- Ơ Hoàng Long – nó trố mắt ngạc nhiên .
Anh bây giờ trở về y chang như hôm qua lạnh lẽo , giá buốt như tảng băng , nhìn nó rồi đi lướt qua không nói gì .
Hắn cười nhép môi khi anh đi ngang qua , còn anh khuôn mặt lạnh thản nhiên bước vào lớp như không quan tâm tới hai người sau lưng.
- Anh cố tình phải không?? – nó gắt lên .
- Thì sao ? – hắn đắc ý .
- Đồ vô lại – nó chửi rôì bỏ đi không quên trông theo Hoàng Long .
“ Hoàng Long , có vẻ cô ta quan trọng với mày “ – hắn cắn miếng bánh, vừa nhai vừa cười.
Kyn’s COFFE .
Ngọc Huyền vừa tan học liền ghé quán cà phê quen thuộc, lạ là hôm nay cô ngồi chờ một ai đó nữa, bên cạnh có cả Thy Thy .
- Chị à chúng ta đến đây gặp ai sao ? – Thy Thy
- Người quen của chị – Ngọc Huyền nhếch môi .
- Chị có kế hoạch gì sao ? – Thy Thy giả vờ ngây ngô hỏi .
- Từ từ rồi em sẽ biết – Ngọc Huyền .
- Em xin lỗi chuyện khi sáng , không giúp được gì còn hại chị mất mặt như thế – giọng nhẹ nhàng Thy Thy nói .
- Không sao , không phải lỗi của em ,chỉ tại Minh Anh là một con cáo gian xảo – ánh mắt phẩn nộ khi nhắc lại tên nó .
Từ phía cửa có một tên con trai bước vào , tóc tai nhượm lai bù xù , tai thì đeo khuyên nhìn thoáng thì đó là một thằng ăn chơi thứ thiệt . Ngọc Huyền vẫy tay ra hiệu . Tên đó bước đến .
- Ấy chà , hôm nay tiểu thư cao quí tìm đến tôi có việc gì không nhỉ ? – tên đó xoa xoa chiếc cằm .
- Có việc cho cậu làm đây – Ngọc Huyền nhíu mày .
- Chà, việc gì Ngọc Huyền cứ nói , tôi thề hi sinh cả tính mạng mà hoàn thành – tên đó nắm tay Ngọc Huyền .
- Bớt nhãm đi – Ngọc Huyền hắc tay tên đó ra .
mở túi xách lấy ra một bức ảnh chìa đến trước mặt tên đó .
- Xử lí con nhỏ này , và số tiền này tôi đưa trước cho cậu – Ngọc Huyền vừa nó vừa lấy ra một phong bì .
- Muốn làm gì đây đại tiểu thư – tên đó cầm phong bì lên đếm .
- Cho cô ta một trận là đủ rồi – Ngọc Huyền .
- Khi nào thì ra tay ? – tên đó
- Thời gian tôi sẽ nhắn tin cho cậu sao – Ngọc Huyền .
- Oke tôi sẽ đợi – tên đó đưa tay lên đầu ngoắc tay chào .
“ Thy Thy ngồi ngoài chăm chú lắng nghe nảy giờ , thầm cười trong bụng có lẽ bây giờ không cần đến Thy Thy giật dây từ phía sau thì cũng có người ra tay hộ ”
- “Ngọc Huyền , cô đúng là kẻ ngốc haizz” – Thy Thy nghĩ trong đầu miệng mĩm cười .
Thấy Thy Thy cười , Ngọc Huyền xoay sang hỏi .
- Em cười gì thế?? – Ngọc Huyền .
- Không chỉ là em thật khâm phục chị, có thể nghĩ ra cách này – Thy Thy cười nhẹ .
- Bình thường thôi – Ngọc Huyền hếch mặt tự tin .
Đăng Khôi , Quốc Huy , Hoàng Nhi , Ngọc Quỳnh đang đứng nói chuyện với nhau rôm rả ở phía sau trường nơi gửi xe . Trông thấy anh khuôn mặt lạnh như tảng băng di động đi tới ai náy đều nín bật .
- Mày bị gì thế ?? – Quốc Huy choàng vai .
- Chắc là Gấu Minh Anh chọc điên rồi – Đăng Khôi chen vào .
- Tiệc tùng đi – anh nói cọc lóc .
- Được đó lâu rồi chúng ta không được uống. – Ngọc Quỳnh mĩm cười .
- Ở đâu đây GONDEN nhá – Hoàng Nhi nhí nhảnh gợi ý
- Tại nhà – anh nói rồi mở cửa xe ngồi vào .
Cả bọn thấy thế cũng nhanh chóng lên xe phóng đi .
Tan học đã lâu mà nó vẫn phải ở trường tay thì xách chổi tay thì cầm cái sọt rác , ngậm ngùi dọn dẹp vệ sinh lớp học và cả nhà đa năng . Thân hình bé nhỏ nó lết qua từng góc mà phòng , giọt nước mắt tự dưng lại rơi xuống .
Nó đang khóc , nó cảm thấy ấm ức với tất cả mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay . Nó không làm gì sai cả , từ việc nó bị đổ oan cho đến vướng víu tình cảm với hắn . Chưa khi nào nó bị ức hiếp như vậy cả .
Ngay cả người nó thương nhất cũng không có ở đây mà vỗ về nó nữa . Còn anh sao lại nhìn nó bằng ánh mắt như vậy chứ? .
Lấy tay lâu đi giọt nước mắt kia , khá là mệt nhọc nó đến ngồi một góc cuối mặt ngẫm nghĩ rút điện thoại tìm danh bạ định gọi cho mẹ nhưng rồi lại thôi .
- Ba mẹ đã tới nơi chưa? Đã gặp Win chưa? – nó thầm nghĩ .
South AUSTRALIA
Vừa đếc ÚC ba mẹ nó có chút bận thu xếp hành lí và nghĩ mệt sau chuyến đi dài nên cũng quên gọi điện thoại cho nó . Cả đại gia đình đang tụ họp rất ấm cúng quanh bàn ăn .
- À hôm qua đến giờ em quên gọi điện cho con bé - mẹ nó cầm điện thoại lên .
Bà Nội nhìn sang khi nghe mẹ nó nhắc đến con bé mà lườm liếc , mẹ nó đành phải buông xuống .
- Để sau đi bây giờ bên Việt Nam cũng 9 10 giờ biết đâu đang học bài hay ngủ sớm rồi , em đừng làm phiền – Ba nó trầm giọng đáp .
Thấy mẹ chồng như vậy mẹ nó cũng không dám nói thêm điều gì . Win từ trên lầu chạy xuống cuối chào ba mẹ có chút ngại ngùng xa lạ . Bởi lẽ Win sang đây từ khi chỉ được một tuổi hai ba năm thì ba mẹ nó mới sang thăm win vài lần , không ở cạnh ba mẹ giờ có đôi phần không thân quen .
- Win con đã lớn như thế này sao – ba nó cười to tiếng .
- Qua đây nào con trai – mẹ nó vẫy tay ra hiệu .
Win chạy sang kéo ghế định ngồi , nào ngờ đâu bắt gặp ánh mắt khó chịu của bà nội nên kéo ghế sang ngồi cạnh bà .
- Không phải giờ qua đây là dành cháu cưng của ta chứ?. – bà nét mặt nghiêm nghị có chút gì đó không vui .
- Bà à , thì cháu vẫn ở đây mà – win làm nét phụng phịu mà nhõng nhẽo .
- thằng này lớn thế này rồi vẫn thế – bà nở nụ cười mà nói .
- Cuối cùng hai anh chị cũng chịu qua đây , ta biết là khó khăn khi bỏ con bé ở lại , ta có nghe nói nó ở nhà của Thanh Lam ta tin bọn họ không dám bạc đãi nó đâu và mọi chuyện ở đó ta đã sắp xếp ổn thỏa cả rồi . – bà nói chậm rãi từng lời đầy uy quyền .
- Vâng , chúng con nghe theo lời mẹ . – ba nó nói .
Mẹ nó mặt dù thương con gái nhưng chỉ trách ông trời lại cho nó sinh ra đúng vào thời điễm ông nội nó sa cơ sạc nghiệp đến mức phải lên cơn đau tim mà qua đời , từ đó mọi nổi uất hận bà nội dồn hết tất cả vào nó , cho nó là ngôi sao chổi của gia đình . Từ lúc nó sinh ra bà chưa nhìn hay bế nó dù chỉ một lần , nó chỉ được xem ảnh của bà mà thôi , cũng vì sợ Win sẽ xuôi xẻo khi ở cùng với nó mà bà đành mang Win đi khi Win mới một tuổi .
mẹ nó là phận dâu con cũng chỉ biết cam chịu , không thể nào làm gì hơn ngoài việc hết lòng yêu thương con cái .
Nó lết cái thân tàn ma dại sau khi đi bộ từ trường về tới nhà chân như rả rời , đến cổng thấy không khóa nên đi thẳng vào khỏi bấm chuông, nào hay biết khi vừa mở cửa chính ra nó có một phen kinh ngạc , tỉnh hẳng ra . Ai náy đều có mặt đông đủ .
Đang cười nói chém gió rôm rả thấy nó mở cửa bước vào tất cả trố mắt nhìn vào nó một cách khó hiểu .
Hoàng Nhi quay sang anh bối rối . Anh cũng lúng túng theo không biết phải như thế nào .
Nó cũng như hiểu ý khi thấy anh và Hoàng Nhi đang lúng túng bối rối như thế .
- À chào mọi người sao đông đủ thế kìa hì hì – nó cười lớn .
- Minh Anh sao em vào đây được – Đăng Khôi nhìn nó .
Nó gãi đầu lúng túng .
- Thì thì cửa không khóa mà – nó nhanh trí tay chỉ ra hướng cửa .
- Sao em biết nơi này vậy Minh Anh – Quốc Huy nghi ngờ cũng lên tiếng hỏi .
- Trời sao mấy người như điều tra nhân khẩu em vậy , đây là nhà ai cơ chứ nhà Hoàng Long mà , có cần em nói luôn chi tiết không .
- Hoàng Long mình không ngờ cậu có fan cuồng đến thế – Quốc Huy choàng vai anh chọc .
- Mày nhảm vừa thôi . – anh nhíu mày rồi đưa lon bia lên miệng làm một hơi .
- À Minh Anh cậu sang trả tập cho tớ hả, sáng mai trả tớ cũng được việc gì phải đến vào giờ này – Hoàng Nhi chạy đến nháy mắt với nó .
- À , ha ha đúng rồi mình sang tra3 vở , đúng rồi là trả vở – nó đứng cười ngây ngô .
Giờ thì ai náy cũng tin rồi nên không ai tra hỏi nó nữa , nó và Hoàng Nhi thở phào nhẹ nhõm .
- À đây thôi mình về nhà đây , tạm biệt mọi người – nó vẫy tay chào .
- Đến rồi thì vào luôn đi – Đăng khôi gọi nó lại .
- Thôi , bây giờ trễ rồi , em lại không uống được bia .
- Để anh đưa em về – Đăng Khôi rời bàn đi đến gần nó
- Không được , không được ba em khó lắm , với lại em đi xe đến mà – giọng nó nói to .
- Ừ vậy thôi cậu về cẩn thận – Ngọc Quỳnh nhu mì nói .
từ nãy giờ thấy nó xuất hiện đôi chút thấy bất ngờ rồi chuyển sang khó chịu vì sự xuất hiện của nó làm Đăng Khôi trở nên vội vả đầy lo lắng ánh mắt nhìn nó thì trìu mến .
- Ừ mình đi đây bye bye – nó cười rồi chạy thật nhanh ra ngoài .
nói nó ngốc quả thật không sai mà , giờ này trời đã tối mù mịt , người ta mời thì cứ ở lại đi còn né tránh mà để che dấu . Ngồi uống lai rai với bọn Quốc Huy, Đăng khôi , mà lòng anh cứ bồn chồn lo lắng .
Từ lúc nó đi Ngọc Quỳnh quan sát thấy rõ sự thay đổi trên gương mặt anh lẫn Hoàng Nhi . hai người cứ lâu lâu lại nhìn ra phía cửa tìm gì đó .
“ Đùng “ – Tiếng sấm đánh vang vọng trên bầu trời .
- Á – nó giật mình theo phản xạ tự nhiên nó lấy hai tay bịt chặt tai lại .
Toàn thân mệt rả rời , nó đi dạo loanh quoanh khu biệt thự đảo xanh , bụng đói meo nhưng giờ mà phãi lết bộ ra hàng ăn thì càng mệt thêm , ngẫm lại từ sáng cho đến giờ ngoài ăn đòn ra nó chẳng có cái gì tử tế cho dạ dày cả .
- Cũng tại cái tên điên đó thôi – nó nhăn nhó ngồi xuống ghế đá .
- Ngày gì mà xuôi xẻo – nó ngước mặt lên bầu trời .
Đúng là vận đen không tha cho nó lúc nào . “ ào ào “ mưa đổ xuống như trút nước chứ không phải nhẹ nhàng từng hạt nửa .
- What the hell ? – nó cáu lên .
Loay hoay đi tìm nơi trú mưa , nhưng khu biệt thự này tới cái mái hiên để trú còn không có, nó chạy đến núp dưới một cây to , sắm chớp thì cứ đùng đùng , nó bắt đầu run lên cằm cặp vì lạnh vòng tay ôm lấy người mình , áo quần giờ đây đã ướt sủng , quả thật từ khi gặp hắn nó chưa hên được lúc nào , đen đủi đen đủi đến thế là cùng .
- Ố mưa rồi – Quốc Huy
- Chắc Minh Anh mắc mưa rồi , để Quỳnh chạy theo – Ngọc Quỳnh lo lắng nhìn ra đường .
- Để mình đi cho – Đăng Khôi dành
- Giờ cũng trễ , cũng hết bia rồi , tan tiệc thôi , Khôi chở mình về rồi đưa áo mưa cho Minh Anh luôn chắc cậu ấy chưa đi xa .- Ngọc Quỳnh
- Ừ , lẹ đi hai người đi trước cho kịp kẽo Minh Anh mắc mưa á – Hoàng Nhi nhanh miệng đuổi khéo , mắt liếc sang anh nháy một cái .
Đăng Khôi cùng Ngọc Quỳnh vội vả ra xe , chạy đi mất hút .
- Ơ sao không về đi – Hoàng Nhi nhìn sang Quốc Huy .
- Hôm nay em kì lắm nghe – Quốc Huy nghi ngờ .
- Lắm chuyện , mày về đi trời tối đi đường nguy hiễm – anh lên tiếng .
- Ấy , đó thấy chưa cả hai anh em luôn, cứ sao sao ý – Quốc Huy .
- Giờ có về hông hay để em xách chổi ra quét – Hoàng Nhi nói rồi đẩy đẩy Quốc Huy đi .
Người cần đi cuối cùng cũng xử lí xong , hai anh em nhìn nhau thở phào nhẹ nhõm .
- Á xém tí là quên đi tìm Minh Anh , chắc cậu ấy quanh quẩn ngoài kia .
Nảy giờ có chút choáng váng vì bia đã thắm vào người mém tí là anh quên luôn cả nó , vội vã tìm cái ô rồi chạy đi tìm nó , Hoàng Nhi cũng chạy theo cả hai chia nhau ra đi tìm xung quanh .
Mưa ào ào nước mưa tung tóe cả một góc trời, cảnh vật dường như mờ hẳn đi qua tầm nhìn của nó bị che phủ bởi cơn mưa phía trước. Và phía trước chỉ toàn nước và nước thôi…Mưa đẹp nhưng buồn, mưa nhiều làm cho tâm hồn ta dâng lên nhiều cảm xúc .
Mưa làm nó ướt sũng , nhưng nó không ghét mưa nó yêu mưa đến lạ , đưa tay ra hứng nước đang trút xuống . môi nó cong lên khẽ cười .
- Minh Anh không thích hợp với những nỗi buồn , Minh Anh chỉ đẹp khi cười . – nó nói thầm .
Anh chạy đi tìm nó ở xung quanh khu biệt thự , nhưng mãi không thấy đâu , gọi cũng to cũng chỉ có không gian mờ ảo chỉ nghe thấy tiếng tí tách của mưa đáp lại . tay cầm ô nhưng áo quần cũng đã ướt đẫm .
- Minh Anh cô ở đâu – tiếng anh gọi
Anh cứ chạy đi chạy lại vòng vòng xung quanh khu biệt thự mà chẳng thấy nó , có chút thất vọng nhưng không từ bỏ , chạy ngang qua khuôn viên nhỏ của biệt thự họ Hoàng anh thấy một dáng người nhỏ bé , đang ngồi dưới tán cây to kia .
- Ủa tạnh mưa rồi hả . – không thấy mưa nhỏ xuống nữa nó nói .
Ngước lên nhìn thì đã thấy anh đứng sừng sửng ngay trước mặt , chẳng hiểu vì sao MƯA từ trong khóe mắt nó lại đổ xuống .
Phải chăng chính cơn mưa kia đã đem đến cảm xúc trỗi dậy trong anh hay là vì men bia trong người đã làm trái tim lấn ác lí trí . Kéo nó đứng lên, anh vòng tay ôm nó vào lòng
- Có anh ở đây rồi . – giọng nói đầy trìu mến
“ ĐÙNG “ – Song cùng với câu nói anh vừa thốt ra, tiếng sắm cũng vừa lúc lấn ác mất đi câu nói làm nó không nghe rỏ được anh nói gì . Chỉ biết rằng giờ đây nó đang dựa vào lòng anh , mùi thơm từ cơ thể , hơi ấm của anh đang tỏa ra làm cho lòng nó ấm áp lắm . Cứ thế mắt nó từ từ nhắm lại lúc nào không hay , phải chăng nó đã ngủ .
- Minh Anh , Minh Anh – thấy nó bất tỉnh anh gọi .
Lấy tay sờ lên trán nó thấy nóng hơn nhiệt độ bình thường, chắc là sốt do dầm mưa nảy giờ rồi , Hoàng Nhi vừa đến cũng là lúc anh bế nó lên .
- Anh hai , Minh Anh cậu ấy sao vậy – Hoàng Nhi hoảng hốt .
- Cô ấy ngất rồi , về thôi – anh bế nó lên trên tay .
- Ừm – Hoàng Nhi cầm ô che đi theo .
Bế nó lên phòng, cả anh cũng đã ướt nhem hết rồi nhưng không quan tâm đến mình , đặt nó xuống định tay định gở cúc áo rồi mới chợt nhớ quay sang gọi Hoàng Nhi đến .
- À em thay đồ cho cô ấy đi – khuôn mặt anh có chút ửng hồng .
- Anh hai cũng về phòng thay đồ đi , anh ướt hết rồi kìa coi chừng mưa ngắm lại đau đó – Hoàng Nhi nhìn anh trai lo lắng .
Không nói gì thêm anh nhìn sang nó rồi trở về phòng thay đồ .
Ngọc Quỳnh cùng Đăng Khôi nảy giờ đi lòng vòng tìm kiếm Minh Anh nhưng không thấy đâu , Ngọc Quỳnh cũng lo lắng nhưng có lẽ không bằng Đăng Khôi , ngồi quan sát nét Đăng Khôi, Ngọc Quỳnh đa phần nhận ra được Đăng Khôi quan tâm đến nó nhiều hơn so với chữ bạn .
Tín… tin… - tiếng chuông điện thoại từ Ngọc Quỳnh .
“ Hoàng Nhi SMS “ : Minh Anh vừa nhắn tin cho em bảo về tới nhà , anh chị về cẩn thận nha .
- Khôi à , Minh Anh đến nhà rồi , chúng ta về thôi . – Ngọc Quỳnh quay mặt nhìn Đăng Khôi .
- Sao mà nhanh thế được – mắt vẫn hướng về phía ngoài đường .
- Mình mới nhận được tin nhắn đây – giọng nói thoáng trầm .
- Ờ về rồi thì tốt , chúng ta về thôi . – Đăng Khôi .
- Cậu thích Minh Anh ?
Đăng Khôi lúng túng trước câu hỏi tay cầm vô lăng loạn choạng xém chút nữa là đâm vào đuôi xe đằng trước .
- Cẩn thận – Ngọc Quỳnh la lên .
Bình tỉnh trở lại Đăng Khôi tấp xe lại bên đường
- Khôi xin lỗi – Đăng Khôi cuối mặt vào vô lăng .
- Cậu say rồi để mình đưa về – Đăng Khôi .
- Không , mình không say , minh đang rất là tỉnh táo – Ngọc Quỳnh nhìn thẳng vào Đăng Khôi.
- Nói cho mình biết cậu thích Minh Anh phải không – Đôi mắt Ngọc Qùynh trông chờ câu trả lời .
- Không – Đăng Khôi trả lời cọc lóc .
- Đăng Khôi à , mình yêu cậu – Ngọc Quỳnh lấy hết can đảm để thốt lên ba chữ đó .
- Cậu say rồi Ngọc Quỳnh – Đăng Khôi có chút bối rối trong lòng .
- Không , mình đang rất tỉnh táo , cậu thừa biết mình luôn hướng mắt về cậu mà phải không ?
- Tại sao không một lần cậu đối diện với mình , tại sao không một đáp trả cho mình .
- Tại sao cơ chứ , tại sao cậu luôn chọn cách trốn tránh vậy Đăng khôi .
Ngọc Quỳnh liên tiếp hỏi Đăng Khôi , nhưng chỉ nhận được sự im lặng , thật sự Đăng khôi không biết phải làm gì . Từ chối cũng không được , mà chấp nhận thì cũng không xong .
Bất ngờ Ngọc Quỳnh chồm người qua, đặt lên môi Đăng Khôi một nụ hôn nhẹ , mắt nhắm lại đồng thời giọt nước mắt cũng chảy ra đọng lại trên đôi mi .
Đăng Khôi đẩy nhẹ Ngọc Quỳnh ra .
- Hãy cho mình thời gian – Đăng Khôi nhẹ giọng nói .
Ngọc Quỳnh cong môi cười ẩn sâu trong lòng là một sự hụt hẫng, một nỗi buồn vô tận, một nỗi đâu day dứt, cô biết thế nào cũng sẽ là thời gian , ngần ấy năm thời gian chưa đủ hay sao . Hay cho cái gọi là thời gian đang giết chết cô trong đợi chờ từng ngày .
Ngọc Quỳnh lấy túi xách mở cửa xe bước ra , Đăng Khôi cầm tay níu lại .
- Là mình say rồi , để mình yên đi – tay lâu những giọt nước trên mặt Ngọc Quỳnh nói .
Ngoài trời bây giờ mưa vẫn đổ ào ào như hiểu thấu nổi lòng của cô .
Buông tay Ngọc Quỳnh , Đăng Khôi hiểu rỏ được dù có ngăn cô ấy vào lúc này cũng là vô nghĩa , Ngọc Quỳnh tuy yếu đuối nữ tính nhưng tính tình cũng rất cứng rắn.
Trông thấy Ngọc Quỳnh đưa tay đón taxi rồi mới quay đầu xe đi về . Bước lên taxi mà lòng trống rỗng , giờ đây cô như một người vô hồn trạng thái như đang bay lơ lửng trong không gian mà không thể vớ tay nắm vào đâu được cả , nước mắt cứ thế tuông rơi , con tim cô bỗng đau thêm ngàn lần .
Nếu Anh lấp lánh hoàn hảo như mặt trời
Thì em chỉ xin đc là mặt trăng, im lặng soi sáng cho anh ỡ một nơi xa vời
Những khi cuộc sống của anh rơi vào nơi tăm tối
Sẽ luôn có ánh sáng là em dẫn lối dõi theo bước anh đi
Cuộc sống đôi khi hay nghịch lý
Người càng lạnh nhạt càng vô tình thì làm cho mình yêu quên cả lý trí quên cả bản thân
Còn người luôn cạnh bên quan tâm chăm sóc từng li thì chẳng nhận được cái gì
Buông cũng không thể mà giữ thì càng đau
Vẫn biết là ngu là dại mà cứ cố chấp đâm đầu lấn sâu
Say trong cơn say biết bao nước mắt cho ai đây
Tim em loay hoay muốn nói hết ra nỗi lòng này
Đặt dòng suy nghĩ “ Chờ Anh Cho Đến Bao giờ ... “