Thể trạng lúc này chẳng hề tốt một chút xíu nào, vừa về
phòng mặt cho anh muốn làm gì thì làm việc của nó lúc này
chỉ muốn tìm một chiếc giường êm ái mà ngủ một giấc. Lúc anh loay hoay quay lại thì đã thấy người con gái bé bỏng ấy chìm
sâu có vẻ rất mệt mỏi.
Giọng nói anh ân cần, dịu dàng như thuở nào: “ Em mệt đến thế sao, có cần gọi bác sĩ”.
Đôi hàng mi khẽ động, chau lại: “ Không cần đâu, bị say xe thôi ngủ một giấc sẽ ổn cả mà”.
Định nói thêm gì đó, nhưng chưa kịp mở lời thì người ta lại chìm
vào giấc ngủ một cách nhanh chóng, anh đe chăn cẩn thận cho nó
rồi kiểm tra lại cửa sổ mới rời khỏi phòng, ánh mắt vẫn
vương vấn không muốn rời xa chút nào.
Hôm
nay có đám giỗ ông ngoạinên khi đến nơi, ấy nếu đều tranh thủ
cất gọn hành lí rồi bất tay vào công việc, ai nấy đều rất
tất bật chạy đến chạy xuôi. Hoàng Nhi từ khi làm vợ cũng đã
biết đến chuyện bếp núc, chuẩn bị mọi thứ có vẻ rất chuyên
nghiệp, ngoài ra còn có Ngọc Quỳnh và Uyển Nhi giúp đở.
Thấy Hoàng Long xuống nhà một mình, Uyển Nhi liền dừng công việc
sắc thái đảo mắt nhìn anh tra hỏi : “ Em rể, em gái chị đâu”
Biết Uyển Nhi đang trêu mình, anh liền trừng mắt: “ cô ấy ngủ rồi, từ đâu mà anh thành EM RỂ của em vậy”.
“ Ây gu, lại còn không chịu thừa nhận. Ý anh là không muốn làm
chồng con bé nữa sao, thế đưa nó đến đây làm gì”.
Bị đánh trúng tim đen, anh quay mặt đi chổ khác cúi đầu uống một
ngụm nước, rồi nói qua loa một câu “ Tôi đi xem còn thiếu gì
thì mua, phụ nữ tiếp tục làm việc đi” rồi chuồng lẹ ngay tức
khắc.
Cứ thế bọn họ được một tràn cười sảng
khoái, thể như có dịp trêu chọc Hoàng Long ai nấy đều hưởng
ứng và thích thú, chắc rằng từ trước đến nay trong số bọn họ chưa ai nắm bắt được điểm yếu của Hoàng Long. Vậy mà giờ đây
anh lại để nó lộ rỏ mồng một đến vậy.
Chừng gần một tiếng đồng hồ sau, anh ngồi sau vườn tay cầm một hộp vuông cứ liên tiếp mở ra rồi đóng lại…
“ Hù” một cú đập vai bất ngờ, khiến anh giật mình loạng choạng xếp làm rớt chiếc hộp xanh xuống đất.
“ Ố, gì đây? Tính cầu hôn người ta sao anh trai” Hoàng Nhi thoạt nhìn liền đoàn ra.
“ Ừm” anh gật đầu “ Có nóng vội quá không? Liệu cô ấy có còn muốn?” anh quay sang thăm dò ý kiến từ Hoàng Nhi.
“ Anh nghĩ nhiều quá rồi, nếu Minh Anh không muốn thì cậu ấy có thể chọn cách định cư ở Anh Quốc, còn không sẽ chọn Úc để
yên ổn. Anh hai thừa biết dù PARKSON không hợp tác với tập đoàn chúng ta thì với năng lực của Vũ Thị cũng sẽ chống đở nổi
PARKSON không phải sao.”
Anh nheo mày, rồi đóng nắp hộp cho vào lại túi, cười mỉm: “ Đôi khi anh thấy,bọn anh thật trẻ con”.
“ Chứ còn gì nữa” Hoàng Nhi phì cười, nhún vai đáp lại “ hai
con người này thật rãnh , bỏ ra thời gian tám năm để hành hạ
nhau, cho đến giờ chỉ cần một trong anh bước thêm một bước sẽ
có lễ đường ngay trước mặt, vậy mà em chẳng hai người còn
giận nhau điều gì nữa” Hoàng Nhi lắc đầu ngán ngẩm.
“ Sẽ nhanh thôi” anh nói.
“ hi vọng vậy”
Hoàng Nhi cười nhẹ, nhìn lên bầu trời tối tăm mà thở dài ra, tâm
trạng lúc này vô tình bị anh phát hiện, quan tâm hỏi : “ Có tâm sự sao em gái”
Chọt dạ khi nghe người bên
cạnh tra, Hoàng Nhi lúng túng nhưng vẫn cố tỏ ra như không có
gì: “ Em là người của tâm trạng sao”
Nghe câu
trả lời của Hoàng Nhi như vậy, anh biết rằng con bé muốn giấu
nên chẳng gặn hỏi thêm. Dù sao Hoàng Nhi giờ đây cũng đã làm
mẹ, mọi chuyện ất sẽ biết tính toán nghĩ ngợi, trưởng thành
hơn. Không nói gì thêm, cả hai im lặng một lúc lâu ngắm trang
thanh sau đó anh phải đi chăm sóc cho nó nên đành để em gái mình ở lại với một bầu trời tâm trạng nặng trĩu.
“ Không sao mà, em muốn ngồi đây một lát. Anh đi trông Minh Anh đi, kẽo cậu ấy cần gì đó mà không có ai”
Hoàng Long gật đầu rồi xoay lưng bước đi, chỉ còn Hoàng Nhi ngồi đó
đôi mắt ngấn lệ nhắp một ngụm trà mà đắng từ đầu môi đến
tận vào sâu trong cơ thể, nghỉ ngợi điều gì đó khiến cô đau
lòng khôn siết.
“ Hoàng Nhi” Quốc Huy từ đâu đi đến trước mặt, một chân anh khụy gối đôi bàn tay nắm chặt người vợ của mình.
Thu tâm trạng, Hoàng Nhi rút tay ra khỏi Quốc Huy đưa tay gạt đi
giọt nước mắt đang đổ xuống : “ Có chuyện gì sao? Cô ta lại
gọi anh về à. Anh có thể đi nếu muốn”.
Cảm giác tội lỗi chợt chực trào lên, nhìn cô vợ bé bỏng của
mình lại khóc, lồng ngực Quốc Huy đau buốt : “ Không, anh và cô
ta chẳng có gì”.
Câu nói dối kinh điển của
người đàn ông, quá đổi quen thuộc với mọi tình huống hằng
ngày, nếu tra hỏi anh ta “ anh và cô ta có quan hệ như thế nào”
chắc chắn một trăm lẻ một phần trăm bất kì người đàn ông nào
cũng sẽ đáp “ anh và cô ta chẳng có gì”.
“ Anh còn muốn lừa tôi thêm bao nhiêu lần nữa?” Hoàng Nhi lạnh tanh.
“ Anh phải nói mấy trăm lần, hay phải làm gì để em tin hả Hoàng Nhi. Đã là vợ chồng với nhau em thà tin một người dưng, còn
hơn là tin chồng mình hay sao” Quốc Huy nắm chặt bã vai Hoàng
Nhi gằn giọng nói.
“ Tin Anh, đã bao lần tôi bỏ
qua nhưng rồi ai là người không trân trọng tình cảm vợ chồng ?
là tôi hay con trai chúng ta? Anh bên ngoài làm gì tôi không biết
sao, ban ngày ra ngoài treo hoa ghẹo nguyệt. Tối đến lại say
khướt trở về nhà, vì có người luôn đợi anh nên anh coi thường
phải không Quốc Huy?”
“ Đừng khóc Hoàng Nhi, anh biết anh sai khi khiến em đêm đêm chờ đợi anh như thế, nhưng
anh thề ngoài em ra anh chẳng có thêm mối quan hệ nào ngoài lề” Quốc Huy đưa ba ngón tay lên trời thề thốt.
“
Đủ rồi Quốc Huy, đừng nói thêm nữa đừng gieo thêm dối trá nữa. Tôi sẽ nhẫn nhịn vì con nhưng tôi không biết mình đủ kiên nhẫn
đến lúc nào, nếu anh không còn yêu tôi thì ít nhất hãy nghĩ
đến Gấu, tôi không muốn con trai trở thành một người giống anh.
Và quản lí người tình của anh thật chặt vào, đừng để cô ta
đến tìm tôi thêm một lần nào nữa, nếu không chuyện gì xãy ra
anh đừng trách tôi nhẫn tâm”
Và tình huống
lúc này cũng chẳng phải ngoại lệ, đã bao lần Hoàng Nhi nhẫn
nhịn chịu đựng lời nói dối này, mỏng có mềm có, đã tha thứ
đã bỏ qua những lời nói dối đầu môi. Nhưng có vẻ khi chưa mất
đi, người đàn ông trước mặt cô đây chưa hề nghĩ đến một lần
trân trọng nhau.
Hay vì tình cảm giữa hai người
đến một cách nhanh chóng, không trải qua gian truân khó khăn nên
Quốc Huy chưa thật lòng thật dạ tuyệt đối với cô. Liệu rằng
hôn nhân giữa hai người là sai hoàn toàn, Quốc Huy đã hối hận.
Thôi không hờn trách nữa, chuyện vợ chồng Hoàng Nhi chẳng muốn ai
nhìn thấy cảnh tượng này nên cô cũng nhanh chóng quay vào trong
nhà, để Quốc Huy ngồi đấy như rơi vào hố sâu tuyệt vọng.
Người con gái của anh đang tuyệt vọng, dẫu trong lòng anh là người
biết rỏ hơn ai hết anh yêu vợ mình đến nhường nào, nhưng Hoàng
Nhi lại chẳng tin vào điều đó. Chỉ vì tính chất công việc anh
phải suốt ngày ra bên ngoài tiếp khách, dĩ nhiên việc gái gú
đi cạnh anh cũng chỉ vì tính chất công việc, anh luôn nghĩ mình trong sạch chưa hề có một lần nào ngoài lề. Nhưng cũng ngu
xuẩn khi cứ khư khư nghĩ rằng, kẹp cô này cô kia trong hàng rượu hay ăn tối cùng đối tác như vậy không hề sai, không nghĩ đến
cảm giác tồi tệ đã một ngày lớn dần trong Hoàng Nhi…
Minh Anh thức dậy lúc trời tối khuya, hơn nữa là se se lạnh nhưng
nó lại cảm nhận được một hơi thở, đang phả bên tai mình. Quay
mặt qua nhìn, quả nhiên như dự đoán của mình không ai khác
chính là anh, Hoàng Long của nó.
Đưa tay vuốt
sóng mũi anh một cách thích thú, đôi môi nó cong lên một đường
ma mị. Đã bao lâu rồi, mới được nằm trong vòng tay bình yên của người này,xa cách hàng vạn hàng dặm cây số, tưởng chừng như
mất đi, tưởng chừng như chẳng bao giờ gặp lại. Có khi là tuyệt vọng, khi là hố sâu của sự đâu đơn, niềm hạnh phúc vì chờ
đợi, niềm vui vì một tình yêu luôn trường tồn. Mọi thứ cứ như
một giấc mơ trải dài nhiều ngày, một cành lan lụi tàn vì
thiếu ánh sáng rồi lạivương mình nở rộ trước thời tiết khắc
nghiệt.
Tình yêu này, đôi khi nghĩ lại thấy nó thật mạnh liệt biết chừng nào.
“ Thói quen này của em vẫn chưa thay đổi sao”
Minh Anh giật mình rút tay lại, nhưng cũng không nhanh bằng anh.
Hoàng Long giữ nguyên vị trí củ đặt tay nó áp lên má anh, mắt
vẫn lim dim nhắm, không mở ra.
“ Thói quen này chỉ áp dụng với mỗi anh thôi” nó chu môi đáp.
“ Thật may cho em, thói quen của anh vẫn như vậy” anh cười nhếch mép ma mãnh.
Cảm giác có chút gì đó nguy hiểm, hồi hộp ồ ạt kéo đến thêm
phần nụ cười giang manh của anh khiến nó không thể nào không
nghĩ đến điều đen tối mà anh chuẩn bị làm. Nhanh chóng nắm
chặt đôi tay anh lại, bối rối ngại ngùng hiện rỏ.
“ Anh…không được”hai má nó hây hây ửng hồng trong đêm.
“ Vậy em tự ý, nằm lên giường thì được chứ gì” anh cười phì đáp lại.
“ Em tự ý lên giường anh khi nào, đừng vu khống như thế”
Nó dùng lực hai bàn tay đẩy ra, có vẻ bây giờ điều đó đã quá vô dụng. Hoàng Long là ai cơ chứ, khi vật sở hữu hay con mồi đã
nằm gọn trong lòng bàn tay, thì đừng nghĩ đến việc chạy trốn
hay thoát khỏi chỉ thêm phí sức mà thôi.
Như tia chớp, anh hùng dũng nằm đè lên nó một tay khóa chặt hai cổ
tay nó lại đưa lên đỉnh đầu, tay còn lại khéo léo khiến chiếc
váy ngủ nữa che nữa gọi mời từ từ phơi bày toàn bộ cơ thể,
anh cuồng si đến đỉnh dục vọng kéo theo sự mê hoặc của vị
tình yêu bá đạo , áp đặt đôi môi xuống bờ môi mềm mại kia mà
chiếm lấy.
Sau mà chống cự dãy dụa không
được bao lâu, người con gái như nó cũng đã phải hưởng ứng theo
nhịp tình của anh. Cả hai người xoáy vào nhau bằng những nụ
hôn tận cùng cháy bỏng, đôi tay điêu luyện nhịp nhàng lúc như
đau đớn vô vàng khi thì chỉ muốn nổ tung với cơn mê tình say
đắm. Trải qua bao lần, xem như nó cũng có kinh nghiệm, lần một
lần hai để anh chiếm lĩnh thế thượng phong, nhưng lần này nó
cũng muốn một lần khuất phục anh trong chuyện chăn gối.
Trong lúc mê tình, anh không để ý dùng sức lực nó liền chuyển xoay
ba trăm mươi độ một vòng nằm trên người anh, ánh mắt ấy gợi
tình sexy ma mị khiến anh cầm lòng không nỗi mà vô tình bật ra
tiếng rên khe khẽ: “ Minh Anh , em hư như thế này từ khi nào”
“ Từ lúc quen anh, em đã hư thật rồi. Em sẽ cho anh nếm mùi hư là như thế nào”
Trước kia, anh đã thấy với thân hình mũm mĩm kia nó bảo lần khiến
anh đứng ngồi không yên, có khi kiềm chế bản thân không được mà
ra ban công châm thuốc kiềm nén. Giờ đây nó lại trở thành một
người dáng chuẩn đến từng góc cạnh, càng khiến cậu em bên
dưới không tài nào ngưng thể hiện sức bộc phát bên dưới đang
càng lúc càng nóng hổi.
Đây là lần đầu tiên
sau gần tám năm xa cách, anh mới được ngắm nó say sưa đến vậy.
Làn da mịn màu trắng muốt phủ lên cơ thể cao ráo cân đối .Nhìn từ dưới lên là đôi chân thon dài thẳng tắp đang kẹp lấy nữa phần bên dưới
cơ thể anh, hai mông căng tròn mũm mĩm đang đặt trên đùi anh , cái eo con kiến thắt lại nơi phần lưng , hai đồi núi kiêu hãnh kia sau
nhiều nằm vẫn vậy đều cân đối thêm hai bông đào trên đỉnh khiến
người ta chỉ muốn dùng hết khả năng mà chiếm trọn.
Nhìn anh nuốt một ngụm nước miếng khô mà nó cố kiềm không cười,
nhanh chóng trả lễ ban đầu cho anh bằng những nụ hôn ngọt ngào, họ quấn lấy nhau mỗi lúc lại hân say hơn, vòng ngực hay người
cứ thế ghì sát nhau, anh đê mê như tôn ngộ không muốn rời khỏi
núi, hai tay nó cứ thế mà cào cáo lên tấm lưng bịn rịn mồ hôi đang đổ ra, nó bấu chặt vào người anh, môi kề môi má kề má,
áp sát vào nhau.Cứ thế nó bên trên từng nhịp từng nhịp tới
lui đều đặn, còn anh bên dưới du dương hòa chung một nhịp lúc
nhanh lúc chậm, có khi cao trào, có khi lặng lẽ như dòng sống
nước chảy êm đềm, tiếng rên khe khẽ đâu đó vang dội cả phòng
trong đêm tĩnh mịch này, cho đến khi đạt được đỉnh điểm vẫn
không hề buông lơi nhau ra…
Sau cuộc mây mưa đành
hoành tráng, lẫn mùi vị tình ái đêm nay cả hai đều len lói
cảm giác xa cách dường như đã hoàn toàn biến mất. Nghi ngờ,
giận hờn, buồn bã trách cứ như xóa sạch chỉ trong một giây.
Tựa đầu nằm trên vai anh, tay mân mê ngực anh rất tình. Hôn lên tráng nó anh khẽ nó “ Kể anh nghe về nước Anh”
“ Ngày đầu tiên…”
Đêm đó anh hỏi rất nhiều về những ngày tháng ở Anh của nó, nó
cũng thành thật mà đáp lại những gì anh hỏi. Hai người trò
chuyện suốt đêm, đến tận mờ sáng mới chợp mắt, có lẽ đêm nay
là một đem khó quên hoặc sẽ là sợi dây nối lại tình cảm ban
đầu mà vốn dĩ chưa hề một lần cắt đi.
Bên
dưới nhà Ngọc Quỳnh dậy từ rất sớm, cô đang lụi hụi trong bếp để chuẩn bị điểm tâm sáng cho mọi người. Không may trong lúc
mãi mê cắt bánh, cô để dao cắt vào tay vừa hay Đăng Khôi cũng
vừa đến thấy vậy có đối chút hoảng hốt.
“ Em có sao không?” ánh mắt anh trìu mến lo lắng, nắm lấy ngón tay đặt vào miệng cầm máu.
Ngọc Quỳnh cười mỉm đáp “ Không sao đâu, chỉ là vết thương nhỏ. Anh dậy sớm vậy, hôm nay là ngày nghĩ mà”
“ Chẳng phải tám rưỡi rồi sao. Thường thức dậy đi làm nên quen
mắt rồi” anh sơ cứu vết thương cho cô, rồi nói tiếp “ bọn người kia chưa dậy à?”
“ Vợ chồng Quốc Huy dậy từ sớm đi đâu rồi ấy. Có lẽ vợ chồng kia muốn đi chơi riêng hiếm có dịp mà”
Câu nói của Ngọc Quỳnh tuy đơn thuần nhưng Đăng Khôi hiểu ngay, cô
ấy đang muốn gì. Tình cảm với người này mấy năm qua anh vẫn
không biết phải làm như thế nào, bởi lẽ cô ấy quá yếu đuối
buông tay liệu cô ấy sẽ chịu nỗi, hay sẽ ngu ngốc tự tử như
mấy năm về trước, vốn dĩ người ta nói tình yêu không nên ép
buộc ấy vậy anh lại ép buộc bản thân mình phải ở bên cạnh
Ngọc Quỳnh mấy năm qua.
Trông Đăng Khôi đang nghĩ gì đó, Ngọc Quynh lay người anh “ Anh, sao vậy. Anh không khỏe à?”
Giật mình, Đăng Khôi gạt phăng suy nghĩ qua một bên anh nói: “ Thế em
thích đi đâu không, dùng điểm tâm xong chúng ta cùng đi”
Khuôn mặt mừng rỡ Ngọc Quỳnh liền đáp: “ Thật chứ, chúng ta đi
vườn tình yêu nhé. Em cũng đang có chuyện muốn bàn với anh”
“ Ừm” anh gật đầu, rồi lơ sang chuyện khác bằng cách dùng điểm tâm.
Bên nhau đã nhiều năm nhưng tình cảm lại như tờ giấy trắng, Ngọc
Quỳnh cố gắng vẽ nên bao nhiêu, Đăng Khôi chỉ một lòng muốn xóa đi bởi vì trái tim anh chưa hề một lần nghĩ đến người con gái này, anh vẫn ôm tim yêu đơn phương một người đáng lẽ không nên
yêu.
Ngọc Quỳnh là người nhạy cảm, hơn nữa là
một phụ nữ cô có thể cảm nhận được tất cả huống gì Đăng Khôi với cô là thanh mai trúc mã, cô hiểu anh hơn bao giờ hết. Cô cứ vậy khư khư ôm tim đau đớn chờ đợi sự đáp trả từ anh, thậm
chí dùng nhiều cách để giữ anh bên cạnh nhiều năm như vậy.
Nhưng chưa từng có năm nào giữ trái tim anh ở lại bên cô, hằng đêm cô hay ôm gối khóc nhiều , cũng đã nhiều lần tự hỏi bản thân là ngu hay ngốc
khi yêu một người như vậy để rồi sáng ra
lại làm như không có gì tất cả đều ổn, chỉ cần người bên
cạnh thì việc chiếm lấy trái tim đơn thuần chờ theo năm tháng…