Nó dìu anh vào nhà , cũng không lạ lẫm gì khi thấy Win đồng thời cũng có chút gì đó khiến bản thân nó thấy vui mừng .
Đúng rồi đây là lần đầu nó gặp đứa em trai ruột của mình ,
tính ôm nó một cái như người thân trùng phùng với nhau nào ngờ Win lại cho nó một câu chào hỏi xanh rờn .
-Minh Anh , chị làm đứa em trai này thất vọng quá .
Nó đứng như chết trân , “ THẤT VỌNG” hỡi thần linh ơi có tin được
hay không ( tg : như kiểu phim cô dâu 1800 tuổi :v ) , câu đầu tiên
mà đứa em trai yêu quí chào hỏi nó là như thế cơ chứ .
-Không sao đâu Minh Anh , biết chấp nhận sự thật là một tính tốt . –
anh vỗ nhẹ nhàng lên vai nó hai cái rồi đi đến chổ Win .
Hai người ôm nhau như người thân , thật ra là còn thân mật hơn cả
nó . Gì đây loạn hết rồi sao , chả biết nó là em ai nửa .
Nhưng rõ ràng cái mặt này là thằng em của nó mà , chính xác là
vậy mà . Nó tức sôi gang lên , chạy đến cốc lên đầu Win một
cái cho dù nó lùn hơn nhưng vẫn nằm trong tầm kiểm soát .
-Au ! What are you doing ? Crazy hur ? ! – Win rít lên .
-Này thì crazy ! – nó cố nhướng đánh thêm vài cái nhưng Win đã lẹ chạy ra sau lưng anh mà nấp .
-Cậu ấy đùa thôi , em không cần phải thừa nhận bản thân mình như vậy . – anh trêu chọc nó .
-Anh ! – nó như nghẹn lại , đúng rồi ai nó cũng có thể như một con sư tử nhưng anh thì nó lại không dám hó hé .
Cuộc trò chuyện vẫn diễn ra, tiếng giày cao gót mỗi lúc một rõ dần khiến mọi người bổng dừng lại .
-Hoàng Long , anh không sao chứ . – Uyển Nhi lo lắng , ánh mắt ân cần hỏi thăm .
-Anh không sao , em đừng lo lắng . – anh cười mĩm , nhưng đôi phần đang khó xử .
Một người luôn để chữ trách nhiệm lên hàng đầu như anh , suốt mấy ngày qua bên nó anh quên mất bên cạnh còn có một người . Người đó quan trọng không kém và luôn khiến anh phải nặng đầu , mắt
Uyển Nhi rưng rưng khi thấy tay nó vẫn đang xen vào tay anh rất
chặt .
Anh không nới lỏng , cũng không buông
nhưng lại rất khó xử , chẳng biết lúc đó ai xuôi khiến như thế nào nó lại đưa ra một đề nghị khiến anh phải ngỡ ngàng .
-Uyển Nhi , em nói chuyện với chị được không .
Uyển Nhi thụt lùi về sau hai bước cố tỏ ra sợ sệt lo lắng hai tay
cuộn tròn lại với nhau nhìn Hoàng Long như đang cầu cứu .
-Minh Anh …!
-Chỉ là nói chuyện thôi . – nó nói cọc lóc , hơi bực một chút vì
có thể anh đang lo lắng nó sẽ làm hại gì Uyển Nhi .
-Không sao , chắc có chuyện quan trọng em ấy cần nói với em .
Nó lạnh lùng bước đi ra trước , Uyển Nhi cười nhẹ rồi cũng đi
theo sau . Toàn bộ đều là giả tạo đập vào mắt Zen , đúng là
chị ta biết cách diễn và diễn rất đạt . Chỉ những ai hiểu rõ tâm can chị ta thì mới phát hiện ra được , Zen đứng mà như sôi
cả gan lên nhưng không làm gì được .
Thấy thái
độ Zen như vậy bỗng dưng trong đầu Win lại bật ra một ý tưởng
gì đó chạy lại kéo Zen đi mất hút chỉ để lại một câu .
-Em với Zen đi mua đồ một chút . – Zen cũng chới với chạy theo chứ không biết là đi đâu .
Win dẫn Zen theo đi một vòng gần khu biệt thự nhưng xem ra chẳng có gì , như thấy nãn định bụng quay về kèm theo những lời la lối ôm xồm của Zen . Nhưng vô tình đi ngang qua một bờ hồ gần đó ,
cậu liền kéo Zen lùi lại đứng nấp sau một một hàng rào bằng
cây cảnh có thể nghe thấy được cuộc trò chuyện .
-Chị Minh Anh ! @@
-Suỵt ! Silent … – Win đưa tay che miệng Zen .
Zen cũng hiểu ý mà gật nhẹ làm theo , cả hai ngồi thỏm xuống quan sát cuộc nói chuyện ở cách đó không xa .
-Minh Anh , em có chuyện gì muốn nói với chị sao .
-Không cần khách khí đâu .
-Ý em là sao chị không hiểu .
-Chị có thể sống thật khi đứng trước mặt tôi mà , diễn như vậy không mệt mỏi sao Uyển Nhi ?
Uyển Nhi hơi run người khi bị nó bắt được mạch , nhưng nét sắc sảo
lãnh đạm kia vẫn hiện hữu trên khuôn mặt , cô nhếch môi nhẹ đáp lại :
-Cứ tưởng đứa em gái này ngu ngốc lắm chứ , xem ra cũng có tí tài .
Win với Zen trố mắt nhìn nhau “ gì chứ , EM GÁI á” Zen thì thầm nhìn Win . “ Suỵt im lặng nghe tiếp đi” .
-Người ngu ngốc là chị mới đúng .
-Mày nói gì – Uyển Nhi rít lên .
-Không phải sao , chị ở đâu khi anh ấy rất cần chị ? Dành hết yêu
thương cho chị nhưng nhận lại chỉ là sự tổn thương và đơn độc
... Anh vẫn cứ ngỡ việc chị trở lại là vì mình , nhưng không … mục đích nơi chị là ở tôi ! – nó nhẹ nhàng buông ra từng chữ .
-Biến mất là do mẹ mày , tất cả là do bà ta . Khi tao làm tổn
thương Hoàng Long cũng chính làm tổn thương chính tao . Tao quay
về là vì Hoàng Long , vì vĩnh viễn chỉ có tao mới là người
anh ấy yêu.. còn MÀY chỉ là kẻ thay thế . – Uyển Nhi bóp mạnh
cổ nó .
-Chị ! Thật đáng thương ... Ngoài sự
ích kỉ của con người chị ra tôi chẳng thấy có gì gọi là yêu
thương cả , ngay cả việc tha thứ chị còn không làm được thì
nói gì là yêu thương ? Tư cách nào mà yêu thương . – nó cười
nhạt trả lời .
-Đáng thương , không phải do mày gay ra sao ?
-Do tôi ?
-Nếu mẹ của mày không phá vỡ hạnh phúc của mẹ tao thì có liệu
tao trở thành một đứa trẻ không cha , thiếu tình thương như bây
giờ ? Rồi để bà nằm suốt 15 năm trời vẫn chưa tỉnh dậy … là
do mẹ con mày – khóe mắt Uyển Nhi trở nên cay xòe , toàn cô
nhưng bủn rủn hơi run .
-Vậy chị là kẻ chỉ
biết sống trong thù hằn , như thế chị càng không có tư cách để bên cạnh Hoàng Long , nghe cho rõ đây từ nay tôi sẽ không nhường
nhịn chị nửa .
-Được vậy chị em ta đấu với nhau một trận coi sao ? – Uyển Nhi khinh khỉnh nhếch môi .
Win và Zen ngồi đó đều được một phen kinh ngạc trước những lời
nói đầy sắc bén của nó , cậu cười nhẹ khi nhìn thấy thái độ quyết tâm làm việc gì đó của chị mình .
Cùng lúc đó Hoàng Long với Quốc Huy cũng vừa đi đến bờ hồ , như
chợp lấy thời cơ Uyển Nhi nhanh chóng đặt tay nó lên vai cô rồi
kéo ra sát bờ hồ , cười khẩy một cách nham hiễm rồi ngả
xuống hồ nước .
-Chị , chị làm gì vậy – nó hoảng hốt .
-Cứu…* hụp xuống nước * cứu tôi không biết bơi cứu – Uyển Nhi dưới
nước chới với gào kêu cứu đồng thời cố đẩy mình ra xa bờ một chút .
Anh từ đằng xa trông thấy , hết sức
kinh ngạc chạy thục mạng đến để mà cứu cô . Win và Zen cũng
hoảng hốt chạy ra . Trong lúc đang chới với dưới nước một cánh tay kéo lấy Uyển Nhi bơi hì hục vào bờ . Anh liền ôm lấy Uyển Nhi chăm sóc , Quốc Huy đứng gần đưa tay kéo nó ra khỏi mặt
nước . Mệt nhọc nó thở hì hục nhưng không ngờ , thay vì nhẹ
nhàng hỏi han , nó nhận lại là một câu như tát nước vào mặt .
-Minh Anh … em thật quá đáng ! – anh quát lớn vào mặt nó .
-Hoàng Long , em không sao mà . – Uyển thều thào nói , kèm theo giọt nước mắt như đang ấm ức .
-Uyển Nhi , chị dừng thôi những trò trẻ con này lại đi ! – nó cười .
-Được rồi , anh không nghĩ em sẽ ghen tuông mù oán đến như thế ! – anh tức giận nhìn nó .
-Không phải đâu Hoàng Long , tại em , tại em bất cẩn ngã xuống nước
mà … anh đừng mắng Minh Anh . – Uyển Nhi níu lay nhẹ vạt áo anh .
-Cũng may Minh Anh kịp thời nhãy xuống cứu ! Minh Anh ! Chị cảm ơn em .
Nó cũng đủ hiểu những gì anh chứng kiến ở trước mặt , việc vừa xảy ra đều đập vào tận mắt anh , ánh mắt lãnh lẽo của anh
giờ đây đang nhìn nó . Sẽ dư thừa dù chỉ một câu nói , liệu
anh có nghe lọt tai và anh sẽ nghĩ nó là một đứa con gái tâm
địa ác độc . Nó lặng lẽ đưa mắt nhìn về hướng khác , Win
đứng cạnh thấy chị mình như thế không chịu được ấm ức liền
lên tiếng .
-Là chị ấy cố …ưm…ưm – Minh Anh chạy lại bụm miệng Win lại .
-Chị sao không nói cho anh ấy hiểu . – Zen cũng tức lay .
-Không cần đâu ! – nó nheo mắt nhìn Zen và em trai mình , ánh lên một nụ cười thật ấm áp .
Anh không nói , không nhìn nó thêm một lần … thái độ bây giờ còn
tệ hơn lúc anh bế Uyển Nhi lướt ngang qua người nó . Tim nó
quặn lại đau thắt mà nhìn anh bước đi cùng người con gái khác , hiểu lầm rồi lại chồng chất hiểu lầm .
-Uyển Nhi , lần này là lần cuối tôi bỏ qua cho chị – nó nói thầm .
-Chị hai , chị thật ngốc nghếch .
-Chị Minh Anh .
-Chúng ta về thôi , nước hồ hôi thật ý ... – nó khịt mũi cau mày .
-Minh Anh , anh tin em không như thế chắc có hiểu lầm . Em nên cẩn thận . – Quốc Huy vỗ nhẹ vai nó an ủi .
----
“ Bụp” - Thêm một cú đấm thẳng vào mặt tên con trai kia .
-Mày ! Nói mau là ai sai mày … ?
-Anh Hiển , là do bọn em ngu dại , anh bỏ qua lần này cho tụi em –
tên con trai trên mặt đầy máu me khóc lóc van xin .
-Được thôi , nếu bọn mày đã nhát thở thì anh sẽ không ngại – Thế
Hiển bẻ các đốt tay ra thành tiếng , đầu hắn lắc nhẹ có vẻ
rất hung tợn .
-L…à.. là Ngọc Huyền , Ngọc
Huyền sai bọn em xử lí con bé kia , xin lỗi anh Hiển bọn em
không biết là người của anh – một tên khác cùng bọn mặt mũi
bầm dập quỳ lết đến chân hắn vang xin .
-Lý , mày điên à qui tắc làm ăn ở đâu hả – tên cầm đầu nóng giận gào lên .
-Anh Kin không nói ra , anh em mình sẽ chết dưới tay anh Hiển . – tên Lý máu me khóc lóc nói .
-Mày ! - hắn xách cổ áo tên Kin lên , - Qui tắc là do ai đặt ra hả
con chó * bụp* – hắn giáng vào mặt tên Kin thêm một cú nửa .
-Tụi bây biết làm gì rồi chứ ? – hắn chỉnh ngay ngắn chiếc áo đang mặc rồi ra lệnh cho bọn đàn em , khuôn mặt hắn không khác gì
một tên sát nhân máu lạnh .
Phía nhà kho đang
thét lên tiếng kêu thất thanh của ba tên côn đồ đã hại nó ,
biết được ai là chủ mưu hắn như điên tiết lên .
-Trần ! Anh rút hết cổ phần công ty chúng ta ra khỏi tập đoàn nhà
họ Phan giúp tôi . – giọng hắn lạnh lùng nói qua điện thoại .
-Thiếu gia ! Việc này rất nghiêm trọng có cần tôi báo với chủ tịch Sang trước không ?
-Không cần ! Cứ làm ngay đi , tôi sẽ đến công ty ! – hắn ra lệnh .
-Vâng ! thưa thiếu gia .
Cúp máy hắn bắn tốc độ chạy thật lẹ đến tập đoàn nhà mình .
Người hắn bao trùm cả một màu đen , dựng xe nơi đại sảnh cả
mũ bảo hiểm hắn củng chưa tháo , nếu ai không biết thì sẽ hắn trộm vào cướp .
Ai nấy đều cuối đầu cung
kính chào mà hắn không thèm liếc mắt nhìn lấy một lần . Con
số 25 sáng lên , không một phép lịch sự hắn đẩy cửa thành
tiếng lớn bước vào . Cha hắn nhăn mặt khó chịu .
-Các ông ra ngoài hết ! – hắn gằng giọng quát lên .
Đám người tai to mặt lớn đáng tuổi cha tuổi chú hắn nhưng khi nghe
giọng nói đấy ai nấy đều tím cả mặt thu xếp hồ sơ lần lượt
ra khỏi văn phòng Chủ tịch .
-Mày ! Làm cái
gì vậy , chuyện mày tự ý rút cổ phần ra khỏi tập đoàn họ
Phan tao chưa tìm mày xử lí giờ mày lại đến đây phá cuộc họp
quan trọng này .
-Tôi đến đây cũng vì chuyện đó , ông đừng có hợp tác bất kì hợp đồng nào với bên đó nửa .
-Nếu không thì sao , mày có biết bên Phan thị sẽ là bàn đạp giúp tập đoàn chúng ta không ?
-Hay là ông muốn mất cả tập đoàn ! – hắn lãnh đãm buông lời .
-Mày đủ bản lĩnh ư ?
-Ông cứ đọc hết tập hồ sơ này sẽ rõ , tôi có việc bận tôi đi
trước ! – hắn đặt lên trước mặt cha mình bộ hồ sơ rồi rời
khỏi đi đến cửa hắn dừng lại .
-Tuần sau tôi sẽ đi dự lễ đính hôn của mẹ , nếu ông …
-Không cần ! –Sang Thế Hùng biết rõ con trai mình định nói gì nên
liền chặn họng , Thế Hiển không nói gì thêm bước đi …
---
Thức ăn trên bàn đã bày sẵn , cả ba người Zen , Win , nó và Hoàng
Nhi đều đang đợi hai người kia xuống . Từ lúc xảy ra chuyện ,
ngoài lên phòng thay đồ thì nó chẳng đặt chân lên tầng 2 thêm
một lần nào nữa . Ngồi ở dưới nhưng lòng nó nào có yên , mắt cứ ngước nhìn lên trên ấy rồi ngây người ra mà nghĩ mông lung .
-Minh Anh ! Chị đừng nghĩ nửa chúng ta cơm tối thôi chắc anh ấy không dùng bửa .
-Ừm ! – mặt nó buồn so .
-Sister ! Change air ?
-No !
-Không thì thôi ! – Win khó chịu .
Cùng lúc đó anh và Uyển Nhi củng đi đến bàn ăn , nó đặt đũa đứng dậy .
-Minh Anh !
-Sao?
-Chị cảm ơn em đã cứu chị .
-À… không gì đâu ! Người nhà cả mà !
Nó định rời đi thì bắt gặp Hoàng Nhi từ ngoài chạy xồng xộc vào nhà vẻ mặt rất tức giận .
-Uyển Nhi , cậu quá lắm rồi đấy ! – Hoàng Nhi quát lên .
-Ny …n.yy – vẻ mặt Uyển Nhi ngờ nghệch không hiểu gì .
-Còn giả vờ không hiểu sao ? Tại sao cậu lại làm như thế với Ngọc Quỳnh .
-Mình , mình có làm gì cậu ấy đâu .
-Cậu ! Cậu làm gì thì tự biết . Chị em với nhau bao nhiêu năm cậu
đối xử với nhau còn thua người dưng nước lã như vậy sao , năm
đó mình không tin nhưng giờ thì mình tin rồi .
-Hoàng Nhi chắc là cậu hiểu lầm mình rồi , mình.. mình không làm gì cả . – Uyển Nhi giải thích nước mắt ròng rã chảy theo .
-Năm đó chẳng phải Ngọc Quỳnh đã nhường cậu tất cả sao , chị ấy
đợi bao lâu rồi bây giờ mới có cơ hội cậu lại làm thế với
chị ấy . Cậu có còn xem chúng tôi là bạn của cậu , là chị em tốt của cậu không hả ? – Hoàng Nhi trút một hơi đầy phẫn nộ .
Anh kéo Uyển Nhi ra phía sau mình , mặt mày tỏ vẻ khó chịu .
-Mọi người đủ chưa !
-Anh hai .
-Em có chứng cứ gì nói cô ấy làm không Hoàng Nhi ? .
Càng nghe anh nói nó càng cảm thấy tức giận , nếu như nó đoán
không sai thì chắc hẳn Uyển Nhi lại bày trò gì hãm hại luôn
cả Ngọc Quỳnh . Nó thật sự không ngờ đến một người bên ngoài
lúc nào cũng như cành hoa hồng rạng ngời sắc sảo như vậy nhưng hoa hồng nào mà chả có gai . Có lẽ đầu óc nó quá đơn giản
hết lần này đến lần khác để mà rơi vào bẫy của người chị
cùng cha khác mẹ này .
Nó không nói gì im
lặng lạnh lùng bỏ đi lên phòng , Hoàng Nhi tức giận dậm mạnh
xuống nền vài cái rồi đùng bỏ lên trên phòng , tiếng đóng cửa cực kì mạnh phát ra âm thanh lớn . ( T/g : “ Tội nền nhà gê ) . Cả khuôn mặt anh nhíu lại như có điều gì khó nghĩ , với anh
Hoàng Nhi luôn là một người có tính cách ôn hòa nhất nhưng hôm
nay lại vô cùng tức giận đến như thế mà nguyên do không phải
Quốc Huy gây nên , trong đầu anh bây giờ muôn vàng suy nghĩ đua
nhau .
Uyển Nhi đứng cạnh quan sát nét mặt
Hoàng Long có chút mảy may đang nghi ngờ , liền nghĩ ra diệu kế ngồi bệt xuống sàn tay ôm mặt khóc lóc .
-Là do em , tất cả là do em * hức hức * . Em xin lỗi .
-Uyển Nhi , không phải lỗi của em nín đi .
-* Hức hức … hức * em không biết chuyện gì đang xãy ra nửa Long à , mọi người sao lại nặng lời với em như vậy … hức hức.
-Ngoan , em đừng khóc nữa . Để anh đưa em về . – anh ôm Uyền Nhi vào lòng ân cần , dịu dàng an ủi cô…
Lại chuyện gì liên quan đến Ngọc Quỳnh ? Mọi thứ đang dần diễn ra
không hề biết trước , tấm bài tẩy đến khi nào mới được lật
ra…