Xoay vòng như chong chóng sau gần hai mươi bốn tiếng đồng hồ
gấp rút cuối cùng gót giày của nó cũng đặt trên thiên đường
nước Anh xa xôi. Vừa ra khỏi sảnh sân bay đã có ngay xe đến
rước, nó vội nói vài lời với Đăng Khôi rồi biến mất tâm.
Chiếc xe dừng lại trước tòa nhà hơn năm mươi tầng, Minh Anh chẳng bở
ngỡ như thuở ban đầu nữa, nếu không muốn nói là quá quen với
sự sang trọng, xa hoa của tập đoàn này.
Quả nhiên công ty mẹ có khác, tính đến nay vị trí của nó cũng
khá máu mặt ấy vậy khi đứng dưới sảnh này trông nó cũng như
bao nhân viên văn phòng bình thường, chẳng có những cái cúi đầu chào hỏi như PARKSON, không phân biệt chức vụ giai cấp. Đơn giản chị là câu cửa miệng “ Annie, Nice to meet you” rất thân thuộc,
vui vẻ, . Cách giao tiếp và làm việc này có phần thoải mái
hơn rất nhiều.
“ Thầy”
Bóng dáng Mr.Jul ngay cửa thang máy, Minh Anh gọi to chạy lại.
“ Oh, Annie. Sao lại qua đây rồi” Mr.Jul hào hứng khi thấy học trò, nhưng vẫn làm bộ càu nhàu.
“ Nhớ thầy, nên đến thăm ấy” nó nịnh.
“ Tôi nhớ đã cấm em quay trở lại rồi mà” Mr.Jul ghẹo nó.
Cả hai cũng nhanh chóng có mặt tại phòng Hàn Thuyên, cửa không
đóng nên cả hai cứ thế tiến vào. Đồng lúc Hàn Thuyên cũng vội vàng gập máy tính lại, như vẻ sợ bị bắt quả tang.
“ Cậu đến rồi sao”
Hàn Thuyên vui vẻ nói, ôm một cái để che dấu sự bất ngờ lúng túng ban nãy.
“ Cậu vừa họp xong sao”
“ Ừ, là đối tác mới. Chuyện quang trọng…” Hàn Thuyên vội giải thích.
“ Không sao, đã quan trọng thì không cần nói cho mình biết, khi nào muốn mình giúp cậu cứ nói”
“ Annie, mình yêu cậu vì điều đấy đấy” Hàn Thuyên chớp mắt tinh nghịch.
Không vòng vo đôi lời nữa, Hàn Thuyên thẳng thừng vào vấn đề “ Mình biết mục đích cậu quay trở lại, ok nếu cậu muốn mình sẽ
giúp”
Phong cách làm việc này của Hàn
Thuyên, nó cũng chẳng có gì bỡ ngỡ, nhanh gọn lẹ rất thú vị
đây là một kiểu khiến thu hút đối phương mà Minh Anh đã và đang học từ từ.
“ Không, chúng ta trao đổi sòng phẳng. Không ai nợ ai”
“ Có những cái cậu không nên học đâu” Hàn Thuyên biểu môi, có lẽ cô bày sai cô bạn mình rồi.
“ Vào chuyện chính đi” Mr.Jul nghiêm nghị.
“ Được, nếu cậu đã quyết định vậy mình sẽ tôn trọng. Theo
những gì mình biết , nếu bây giờ ông Trương rút khỏi Gmeiner
không khác gì trụ nhà đang vững lại sập hoàn toàn, họ buông
kim cương số vốn bỏ ra không hề nhỏ, tớ lại một kinh doanh tạp
hóa có chút khó khăn”
Bản thân khi trở về
nơi đây, bản thân nó đã chuẩn bị rất chu đáo, nó hiểu ý Hàn
Thuyên muốn gì “ Mình hiểu quy tắc làm việc của cậu, đây!”
Minh Anh đẩy một tập hồ sơ về PARKSON về phía Hàn Thuyên “ tất cả
giấy tờ và quyền chuyển nhượng PARKSON , sức hút của PARKSON
giờ đây như thế nào cậu cũng hiểu rỏ, mình không cần giải
thích đúng chứ. Mình tin đây sẽ là bàn đạp để giúp cậu đầu
tư vào GMEINER, cậu thấy thế nào?”
“ Và mình cũng có điều kiện”
Nói đến đây, Minh Anh có phần ngập ngừng . Hàn Thuyên vốn đã đoán
ra từ trước, cười mĩm thay nó nói nốt phần còn lại “ Điều
kiện Vũ Thị chỉ được phép đầu tư và thu lợi nhuận không được
mua bất kì một phần trăm cho dù là nhỏ nhất của Gmeiner đúng
không?”
Ánh mắt lo lắng của Minh Anh, càng
khiến Hàn Thuyên thấy làm thú vị “ Coi cậu, bỏ cả tài sản vì một người đàn ông mà không hề tiếc nuối gì. Nhưng mình cũng
có điều kiện!”
Không chỉ Minh Anh nhìn Hàn
Thuyên lấy làm khó hiểu, mà ngay cả Mr.Jul cũng thấy làm hiếu
kì. Cái giá bỏ ra đã rất đắc đỏ ấy vậy còn kèm theo điều
kiện, muốn lấy tiền của Hàn Thuyên không dễ .
“ Điều kiện” nó nhấn.
“ Ừm, mình không máu lạnh đến nổi không cho nhân viên ưu tú nhất
công ty được một vị trí. Hơn nữa số tiền bỏ ra đầu tư không
nhỏ, mình cần một người giúp mình bù vào khoảng trống chứ”
Hàn Thuyên phì cười “ Bởi vậy, trong vòng một năm mình muốn cậu ở lại đây làm việc. Còn về PARKSON cũng nên đổi mới để cũng cố vị trí, Julian tạm thời sang Việt Nam điều hành và giám sát
siêu thị”
“ Được, mình đồng ý” nó không
cần nghĩ ngợi thêm gì nữa, tính tình của Hàn Thuyên nói được
làm được và rất coi trọng lời hứa vì vậy nó rất tin tưởng
vào quyết định này.
“ Nhưng mà cậu chu cấp chổ ở đấy” nó đùa.
“ Cậu cứ lo” Hàn Thuyên cười đểu nhìn về phía Mr.Jul gian manh “
bảo thầy cậu, cho mượn chìa khóa nhà đi anh ta đi một năm thì
cậu ở một năm RẤT TIỆN”
“ Ơ, sao lại đổ sang anh. Em muốn kiếm tiền thì phải lo cho người ta chu toàn chứ” Mr.Jul liền từ chối.
“ Thầy ơi, làm sao đây. Em muốn ở nhà thầy thôi” nó phụng phịu làm mặt xấu đòi hỏi.
Đến mức này cũng đành chịu thua, có nói thêm nữa thì không bị tra tấn màn nhỉ cũng bị hai người nàychặt chém thành trăm mảnh
lúc nào không hay nếu dám từ chối, thôi thì làm thấy phải hi
sinh cho học trò đó là trách nhiệm và bổn phận, ai mượn năm
năm trước anh tùy hứng nhận đệ…
---
Bảy năm trước cũng bước vào tiệm áo cưới vì đám cưới của em gái và bảy năm sau lại một lần nữa Hoàng Long lại bị cặp đôi chị của người mình yêu kéo vào tiệm cưới thêm một lần nữa.
Vốn dĩ anh đã từ chối không đi, ấy vậy Uyển Nhi nào dễ dàng bỏ
qua năn nỉ ỉ ôi lôi kéo anh đi không được, lại bắt đầu qua hù
dọa Thế Hiển, nếu hắn ta không kéo được anh đi cùng thì đừng
hòng có lễ liếc gì xảy ra. Vì chính điều ấy mà hắn méo mó
cả một ngày, đi theo bám đuôi nói hết lời hết nước phải rủ
anh đi cùng cho bằng được.
“ Hoàng Long, mày
thương tao không, coi như tao cầu xin mày đi. Nếu mày không chịu đi có lẽ con tao nó không được nhận cha và thành con nuôi đó, mày đừng nhẫn tâm thế chứ”
“ Hoàng Long, nếu mai mày mà không đi thì ra cầu sông Hàn nhặt xác tao về hộ”
“ Hoàng Long, 3% tao tăng thêm cổ phần của mày thêm 3% lợi nhuận. Mai đi thử đồ cưới với vợ chồng tao”
“ Hoàng long, mày không yêu tao sao. Mày yêu tao sao không để tao
hạnh phúc sao, sao lại nhẫn tâm đối xử với tao như thế chứ,
mày có còn là người không”
Vậy đấy nguyên
một ngày hắn tra tấn anh bằng những ngôn ngữ, mà có thể cả
đời hắn chẳng dám để lòng tự cao của mình xuống như vầy. Hắn cần người con gái, quả nhiên vì Uyển Nhi hắn có thể vứt cả
lòng tự trọng của mình sang một bên.
“ không có Minh Anh, tao đi theo làm gì” anh tùy hứng nói, vì biết điều đó chắc chắn không xảy ra.
“ Hồ đồ, xàm xí ai bảo không. Tất nhiên là có Minh Anh tao mới rủ mày”
Anh dừng bút, chú tâm vào hắn nhiều hắn “ Uyển Nhi lúc nãy gọi
cho tao, bảo có Minh Anh đi nữa, cô ấy là phù dâu thì mày phù
rễ đúng chứ”
“ Dù vậy tao cũng không đi.
Vậy tao đành nhờ Đăng Khôi, vốn dĩ chuyện nãy cũng không sai quy tắt đám cưới chị thì mày và Minh Anh sẽ gặp nhau sai chổ nào là do bọn tao mời mà”
Đăng Khôi? Từ bao
giờ cái tên này uy hiếp tình yêu của anh đến vậy, Đăng Khôi yêu
Minh Anh , anh biết những chưa một lần sợ mất hay thiếu tin
tưởng Đăng Khôi. Vậy mà giờ cứ hở nghe hai người đó gần nhau
anh liền lồng lộng bức bối.
“ Gửi địa chỉ, thời gian, qua tin nhắn đi”
“ Ô kế, phải vậy chứ. Bạn tốt”
Hết nạn này đến nạn khác,hắn chỉ nói bừa ngờ đâu Hoàng Long lại đồng ý ngay, nhưng cũng từ đó làm hắn đau đầu muốn nổ tung.
Vừa thuyết phục tên cứng đầu này xong, giờ phải thuyết phục
thêm cô vợ của tên đáng ghét này nữa, nghĩ đến đó hắn chỉ
còn cách mua vé sang đó năn nỉ Minh Anh mới yên ả mọi chuyện,
không toi với Uyển Nhi cũng toi với tên Hoàng Long này.
Một cú điện thoại Minh Anh đã đồng ý ngay, ấy vậy mà hắn cứ lo
đáo lo để. Hắn còn tự trách mình nghĩ nhiều, hóa ra mọi điều rất dễ giải quyết hắn cưới thỏa mãn, rồi ôm Uyển Nhi ngủ
ngon lành, không quên chúc cậu con “ bé con của ba ba ngủ ngon” …
---
Hôm nay có khách quí đến nhà, mẹ Hoàng Long đích thân tham gia vào việc sửa soạn nhà cửa, mất cả ngày bà mới trang trí cho nó
mới mẻ hơn, ấy vậy khi về đến nhà chẳng một lời hay cái nhìn liếc qua, anh chẳng buồn quan tâm đi một mạch lên tận phòng.
“ Hoàng Nhi, con xem lão này sao không gã đi. Mẹ thấy thật chướng mắt” mẹ anh càu nhàu.
“ lão ta chẳng phải sắp biến khỏi đây rồi sao. Momi ráng chịu
đựng thêm một thời gian ” Hoàng Nhi phì cười đáp lại.
“ Bảo sao số mẹ khổ quá mà, có con trai mà chẳng được gì. Cứ
con gái như này mới thích cơ” bà vừa nói vừa xoa bụng Hoàng
Nhi âu yếm.
“ Thôi chúng ta vào chuẩn bị thêm
chút đồ ăn đi, có lẽ bên đó sắp qua rồi đó. Con muốn xem cục
đá kia tối nay sẽ tan chảy hay tiếp tục đông cứng”.
Tầm khoảng một tiếng sau, chiếc xe limo bóng loáng chạy vào ngôi
biệt thự, ba mẹ Hoàng Long đều hào hứng chào đón khách quí.
Anh cũng có mặt nhưng với sự gượng ép, nếu mẹ anh không càu
nhàu nhiều lời, có lẽ một suy nghĩ anh cũng chẳng thèm nghĩ
phải xuống đón họ.
“ Lão Trương, Thiên Nghi hai người đến rồi” Ba anh bắt tay chào hỏi lão Trương.
“ Ông khách sáo quá rồi, chẳng mấy chốc cũng là người nhà hết cả”
“ Được rồi, được rồi, chắc ông và cháu cũng chưa dùng cơm tối
phải không. Chúng ta đừng dài dòng nữa vào nhà thôi” mẹ anh
giục.
Từ đầu buổi, anh chẳng lên một tiếng nào, thái độ rất dửng dưng…
Buổi cơm tối trôi qua rất êm đềm, cũng rất ấm cúng rất hiếm có
dịp cả nhà bốn người đầy đủ ngồi chung một măm như thế này ,
cũng chẳng có gì cho đến khi dùng món tráng miệng đàm trà,
đã diễn ra một sự việc khiến anh mãi đến sau này vẫn còn ám
ảnh rất nhiều.
“ Bác Trương con xin lỗi, hôn ước này sẽ không có và sẽ không diễn ra” giọng anh nghiêm túc
đến từ con chữ, rất rõ ràng rành mạch.
“ Anh nói bừa cái gì đó” ba anh không giữ được bình tĩnh quát lên.
Mặt lão Trương biến sắc, nhìn anh phẫn nộ không nói nên lời, về
phía Thiên Nghi đã biết trước tình huống như thế này sớm muộn
cũng xãy ra cô không thấy làm lạ, cuối mặt khẽ cong nhẹ môi.
“ ba, bác Trương chuyện hôn sự là chuyện cả đời người, cho dù
hai người đem tình yêu ra mua bán cho dù không nghĩ cho con, thì
hãy nghĩ đến cảm nhận của Thiên Nghi. Cô ấy có đồng ý đi chăng nữa, con cũng không đồng ý, hôn nhân là đích đến của hai con
người không phải thứ đem mua bán”
“ Anh
thôitrẻ con có được không, anh nói cái gì là hôn nhân mua bán.
Một ngày không yêu thì mười ngày, mười ngày không yêu thì trăm
ngày, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, anh đừng có suy nghĩ nông
cạn , rút mọi lời nói lại cho tôi” ba anh không kiềm chế nổi .
Thiên Nghi đặt tách trà lên bàn, hướng mắt về phía hai người trung
niên trước mặt mình mà dùng âm trầm nói rỏ “ Con cũng không
muốn cuộc hôn nhân này, Hoàng Long anh ta là ai lại tự đề cao
mình như thế. Thiên Nghi con đây không cần một người đàn ông nhu
nhược”
Cô quay sang anh “ Hoàng Long, là tôi
cước từ anh, anh nhớ cho rỏ những gì tôi nói tối nay. Sẽ không
có đám cưới nào diễn ra, có ép buộc tôi thà chết cũng không
muốn chung sống một người đàn ông trốn tránh tình yêu như anh”
Giọng nói lanh lãnh của Thiên Nghi vang khắp căn nhà, nói rồi cô cúi
đầu xin phép về trước, để lại mọi người với ánh mắt đầy sự
ngạc nhiên lẫn chẳng hiểu điều gì đang xảy ra.
Ấy vậy, anh cũng chẳng cần thiết phải có mặt nới đây, theo sau
cúi chào bỏ lên phòng. Lão Trương vẻ mặt khá tức giận hừ
mạnh rồi dậm chân bỏ đi, ba mẹ anh đứng thừ khó lòng mà ổn
thỏa, qua đêm nay có lẽ ngày mai sẽ là những chuỗi ngày đầy
giống bão với tập đoàn…
Quả nhiên không quá
một ngày, toàn bộ cổ phiếu của Gmeiner giảm không phanh, cả
tòa nhà thị chính như chợ ba mươi, náo nhiệt sô bồ, nhân viên
chạy toán loạn khắp nơi. Bận đến nổi áo quần cũng không buồn
mà thay được tử tế.
Ông Nội anhnghe tin cũng
không chịu nỗi cú sốc mà máu nhồi cơ tim, nay rơi vào tình
trạng hôn mê sâu, nằm bệnh viện điều trị theo dõi, ba anh cũng
lên cơn tim phải cấp cứu vẫn chưa tĩnh, mẹ và Hoàng Nhi cũng
lật đật bay sang để tiện chăm sóc.
Cuộc sống
của anh cũng bắt đầu lao vào dầu sôi lửa bổng, hai mươi bốn
giờ trên bảy hầu như anh đều anh cơm trên máy bay, ngủ trên máy
bay, từ Việt Nam sang Mỹ, rồi lại từ Mỹ bay về Việt Nam.
Việc đàm phán đến đâu đều thất bại, càng gây thêm sức ép kinh
khủng. Anh mệt nhòi đến nổi chưa đầy một tháng đã xanh xao hẳn đi. Lão Trương quả nhiên có quyền lực không kém, mọi nguồn thu
vào mua ra ông ta đều chặn lại rất cặn kẽ chặc chẽ khó mà
thở nhẹ.
Về phía bên Hàn Thuyên vẫn chưa
có động tĩnh gì, càng khiến Minh Anh sốt ruột, vậy mà mỗi
lần cô tìm gặp Hàn Thuyên còn khó hơn cả lên trời. Nhờ sự trợ giúp của Mr.Jul cũng coi như vô dụng, điện thoại liên tục liên
lạc không được, cứ ngày ngày theo dõi biến cố của tập đoàn
Gmeiner nó lại đứng nói không yên, nhiều khi suy nghĩ nông cạn
vứt bỏ tất cả để quay về bên anh, nhưng có quay về cũng là vô
dụng. Nó không ở đây, cơ bản không giúp được gì.
“ Hàn Thuyên, mình biết cậu ở trong đó. Mở cửa ra nói chuyện
với mình ngay” mặt cho nó hết sức kêu gào, âm thanh im lặng như
mặt tiền vẫn vậy chẳng có gì đổi mới.
“ Trợ lí Nguyễn, ban nãy chủ tịch đã ra ngoài đàm phán rồi. Cô đừng đứng chờ vô vọng nữa, vã lại…vã lại”
“ Như nào, cô nói đi” nó hét lớn.
“ Chủ tịch căn dặn, nếu là cô đến tìm thì không cần báo. Có
việc gì chỉ cần nói với tôi là được, và thứ này chủ tịch
giao cho cô dặn là cô phải hoàn thành trong vòng 3 tháng”
Nó nhận lấy, lật từng trang đề án mà không khỏi nóng mặt. Giờ
này, Hàn Thuyên còn đưa cô những thứ vớ vẫn như thế này rốt
cuộc cô ấy muốn làm gì.
“ tôi không làm” nó thẳng thừng từ chối
“ Tổng giám biết cô sẽ như thế này, nên đã nhờ tôi nói với cô một câu này “ Dục tốc bất đạt” mong cô nhớ kỉ”.
Tại căn phòng sang trọng, Hàn Thuyên vừa nhâm nhi thưởng thức tách
trà thơm ngon, cô cười nữa miệng phóng khoáng, giọng nói chậm
rãi cũng đầy sự kiêu ngạo kèm theo.
“ Hối lộ,
trốn thuế, thao túng giá cổ phiếu , trốn tránh trách nhiệm ,
văn phòng công tố vẫn đang điều tra rất chặt chẽ, người như ông
ta đem lại lợi ích gì?”
Chưa dừng lại Hàn
Thuyên tiếp tục dùng lời lẽ đầy chua ngoa “ Chuyện này công khai ra bên ngoài, ông nghĩ cái mác “ CHỦ TỊCH TRƯƠNG” còn mấy ai
gọi nó nữa? Hay gọi là một lão già hết thời?”
Lão Trương mặt mày đỏ rần, người phụ nữ trước mặt ông ta không xa, nhưng cô ta nhỏ tuổi hơn ông rất nhiều lại ngông cuồng không kiên dè chừng mực, hết chín phần đánh vào tâm lí lo sợ của ông
“đến cuối cùng kết quả cũng chỉ là sự nghi ngờ”
Thấy lão Trương cố gắng giữ bình tĩnh đáp, càng làm cô thêm thú
vị“ ông tưởng rằng có thể dề dàng một tay che trời hay sao ?
Ông nghĩ đủ sức đấu với tôi?”
“ Cô” lão Trương rít lên “ Rốt cuộc cô muốn gì”
“ Tôi muốn lấy tập đoàn của ông” Hàn Thuyên nhấn mạnh.
“ Hỗn xượt, một trung tâm bách hóa như cô đòi đấu với chúng tôi. Không tự biết sức lực mình đến đâu” lão Trương phẩn nộ.
“ Vậy chúng ta cùng nhau đấu thử xem. Được rồi, kết thúc cuộc
nói chuyện này thôi” cô cười nhếch môi đứng dậy đi thẳng một
hơi ra cửa, chào cũng không thèm.
“ À phải
rồi” Hàn Thuyên dừng lại đôi chút “ Ông còn nhớ 10 năm trước ông từ sĩ vã một con bé mới chỉ 17 tuổi không?”
Lão Trương sửng người không hiểu, nhíu mày nhìn về hướng cô.
“ Một đứa con gái không biết thân phận như cô ở bên Thịnh Lâm sẽ
hủy hoại tương lai của nó!” cô nhấn mạnh “ Tôi chưa bao giờ quên
câu nói này, cũng nhờ nó bây giờ tôi đứng cho ông có một kết
quả”
Bóng Hàn Thuyên khuất dần, lão Trương
chao đảo ngã xuống ghế sofa, tay ông ta không chút sức lực để
cầm nổi tách trà.
“ Chủ tịch, Vũ thị đã
trở thành cổ đông chính thức của Gmeiner, hiện tại cổ phiếu
bên đó không ngừng tăng lên một cách nhanh chóng...hơn nữa bên
thanh tra kiểm toán cho người đến điều tra, có người tố cáo
ngài tạo quỹ đen và tham ô”
Mặt mày lão
Trương trắng bệnh, cơn đau tim đột ngột ùa đến, ông ta thở không
nổi mà đâm ra bất tĩnh tại chổ. Ai nấy đều toán loạn, Trương
Thị như chìm vào mớ hổn độn kéo dài…
Ngày cưới của cặp đôi bá đạo cũng đã đến, từ mờ sớm à không cả
đêm Uyển Nhi chẳng tài nào chợp mắt nổi, cô cứ đi đi lại lại
trong phòng. Từ ban công Minh Anh trông thấy ánh đèn, bất giác
cười tiến lại gõ cửa.
“ Chị hai” nó gọi thẻ.
“ Minh Anh, sao em chưa nghĩ ngơi, em mới bay về đây chắc mệt lắm đi nghĩ ngơi đi” Uyển Nhi quan tâm thúc giục.
“ Chị muốn thành gấu trúc trong ngày cưới hã, hai giờ rồi đó, hồi hộp ngủ không được sao?”
“ Em ngủ với chị đêm nay nhé”
“ ừm” nó cười đồng ý.
Mọi chuyện đều dính đến chỡ NGỜ, không ngờnó có một người chị
thế này, không ngờ cả hai lại thân nhau lúc này, không ngờ lại
có một đêm dài đến vậy cứ như một bức tranh nhắm mắt mở mắt
vẫn sờ sờ ngay trước mặt.
“ Vì sao chị chọn quay lại với Thế Hiển, nếu năm đó là Hoàng Long vẫn được mà”
“ Vì Thế Hiển, bắt đầu từ tình yêu Hoàng Long bắt đầu từ tham
vọng. Em cũng biết đấy tham vọng chỉ dẫn đến sự mù quáng, suy cho cùng chỉ có tình yêu sẽ làm bản thân mình bình yên, hạnh
phúc, dù đau khổ cũng sẽ thấy đâu đó luôn có một điểm tựa”
Uyển Nhi cười mím môi.
“ Chị muốn hỏi em
điều này” cô quay sang hỏi “ Nếu là Đăng Khôi là một lựa chọn
an toàn, liệu em có muốn thay vì Hoàng Long”.
“ Em biết tình cảm của Đăng Khôi dành cho mình, em cũng không
trốn tránh thậm chí em đang đối diện với tình cảm đó”
“ Ồ, có sao. Có thể tâm sự mỏng cho chị biết” cô tò mò.
“ Đăng Khôi đúng là một sự lựa chọn an toàn nhưng bên một người
đâu phải chỉ có an toàn là đủ như vậy là bất công với anh ấy, còn Hoàng Long là những đợt sóng sô lúc dịu êm, lúc lại dữ
dội nhưng anh ấy bắt đầu từ tình yêu, tình yêu đó cũng theo em
suốt mười năm, không nhạt cũng không phải. Em chỉ có thể nói,
em không từ bỏ, chưa từng từ bỏ”
“ Ừm” cô gật nghe nó nói. “ Đăng Khôi, anh ta tỏ tình với em chưa?”
“ chị biết em trả lời sao không?”
Uyển Nhi lắc đầu.
“ lúc Đăng Khôi nói “ Minh Anh cho anh một cơ hội”, em đã đáp lại
bằng cách giúp anh ấy trong công việc, chắc Đăng Khôi cũng hiểu
câu trả lời là như thế nào…”
Cứ thế hai chị em nằm thủ thỉ với nhau cho đến tận trời sáng…
Hôn lễ chỉ còn vài phút nữa sẽ diễn, lồng ngực Uyển Nhi đập như trống mãi không thôi cô lo lắng đến độ hơi thở cũng lộn xộn
không chính kiến.
“ Cạch” Thế Hiển bảnh bao
trong lễ phục chú rễ lịch lãm, hắn hôm nay tự cho mình là kẻ
đẹp trai nhất thế gian, miệng mồm hắn cứ cười hết cỡ không
ngoát.
Nhìn Uyển Nhi mắt hắn không chớp
lấy một cái, Uyển Nhi sau vài phút nữa sẽ chính thức là vợ
hắn, là của hắn, là người của hắn một cách đường đường
chính chính hợp pháp, được luật pháp và nhà nước công nhận.
Đột ngột hắn hắn đưa những ngón tay lên đếm rồi lẩm bẩm gì đó,
Uyển Nhi hiếu kì vừa buồn cười “ Chồng, làm gì đấy”.
“ nhớ vụ cá cược của chúng ta không?tôi nói chơi nào ngờ em lại ghiền tôi đến bây giờ”.
Câu nói bông đùa của hắn, gợn lại trí nhớ năm xưa của cô, vụ cá cược cô thách hắn cưới được cô.
“ anh thôi ngay cái bộ dạng tự tin đó đi, còn nhớ tháng trước ai là kẻ ôm chân cầu hôn em, thấy tội nên em tạm chấp nhận đừng
tưởng bở!”
“ Uyển Nhi, đi thôi” hắn khoanh tay thành một góc 90 độ chờ Uyển Nhi.
Tiếng nhạc hội trường vang lên bài ca Wedding du dương cả hai người tay trong tay từ từ tiếng vào lễ đường mới muôn sắc tím rực rỡ,
Uyển Nhi lộng lẫy trong chiếc váy trăng tinh khôi, mà bất kì
người phụ nữ cũng muốn có trong cuộc đời, đó là niềm hạnh
phúc lớn nhất của một đời người, tay trong cùng với người
mình yêu thương và cùng nhau nhận những lời chúc phúc vĩnh
hằng từ mọi người xung quanh.
Mặc cho tiếng vỗ
tay ngập tràng trong hội trường, Uyển Nhi chìm mình vào vùng
trời kí ức đang úa về ngập tràng lồng ngực cô, nhớ về những
sự ngờ nghệch của tình yêu tuổi đầu đời.Sự mộng mơ của tuổi
trẻ, sống trọn vẹn và dâng hiến hết tâm can, trao tặng Thế
Hiển một tuổi thanh xuân của người con gái, cũng có lúc ngỡ
rằng như chẳng thể nào nắm nổi bàn tay, vậy mà giờ đây gương
mặt hắn tràn ngập hạnh phúc tại nới đây.
Hắn
cũng ngập tràng hạnh phúc không còn từ nào để diễn tả được,
sau mười mấy năm cuối cùng người con gái đã thuộc về hắn, là
vợ của hắn, là người của hắn một cách đường đường chính
chính được pháp luật và nhà nước công nhận, tí nữa hắn sẽ
hét lến...
Uyển Nhi và Thế Hiển là hai nhân vật chính sánh bước bên nhau, một tình yêu trọn vẹn…
Theo sau hai người còn có hai còn người trái tim luôn đập vì nhau,
vậy mà gặp nhau lại chẳng buồn “ cười” cho nhau một ý, muốn
nói gì đó lại nghẹn lại nơi cuống họng. Muốn gọi “ Hoàng
Long” lại chẳng đủ can đảm để bật ra hai chữ đó. Họ cứ thế
xem nhau nhưng những kẻ lữ hành qua đường, rất thân thuộc những
cũng rất xa lạ.
“ CON ĐỒNG Ý”
Hắn hét “ Uyển Nhi, anh thắng rồi. EM LÀ VỢ ANH”
Một nụ hôn sâu lắng sau lời tuyên thề của hai người, Cả hội trường bật cười vì hành động ngốc nghếch tưởng chừng như sẽ không
bao giờ có nhất là đối với kẻ kiêu ngạo như hắn. Hôm nay hắn
đã có gia đình trọn vẹn yêu thương của riêng mình, hắn yêu Uyển Nhi hắn tự tin về điều đó và hắn là kẻ hạnh phúc nhất thế
gian...
Minh Anh lặng lẽ rời khỏi hội trường, nó còn có rất nhiều việc để giải quyết hơn thế, nó sợ sợ
chỉ ở đây thêm vài giờ nữa thôi, chỉ cần Hoàng Long nói “ Em
đừng đi” có lẽ đôi chân nó sẽ phản bội hết tất cả mà ở bên
cạnh anh.
Nó cười mĩm, vì sự tự tin ngốc
nghếch của mình, có thể sao? Anh có thể nói lời ngọt ngào sau khi nó khước từ bỏ mặt sỉ vã anh như vậy sao? Không thể nhất
định là như vậy.
Nhưng nó cũng đâu biết,
nụ cười buồn chua chát ấy đã lọt vào mắt nâu u buồn kia, chợt anh thở dài đến nặng lòng mà đuổi theo đứng đợi từ bên
ngoài.
“ Hoàng Long, anh khỏe không”
“ Hoàng Long, dạo này anh có uống rượu nữa không, có nhớ em không?”
“ Hoàng Long, em rất nhớ anh. Mỗi ngày em đều muốn nhìn thấy anh”
Anh tự đọc thoại một mình, bước chân nó cũng theo đó mà dừng
lại một khoảng nhất định. Ánh mắt nó chỉ dừng lại nơi bã vai anh mà cười nhếch môi.
“ Hoàng Long, anh tự mình đa tình tôi không cản.Nhưng đừng lôi tôi vào câu chuyện của anh”nó rồi nó sảy chân bước tiếp.
Bất chợt đôi bàn tay kia, đã bị anh vội nắm chặt lại.
“ Muốn gì?” nó lạnh lùng hỏi.
“ tôi sẽ cho em biết chính xác câu trả lời” Ánh mắt anh kiên
định nhìn soáy vào nó, tay gồng lên nắm rất chặt đến nổi cơ
hồ nó phải chau lại vì cảm giác đau đớn “ Tôi không khỏe, tôi
không uống rượu nhưng tôi rất nhớ em, mỗi ngày đều muốn nhìn
thấy em, hôm nay cũng muốn, mai cũng muốn, ngày mốt thậm chí
hằng ngày hằng giờ đều muốn nhìn thấy em”
Nó đứng thừ người ra vài giây, rốt cuộc chuyện tình này là
chuyện tình dỡ hơi nhất quả đất phải không? Hôm qua còn chán
chường cạch mặt nhau làm đau nhau đến lúc có thể nhất qua ngày hôm sau lại là một bản tình ca yêu đến chết đi sống lại không
buông tha tâm hồn nhau, vậy nó và anh cả hai người đang chơi trò
gì đấy? Trốn tim hay là đang dọa nạt hoặc thử thách lòng kiên
nhẫn lẫn nhau.
“ ờ” nó đáp không một chút
cảm xúc “ Đó là việc của Tổng giám đốc Long, tôi đây không
quản? Xin hỏi còn việc gì nữa không?”
Anh cười
nhếch, buông tay nó ra nhẹ nâng cầm nó lên để mặt đối mặt, tựa hồ hạ gương mặt mình đến sát mặt nó “ em, con người em tất
cả đều là của tôi”.
Nói xong anh bỏ lại nó
giữa hành lang vắng lặng, với cảm xúc rối bời mà rời đi không một lời giải thích. Ý của anh là gì, thực ra anh đang và
muốn làm gì tại sao lại nói như thế dù biết nó đã cự tuyệt.
Tiếng ồn ả phía trước làm nó giật mình, thôi suy nghĩ, nghe giọng người con gái đã thét lên quá quen
thuộc. Chính là Hoàng Nhi, nó hoảng hốt chạy lại.
“ Quốc Huy, anh buông tôi ra, đơn tôi đã viết kí tôi cũng đã kí.
Anh muốn gì nữa, tốt nhất anh về nhà và hoàn tất giải thoát
cho mẹ con tôi được không? Coi như tôi cầu xin anh”
Nước mắt Hoàng Nhi dàn dụa đổ ra không ngừng, tâm can cô đau đớn xé
nát cõi lòng. Ấy vậy Quốc Huy khăng khăng một hai không chịu từ bỏ.
“Em nói nhăn nói cuội gì chứ, đơn gì anh không kí.
Em và con là gia đình của anh, sao anh có thể bỏ mặt hay làm
tổn hại điều gì. Hoàng Nhi, bình tĩnh nghe anh giải thích được không?” Quốc Huy hết sức cẩn thiết, nài nỉ.
“
Quốc Huy, bấy nhiêu đó đã đủ rồi. Tôi không thể chịu đựng thêm
được nữa, xin anh làm ơn, làm ơn hãy trách xa cuộc sống của mẹ con tôi, làm ơn”
“ Không, tất cả mọi chuyện đều là hiểu lầm, Hoàng Nhi nghe anh. Anh không bao giờ làm điều gì có lỗi
với em cả, cô ta chỉ là tự biên tự diễn anh chưa bao giờ đi quá giới hạn, tại sao em không tin anh” Quốc Huy gần như bất lực,
từng lời nói của anh phát ra mang sự thống khổ triền miêng.
“ Hoàng Nhi, cậu đừng khóc nữa” nó xót xa ôm bạn vào lòng “
không quá giới hạn của anh là đợi anh và tình nhân ngủ chung
một giường mới là giới hạn sao. Quốc Huy vốn dĩ kẻ như anh
không trân trọng bất kì người phụ nữ nào, thì để họ được
sống yên bình có được không?” nó chỉ thẳng vào mặt Quốc Huy
mà chỉ trích.
“ Minh Anh, em đừng hiểu lầm.
Giúp anh khuyên Hoàng Nhi được không, anh không thể sống nếu
thiếu mẹ con cô ấy” ánh mắt Quốc Huy đầy sự thành khẩn.
“ hừ, tôi chỉ hận không đấm cho anh một cú ngay lúc này. Nếu
Hoàng Nhi muốn ly dị với anh tôi hai tay sẵng sàng ủng hộ, anh
biết điều còn là người thì buông tha cho mẹ con cậu ấy đi”.
“ Hoàng Nhi, em theo Quốc Huy về nhà đi” Hoàng Long từ xa tiến lại.
Lúc này mọi thứ trở nên hổn độn cả lên, người như anh ghét nhất
là những kẻ ngoại tình lăng nhăng vậy mà giờ lại bảo Hoàng
Nhi theo Quốc Huy về nhà, chẳng phải như thế là tạo cơ hội cho
Quốc Huy lừa gạt em gái của mình, chẳng lẽ bấy lâu nay nó đã
nhìn sai con người này.
“ Hoàng Long, anh
làm cái trò gì thế. Ngay cả anh cũng phân biệt được trắng đen
sao, Hoàng Nhi là em gái ruột của anh đó” nó sỉ vã anh.
“ Chuyện không liên quan đến em, em cũng không có tư cách được xía vào chuyện của Hoàng Nhi” biết nó định phản kháng anh lại
chêm thêm một lời “ Hơn nữa, em lại càng không có bất kì mối
quan hệ máu mủ nào dính líu đến cả hai bên”
“ Hay không cho câu không liên quan, tôi thích xía mũi đấy. Anh ngăn
được sao?” hai tay nó nắm thành quyền, nếu được nó muốn tát
anh một cái cho tĩnh.
“ Được, bởi vì tôi là anh trai của Hoàng Nhi, còn em chẳng có chút liên can nào”
Hoàng Nhi mỗi lúc lại khóc lớn hơn, sợ ảnh hưởng đến thai nhi nó
chẳng thèm đôi co với anh nữa. Định dìu Hoàng Nhi bỏ đi thì
Quốc Huy chạy lại ngăn cản.
“ Quốc Huy, anh muốn gì” nó lườm Quốc Huy.
“ Minh Anh, cô làm loạn đủ chưa. Người như cô hiểu được gì từ
chúng tôi, chúng tôi có công việc dù có quan hệ xã giao với
bất kì người nào cũng vì muốn kiếm miếng cơm lo cho gia đình,
tôi dù có bung tiền để tài trợ cho một vị tiểu thư nào thì
cũng là mang tính chất công việc” Quốc Huy không nhịn được tuông một tràng, tay chỉ mặt nó mà sỉ.
“ Hoàng Nhi, lúc chúng ta bắt đầu. Chẳng phải ngày hôm đó anh đã nói
với em, dù anh bên ngoài như thế nào cũng chỉ là muốn tốt cho
tương lai cả hai, anh thề anh sẽ chẳng bao giờ làm chuyện gì có lỗi, thứ anh muốn anh là cho em cho gấu, cả đứa bé sắp chào
đời một cuộc sống đầy đủ vật chất, em muốn gì anh đều có
thể lo cho em được. Càng không muốn tổn thương mẹ con em”
“ Hoàng Nhi, mọi thứ anh làm đều muốn tốt cho gia đình mình, anh luôn đặt em để làm mục tiêu phấn đấu hằng ngày, anh chỉ mong
một điều em thấu hiểu với những mối quan hệ kia, vợ chồng
chẳng phải là chia sẽ với nhau những khó khăn ấy. Điều đó em
không thể cho anh được sao?” Quốc Huy đau đớn, nói lắp bắp không
rõ.
“ Chia sẽ, nếu thật sự tính chất công việc thì anh có thể nói với em mà. Tại sao anh lại giấu…hức…hức…” Hoàng Nhi căm hận đánh túi bụi vào Quốc Huy.
“ Anh sợ nếu em biết, em sẽ như thế này. Em từ nhỏ đã không
phải làm bất kì việc gì, một chút cũng không, anh sợ một
ngày nếu gia đình anh không còn gì hết, anh lại chẳng kịp có
sự nghiệp riêng sẽ hại em trở thành một người không chút địa
vị, muốn gì thèm gì cũng phải kìm lại, thật sự anh rất sợ
ngày đó. Anh không muốn em chịu khổ khi làm vợ anh”
“ Quốc Huy, thôi đủ rồi anh đừng nói nữa, đừng nói nữa tôi không muốn nghe” Hoàng Nhi ôm lấy hai tai bịt kín thét gào.
Đến mức này, Quốc Huy gần như rơi vào tuyệt vọng, anh nhẹ nhàng
lau đi nước mắt rơi xuống như đê vỡ, rồi nắm tay Hoàng Nhi.
“ Được anh sẽ không nói nữa”
Hoàng Nhi cố nín khóc, mở mắt đau đớn nhìn chồng “ Hoàng Nhi, thật ra em có yêu anh không”
Câu hỏi này bật ra trong tình cảnh căng thẳng như vậy, làm Hoàng
Nhi hay nó đều bất ngờ. Hoàng Nhi chỉ nhìn, nhìn một cách sâu
lắng nhất, cũng có ngày Quốc Huy hỏi cô loại câu hỏi trêu
người như thế này ư, bình thường cô sẽ sẵng sàng trả lời “
vâng, em yêu anh rất nhiều”
Nhưng tại sao bây
giờ, ngay chính cô cũng đã tự hỏi bản thân “ Hoàng Nhi thật ra
mày có yêu Quốc Huy nhiều như vậy không?”
Không thấy Hoàng Nhi có ý định trả lời, Quốc Huy rơi vào trạng
thái tuyệt vọng. Phụ nữ là vậy khi họ yêu họ sẽ trả lời rất nhanh không cần suy nghĩ, và họ cũng sẽ thấu hiểu, bây giờ
Hoàng Nhi im lặng tức đồng nghĩ cô ấy không yêu, không cần kẻ
như anh, cô ấy nhẫn tâm bỏ rơi anh.
“ anh…anh…hiểu rồi. Anh sẽ về nhà hoàn tất thủ tục, em đừng suy nghĩ gì thêm ảnh hưởng đến đứa bé”
Quốc Huy nói rồi buồn bã xoay người nặng ngàn cân quay đi, chợt anh
nhớ điều gì đó liền ngoảnh đầu lại “ Cầu xin em, đừng bỏ đứa bé”
Bóng Quốc Huy khuất dần, làm người ta
nhìn vào là cả một thế giới đổ sụp đến với anh, hết thật
rồi thì ra bấy lâu nay anh cố gắng vì gia đình nhỏ của mình
hoàn toàn không có ý nghĩa nào cả, hoàn toàn không. Trong mắt
vợ anh, tất cả những điều đó chỉ bộc lộ thói lăng nhăng khốn
nạn, mà anh gây ra, anh cũng giống như ba anh một người đàn ông
bội bạc, thiếu mẹ con cô ấy, anh sống còn ý nghĩa gì, anh là
một thằng tồi không hơn không kém.
Ngồi trên xe Quốc Huy cười ngay dại, đau điếng người anh phóng xe như tia chớp ra quốc lộ …
“ RẦM”