Bước xuống tầng lầu Minh Anh vẫn luyến tiếc ngoái đầu lên bên trên
suy tư đôi chút, rồi lại nhìn xuống chân cười ngây ra một cách ngớ ngẩn
đến độ Kobe đang đứng bên xe chờ nó đến cũng bị mất thăng bằng khi thấy
hình ảnh đó.
“ Cậu bị gì thế” nó tiếng lại hơi chau mày nói.
“ Annie chưa bao giờ mình thấy cậu xinh như hôm nay, lại cười điên dại đến thế” . Kobe buông lời châm chọc.
Minh Anh phì cười, môi trề nhún vai một cái tinh nghịch rồi ngồi vào bên
trong mặc cho Kobe đang thắc mắc điều gì, chỉ là bản thân nó giờ đây
đang có cảm giác thật thú vị.
Chiếc xe vẫn lăn bánh
chạy trên đường mà không có điểm đến, cứ dăm ba phút Kobe lại đánh mắt
ra sau ý chỉ người kia muốn đi đến đâu, nhưng câu trả lời luôn là thái
độ bởn cợt cắn môi lại cười không rỏ mục đích bảo rằng “ đi đâu cũng
được, đừng về nhà”. Cứ như thế hơn hai tiếng đồng hồ Kobe đảm nhận nhiệm vụ tài xế chở nó đi khắp các ngỏ ngách của thành phố lập lại mấy vòng.
“ Dừng xe” đột ngột nó nói lớn.
Giật bắn mình Kobe thắng gấp lại đột ngột, vẻ mặt cau có quay lại “ Cậu sao vậy, cứ bất chợt đột ngột thế”.
Cả hai người dừng lại tại một nhà hàng khá sang trọng, Minh Anh đảo mắt
ngắm nhìn một lượt rồi lại bất giác môi cong lên một đường tự nhiên.
Giây phút ấy phần lớn khiến nhịp tim Kobe rối loạn đập mạnh liên hồi,
phụ nữ xinh anh đã thấy khá nhiều, xinh đẹp giỏi giang như Minh Anh thì
càng không thiếu nhưng qua bao năm tháng ở bên cạnh nhau đây là lần anh
ta thấy Minh Anh giản đơn đến từng li như vậy, một hình ảnh khá giản dị
si mê lòng người.
“ Lại là nhà hàng này à”
Tiếng nói của MinhAnh cất lên đưa Kobe về thời điểm hiện tại, anh hơi bỡ ngỡ
vì câu nói ấy, lắc đầu trêu ngươi “ Bộ từng đến rồi hay sao mà lại?”
“ Suýt nữa lên bàn thờ ngắm gà khỏa than vì món súp cua ở đây rồi”
Chẳng nói thêm nữa, đôi tiên đồng ngọc nữ cùng nhau bước vào bên trong thưởng thức bữa tối.
---
Lúc Minh Anh vừa quay lưng tự do buông xõa tóc theo gió cũng là lúc ánh mắt tiếc bùi ngùi của anh kia trông theo hướng nó, bao năm xa cách chỉ để
một giây phút hờn giận trong lòng chọn hình thức này để phạt nó hay sao, có tưởng tượng anh cũng chưa bao giờ nghĩ mình sẽ đường đột dại dột
thêm một lần như mười phút trôi qua ban nãy.
Nếu không có Thiên Nghi đứng đây hẳn là anh sẽ tự đập đầu mình vào tường hay là
nằm lăn lóc trên nền đất ăn vạ vì hành động ngu si vừa rồi của mình. Tự
bản thân anh lúc này quả thực hối hận rất nhiều, tự trách mình sao lại
ngu dại đến vậy quá ấu trĩ, quá cuồng nộ và tự đại. Từ lúc gặp lại nhau ở hội trường đã bao nhiêu đêm anh không ngủ, lấy gối ra làm người nộm giả sử đó là Minh Anh mà độc thoại một mình hằng đêm.
Vậy mà giờ đây, mười phút vừa rồi anh đã làm một hành động ngu xuẩn mà mình trot dại, giờ có ân hận cũng đã muộn. Cậu nhóc đứng cạnh Thiên Nghi cầm lấy ngón tay anh lay lay, mắt ngước nhìn người anh cao lớn phong độ của mình.
“ Anh hai, Lâm đói bụng”.
Tiếng gọi trẻ thơ kia, đưa anh về thực tại anh khom người nhắc bế cậu bé trên tay, cười mỉm đáp trả, nhìn anh lúc này không khác gì một ông bố trẻ
rất ân cần lại dịu dàng mê đắm lòng người “ Lâm muốn ăn gì, anh hai chở
đi ăn. Hamburger nhé hay pizza”.
“ Lâm muốn ăn gà sau đó ăn tiramisu nữa” cậu bé chu môi vòi vảnh anh trai.
Hoàng Long chỉ khẻ cười, những thói quen của cậu em trai này thật giống người đó của anh hay là đứa em này ở phòng của người con gái đó nên học thói
quen như vậy. Đâu đó không dưới một lần anh đã tưởng tượng, anh nó và cả Hoàng Lâm đi chung với nhau hẳn rằng rất giống một gia đình.
Đi được vài bước anh mới nhớ đến bên cạnh khi nãy, chợt quay đầu lại vẫn
thấy Thiên Nghi chùng chân đứng nguyên vị trí ban đầu thấy làm khó hiểu. Anh đứa tay ngoắc ngoắc biểu thị cô đến chổ anh.
Thấy vậy Thiên Nghi đành ngậm ngùi đầu gượng cười tiến lại, cả ba cùng nhau đi ăn tối.
Phải chăng là trời trêu ngươi hay là Minh Anh biết trước, vừa vào đến cửa
nhà hàng hình ảnh Kobe cùng Minh Anh đang ăn tối trò chuyện với nhau rất vui vẻ hiện hữu ngay trước mặt, tâm trạng anh tối sầm lại đứng ngây ra
một lúc.
“ Tổng giám đốc, có cần…” Thiên Nghi thấy tình hình không vui cho lắm, liền đề nghị, nhưng câu nói chưa hết đã bị anh gạt phăng.
“ Không cần đâu, như vậy cũng tốt. Đến đó ăn chung đi”
Nói rồi ba người bọn họ lần lượt tiến lại chổ Minh Anh, anh khách sáo chào
hỏi một tiếng với lời lẽ đầy khiếm nhã “ Tổng giám đốc Anh cũng đến đây
sao”.
Cuộc nói chuyện bị cắt người đưa mắt ngước nhìn
người bên cạnh, bên tay trái dắt theo một đứa trẻ, liền cười đáp “ Chẳng lẽ tôi không được đến đây dùng bữa hay sao”
Không
ngờ sau bảy năm không gặp miệng lưỡi của Minh Anh cũng rất sắt bén, thay vì ngượng ngùng như trước thì nó lại đáp trả anh. Cậu trả lời ấy phần
nào khiến anh ái ngại im bặt vài giây rồi trả lời qua loa đáp lại.
“ Tôi không…”
“ Người biết thưởng thức nghệ thuật ẩm thực, thì khi đến thành phố này sẽ không bỏ qua nhà hàng này ạ. Con mắt của Tổng giám đốc PARKSON thật
tinh tế ạ”
Cái nhíu mày đến từ anh như biểu thị rõ
sự khó chịu đối với Thiên Nghi khi cô cố tình chen ngang lời nói của
anh. Thấy vậy, cô đành bặm môi cuối đầu lùi về sau một bước nhỏ trong
lòng đanh lại một cảm giác ái ngại.
“ Sẽ không phiền nếu tôi ngồi đây được chứ, hôm nay nhà hàng khá đông dường như đã hết bàn”
Câu nói này của anh vụng về lại vô lý đến nỗi một đứa trẻ như Hoàng Lâm
cũng thấy ngạc nhiên, Kobe cười phì đảo mắt nhìn xung quanh nhà hàng một lượt rỏ ràng bàn trống con rất nhiều vậy mà người thanh niên lại sử
dụng lí do này để được ăn tối cùng cô bạn mình, phần nào khiến Kobe cảm thấy thích thú.
“ Được thôi, tổng giám đốc Long mời anh” Kobe bắt đầu chào hỏi bằng cái bắt tay với đối tác một cách khách sáo.
Minh Anh ngồi đối diện cũng chỉ biết mím môi nhịn cười, xem ra Hoàng Long
bảy năm đã thay đổi từ một người trưởng thành thành một đứa trẻ hay là
bởi vì khi xưa cô ngốc nghếch nên không nhận ra những hành động thái độ
trẻ con này của anh đã có từ lâu. Dẫu sao thì tình cảnh bây giờ không
khác gì đang ghen với Kobe.
Khi tất cả đã ổn định vị
trí Hoàng Long lật quyển thực đơn một cách rất tao nhã nhưng các món anh gọi khiến nó phải há hốc . “ Cho tôi súp hải sản, cua hấp, basa sốt me”
Anh nói liền một mạch rồi gấp quyển thực đơn lại cho người nhân viên rồi ngẩn mặt nhìn về phía nó với vẻ mặt ngàn năm không
thay đổi vẫn lạnh nhạt như vậy nhưng ánh mắt lại lóe sáng như đang châm
chọc hay cố tình khiêu khích vẫn chưa ai đoán được.
Chỉ biết rằng lúc ấy Kobe rất khoái vị với các món ăn ấy, mà không nghĩ
rằng những món ăn đó không khác nào như một bản tử hình dành cho nó.
Còn Thiên Nghi lại len lói đâu đó sự hài lòng, giây phút đó cô thầm cảm động Hoàng Long, anh quả thực có lòng khi nhớ đến các món ăn cô ưa
thích chắc đây là lời xin lỗi vì hành động ngớ ngẩn ban chiều.
“ Tổng giám đốc Minh Anh, cô không thích những món ăn đó sao” anh hỏi.
Minh Anh cười mỉm lắc đầu, vẻ ưu sầu hiện lên vài giây ngắn ngủi “ Không
đâu, chỉ là có những vị khiến người ta bùi ngùi nhớ mãi không thôi”
Mặc bản thân mình sẽ có tương tác phụ với món ăn anh gọi, nhưng lại không
nỡ từ chối lời nói của anh cho dù rõ biết anh cố tình làm như vậy để
thử nó.
“ Đúng vậy, cũng sẽ có những vị khiến người
ta ghét đến độ không thể nuốt trôi, nhưng vẫn phải ép mình cố nuốt” anh
thản nhiên đáp lại.
“ Nếu không thích, anh có thể đổi món mà” hơi chạnh lòng nó đáp.
“ Rất tiếc, tôi lại thích những thứ khó nuốt” .
Không khí bổng dưng bao trùm lại, ai nấy đều im lặng không nói gì, chỉ còn
tiếng dương cầm du dương tràn ngập trong khắp nhà hàng . Bữa tối của họ
trôi qua một cách nhẹ nhàng và rất nhanh chóng mọi thứ diễn ra vẫn rất
êm xuôi không ai nói với ai thêm một lời nào, gặp nhau như thế rồi lại
ra về như hai bên hợp tác làm ăn chỉ vọn vẹn có vậy mà thôi.
Không bữa tiệc nào là không kết thúc, gió mát rười rượi nó nói gì đó với Kobe rồi một mình lái xe đi. Cách đó không xa Hoàng Long chỉ biết hướng mắt
nhìn theo mà lòng bồn chồn, anh nhớ rất kỹ những món ăn khi nãy tuyệt
đối sẽ lấy mạng của cô ta, vậy mà người con gái đó vẫn ăn rất ngon miệng không biểu hiện một chút khó chịu nào. Vậy thì, bảy năm khiến căn bệnh
bẩm sinh cũng biến mất hay là bảy năm khiến người ta thay đổi hoàn toàn, hình ảnh người trước mặt lên xe dần dần khuất khỏi tầm mắt anh.
Chiếc xe Camry trắng dừng lại trước cổng trường Herman, người con gái ấy hoài niệm về tháng năm học sinh vui nhất buồn nhất tại nơi đây, trường nay
vẫn thân quen như trước không mấy thay đổi, nếu có thay đổi thì chỉ có
thêm nhiều cây trong khuôn viên trường lại có đèn thắp sáng rất nhiều.
Nó sải bước dạo khắp nơi một mình không chút sợ sệt, dù cho gió làm lạnh
sóng lưng cũng chưa bằng cơn gió đến từ một người nam nhân. Đưa tay nâng niu từng hoài ức trở về, nó ngồi bệt xuống nền cỏ y nguyên vị trí củ
không hề lệch một ly.
“ Tôi nói anh nghe món cơm gà này do mẹ tôi nấu, anh không ăn thì sẽ hối hận đấy”
“ Tốt nhất cô im lặng ăn xong rồi đi hoặc là tôi sẽ đi để cho cô được yên tỉnh ?”
Nó phì cười khi nhớ lại thái độ dững dưng lúc đó của anh, thật hối hận khi đó không nhét ngay miếng đùi gà vào miệng anh thay vì ngồi ngây ra nghe theo chỉ thị của anh. Nhặt viên đá nhỏ nó đôi xuống hồ nước, tâm trạng
trầm lại mang vẻ u buồn mà thở dài.
Mấy năm dù cho
nhớ Hoàng Long đến mức nào, nó cũng không dám gọi cho anh dù cho số điện thoại thuộc lầu lầu từng con, sợ nghe thấy giọng anh, sợ nhớ anh mà bỏ
tất cả chạy về, sợ quấy rầy anh, sợ anh nghe thấy tiếng khóc của nó mà
quặng đau. Vì vậy, nó chỉ biết nhẫn nhịn làm bạn với chờ đợi, chờ đợi
riết lại quen, quen với tâm trạng quanh quẩn sống trong hy vọng và nhung nhớ
Ngồi ở đó đến một lúc lâu, buồn dạ thế nào lấy
điện thoại nhắm bấm đại theo trí nhớ, đến mức cả người tê cứng lại. Bổng tiếng chuông ở đâu vang vọng sau lưng, tưởng chừng như là ảo giác nhưng không tiếng chuông mỗi lúc lại rõ mồng một không nhầm lẫn vào đâu được. Nó cố định tinh thần, đưa điện thoại lên áp sát tai mìnhvẫn không quay lại phía sau chỉ sợ quay lại người kia sẽ đi mất.
“ Thật vui khi em còn nhớ số tôi”
“ Chưa từng quên nên không có khái niệm nhớ” nó đáp.
“ Sao lại đến đây?”
Nó nghe rõ âm thanh bên đầu dây đáp lại kèm với tiếng bước chân mỗi lúc lại gần.
“ Bỗng dưng giờ đây lại muốn quên, nên muốn quay về nhìn lại lần cuối” nó dững dưng nói, vẫn không thèm quay đầu nhìn. Nếu là mấy năm trước, chắc chắn nó đã chạy nhanh về phía anh, lao vào lòng anh và nói lớn “ Oppa
à, em nhớ anh chết đi được” và anh sẽ đáp lại bằng một cái xoa đầu bảo
nó rằng “ Có anh ở đây rồi” .
Vậy mà giờ đây ngoài
đứng bất động nó chẳng thể làm gì hơn, cho dù hơi thở của anh qua điện
thoại nó nghe rất rõ, chỉ vài giây sau vòng tay ai kia đã ôm trọn cơ thể nó vào lòng, cả cơ thể cứng nhắt rơi cả điện thoại.
“ Tôi chưa cho phép, em dám quên sao. Hãy dừng ngay hành động ngu xuẩn ấy lại”
Vòng tay anh siết chặt nó, đến độ không thở được. Là một chút rượu vang ban
nãy làm anh hành động như vậy hay là vì sự nhớ nhung đã lên đến đỉnh
điểm khiến anh mất hết tất cả ý chí mà không buông rời được, ngàn lần
không, dứt khoát là không buông.
Hơi thở của anh phà
bên tai khiến nó rùng mình, lẫn chua xót hai người họ là gì đây là yêu
thương hay đang hành hạ lẫn nhau. Rõ ràng là một trò chơi uẩn khuất
quanh co mà không có câu trả lời đã tham gia rất lâu nhưng không một ai
thấy mệt mõi, cứ hạnh phúc rồi tự làm nhau đau không day dứt.
“ Hoàng Long, chúng ta chia tay nhau rồi. Xin anh đừng như vậy nữa”
Người nó cựa quậy muốn thoát ra khỏi anh nhưng xem ra là vô dụng khi hai tay
siết quá chặt, đến độ mặt cũng đỏ phừng khó thở nhưng dù cố gắng đến mấy vẫn không thể nào chạy được.
“ Hoàng Long, đủ chưa. Cứ một trò anh muốn chơi đến bao giờ, tôi hết kiên nhẫn rồi” nó nói lớn, nói rành mạch từng chữ một.
“ Trò chơi ư! Vậy nếu trò chơi vậy người điều khiển nó là em hay tôi, nếu là tôi thì sao tôi phải đớn đau trong chính trò chơi này. Và nếu là em
tại sao không để cho tôi thất bại một cách thảm hại, còn em không được
hạnh phúc như em muốn. Đừng tưởng bên ngoài của em có thể che dấu được
tôi?, Minh Anh em ngây thơ quá rồi, biết rỏ là ăn không được những món
đó sao em còn cố nuốt, em muốn hành hạ tôi đến bao giờ hả”
“ Như thế là không còn yêu nhau nữa sao, em muốn tôi phải như thế nào.
Hành hạ tôi thêm thế nào nữa. Minh Anh em dựa vào cái gì mà tự ý bước
vào thế giới của tôi, khoáy động mọi thứ làm nó xáo trộn cả lên, rồi sau đó bảy năm liền vô cớ biến mất không thấy hơi thở. Chỉ để lại một dòng
chữ ngắn gọn, em xem tôi là thằng hề hay sao?”
“ Em bảo tôi đợi, tôi đợi, bảo tôi chờ tôi chờ. Giờ đây tôi nói kết thúc là kết thúc sao?” Anh cười ngây dại.
“ Em! Rốt cuộc em là thứ gì mà bảy năm rồi, tôi vẫn không thoát được em. Em nói đi!”
Hoàng Long xoay người nó lại đối diện mình, hai tay anh nắm chặt hai bã vai
khiến nó đau mà nhăn mặt lại nhưng không hề một tiếng than vãn chỉ có
dòng nước từ khóe mắt chảy xuống đôi gò má làm cả trái tim anh đau thắt
lại.
Nó đứng ngây như tượng chỉ có hướng mắt đau khổ
nhìn về phía anh, đáp lại bằng sự nóng nẩy trong lòng bấy lâu “ Chia tay rồi thì xin anh đừng nói là không yêu nhau nữa. Mà hãy nói, chúng ta đã yêu nhau xong rồi đôi tim tiễn nhau ra cửa có được không?”
Lời nói Minh Anh có phần lạnh lẽo, làm anh mất sức. Thừa cơ hội nó liền gạt phăng tay, đẫy anh ra thoát khỏi cơ thể của anh lùi về sau vài bước,
tay chỉ thẳng hướng anh như kẻ điên dại, tóc tai nó rủ rượi đỏ rần cả
người, người như mất sức vì ánh đèn hiu hắt anh khó mà nhận ra. Chỉ thấy nó giờ đây không khác gì một kẻ điên dại.
“ Tôi, tôi không thích bệnh thích “ tự ngược đãi” bản thân nhiều lần. Hơn nữa lại cùng một phương pháp. Anh nghe rõ chưa?”
Cơ thể Minh Anh mỗi lúc lại càng rụng rời hơn, đôi chân nó như muốn ngã
quỵ nhưng vẫn cố trụ vững mà đứng, quyết không cho anh thấy nó đang chịu sự dị ứng từ cơ thể.
“ Em nói em không thích, vậy
cái này là cái gì.” Anh nắm bàn tay trái của nó đưa lên, chỉ rỏ chiếc
nhẫn năm nào vẫn còn nguyên vẹn ở ngón áp út không hề thay đổi “ Đã
không thích tại sao còn lên giường của tôi, đã không thích thì hà cớ gì
phải nói tôi đợi, tôi đợi bảy năm để rồi hận một tình yêu, chờ đợi không một lý do, bảy năm để em kết thúc thế này sao. Em có hiểu được cảm giác sống mà như chết của tôi không?”
“ Buông ra” Minh
anh trừng mắt, nước mắt vẫn chạy ra như đê vỡ “ Không biết, tôi không
muốn biết nữa anh đi đi, người chia tay là anh muốn chấm dứt cũng là
anh. Tôi không muốn chơi trò này cùng anh nữa, anh đi đi” Minh Anh ôm
ngực thở dốc “ Anh biết không, anh phiền lắm. Tôi chưa thấy người nào
như anh chửi không đi, bảo đi cũng không đi”
“ Tôi,
tôi…” Minh Anh nhắm mắt cố gượng, lùi ra về sau ẩn mình trong bóng tối
dùng hết sức “ Không muốn nhìn thấy anh nữa kẻ như anh không xứng, anh
đi đi. Từ nay về sau đừng ai chạm vào cuộc sống của ai nữa được chứ”
Hoàng Long mặt mày tối xầm lại, bàn tay đưa ra cứng đờ lại trong không gian,
trái tim anh như đang có ai bóp chặt đến nghẹt thở. Hai chân nặng như
chì, đôi mắt lạnh lùng ấy sắc bén lóe lên trong màn đêm. Anh buồn bã
quay lưng đi cũng là lúc anh nghe thấy một tiếng “ Phịch” nhẹ nhàng
nhưng là cả một tảng núi đè lên, khi quay đầu lại là cảnh tượng người
con gái của anh ngã tự do ngất liệm trên nền đất lạnh ngắt.
Trong cơn mê man nó nào hay biết gì chỉ nghe thoang thoáng giọng nói trầm ấm ấy gọi mình một cách gấp rút sợ sệt “ Minh Anh, Minh Anh em làm sao
vậy, Minh Anh tỉnh lại đi” kèm theo vài giọt nước mắt nóng hổi rơi
xuống gương mặt nó.
Một tiếng đồng hồ sau vị bác sĩ
quen thuộc của gia đình anh từ bên trong bước ra thở dài, toát mồ hôi
lạnh, trầm ngâm một lúc mới nói “ Cô ấy biết mình bị dị ứng với hải sản
còn cố tình ăn”
Hoàng Long cau mày, tay nắm thành quyền đánh vào tường tự trách bản thân đã biết rỏ nó dị ứng còn cố tình làm khó, càng
bực dọc hơn khi người con gái đó vẫn ngốc nghếch như trước biết thức ăn
không ăn được vẫn cố nuốt vì đó là món anh gọi.
“
Kiểm tra qua tôi thấy cô ấy có uống thuốc kháng rồi, nhưng có lẽ phần
thức ăn nhiều hơn so với mức chịu đựng của cơ thể nên mới thành ra như
vậy. Giờ thì ổn rồi, cậu chú ý bồi bổ cho cô ấy nhiều một chút, người
này có vẻ ít quan tâm đến sức khỏe của mình cần bổ sung chất dinh dưỡng cho cô ấy”.
Bác sĩ Hùng căn dặn kỉ càng rồi mới rời
đi. Nhìn gương mặt trắng bệt thiếu đi sức sống mà anh thấy xót vô cùng,
đưa tay vuốt ve một cách trìu mến. Cô gái anh ngày nhớ đêm mong đang
hiện hữu trước mặt anh đây, da thịt chạm vào nhau rất thật không phải là mơ cũng chẳng có một khoảng cách nào nữa, chỉ là trái tim hai người vẫn cứng đầu đấu chọi nhau mà thôi.
cựa mình ôm lấy cánh tay anh má áp sát vào da thịt ấm áp ấy khiến nó ngủ mê man, môi cong
lên, dù cơ hồ lúc này chỉ rõ sự mệt mỏi nhưng bộ dạng xem ra rất bình
yên thoải mái, phải chăng đã lâu thật lâu lắm rồi mới có giấc ngủ như
vậy. Giây phút ấy thật kì lạ khi mọi sự giận hờn, trách móc buồn bã bỗng dưng tan biến tất cả trong anh, chỉ còn duy nhất một suy nghĩ tồn tại
là mong muốn hàng đêm sẽ có nó bên cạnh như lúc này.
Tiếng chuông điện thoại bên cạnh vang, khiến anh giật mình nhanh tay quơ lấy
anh nghe máy tránh làm ồn giấc ngủ của nó “ Bác gái”
Người đầu giây có chút bở ngỡ vài giây “ Hoàng Long, là cháu sao”
“ Dạ, Minh Anh đang ở chổ cháu bác đừng lo.”
“ Con bé có làm sao không, ta gọi mãi nhưng không thấy trả lời.”
“ Cô ấy uống một chút rượu, giờ đã ngủ không biết gì.” Anh đáp.
“ Vậy để bác đến đón nó. Phiền cháu rồi”
“ Bác gái, không cần đâu. Cứ để cô ấy ở đây, à vâng cháu xin phép được đón Minh Anh về nhà ạ”
“ Chuyện này…” mẹ nó bên kia đầu giây hơi ngập ngừng.
“ Cháu sẽ chăm sóc cô ấy cẩn thận, xin bác tin tưởng ở cháu. Sẽ không còn bất cứ tổn thương nào nữa” anh khẳng định chắc nịch.
“ Không phải bác không đồng ý, việc tình cảm của hai đứa tự giải quyết
với nhau. Bác tôn trọng ý kiến của con bé” mẹ anh cười trừ đáp lại.
“ Vậy cháu cảm ơn, mai cháu sẽ sang nhà bác lấy đồ cá nhân của Minh Anh. Bác ngủ ngon!”
Đặt điện thoại lại nơi đầu giường, anh ngồi xuống cạnh nó tay nắm chặt như thể chưa từng một lần buông, nắm thật chặt chặt hết sức có thể chỉ cần
sớm mai tỉnh giấc thức dậy vẫn còn tay trong tay với nhau là được. Dù
hận anh, anh nhất quyết cũng không buông thêm bất kì lần nào nữa…