Lạc Chỉ đi một mình trên hành lang vắng lặng, tiếng bước chân bình ổn và cô tịch như tiếng trái tim đập trong lồng ngực. Khi ngang qua khung cửa sổ có một tia sáng chiếu tới, giống như bầu trời đang bị che phủ bởi những tầng mây sáng đột nhiên bị rạch một vết thương.
Lạc Chỉ đưa tay che mắt, tỏng lòng bỗng nhiên rung động. Cô quay đầu nhìn bóng mình đổ thành một vệt dài đơn giản trên mặt đá hoa nhí màu nâu, còn một nửa chiếu lên vách tường, tạo thành một đường gấp khúc.
Túi áo đột nhiên rung lên. Cô với tay vào lấy ra chiếc điện thoại của Thịnh Hoài Nam. Trên màn hình hiên lên ba chữ “Diệp Triển Nhan“.
Phản ứng đầu tiên của Lạc Chỉ là nhớ lại tin nhắn ở khu vui chơi ngày đó. Khi ấy chữ hiện thị trên màn hình là “Triển Nhan” chứ không phải “Diệp Triển Nhan“.
Điện thoại vẫn rung nhẹ trong lòng bàn tay. Lạc Chỉ bỗng rất muốn cười khi nhận ra mình vẫn đang cô gắng tìm kiếm an tủi từ dấu vết nhỏ bé này. Lúc quay đầu, có mấy sợi tóc lọt vào trong chiếc áo khoác rồi cọ nhẹ vào cổ, cảm giác rất thoải mái. Cô vòng tay ôm lấy mình trong khi chiếc điện thoại vẫn không ngừng rung.
Người ấy từng quỳ xuống đi giày trượt cho cô trong sân băng. Người nhớ rõ cô thích ăn kem vị chocolate dù cô chỉ mới vu vơ nói một lần trong khi trò chuyện. Người xem giờ tày đến để tới ga Bắc Kinh đón cô. Cô nói muốn ăn snack khoai tây Lay's, người đó chạy đi mua tất cả các vị của snack Lay's mang về. Người đến hộcwr giảng đường số Một vì muốn “tình cờ” gặp được cô. Người khẽ khàng đắp chiếc áo khoác cho cô trong lúc cô mơ màng ngủ gật...
Thữ ra đó chỉ là những chi tiết vụn vặt. Vì quá vui mừng, cô mới phóng đại những chi tiết nhỏ đó ra thành tình yêu. Tất cả đầu là do cô tự mình tưởng tượng.
Từ cái nắm tay đầu tiên đến sự thay đổi khó hiểu của anh.
Từ lần gặp gỡ trong quán cà phê đến chuyến đi Hậu Hải, cho tới ngày mưa thảm hại đó.
Từ câu nói bị cắt đứt của anh vào buổi tối sau tiệc mừng năm mới, cho đến hai mười mốt tiếng đồng hò sau, cô thấy anh và Diệp Triển Nhan đứng trước mặt mình như một cặp đôi bước ra từ câu chuyện cổ tích, trong lòng bàn tay còn cảm nhận rõ ràng sự lạnh lẽo của đồng tiền xu.
Hứa Nhật Thanh có thể lớn tiếng trách móc. Có thê thảm đến đâu, cô ấy vẫn có thể mang theo chút kiêu ngạo và thoải mái nho nhỏ. Còn cô phải nhận lấy một bài học, sau đó khom lưng mà rút lui.
Điện thoại trong tay ngừng rung khi Lạc Chỉ tiến thêm một bước về phía trước. Quả nhiên cô vẫn không có được can đảm để đấu tranh. Cô nhớ tới người đạp xích lô ở Hậu Hải. Không giải thích, không vương vấn, liệu có thay đổi được gì không? Cô từng có những phút giây giận đến run người, hiaanj vì tình yêu mình cẩn thận vun vén và giữ gìn lại bị phá huỷ dễ dàng đến vậy. Nhưng cảm giác ấy tan đi rất nhanh, chỉ vài giây sau cô sẽ cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Khi Lạc Chỉ quay về phòng tự học thì Thịnh Hoài Nam đã ngồi ở trong. Vị trí của anh quay ra phía cửa, Lạc Chỉ chỉ cần bước vào là anh có thể nhìn thấy. Nhưng anh không hề ngẩng lên, chỉ cau mày viết liên tục, dáng vẻ vô cùng tập trung.
Hồi lớp mười Lạc Chỉ cố gắng học tập, muốn ganh đua cùng anh nên đêm nào cũng thức học, nhưng phần lớn thời gian đều không chú tâm. Giờ nhĩ lại, hoá ra đây chính là điểm khác biệt. Không chỉ riêng trí thông minh mà ở phương diện chăm chỉ, anh cũng có thể đánh bại cô.
Cô đi một vòng mới đến sau lưng anh, cởi chiếc áo khoác, nhẹ nhàng vắt lên thành ghế. Thịnh Hoài Nam lúc này mới giật mình quay lại. Trông thấy cô, anh khẽ lên tiếng, “Cậu về rồi.”
Lạc Chỉ khom người, cẩn thận nhét tay áo vào trong túi để tráng cho tay áo bị chạm đất. Cô không nhìn anh, chỉ gật đầu rồi nói, “Cảm ơn cậu. Lúc nãy cậu có cuộc gọi nhỡ.”
Cô đi về chỗ, cầm sách đặt lên đùi chăm chú đọc. Thịnh Hoài Nam lấy điện thoại ra xem rồi thả lại vào trong túi, lặng lẽ nhìn cô một lúc lâu. Dường như anh muốn nói điều gì, nhưng cuối cùng vẫn chỉ thở dài và tiếp tục học.
Lạc Chỉ bất giác mỉm cười. Vào khoảng khác anh cúi đầu học tiếp, cô ngẩng lên quan sát anh.
Chiếc áo anh mặc trên người có lẽ chính là chiếc sơ mi màu xám đó. Anh từng nói, mình cũng có chiếc áo giống hệt cậu. Ngày ấy Lạc Chỉ mặc áo sơ mi xám, ngượng ngùng đi tới trước mặt anh, ngốc nghếch cho rằng từng bước chân, từng câu nói ở Hậu Hải đều là những hòn sỏi nhỏ vun đắp con đường hạnh phúc của mình. Cuối cùng cô cũng không phải bước theo sau lưng anh nữa, cuối cùng cũng có thể sánh vai cùng anh.
Lúc này dây, người đó đang ở ngay cạnh cô.
Anh ngồi trước bàn, cô tựa vào lưng ghế, hai bên cách nhau một khoảng, nhìn từ góc này cô chỉ thấy được nửa người bên trai của anh. Họ ngồi ở gần cửa sổ, nắng mùa đông dù không ấm thì vẫn khiến người ta chói mắt. Nhưng tấm rèm mỏng màu trắng đã giảm bớt nắng, khiến tia sáng không còn quá gắt, chỉ dịu dàng rải đầy trong phòng học. Tuy nhiên rèm không được kéo kín, vẫn để hở ra một khoảng trống giữa hai nửa.Một tia nắng xuyên qua đó, nói lấy Lạc Chỉ và Thịnh Hoài Nam.
Cô thậm chí có thể nhìn thấy những hại bụi li ti đang dao động trong khoảng không trên đầu anh.
Thịnh Hoài Nam là một tia sáng.
Lạc Chỉ nhớ lại thời cấp Ba. Trước kỳ thi ai cũng kêi ca là chưa học gì rồi thức suốt đêm để học. Còn cô chỉ cần trong lúc rảnh rỗi mở sách lướt qua những vấn đề quan trọng và các ý chính. Thường ngày cô quá cố gắng, lúc nào cũng như một dây cung đang căng, chỉ cần đụng nhẹ là có thể nghe thấy tiếng mũi tên xé gió vút đi. Rất nhiều người không thèm để mắt đến cô. Nhưng sự phớt lờ đó không giống như đối với Trương Mẫn. Người khác có phớt lờ Trương Mẫn thì vẫn kèm theo chút thương hại. Nhưng đối với Lạc Chỉ, người ta không chỉ phót lờ mà còn mang theo chút ghét bỏ và thoả mãn.Ấn tượng của người khác về Lạc Chỉ luôn khô khan như vậy. Ưu tú mà kiêu ngạo, mộc mạc mà đáng thương. Người khác chỉ đứng quan sát từ xa mà không cần suy nghĩ. Đúng là cô đã thể hiện tài năng quá nhiều, thế nhưng tại sao Thịnh Hoài Nam cũng toả sáng mà không khiến người ta ghét bỏ?
Lạc Chỉ nhìn tấm rèm màu trắng, đột nhiên hiểu ra. Vỏ bọc của anh là chiếc đèn hình hoa bách hợp, chùm đèn mỏng màu trắng đã loại bỏ hết những chói chang gay gắt, chỉ để lại nét dịu dàng.
Ánh sáng chiếu vào khiến mặt nước ấm lên. Dòng chảy âm thầm di chuyển, người ở dười nhìn lên chỉ thấy một quầng sáng loang loáng đẹp đến nao lòng mà chẳng bận tâm xem tia sáng đó thực chất nóng đến mức nào.
Hinh ảnh Thịnh Hoài Nam ngồi dười ánh nắng nhạt rất dễ khiến người ta xao lòng. Đường cong chiếc cằm hoàn hảo, bờ vãi rộng, tấm lưng thẳng, thần thái hết sức tập trung, ngay đến tiếng sột soạt khi ngòi bút ma sát với mặt giấy cũng không tầm thường.
Tiếc rằng cô không phải người chỉ biết mãi đợi nơi đáy hồ. Cô cũng giống những cô gái thích anh, cứ cố gắng ngoi lên khỏi mặt nước ngắm mặt trời, cứ ngẩng đầu lên không màng sống chết. Để rồi vì quá ngưỡng mộ mà tia sáng mới gay gắt như vậy, gay gắt đến mức khiến người ta bị thương lúc nào không hay.
Thời thanh xuân đã bị tổn thương, còn đáng để kiêu ngạo sao?
Lúc Lạc Chỉ đang nhìn anh và suy nghĩ đến ngẩn người, Thịnh Hoài Nam bỗng nhiên quay đầu về phía cô.
Trong ánh mắt Lạc Chỉ không có lấy một chút tránh né. Nếu ánh mắt thực sự có thể thay thế ngôn từ, vậy cô đã dùng cách êm xuôi nhất để nói ra tất cả với anh. Cô với anh từng đối mặt rất nhiều lần, đôi lúc đang nói chuyện rôm rả lại đột ngột im bặt, rồi ánh mắt họ chạm nhau khiên cô đỏ mặt ngoảnh đầu. Hoặc ngày mưa hôm đó, cô mặc chiếc áo mưa Kitty màu hồng, mắt nhạt ngoà lệ, tim ngập đầy nỗi phẫn uất và bất bình. Hoặc là đêm đầu đông lạnh lẽo kia, dưới ánh đèn đường màu cam, ánh mắt thương ại của anh khiến lòng cô đau nhói...
Lần này hình như có chút khác biệt.
Anh với cô chẳng phải tri kỷ, cho nên anh không thể hiểu được cô. Cô từng có vô số lần đi theo anh trên hành lang đầy nắng, vô số lần tưởng tượng, nếu lúc này anh quay đầu, liệu cô có để lộ tình cảm, sau đó quay ngưởi bỏ chạy không?
Cô còn nhớ lần đầu tiên anh quay đầu là khi quả hồng kia rơi xuống. Cô đã bỏ chạy thật. Thời cấp Ba cô quả thực đã đoán đúng điều này.
Vậy mà hôm nay cô không trốn chạy, ánh mắt thậm chí không chệch đi dù chỉ một chút.
Thời cấp Ba cô đã tưởng tượng cảnh này không biết bao nhiêu lần. Mỗi lần trông thấy anh, cô đều cẩn thận ghi lại trong nhật ký, khung cảnh thế nào, động tác ra sao, miêu ta cả thần thái, thêm vào đó tình cảm của mình.
Thế nhưng quyển nhật ký mới trên giác sách giờ chỉ có một trang, một trang nhật ký còn chưa viết xong, ghi lại khoảnh khắc quả hồng rơi xuống. Cô không viết nhật ký nữa, cũng không còn trốn tránh ánh mắt của anh.
Biết bào nhiêu thay đổi xảy ra. Cô phải trải qua quá nhiều mệt mỏi và đau lòng, xấu hộ và giận dữ, nhiều đến nỗi khiến trái tim bị cào xé đến mức không thể khôi phục lại như ban đầu.
Lạc Chỉ bỗng chẳng còn bận tậm đến quyển nhật ký thời cấp Ba. Tình cảm một khí đã thay đổi thì thà cứ để dòng chảy thời gian cuốn trôi đi. Có ôm mãi trong lòng cũng không ủ được thành rượu, không thể làm say lòng người.
Từ bỏ đi thôi.
Trong đôi mắt Thịnh Hoài Nam có những con sóng ngầm cuộn rào mãnh liệt. Anh dường như có rất nhiều lời muốn nói, nhưng Lạc Chỉ đã không còn muốn nghe.
Họ chưa bao giờ gần như vậy, cũng chưa bao giờ xa đến thế.
Lạc Chỉ gấp quyển sách trên tay lại, cầm gối và túi bút để lại vào túi xách, mặc áo khoác lên người.
“Lạc Chỉ, cậu...”
Thịnh Hoài Nam khó nhọc mấp máy khoé môi. Anh mặt trời chiếu vào sau lưng anh, thậm chí có thể thấy được cả những sợi tóc con rất mảnh bên vành tai trái. Cô bỗng mỉm cười bước về phía trước, cúi người cuống, nghiêng đầu chạm môi mình vào môi anh.
Nụ hôn này quá vội vàng và khô khán, thực chất chẳng có cảm giác gì. Nhưng khi hàng mi dài của chàng trai đối diện cọ vào mí mắt cô, Lạc Chỉ chợt thấy tim mình nhộn nhạo. Và cả đôi mắt mở to vì bất ngờ của anh. Vào cái khoảnh khắc cúi người xuống, cô nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình lớn dần trong đôi mắt tong suốt đó, nhanh đến nỗi không kịp trở tay.
Cô cầm túi xách lên.
“Tạm biệt, hoàng đế bệ hạ.”
Từng có một thời, một khoảnh khác đẹp nhất của cô đều được hình thành từ những hành động vụn vặt của anh. Nhưng lúc này đây khi nói lời tạm biệt, cô thậm chí còn không nhìn anh lấy một cái.
Không phải vì Đinh Thuỷ Tịnh hãm hại, cũng không phải vì Diệp Triển Nhan khoác tay anh.
Thực ra hiểu lầm là trở ngại bé nhỏ nhất. Giữa họ không có hiểu lầm, vì họ vốn chưa từng thấu hiểu đối phương.
Trong tai nghe vang lên câu ca nhẹ nhàng của Hoàng Diệu Minh, “Hãy hôn anh một nụ hôn thật khẽ, chứng minh em không phải người qua đường.”
Lạc Chỉ mỉm cười. Hôn rồi, họ mới trở thành người qua đường trong cuộc đời của nhau.
-Hết