai bàn tay nặng trịch của anh đã đặt lên bả vai của Uyển Nhi, bật khóc đau lòng “ Tại sao vậy? Tại sao em không cho cô ấy một cơ hội”.

“ tại sao, em không thử tin tôi một lần”

“ Uyển Nhi, tại sao không cho chúng tôi một cơ hội”

Uyển Nhi lúc này chẳng biết nói gì nữa, có nói cũng chẳng thể nào xóa bỏ đi được lỗi lầm của cô, việc duy nhất làm ngay lúc này là tìm Minh Anh về mà thôi, cô bị Hoàng Long đẩy phăn ra một bên giây phút đó cũng là lần đầu tiên cô biết đến mùi vị lạnh lùng của một người con trai, cũng biết rằng mình đã hoàn toàn sai khi đi nước cờ này.

Hoàng Long cố chút sức lực cuối cùng mà đứng dậy, anh không muốn bản thân bất lực gục ngã như thế này, anh phải đi tìm nó, dù cho sức cùng lực kiệt cũng phải tìm cho được, anh không thể để nó một mình nữa, Minh Anh của anh hay khóc nhè mè nheo lắm, chỉ khóc khi ở trước mặt anh mà thôi, không có anh bên cạnh ai sẽ lâu nước mắt cho Minh Anh của anh, anh đau một thì Minh Anh của anh giờ này lại đau đến mười phải không, anh không muốn vạn lần cũng không muốn Minh Anh lại tổn thương thêm một lần nào nữa.

Đầu óc anh choáng váng, đau đớn lên đến tột đỉnh, mọi thứ trước mắt đều đen lại, anh loạng choạng thân hình cao lớn của mình ngã xuống…

“ Hoàng Long, Hoàng Long, Hoàng Long” lúc ấy chỉ còn tiếng gọi, hốt hoảng của bọn người có mặt tại đó mà thôi.

Lúc anh tỉnh lại, đôi mắt lắng nhìn xung quanh chỉ một màu trắng và mùi sát trùng nồng nặc xông thẳng vào mũi khó chịu của bệnh viên, vùng bụng quấn băng trắng vết thương như bị đâm thẳng vào, nhưng anh đau lòng đến nỗi chẳng biết trên người có vết thương, từng giọt của bình truyền nước vẫn nhỏ đều, ai nấy đều mừng nhưng rồi lại im lặng, anh không nói gì hết vẫn im lặng như vậy, bây giờ có hỏi ai vết thương vì sao mà có hay ai gây nên chắc chắn ngoài im lặng chẳng có câu trả lời nào cả. Minh Anh rời đi, là một sự đã kích rất lớn với anh.

Nhớ lại sáng hôm trước ai nấy đều được một phen hoảng hốt phần lớn là vì vết thương thêm cú đã kích chí mạng trong giây phút đó ai cũng nghẹt thở, khi đưa vào bệnh viện anh lại sốt cao đến mê mang, nhưng miệng vẫn không ngừng gọi tên “ Minh Anh, Minh Anh…”

Trong phòng bệnh giờ đây chỉ còn Đăng Khôi và Zen ở lại thay phiên nhau chăm sóc anh, Uyển Nhi không đủ can đảm mà đối diện với anh lúc này thêm được nữa.

Zen không nhịn được hỏi thăm anh “ oppa anh thế nào rồi” .

Đoán chừng anh sẽ không nói, quả thực là như vậy anh chỉ thẳng ánh mắt nhìn trần nhà rồi mệt mỏi nhắm lại, vị bác sĩ đi vào kiểm tra tình trạng. Kiểm tra sơ bộ một hồi rồi cong môi vẻ an tâm.

“ Bác Hùng, cậu ấy thế nào rồi” Đăng Khôi dò hỏi.

“ Không sao, giờ ổn rồi. Chỉ có điều…” nói đến đây bác sĩ Hùng lại thở dài.

“ anh ấy sao ạ” Zen không ngừng lo mà hỏi.

“ có lẽ giờ đây là tâm bệnh, cái này tùy thuộc vào bản thân cậu ấy có vượt qua hay không” bác sĩ Hùng lắc đầu vẻ cảm thông .

“ vậy còn, còn bệnh tình của cậu ấy”

“ bệnh tình?” bác sĩ Hùng ngạc nhiên, ngờ vực hỏi ngực lại.

“ Khối U của cậu ấy, sẽ không ảnh hưởng gì chứ” Đăng Khôi nhấn mạnh bệnh tình này.

Nói đến đây vị bác sĩ Hùng mắt sáng lên, môi nhấn mạnh hai chữ “ Khối U”.

“ vâng” Zen và Khôi đều nín thở trông chờ, mi tâm cả hai đều rất căng thẳng, chỉ duy nhất có anh như chẳng hề quan tâm đến bệnh tình của mình, trái tim giờ cũng chết rồi tốt nhất nên dừng luôn hơi thở, nó đã nhẫn tâm như vậy thì sẽ khiến cả đời nó không thể quên anh.

“ Không, không hề. Cậu ấy không có khối U nào cả, chỉ là tích tụ máu bầm do va chạm mạnh gây ra, lần trước phẩu thuật chúng tôi đã tiêu diệt toàn bộ, các cháu không biết điều này sao” bác sĩ Hùng vội vả giải thích.

Lúc này mi tâm khẻ đụng, dường như những điều vừa nghe đều lọt vào tai anh, vị bác sĩ lại nói tiếp “ lúc trước chẳng phải chuyện này tôi từng nói cho bạn gái của Hoàng Long nghe sao”

“ Bạn gái” hai người kia đồng thanh nói, nhìn nhau nghi hoặc.

“ đúng, là cô bé bình thường hay đi với Hoàng Long đấy, chuyện này một phần do sai sót của bệnh viện chúng tôi đã bị nhầm lẫn giữa hai hồ sơ bệnh nhân. Haizz thật sự chúng tôi xin lỗi vì sai sót này”

Zen không dấu nỗi được sự vui mừng khi biết anh không bị gì, nhưng rồi lại thu trạng thái vào trong khi quay lại nhìn người con trai nằm im bên giường bệnh, khỏi bệnh thì đã sao nay tâm hồn đã chết thì không khác gì bệnh nặng khó chữa.

Không khí lại trở nên im ắng khi bác sĩ rời khỏi, Đăng Khôi trầm tư thở dài ngồi bên cạnh giường bệnh “ tao biết mày không ngủ?, tao đã kiểm tra tất cả rồi Minh Anh bay ra Hà Nội lúc 8h tối…”

“ tao muốn về nhà” giọng nói lí nhí lạnh lẽo phát ra, mi tâm anh vẫn nhắm nghiền không động.

“ ừm, tao sẽ đi làm thủ tục xuất viện” Đăng Khôi nói rồi đi ra ngoài giải quyết.

Chỉ còn Zen trong phòng, cô cũng buồn không kém gì, liên lạc rất nhiều ngày nhưng vẫn không có một chút thông tin ngay cả Win hay gia đình của Minh Anh đều không biết việc Minh Anh cố ý bỏ đi, không hề nói với bắt kì ai. Lúc này, Zen hiểu im lặng là thứ Hoàng Long muốn nhất ai có nói gì cũng chẳng lọt vào tai anh được, chỉ biết thở dài sắp xếp chút đồ nhìn anh mà xót xa.

Về đến biệt thự, anh sải bước mệt nhọc về phòng, nhưng về phòng nó chứ chẳng phải phòng anh, cứ ở lầm lì suốt ở trong đó từ sáng đến tối không bước ra khỏi cửa dù là một bước, hằng ngày lại thay cơm bằng rượu và thuốc cứ như thế mà nuôi sống cơ thể anh đứt từng đoạn ruột qua từng ngày.

Điếu thuốc kẹp giữa hai ngón tay vẫn cháy đỏ hõn, tro tàn vung khắp nền nhà. Chai rượu này không biết là chai thứ mấy chục nữa, anh cầm lên nốc một hơi đến cạn đáy, rồi rít thật sâu thật lâu phả khói vào không trung, cầm tấm ảnh chụp chung với nhau nhìn không chớp mắt, rồi lại xoay ra hướng khác, một loại đau khổ không nói lên lời, động tác này cứ thế lập đi lập lại nhiều lần không ngưng.

NHỚ NHUNG là căn bệnh mỗi ngày, mỗi giờ, mỗi phút, mỗi giây như mũi kim chích đâm vào da thịt, mà anh lại là người đang phải chịu căn bệnh này, bản thân anh cũng chẳng muốn thoát chỉ muốn chìm đắm trong nó tự làm đau chính mình cứ như vậy mà trầm luân chìm xuống. Anh muốn nhìn Minh Anh của mình nhưng rồi chẳng thấy được , cảm giác đau đơn này không ngừng hành hạ anh, trái tim đau đến mức như bị khoét đi một miếng lớn.

Cứ vài tiếng đồng hồ lại có tiếng đập cửa bên ngoài, giọng nói lo lắng của mọi người nhưng bên trong cũng chỉ đáp lại sự im lặng không chút động tĩnh nào cả, anh lết tấm thân tiều tàn ra nơi ban công. Những chậu lan tím không có cách nào cứu vãng được, thật sự nó đã chết tất cả đã chết héo cả rồi, anh có làm như thế nào cũng chẳng giúp chúng sống lại được, cũng như trái tim anh vậy, nó đã chết mất rồi.

Ngồi một mình tựa vào thành cửa tay ôm chai rượu, châm thêm một điếu thuốc mới, điên dại. "Giật Mình đâu hay, mọi thứ mất mát bổng trở nên quan trọng. Một cảm giác thật tệ khi anh quay về căn phòng, khi mọi thứ chẳng còn sinh động...anh mất đi cả thế giới em biết không?"

Bên ngoài lại có tiếng đập cửa ồn ào, nhưng chẳng có chút âm thanh lọt vào tai anh “ Hoàng Long, anh mở cửa đi. Anh cứ như vậy đến bao giờ hã, hơn một tháng rồi anh nhốt mình trong đó là cách giải quyết sao hả”

Tay Zen vẫn liên hồi đập mạnh thành tiếng “ rầm…rầm” chối tai, lại lớn tiếng tiếp tục “ anh mở cửa ra cho em, có nghe không hả, một phút thôi anh mở cửa đi” .

Bên trong vẫn im lặng tay Zen vẫn cứ đập, cô chưa kịp nhìn ra người bên cạnh là ai thì cánh cửa đã bị đạp toan ra, Zen giật mình nhìn người bên cạnh gọi tên “ anh Quốc Huy” .

“ Hoàng Long, mày còn tính như vậy đến bao giờ hả” Quốc Huy nắm cổ áo xách lên giận dữ nói, chuyện gì xãy ra anh biết hết rồi, vừa nghe được tin không những Hoàng Nhi nóng ruột, mà ngay cả anh cũng khẩn trương về đây.

Hoàng Long không trả lời, anh có mắt như mù, có tai như điếc không biết gì, không biết trước mặt là ai, cũng chẳng nghe được điều gì mặc kệ cho người ta muốn làm gì mà làm, anh cầm chai rượu làm thêm một hơi dài.

“ choảng” Chai rượu bị Quốc Huy ném phăn vào thành tường, Hoàng Nhi bụng cũng đã lớn nước mắt lưng tròng đi vào ôm lấy anh trai khi trông thấy anh không khác gì một kẻ ăn mày nghiện rượu, tóc tai bết dính dài phũ nữa gương mặt, râu ria mọc dài , hai gò má hóp lại, mắt thâm quần của việc không ngủ nhiều ngày, anh trai phong độ ngày nào bây giờ khác gì con nghiện cơ chứ.

“ Anh Hai, anh hai” Hoàng Nhi ôm anh vào lòng, giọng nói nghẹn ngào trong tiếng khóc.

“ Long, mày coi đi mày bây giờ là quỷ hay là người hã” Quốc Huy gằn giọng nói lớn.

“ Anh đừng mắng anh hai nữa, đừng mắng anh hai nữa. Anh Hai ơi, em là Nhi nè anh nhận ra em không hả”

Đến lúc này dường như anh đã nghe thấy được tiếng nói bên tai mình, đưa hai tay ôm chặt lấy cách tay Hoàng Nhi nghẹn ngào nói trong tiếng khóc “ Minh Anh, cô ấy đi rồi, đi thật rồi. Anh còn chưa nói xin lỗi với cô ấy”

Hai vai anh run run, nước mắt cứ tuôn ra không ngừng Hoàng Long khóc lớn gào thét “ Minh Anh, anh còn chưa nói với cô ấy anh yêu cô ấy, ba chữ đó anh chưa có cơ hội để nói”

“ anh hai, anh hai” ngoài hai chữ đó Hoàng Nhi không biết nói gì hơn, nước mắt vẫn cứ đầm đìa theo anh trai, cái ôm tình thân này chỉ mong nó giúp anh nguôi ngoai đi một chút, một chút thôi cũng được.

Cả thân thể Hoàng Long co rút đau đớn tận tim, ngoài cơn đâu thể xác còn có cơn đau khác kéo đến mà anh không hề hay biết, nước mắt cũng chảy ra như đê vỡ, vì đau đớn anh gập người ngã nhào xuống đất bất tĩnh.

Hoàng Nhi hốt hoản gào lên, sau vài tiếng đồng hồ anh nằm nghỉ ngơi, đến giờ vẫn chưa tỉnh lại, ngay cả bác sĩ Hùng cũng ngạc nhiên với bộ dạng của anh, không dám tin đây là thiếu gia Hoàng Long ngày nào.

“ bác Hùng, anh ấy sao rồi” Hoàng Nhi thở dài lo lắng hỏi.

“ cậu ấy bị loét dạ dày, tôi đã truyền nước và tiêm thuốc rồi. Mọi người tuyệt đối đừng cho cậu ấy uống rượu nữa, khác gì tự tử cơ chứ” vẻ mặt bác sĩ Hùng trầm ngâm nói.

Quốc Huy tiễn vị bác sĩ về, Zen cũng xuống phụ giúp nấu chút thức ăn, Hoàng Nhi đi đường xa trở về cũng khá mệt những vẫn muốn ở lại chăm sóc anh trai. Nhìn anh trai nằm ngủ mà cô thấy xót xa thầm nghĩ “có lẽ nhờ thuốc an thần mà anh mới có giấc ngủ ngon như thế này phải không, đã bao lâu rồi anh chưa ngủ, nhìn xem lúc anh ngủ nước mắt con chảy ngược ra, anh hai lúc này đau đến tê tâm liệt phế đến vậy hay sao.”

Trời về khuya, bụng to khiến Hoàng Nhi mỏi lưng, cô cũng khá mệt mỏi, đe chăn lên cho anh, rồi bật chút anh đèn bàn hy vọng cho anh trai một chút ấm áp rồi mới lặng lẽ về phòng nghỉ ngơi. Đến khi không còn nghe bất cứ tiếng động nào nữa, anh mới lười mở mắt, ngồi dậy.

Hoàng Long dùng chút ít sức lực trong người, châm điếu thuốc làm vài hơi ngồi tại bàn làm việc mở máy tính, bật lên một đoạn video có những hình ảnh, những kỉ niệm lưu lại giữa hai người, thêm một đoạn phim ngắn anh quay lén mà nó không hay biết, đoạn video này anh làm ra để nhân cơ hội thi xong sẽ chính thức cho nó xem, chính thức tỏ tình nói ba chữ “ Anh thương Em” cho nó nghe, nhưng lại chẳng kịp làm gì cả, ngay cả xin lỗi đơn giản anh cũng không có cơ hội được nói.

Anh lại cười chua xót, vô tình cuốn sánh tiểu thuyết dày cộm lại rơi vào tầm mắt. Cuốn sánh này chẳng xa lạ nữa, thậm chí anh đã từng đọc, đọc đi đọc lại nhiều lần vì khi trước thấy Minh Anh cầm cuốn tiểu thuyết đọc đến độ mê tít, còn diễn với anh một đoạn trong đó. Tay cầm lấy cuốn sách, cho nó chạy nhanh từng trang hy vọng Minh Anh để lại gì trong này nhưng rồi lại thất vọng vì chẳng thấy gì, anh chán nản định vứt cuốn sánh tiểu thuyết đi luôn thì lại thấy một dòng chữ màu đen.

Vội vàng thu tay lại, lật đến trang cuối, như lóe lên sự hy vọng cuối cùng trong đêm đen:

“ Không cần phải tìm em, nhưng hãy đợi em có được không?”

Hoàng Long ngã người ra ghế, nhắm mệt mỏi môi cong nhếch lên trầm tư, anh lại rít một hơi thuốc “ Đợi Em ?”…